Đã rất lâu rồi tôi chưa từng tới bệnh viện, mùi thuốc khử trùng quen thuộc vẫn gay mũi như xưa, ký ức vẫn còn mới mẻ.
Trần nhà màu trắng, vách tường màu trắng, dưới đất màu trắng, ngăn tủ và giường chiếu đều màu trắng, người ở bên trong cũng trắng theo.
Nếu có thể tôi thật sự không muốn tới nơi này. Bệnh viện quá yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy bị đè nén khó hiểu.
Trên mặt mỗi người đều có vẻ nghiêm túc vô cùng, bầu không khí uất ức bao phủ nơi đây. Dù sao thì đây cũng là nơi con người tiến gần tới tử vong nhất.
Sát vách chính là nhà xác – nơi chứa thi thể.
Tôi vốn mang tâm lý hoảng hốt với bệnh viện, vì phương thức trị liệu hiện đại rất thiếu nhân tính. Càng ngày bác sĩ càng không cần dùng mấy phương pháp chất phác như vọng, văn, vấn, thiết để chữa bệnh mà dựa vào máy móc y học hiện đại lạnh như băng. Mặc dù nó có thể tăng tỉ lệ chẩn bệnh chính xác nhưng đồng thời nó cũng khiến người ta càng sợ hãi hơn.
Chỉ là một chứng viêm nho nhỏ đã cần đâm thủng đầu ngón tay lấy máu xét nghiệm, còn đâm xuyên tĩnh mạch để truyền nước. Nếu là bệnh hơi nặng một chút cần phải phanh ngực mổ bụng, sửa chữa thân thể người hệt như sửa chữa máy móc vậy.
Người hiện đại trường thọ, nếu chết ở bệnh viện đoán chừng trên người đã sớm bị chọc ra ngàn loét trăm lỗ.
…
Mẹ tôi vội vàng chạy ào tới nhà Tưởng Mộc Thanh, thấy tất cả những chuyện xảy ra trước mắt, bà ấy giật mình tới mức đánh rơi cả túi xách trên mặt đất.
Một thiếu nữ ngửa đầu nằm trên mặt đất, mà tôi thì như tội phạm, tay chân luống cuống mà đứng bên cạnh co rụt thân thể lại.
Trong đầu mẹ tôi mau chóng hình thành rất nhiều giả thuyết về những chuyện đã xảy ra giữa tôi với thiếu nữa này. Trong mắt bà ấy có tia sáng lóe lên, phân tích toàn bộ giả thiết.
“Tiểu Phàm, đây là…”
Mẹ tôi trừng tôi.
“Mẹ, đây là bạn học của con, vì cô ấy không được khỏe cho nên…”
Lời giải thích của tôi hoàn toàn không có sức thuyết phục. Con gái nhà người ta trực tiếp té xỉu ngã trên đất, đây có thể tính là thân thể không thoải mái bình thường sao?
Mẹ nhìn Tưởng Mộc Thanh nằm trên đất, sau đó lại nhìn tôi rõ ràng đang rất căng thẳng nhưng lại cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa để nói chuyện.
“mau đưa balo cho mẹ.”
Ngừng trong chốc lát, ánh mắt vốn tràn đầy lo lắng của mẹ lại trở nên dịu dàng khó hiểu, bà ấy vươn tay tới.
“Vâng?”
Tôi không rõ ý của mẹ.
“Chẳng lẽ con định để người mẹ tuổi đã cao của con cõng bạn con sao? Mẹ cầm balo cho con, con mau cõng cô ấy, chúng ta tranh thủ thời gian tới bệnh viện.” Mẹ tôi ra lệnh.
Tôi hơi chần chừ một chút cuối cùng cũng cởi balo trên vai xuống, đưa cho bà ấy.
Mặc kệ phản ứng có phần cứng đờ của tôi, bà ấy vội vã đỡ Tưởng Mộc Thanh trên đất dậy, kiểm tra sơ qua tình hình bệnh trạng của cô ấy.
“Sốt rất cao!”
Mẹ tôi dùng trán thử dò nhiệt độ của thiếu nữ, sau đó vô cùng âu lo mà nói cho tôi biết.
“Mau, đừng trì hoãn thêm nữa, nếu con bé nóng hỏng đầu làm sao có thể học được nữa.”
Bà ấy đỡ Tưởng Mộc Thanh đã mất ý thức lên sau đó đặt lên sau lưng tôi. Tôi có thể tính là dễ dàng cõng thân thể thiếu nữ lên, đồng thời nhắc nhở mẹ tôi nhớ phải cầm điện thoại của Tưởng Mộc Thanh theo, cả thẻ phòng, chìa khóa và vân vân.
Chúng tôi dẫn theo Tưởng Mộc Thanh nhanh chóng khóa kỹ cửa nhà cô ấy, xuống tầng, bắt một chiếc taxi.
