Thuần phục nàng Yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 01 - Chương 14 Thành phố trắng xấu xa không có trật tự

Mỗi ngày sau khi tan học, trên đường về nhà, tôi sẽ quan sát thành phố này, ngàn ngày như một.

Dòng người và ô tô vội vã tranh cướp con đường vốn không rộng rãi lắm, phòng ốc hai bên đường được xây dựng như đang dương nanh múa vuốt, như bất cứ lúc nào cũng có thể thôn phệ vật thể đang di động trước mắt.

Hình như phần lớn kiến trúc trong thành phố này đều được xây dựng tùy ý. Muốn xây nhà ở nơi nào thì xây nhà ở nơi đó, muốn xây lan can ở nơi nào thì xây lan can ở nơi đó, chẳng cần quan tâm tới vẻ đẹp kiến trúc, chỉ cầu tiện lợi bớt việc.

Đường quanh co, rộng hẹp không đồng nhất, chẳng trách lại hay kẹt xe. Cũng giống như mạch máu bị tắc nghẽn vậy, một chỗ bị tắc sẽ tắc cả một vùng lớn.

Nhìn quỳnh lâu ngọc vũ, điêu lan ngọc thế thời cổ đại đi, thật đúng là một bước một cảnh, tình cảnh giao hòa. Lại nhìn mấy cây trúc nhỏ trong rừng, đường hẻm cửa ngõ, đều là trong tán có hình, có cảm giác đặc biệt thú vị.

Còn cả từng thành thị hình khối lập phương do các cổ nhân ở dưới đất lưu lại cho chúng ta, từng quảng trường ngay ngắn chỉnh tề, mỗi một con đường đều vuông vức. Mà chúng ta thì sao? Chúng ta lưu lại một đống rác rưởi do sắt thép và bê tông tạo thành cho hậu nhân sao?

Thật không biết khi người đời sau đào ra thành thị do chúng ta tạo ra sẽ có vẻ mặt như thế nào.

“Khu chôn rác thải lúc trước sao?”

Bọn họ tức giận lại lần nữa lấp đất lại, bỏ lỡ phát hiện khảo cổ vĩ đại, sau đó vĩnh viễn quên đi thời đại của chúng tôi.

Giả như bọn họ có một xíu khả năng cất giữ lịch sử thời đại chúng ta vào trong kho số liệu, không lãng quên, vậy hậu nhân sẽ gọi thời đại này là thời đại như thế nào đây?

“Thời đại hạt nhân phá hủy hết thảy” hay là “niên đại tan vỡ thẩm mỹ chẳng có giới hạn cuối”?

Mặt trời chiều ngã về tây, đêm tối phủ xuống, thành phố mới vừa lên đèn.

Dưới màu đen, thành thị phồn hoa điểm thêm vài tia sáng trắng long lanh. Tôi đeo cặp sách bước đi dưới đèn đường u ám. Hôm nay tôi mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn trong chợ, dù sao thì chuyện trong nhà có thêm một miệng ăn cũng không được cố định trong kế hoạch chọn mua ngày thường.

“Tiểu Phàm, hôm nay em về muộn vậy, chị đã bán hết đồ ăn rồi.”

“Nhưng chị vẫn giữ lại phần nhà em thường mua cho em đây.”

Người bán hàng rong ở ven đường nhiệt tình gọi tôi.

“Vậy em cảm ơn chị, chị Vương, nhưng hôm nay em còn muốn mua thêm ít cà chua hoặc rau cần gì đó…”

“Trong nhà có khách à?”

Chị Vương có phản ứng rất nhạy bén

“Có thể tính là như thế ạ.”

Tôi hơi mỉm cười.

Đậu ở chỗ thím cả nhà họ Trương, thịt ở nhà ông Ngưu, rau dưa nhà chị Vương, bánh bao không nhân của dì Bạch, mì thái của Tiểu Lý…

Trong chợ luôn có mấy người dùng chân tình để bán hàng như vậy, mà tôi cũng gần như đã trở thành khách quen của bọn họ. Hơn nữa bọn họ cũng đã biết tôi, tất cả bọn họ đều rõ ràng ngày nào tôi sẽ tới mua đồ gì.

A, một nam sinh dạo trong chợ bán thức ăn một mình có vẻ rất dễ bị người chú ý, dễ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc đúng không?

Đoán chừng nam sinh đang tuổi trung học phổ thông như tôi, chẳng có mấy ai dạo tới chợ bán thức ăn. Ngày thường toàn là các cô các bác các dì giống như mẹ tôi tới, khi mua thức ăn, mua thịt cá, bọn họ sẽ chọn trái chọn phải, đụng loại nào mua loại đó, mà tôi lại đã quen với việc mua ở mấy nhà cố định.

Đàn ông đi dạo khu mua sắm nào cũng có tính mục đích, thường thì ngay khoảnh khắc quyết định đi vào khu mua sắm tôi đã quyết định nên mua thứ gì.

Cố gắng tận dụng thời gian mua sắm với hiệu suất cao nhất chứ không phải dành hết thời gian để đi dạo phố.

Chỉ mới một năm thôi tôi đã hoàn toàn biến thành “bà chủ gia đình” không có chút khí khái đàn ông nào.

Mà vào một năm trước, tôi còn đi theo phía sau mẹ, không nhịn được mà vừa xách đồ vừa liều mạng hiểu rõ giá cả đồ ăn cùng với quyết định nên mua thứ gì.

