Lúc chính thức có được thân thể con gái, bạn sẽ phát hiện thân là một nam sinh, bạn không hề có cảm giác cực kỳ hưng phấn gì như bạn tưởng.
Không có cậu em trong đầu như thiếu đi một loại ý thức, ý thức kiểu cậu em đã cuốn đi hết tất cả hưng phấn trong lòng bạn.
Tôi vốn cho rằng tôi có thể tinh trùng lên não, ham muốn cơ thể này, nhưng khi thật sự nắm lấy cơ thể này, tôi lại có cảm giác qua quýt.
Là con gái, là con gái hoàn toàn, không phải loại gay chỉ thay đổi một nửa, một nửa còn lại vẫn giữ nguyên.
Tuy tôi có hơi hiếu kỳ, nhưng tỉ mỉ nhìn ngắm lại phát hiện thật ra nó cũng chỉ vậy, không có gì đặc biệt.
Nói chung, tôi vẫn nên mặc quần áo vào trước rồi nói tiếp.
Đối với vấn đề trang phục của con gái, thật có phần làm khó tôi. Thế nhưng thân là một nam sinh có chỉ số thông minh bình thường, sau khi thất bại vài lần, mặc ngược vài lần, rất nhanh tôi đã biết được cái thứ này phải mặc như thế nào.
Về phần vấn đề đi WC tiếp sau, dựa theo nội dung tôi đã học được trên sách, sau khi thử giải quyết vài lần tôi cũng có thể tính là không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị.
Cuối cùng, không tới một tiếng, tôi đã hoàn toàn thích ứng với thân thể mảnh mai này. Tuy lúc đi bộ tôi vẫn chưa thể giữ đúng tiết tấu, thỉnh thoảng thân thể vẫn còn lắc lư loạng choạng, nhưng muốn dùng thân thể này sinh sống bình thường một thời gian là không thành vấn đề,
Nhưng tôi vẫn hi vọng thời gian này càng ngắn càng tốt.
Vậy có biện pháp nào để khiến tôi trở lại thân thể ban đầu không? Sửa sang trên dưới trái phải xong, tôi bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.
Nếu tôi đã tiến vào cơ thể Tưởng Mộc Thanh, vậy liệu có khi nào Tưởng Mộc Thanh đang nằm trong cơ thể tôi không?
Hiện tại, mục tiêu chủ yếu vẫn là đi tìm “Lục Phàm”.
Hạ quyết tâm xong, tôi vốn định mở cửa đi ra ngoài, không ngờ bên ngoài lại có một người đang muốn mở cửa đi vào.
“Tiểu Mộc Thanh? Sao con dậy sớm thế?”
Đó là một người đàn ông trung niên anh tuấn tiêu sái.
Người đàn ông trung niên xuất hiện trong nhà Tưởng Mộc Thanh vào thời gian này, ngoại trừ cha Tưởng Mộc Thanh ra không thể là ai khác.
“A, cha?”
Tôi làm bộ chào hỏi ông ấy.
“Tiểu Mộc Thanh, cha muốn thương lượng với con một chuyện, được không?”
Người đàn ông trung niên hơi ngồi xổm người xuống, ngửa đầu nhìn tôi.
Lúc này tôi mới phát hiện mình thấp tới mức nào. Tiết điểm thời gian được điều chỉnh, chiều cao thân thể cũng được điều chỉnh theo.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Tôi cười cười chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.
“Cha chuẩn bị ra ngoài tìm hạnh phúc riêng của mình, có thể sau này cha sẽ không có nhiều thời gian tới thăm con, con và mẹ ở chung với nhau thật vui vẻ, được không?”
Người đàn ông trung niên bày ra vẻ hiền từ.
“Tìm hạnh phúc của mình?” Đáy lòng tôi lộp bộp.
Dựa theo lẽ thường, khi một người đàn ông muốn đi tìm hạnh phúc của mình mà không dẫn theo vợ con đi, ngoại trừ ngoại tình ly hôn ra thì không còn cách nào khác để giải thích.
Nếu lão cha tôi dám làm vậy, đoán chừng tôi sẽ nắm chặt nắm đấm đập mạnh vào mũi ông ấy. Chẳng qua đối với việc nhà của Tưởng Mộc Thanh, tôi không có nhiều quyền lực để quản.
