Gửi người em yêu da diết.
Peter, em sẽ chết, sẽ chết thôi. Có lẽ là vào một ngày nắng ấm, khi mà những chiếc lá già nua trên cây kia biến mất, thay vào đó là những vòm lá xanh mơn mởn, tràn đầy sức sống. Hôm đó, trước khi em đánh một giấc ngủ sâu thăm thẳm, em sẽ đạp con xe có chiếc giỏ xinh xinh màu trắng của mình đi thật xa, xa hơn cả bãi biển mà đôi ta thường ghé đến nữa, Peter ạ.
Mà cũng có thể, ngày hôm đó sẽ là một ngày mưa to tầm tã, là cơn mưa to nhất trong mùa, cũng như là dấu hiệu cho ta biết được rằng mình đã qua năm mới. Peter, anh còn nhớ chứ? Ngày mà đôi ta gặp nhau, là một ngày mưa dai dẳng, đến mức mà âm thanh của những hạt mưa khi ấy vẫn còn văng vẳng bên vòm tai em.
Lần đầu tiên em gặp anh, là ngày mà thành phố ta đang vội vàng tránh bão. Ai nấy đều về nhà sau khi củng cố đôi chút cho cửa hàng nhỏ của mình ở đường chính Greenbaker. Em cũng có một chỗ giáp vỉa hè bên phải, là một tiệm cắt tóc, không to tí nào, nhưng chắc chắn là khang trang hơn bất kỳ tiệm lân cận nào khác, phải không anh?
Em không biết mình đã kể cho anh chưa, hoặc rồi, hoặc chưa, thế nên em sẽ nhắc lại, cho chắc thôi. Em yêu của anh, là em này, thật ra là một cô con gái hư hỏng. Ba mẹ đã sắp xếp lộ trình học vấn cho em kể từ lúc em còn bé tẹo, và ngay sau khi em vừa tốt nghiệp đại học, họ cũng đã chuẩn bị cho em một cái nghề ổn định cho tương lai, cả vài buổi xem mắt nữa.
Em đã rất giận, Peter ạ, thật sự rất giận họ. Anh hiểu cho em mà phải không? Cuộc sống tràn ngập những sự lựa chọn, và mỗi lựa chọn đó đều sẽ dẫn ta đến một tương lai, nơi mà ta chẳng thể nào lường trước được. Chính vì vậy cuộc sống này mới được gọi là đáng sống. Em có thể dành mười hai năm thanh xuân của mình để học ở những trường danh giá mà ba mẹ lựa chọn, được thôi, thêm cả bốn năm lăn lộn ở trường sư phạm nữa, cũng ổn thôi. Nhưng bắt em phải sống cùng một người đàn ông không phải tình cờ gặp được và làm một công việc mà em không thích trong hai phần ba phần đời còn lại của mình thì không, không tài nào em chấp nhận chuyện đó!
À, chắc rằng anh đang thắc mắc tại sao em không thích theo ngành sư phạm phải không? Chắc do em đã từng bảo rằng mình rất yêu trẻ con, nên anh mới bất ngờ, nhỉ? Anh luôn bảo em sẽ trở thành một người mẹ tuyệt vời khi ở nhà, và sẽ là một cô giáo đáng kính nếu như ở trên lớp. Các trường mẫu giáo luôn chào đón em, anh thường bảo vậy, đúng chứ?
Nhưng sống chung với nhau cũng đã lâu, anh thừa biết tính em mà. Em là một cô gái yêu tự do và muốn sống hết mình. Làm cô giáo thì được gần trẻ con đấy, nhưng em gần như phải để dở những đam mê và sở thích khác, vì công việc chăm lo cho những đứa trẻ luôn cần sự tận tâm nhất, và sự tận tâm chỉ có được khi ta đổi lấy thời gian. Thế nên, nếu được, em muốn mình có thể đi trên những chuyến xe du lịch đến tất tần tật những phương trời xa lạ, rời khỏi thành phố em đã quá đỗi quen thuộc này. Nhưng ngành du lịch lại không chào đón em như cái cách mà cánh cửa các trường học hồ hởi. Em đã buồn một khoảng lâu đó, cho đến khi em bị cuốn hút bởi cây kéo của quý cô Ariel ở phố Wolfall.
Cô ấy thật sự là một con người tuyệt vời, Peter ạ. Với cây kéo của mình, cô ấy có thể khiến mọi mái đầu xấu xí trở nên thật lộng lẫy. Cô Ariel luôn cười khi làm việc. Những đường kéo của cô luôn tự do và phóng khoáng, có lẽ vì cô rất yêu công việc của mình, và cũng nhờ đó mà khách đến quán cô một lần thì sẽ phải ghé đến lần hai.