Một đường vội vã, cuối cùng chúng tôi cũng dẫn Tưởng Mộc Thanh tới phòng cấp cứu khẩn cấp bệnh viện thành phố. Mẹ tôi quen cửa quen nẻo đăng ký cho Tưởng Mộc Thanh, nộp viện phí, tìm bác sĩ, tôi thì cõng cô ấy ngơ ngác đi theo mẹ.
Chúng tôi vội vã vô cùng, hệt như Tưởng Mộc Thanh cũng là một thành viên trong gia đình chúng tôi.
Cuối cùng, bác sĩ khoa cấp cứu nhìn kết quả xét nghiệm, vẻ mặt bình tĩnh khiến chúng tôi yên tâm hơn không ít. Trên giấy xét nghiệm biểu thị nồng độ bạch huyết hơi cao, nồng độ đường trong máu hơi thấp, còn bị mất nước nhẹ.
Bác sĩ lại dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy, đúng là lên cơn sốt cao thật. Tiếp nữa lại nhìn cổ họng, phát hiện tưa lưỡi và yết hầu đều sưng to. Đây là điển hình cho tình trạng bị sốt nhưng mãi không chịu uống thuốc, dẫn tới cơn sốt hơi nghiêm trọng thôi.
Bác sĩ viết một đơn thuốc hạ sốt, nói là hiện tại uống trước một liều, đợi tới nửa đêm nếu đã hết sốt thì không cần uống nữa. Sau đó bác sĩ lại viết đơn thuốc tiêu viêm, nói mỗi ngày uống ba lần, mỗi lần một viên ngay trước bữa ăn.
Sau đó bác sĩ lại kê một toa thuốc tiêm, nói cần bổ sung muối và dinh dưỡng cho thân thể, sau khi tiêm trong bệnh viện xong là có thể về nhà nghỉ ngơi.
Bởi lúc trước Tưởng Mộc Thanh luôn nói đau tim đau tim, dưới sự đề nghị mãnh liệt của tôi, bác sĩ lại đo điện tâm đồ cho cô ấy. Kết quả là các chỉ số ở tim mạch không vấn đề gì.
Khi đó Tưởng Mộc Thanh bày ra vẻ sắp chết thật sự dọa tôi sợ, cứ như cô ấy mắc bệnh nan y nghiêm trọng gì đó vậy. Chẳng qua giống với tôi dự đoán, cô ấy chỉ bị cảm mạo thông thường nên phát sốt. Lại thêm cô ấy không ăn cơm đầy đủ, tâm tình không tốt, từ đó mới lên cơn sốt ngất xỉu dọa mọi người sợ hết hồn.
Mãi tới khi cô y tá treo chai truyền nước lên cho Tưởng Mộc Thanh, cuối cùng tôi mới có thể buông cô ấy xuống, an tâm ngồi trên ghế trong phòng truyền dịch nghỉ ngơi.
Lúc này Tưởng Mộc Thanh đã sớm tỉnh lại, chỉ có điều cô ấy có vẻ rất sa sút. Tôi sờ nhẹ lên trán cô ấy, phát hiện nhiệt độ trên người cô ấy đã hạ xuống, quả nhiên hiệu quả của thuốc hạ sốt tốt hơn nhiều so với việc dùng nước đá.
Thấy cuối cùng Tưởng Mộc Thanh cũng khỏe hơn chút, lúc này mẹ tôi mới cầm di động của cô ấy lên, bắt đầu liên hệ cho người nhà của cô ấy.
“Các người nuôi con kiểu vậy sao?”
“Con cái bị như vậy rồi mà các người không định về thăm?”
“…”
Mẹ tôi đứng bên ngoài phòng truyền dịch, lớn tiếng rống giận với điện thoại.
Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thấy mẹ tôi hung ác bao giờ. Tôi cõng Tưởng Mộc Thanh cả một buổi tối, lúc này lại hơi mờ mịt nhìn mẹ đang nổi nóng, sau đó lại nhìn Tưởng Mộc Thanh đã dại ra, trong lòng không biết phải nói thế nào mới tốt.
Đột nhiên tôi nghĩ tới chuyện bài tập. Cũng may tôi đã hoàn thành bài tập do giáo viên giao vào giờ tự học, chỉ có điều tôi cần kiểm tra lại và ôn tập nội dung bài học.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ nhưng tôi còn chưa biết hết tất cả sai lầm được viết trong cuốn đề thi mô phỏng. Vì vậy, tôi theo bản năng cách xa thiếu nữ một khoảng, đồng thời lấy bài thi ra.
Trên bài thi của tôi có phần sai được tôi dùng bút đỏ để khoanh tròn lại. Câu trả lời chính xác và các bước giải bài mà giáo viên dạy cũng được tôi viết rõ ràng ở bên cạnh.