Lúc này hẳn mẹ Tưởng Mộc Thanh đang rất đau lòng đúng không?
Quả nhiên, trong phòng khách truyền tới tiếng khóc của phụ nữ.
Người đàn ông này làm tổn thương người phụ nữ của mình, còn cả nguyên chủ nhân thân thể này nữa, thế nhưng tôi lại không có cảm giác gì.
“Tùy cha, cha vui vẻ là được rồi.”
Tôi mỉm cười với ông ấy, sau đó đi ra khỏi cửa phòng.
Hiển nhiên ông ấy không ngờ tôi lại thoải mái như vậy. Ông ấy ngồi xổm ở đó sửng sốt một hồi, sau đó tự giác không vui mở cửa phòng rời đi.
Lúc này, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ, đó là tìm lại cơ thể của chính mình, nào có lòng dạ thảnh thơi đi quản chuyện của Tưởng Mộc Thanh.
Trên ghế sofa phòng khách có một người phụ nữ trung niên đang ngồi gạt lệ. Bà ấy có khuôn mặt xinh xắn, vóc người cao gầy, rất đẹp, nhưng nước mắt đã làm nhòe trang điểm trên gương mặt bà ấy, chảy thành từng đường từng đường. Tôi lạnh lùng nhìn qua, dự định thu dọn một ít đồ sau đó tới nhà mình, tìm bản thân chân chính.
Không nghĩ tới sau khi thấy tôi, bà ấy lại có thể kéo tôi vào lòng bà ấy, ôm tôi khóc rống.
“Xin lỗi Tiểu Mộc Thanh, ba con không cần chúng ta nữa.”
Người phụ nữ kia nghẹn ngào.
“A… Thật khó chịu…”
Tôi đáp tượng trưng một câu.
Quả nhiên, chuyện không xảy ra trên người mình bản thân sẽ không có cảm giác gì. Nếu mẹ tôi khóc thành như vậy, đoán chừng tôi sẽ an ủi bà ấy một phen, nói không chừng tôi còn dẫn mẹ đi tìm người đàn ông cặn bã phụ lòng kia mà lý luận một phen.
Mà với tư cách đang là Tưởng Mộc Thanh, tôi chỉ mặc cho bà ấy ôm lấy mình, đứng yên nơi đó không nói một lời.
Cứ như vậy, bà ấy ôm lấy tôi một hồi lâu mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, làm bữa sáng cho tôi.
Bánh mì được nướng lại quết thêm bơ lạc, đơn giản lại ngon miệng, còn có một ly sữa bò lớn có thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho tôi tới tận trưa. Thoạt nhìn, thân là một người mẹ, mẹ Tưởng Mộc Thanh cũng không tệ lắm.
Vào lúc tôi chuẩn bị ra khỏi nhà, người phụ nữ trung niên lại đeo balo lên cho tôi, nói tôi nên đi nhanh lên, sắp tới giờ học rồi.
Đi học? Hẳn hiện tại Tưởng Mộc Thanh cũng đang học trung học cơ sở.
Thế nhưng tôi hoàn toàn không biết cô ấy học trường trung học cơ sở nào, mà tôi cũng không cần phải biết, tôi chỉ cần quay về nhà tìm lại thân thể của chính tôi.
Đeo cặp sách lên, rời khỏi cửa nhà Tưởng Mộc Thanh, tôi bắt đầu đi về phía nhà mình.
Con đường quen thuộc mà lại xa lạ, quá khứ với hiện tại khác nhau thật nhiều, cả khu nhà trệt bên này đã bị bỏ đi, xây thành lầu trọ, mà khu ổ chuột kia đã biến thành trung tâm thương mại hiện đại hóa. Con đường một làn cũng được mở rộng thành đường hai làn, phòng xông hơi bên kia thì biến thành bòn binh.
Biến hóa lớn cũng bình thường, mấy năm nay việc kiến thiết kinh tế của nước chúng tôi có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Cho dù đứng trên góc độ toàn thế giới cũng phải xưng biến hóa này là kỳ tích.
Nhưng biến hóa trước mắt lại khiến tôi có phần không tiếp thu được. Vì sao dãy nhà trọ của chúng tôi đã biến thành trường học rồi?