Em đã tìm đến cô ấy, chắc chắn rồi, để hỏi về kinh nghiệm và những điều cần chuẩn bị để mở một tiệm cắt tóc. Đừng nghĩ em nông nổi, em chỉ muốn thực hiện nó trước khi ngọn lửa mới lạ trong em dập tắt thôi. Ariel, cô ấy đã rất tận tình chỉ dạy mà không lấy của em một xu, thậm chí còn nhận em vào làm để học hỏi. Tuy dưới danh nghĩa là giáo viên và học sinh, nhưng cô Ariel vẫn trả lương cho em công bằng như bao nhân viên khác, không cắt xén một đồng.
Tuy em đã giận dỗi bỏ nhà ra đi nhưng Peter à, ba mẹ vẫn chu cấp đầy đủ cho em. Không biết là do họ nghĩ em tiêu xài quá tay hay sao, nhưng số tiền họ gửi luôn nhiều quá mức so với nhu yếu của em. Thế là bằng số tiền em kiếm được tại tiệm của cô Ariel và khoảng tiết kiệm từ ba mẹ, em đã mau chóng mở được một tiệm cắt tóc, thậm chí còn xây thêm một phòng ngủ và xem nó như là nhà của mình! Anh biết điều đó, nhưng em đã bảo rồi, em chỉ muốn kể lại, cho chắc thôi.
À, quay lại với ngày chúng ta gặp nhau anh nhỉ? Tuy cùng một thành phố, nhưng tiệm của em với nhà của ba mẹ lại ở hai góc khác nhau. Thế nên, khi bão đến, em dự sẽ trú lại ở cửa tiệm. Tuy có hơi chút nguy hiểm và cô đơn vì ai cũng đã di cư hết rồi, song, các tuyến tàu và xe buýt đều đã tạm dừng, em cũng không có xe để tự lái về.
Loa báo chống bão, nhưng bão đến khi nào thì cũng không ai biết được chính xác. Đi ngủ cũng không ổn, mà ngồi thức cũng không xong, em quyết định ngồi ngả mình trên chiếc ghế cho khách, ngắm nhìn cây kéo bạc mà cô Ariel đã tặng cho em coi như vật tốt nghiệp.
Và đó là lúc anh đã mở cửa tiệm em, đi vào với tiếng chuông ngân vang. Em vẫn chưa hỏi anh, cơ mà em cũng đoán được rằng là bởi em đã vẫn để bảng mở tiệm ở ngoài cửa. Thế nên anh mới mạnh dạn kéo cửa đi vào, phải chứ?
Giữa thời tiết bão giông khi ấy, khi mà chẳng còn ai ở xung quanh, gặp anh, em đã có chút hoảng sợ. Anh khoác một chiếc áo da cũ kỹ đầy vết ố, cả người ướt nhẹp. Đầu tóc thì luộm thuộm, mái anh dài, bết lại từng lọn trước mắt. Mặt mày anh bê bết vô cùng, thú thật, đến tận bây giờ nghĩ lại, em vẫn nghĩ anh có ý định cướp tiệm em lúc ban đầu cơ. Tuy nhiên, anh đã yêu em, yêu cái cách em chăm chút cho mái đầu của anh, nên anh mới tha cho em, phải không? Nếu thật là vậy thì Peter à, anh quả là một tên cướp lãng mạn đấy.
Tuy anh đã bước vào cửa tiệm nhỏ của em, một cách vô cùng thản nhiên nhưng anh vẫn rất lễ độ. Anh cố làm khô đôi giày của mình hết mức có thể trước khi để vào quầy dép. Chiếc áo khoác kia của anh cũng được anh vắt khô, gấp lại gọn gàng rồi để qua một góc, tránh treo chung với những tấm vải em treo sẵn từ trước.
Nhưng anh không phải là người duy nhất lịch sự khi ấy. Em cũng đã ngay tắp lự mang khăn đến cho anh, cả nước, cả vài thứ âm ấm khác nữa.
À mà anh bây giờ dễ gần hơn nhiều so với hồi đó, Peter ạ. Cái hôm đó, và những hôm sau đó, sau đó nữa, anh chỉ thường gật đầu, lắc đầu, hoặc dùng vài cử chỉ cơ thể khác để đáp lại em. Đã có đôi lần em nghĩ anh bị câm đấy, đến giờ suy nghĩ ấy vẫn thi thoảng thoáng qua. Nhưng mọi thắc mắc đó điều biến mất hết mỗi khi anh nói yêu em. Thật ngọt ngào.
Peter, người đàn ông của em, khi anh đã làm khô mình đủ để cảm thấy thoải mái, anh đã cất cái giọng nam tính của mình lên và nói lời cảm ơn. Anh thật sự là một quý ông, một quý ông lịch lãm với vẻ ngoài bần cùng cực kỳ trái ngược kia. Nỗi sợ trước đó của em đã mau chóng biến thành sự hồ hởi. Em đã kéo tay anh, đẩy anh ngồi vào chiếc ghế êm ái đối diện những tấm gương. Anh là khách, em biết chứ, nhưng em không khỏi làm vậy được. Em không muốn một người đàn ông hiếm có như thế này phải mang một quả đầu tồi tệ như thế. Thật sự không được.