Bởi vì phải phụ trách việc nhà thời gian dài, tôi đã hiểu khá rõ về sức ăn của tôi với mẹ tôi. Dù sao thì đồ ăn vẫn nên ăn tươi một chút sẽ ngon hơn. Cho nên ngày thường tôi vẫn mua theo ngày, mua ngày nào ăn hết ngày ấy, có thể nói khả năng tính toán sức ăn của tôi tương đối tinh tế.

Nhưng từ sau khi có tủ lạnh giữ tươi, tôi lựa chọn nửa tuần mua đồ ăn một lần để tiết kiệm thời gian, không phải đi đường nhiều nữa.

Về phần vị khách đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi kia, hẳn sức ăn của đối phương sẽ không quá lớn. Nhưng hôm nay tôi lại không tự chủ được mà mua thật nhiều, tự nhận là mình đang mua những món người nào đó thích ăn.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, tôi bất tri bất giác đã xách theo đồ ăn về tới nhà.

“Hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon, coi như tận tình địa chủ.”

Đứng trước cửa nhà quen thuộc tới không thể quen thuộc hơi, tôi hiếm thấy lẩm bẩm một câu, hệt như kẻ điên. Rõ ràng tôi đang làm chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn, là chuyện chiêu đãi khách.

Rất hiển nhiên, sau khi tôi và mẹ tôi đưa Tưởng Mộc Thanh đi chuyền nước xong đã có chuyện xảy ra.

Truyền dịch xong, cô ấy cũng không về nhà mình mà tới nhà tôi ở. Đây không phải nguyện vọng của tôi. Tôi cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ như các nam sinh bình thường.

Đây cũng không phải thắng lợi lớn trong tình yêu tuổi trẻ gì, ngược lại, việc này sẽ chỉ khiến tôi rơi vào sầu lo vô hạn. Dù sao thì cũng không phải tôi không biết nguy hiểm tiềm ẩn trên người Tưởng Mộc Thanh.

Cô ấy là người điên có thể đích thân cầm dao chém một người sống!

Nếu có thể, tôi còn chẳng muốn cho cô ấy biết địa chỉ nhà mình. Tôi rất sợ một ngày nào đó khi tôi không chú ý, cô ấy sẽ làm ra chuyện gì thật quá mức với tôi, với người nhà của tôi.

Thế nhưng mẹ tôi lại chẳng biết gì cả. Vì ngăn ngừa mẹ tôi cũng bị cuốn vào, đồng thời tránh để bà ấy lo lắng cho tôi, tôi lựa chọn không nói tất cả mọi chuyện mặt trái có liên quan tới Tưởng Mộc Thanh cho bà ấy biết.

Lúc đó đã muộn. Sau khi rời khỏi bệnh viện, chúng tôi gọi taxi định đưa Tưởng Mộc Thanh về nhà của cô ấy, thế nhưng mẹ tôi lại nhiều chuyện nói vài câu.

Dường như bà ấy chỉ đang nói vài lời khách sáo, nhưng tôi biết mẹ tôi không phải người hay nói lời khách sáo, mà lời bà ấy nói ra là suy nghĩ chân thật trong lòng bà ấy.

“Tiểu Thanh, trước khi con khỏi bệnh cứ tới nhà dì ở đi. Con đang bệnh như vậy mà về nhà một mình, dì sẽ lo lắng lắm.” Mẹ tôi như đang thuận miệng, tự ý đặt nhũ danh cho người lạ chỉ mới gặp mặt lần đầu.

“Dì đã nói trước với người nhà con, con không cần lo lắng.”

Mẹ tôi lại giúp Tưởng Mộc Thanh bỏ đi nỗi lo về sau.

Tưởng Mộc Thanh đột nhiên được quan tâm có hơi ngơ ngác. Cô ấy hờ hững nhìn mẹ, không nói gì. Tiếp đó cô ấy lại giương mắt nhìn về phía tôi. Như đang trưng cầu sự đồng ý của tôi.

Đồng ý hay không đồng ý đây?

Lúc đó trong lòng tôi rất bối rối. Nếu là thiếu nữ bình thường, có lẽ tôi sẽ không phản đối. Con cái của nhà bạn bè thân thích cũng đã từng tới nhà tôi chơi, cũng có một số người sẽ ở lại một thời gian. Tuy lúc sinh hoạt chung có lẽ tôi sẽ cảm thấy hơi không quen, nhưng tổng thể vẫn có thể tính là thích ứng với việc ở chung một khoảng thời gian ngắn với bọn họ.

Thế nhưng Tưởng Mộc Thanh…

Không dễ lắm đâu…

Thiếu nữ bày ra vẻ lạnh lùng khiến mẹ tôi hơi xấu hổ. Bà ấy nhìn về phía tôi, sau đó lại nhìn Tưởng Mộc Thanh, chớp chớp mắt, cuối cùng kéo tay tôi.

“Nếu Tiểu Thanh đồng ý tới chắc chắn Tiểu Phàm sẽ mừng tới phát điên mất.” Mẹ tôi vô cùng hào phóng mà vỗ một cái lên đầu tôi.

“Mẹ đừng đập đầu con.”

Tôi rất phản cảm với hành vi ngây thơ này của mẹ, vì vậy mới xoay người hừ nói một câu. Tiếp đó tôi lại quay đầu lại, tâm tình vô cùng phức tạp mà nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mắt.

Cùng lúc đó, cô ấy cũng lẳng lặng nhìn tôi.

“Đúng vậy, con sẽ phát điên.”

Không xong, tôi vừa vô cùng tự nhiên nói ra lời trong lòng.

“Dạ vâng, cháu cảm ơn dì.”

Bên ngoài bệnh viện đèn đường lờ mờ, khóe miệng thiếu nữ hơi xong lên, dường như đang cười.