Nếu nơi này đã biến thành trường học, nói cách khác, tôi sẽ không thể tìm được nhà của mình, cũng không thể tìm được thân thể mình?
Phải làm sao bây giờ? Trái tim tôi trở nên lạnh lẽo. Tôi lập tức cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Tôi mang tâm trạng mê man bước vào trường học. Dù gì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trước mắt tôi cứ tiếp tục hoạt động dựa theo quy tắc cuộc sống của Tưởng Mộc Thanh lúc trước đi.
Vừa vào cổng trường tôi đã bị một nữ giáo viên cắt tóc ngắn gọn ngăn ngay trước mặt.
“Vào phòng làm việc với cô một chuyến trước đã.”
Cô ấy dặn dò tôi như vậy.
Hẳn đây là chủ nhiệm lớp thời trung học cơ sở của Tưởng Mộc Thanh. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, dường như cô ấy có việc quan trọng cần nói với tôi. Vì vậy tôi theo cô ấy đi vào phòng làm việc.
Trong làm việc đơn giản lại hơi chật hẹp, dường như nó được chỉnh sửa lại từ một phòng học bình thường, có nhiều giáo viên đang ngồi bên bàn làm việc, khắp nơi chất đầy giấy tờ tư liệu. Các giáo viên đều bận việc của mình, dù chúng tôi bước vào cũng không có ai ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.
Chủ nhiệm lớp Tưởng Mộc Thanh ngồi trên ghế, trước mặt cô ấy là mấy xấp bài tập và bài thi thật dày đang chờ cô ấy phê chữa.
“Lớp trưởng, phiền em xử lý đống bài tập và bài thi này giúp cô, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi cô.”
Cô ấy chỉ vào mấy xấp giấy cao cao kia.
Các giáo viên thường hay nhờ học sinh ưu tú tới hoàn thành nhiệm vụ dạy học giúp bọn họ, như Mặc Thi Vũ chịu trách nhiệm kiểm tra bài học thuộc hay hiện tại là Tưởng Mộc Thanh giúp giáo viên chấm bài tập, bài thi.
Dựa vào trình độ trung học phổ thông của tôi, tôi nghĩ mình muốn phê chữa bài tập bài thi thời trung học cơ sở cũng không khó khăn gì. Hơn nữa tri thức trung học cơ sở của tôi cũng có thể tính là vững chắc.
Thế nhưng lượng bài tập này hơi nhiều thì phải, sợ rằng tôi không thể hoàn thành nó trước khi vào học.
“Cô ơi, không phải sắp vào học rồi ạ?” Tôi tò mò hỏi.
“Tiến độ học tập của em khác với các bạn, em sửa bài tập và bài thi cho các bạn, đồng thời bổ sung một số kiến thức còn thiếu. Sau đó giáo viên sẽ đặc biệt dạy em một số kiến thức thi cử, chờ sau tiết học buổi sớm em lại về cũng được.”
“Vâng ạ.”
Tôi đồng ý. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn nghe lời giáo viên.
“Sau này còn phải tham gia kỳ thi toán toàn quốc, rồi kỳ thi tiếng Anh. Mặt khác, kỳ thi thử vào cấp ba cũng sắp tới, em phải chú ý chuyên tâm chuẩn bị. Cô cảm thấy với thành tích của em, muốn thi đậu vào trường trung học phổ thông số một thành phố cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
Thoạt nhìn cô chủ nhiệm đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào Tưởng Mộc Thanh.
“A…”
Tôi có phần được sủng ái mà sợ hãi.
Thời trung học cơ sở tôi cũng có tham gia một vài kỳ thi, nhưng trên cơ bản là không có xếp hạng thứ tự.
Về phần thi đậu trường trung học phổ thông số một thành phố thì tôi cũng có thi đậu thật, nhưng lần đó là nhờ tôi phát huy được vượt xa bình thường, cuối cùng điểm cũng chỉ cao hơn điểm chuẩn vài điểm mà thôi. Nếu điểm chuẩn cao hơn một chút hoặc tôi làm sai thêm mấy đề, sợ rằng tôi đã không đậu vào trường này nổi.
Cô à, thật xin lỗi cô, em không phải Tưởng Mộc Thanh thật, đã để cô phải thất vọng rồi.
Tôi chỉ có thể ôm tâm lý còn pha trộn được lúc nào hay lúc ấy.