Tôi định lợi dụng chút thời gian rảnh để làm lại một lần nữa. Dù sao thì tối nay tôi cũng không có thời gian học tập. Đợi lát nữa sau khi Tưởng Mộc Thanh về nhà, đoán chừng tôi lại phải thức đêm học bài.
Xem một hồi, tôi cảm thấy hơi ảo não. Vì sao trong phòng truyền dịch của bệnh viện lại không có bản? Cứ giơ bài thi lên rồi dùng bút viết viết kiểu này thật mỏi tay.
Chẳng lẽ bệnh viện không quan tâm tới trường hợp sẽ có người muốn lợi dụng thời gian truyền dịch để đọc sách báo sao? Có một cái bàn tốt tới dường nào… Tôi không khỏi bắt đầu than thở về cách bài trí và dụng cụ trong phòng truyền dịch của bệnh viện.
Tôi nhìn chăm chú vào đề thi, hoàn toàn không chú ý tới những chuyện xảy ra xung quanh. Bệnh viện rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng làm việc của mình, bầu không khí rất thích hợp để học tập.
Lúc này.
“Két…”
Là tiếng bánh xe của cây truyền nước ma sát với mặt đất gây ra. Sau đó có một bóng người ngăn khuất trước mặt tôi, che mất ánh sáng trên đầu tôi, khiến tôi không thể nhìn rõ phần bài giải của đề toán sai kia.
Tôi ngẩng đầu lên. Lúc này Tưởng Mộc Thanh đã đẩy cây truyền nước đứng trước mặt tôi. Tuy sắc mặt cô ấy vẫn rất kém, nhưng vẻ mặt đã bình hòa hơn rất nhiều.
Có lẽ cô ấy sẽ không làm ra mấy chuyện như giơ cây truyền nước lên sau đó tiếp tục mưu sát tôi nữa nhỉ? Tôi không khỏi bắt đầu cảnh giác hơn.
“Em cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Giọng điệu của tôi khá cứng nhắc.
Đối với một người đã từng cầm dao có ý đồ đưa tôi vào nhà xác, tôi thật không biết phải đối mặt với cô ấy bằng tâm tình thế nào.
“Buồn ngủ.”
Tưởng Mộc Thanh dụi mắt.
“Mệt sao?”
Tôi chú ý thấy cô ấy đã mệt mỏi rã rời. Cũng đúng, sau khi thân thể được buông lỏng thật sự cần ngủ một giấc thật say.
Cô ấy nhìn lướt qua vật trong tay tôi, nhíu mày. Giây tiếp theo, cô ấy rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, cuối cùng là tựa đầu vào một bên vai của tôi.
Sau đó cô ấy vô cùng an tâm mà nhắm mắt lại, không lâu sau đã phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Cô ấy đang làm gì vậy?
Đã ngủ rồi sao?
Vì sao cô ấy phải dựa vào bờ vai tôi?
Lúc này, vì tức giận nên giọng nói của mẹ càng lúc càng lớn. Sau nhiều lần bị nhân viên của bệnh viện cảnh cáo, cuối cùng mẹ tôi cũng chịu cúp điện thoại, vẻ mặt đầy tức giận mà mở cửa đi vào.
Sau khi đi vào, mẹ tôi chú ý thấy thiếu nữ đã ngủ thiếp trên vai tôi, mà trong tay tôi thì đang cầm một tờ bài thi.
“Tiểu Phàm, hai con đang làm cái gì vậy?”
“Con đang xem bài thi, còn cô ấy… đang ngủ?”
Tôi thành thật trả lời.
“Mẹ muốn hỏi vì sao hai con lại tựa vào nhau?”
Mẹ tôi nghi ngờ hỏi.
“Bởi vì dựa chung một chỗ cho nên dựa vào nhau.” Tôi cứng rắn giải thích.
“Nếu vậy con đừng cầm bài thi nữa, đừng làm chuyện phá hoại phong cảnh như vậy.
Ánh mắt mẹ trở nên sắc bén, cười lạnh nói.
“Mẹ còn nói vì sao mấy ngày nay con lại về muộn như vậy, vẻ mặt còn là lạ, thì ra là do con bé đúng không?”
Giọng điệu quái dị của mẹ thật khiến người ta chán ghét.
“Mẹ, có phải mẹ đã hiểu lầm cái gì rồi không?” Nét mặt của tôi rất ngưng trọng.
Dựa theo lẽ thường, nếu học sinh cấp ba yêu đương bị phụ huynh biết hẳn sẽ chết rất thê thảm.
…
“Con trai đần độn, nhưng ánh mắt con lại không tồi chút nào nha.”
Mẹ tôi hơi thả lỏng vẻ mặt đang nghiêm túc.
“Mẹ quan tâm sai trọng điểm rồi. Mẹ!”