Em để trước mặt anh một cuốn tạp chí đủ loại kiểu tóc khác nhau, anh chỉ gượng cười và bảo cắt lại theo ý em là được. Miễn sao gọn gàng, và đừng cạo trọc nữa. Khách hàng mà nói thế này thường rất khó ưa, họ luôn để cho mình tự quyết định, rồi than phiền khi cảm thấy bản thân không được như ý muốn. Nhưng anh lại khác, em cảm nhận được ở anh sự thật thà và đơn giản.
Và đối với những người như anh, Peter ạ, khiến em rất hạnh phúc khi dốc cả tâm huyết vào cây kéo.
Tóc của anh rất dày nhưng không mượt, lại còn rối thành một cục như tổ quạ. Em phải mất một lúc chải lại đầu cho anh để cắt dễ hơn. Không biết do em hay do anh, nhưng em cảm thấy vô cùng thích thú mỗi khi luồng tay mình vào tóc anh, gỡ lấy những lọn cuốn vào nhau, chặt nít. Mà em nghĩ là do anh, bởi cái bản mặt dễ chịu của anh khi được em chải tóc, bởi cái giọng ngân nga của anh khi lơ đãng nhìn vào chiếc máy nhạc loa kèn em đặt đầu kia. Đó là một bản Jazz chậm, nhẹ nhàng và có phần nên thơ.
Thường thì mất hơn bốn mươi phút để hoàn thành một kiểu tóc phức tạp cho nam giới, song, với anh thì chỉ tốn vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ. Không kiểu cách, không hình thức khó khăn, chỉ có việc cắt ngắn lại và vuốt lên gọn gàng. Lúc đó, khi mà tay em dùng chiếc lược gỗ trượt nhẹ trên vầng trán anh, nhìn khuôn mặt anh phản lên trên mặt gương, tim em đã lệch đi vài nhịp.
Anh thật sự rất bảnh, hơn mọi người con trai mà em từng gặp trong quá khứ, và hơn mọi gã đàn ông em gặp khi trưởng thành hơn. Vẻ bần cùng, nghèo khổ của một Peter ướt sũng, đáng sợ đã không còn nữa, chỉ còn lại sự thư thái và sáng sủa từ gương mặt anh.
Anh yên lặng ngắm mình trong gương, vẻ mặt đăm chiêu, tay thì không ngừng đưa lên vuốt chiếc cằm đã bị em cạo đi những sợi râu tơ thưa thớt. Rồi anh bật cười, hồn nhiên bảo rằng anh đã luôn mong mình có một bộ râu hùng vĩ, nhưng khi nhìn bản thân mình lúc đó, anh lại nghĩ rằng mình trông thật tuyệt khi không có râu.
Đối với một người cầm kéo và cắt tóc, điều hạnh phúc nhất đối với họ chính là nụ cười thỏa mãn của khách hàng. Nhưng em thật ích kỷ Peter ạ, trong giây phút đó, thứ duy nhất em muốn nhìn thấy lại là nụ cười của anh, không phải của bất kỳ một ai khác.
Em đã hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Cảm xúc này giống như một chiếc hộp bị khóa bởi ba mẹ em suốt những năm tháng học sinh, và anh là người đã mở nó ra, Peter, anh là chìa khóa mở lấy cảm xúc yêu đương của em.
Em không tin vào tình yêu sét đánh, cũng như không tin vào những câu chuyện định mệnh tình duyên. Nhưng, một lần nữa, Peter, anh là một ngoại lệ. Anh bước vào cửa tiệm em, không, anh bước vào cuộc sống của em với một bộ dạng u ám, rồi ma mị chiếm hết những khoảng trống trong tâm trí của em. Peter, anh là một con ma, một con ma cho tình yêu của thiếu nữ.
Nếu có thể, em chỉ muốn được trườn đến ôm anh từ phía sau, dụi mặt mình vào gáy anh, như một đứa trẻ sung sướng với món quà mới. Nhưng em không thể làm vậy, em sẽ trở thành một con ả biến thái và anh sẽ sợ em, đúng chứ? Không phải mọi người đàn ông đều sẽ đè mọi cô gái chủ động với mình lên giường, và anh có lẽ là một trong số những người đó.
Vì thế, khi anh đứng dậy lấy ví ra định trả tiền, em đã rất buồn. Em sợ cái cảm giác kỳ lạ trong lồng ngực mình sẽ vụt đi, thế nên, em đã lên tiếng hỏi anh.
Anh còn nhớ em đã hỏi anh gì chứ?
Phải rồi, là một câu hỏi ngu ngốc.
Rằng, anh có muốn trở thành người của tiệm tóc em không?
Em không hiểu tại sao em lại hỏi anh như thế, nhưng em không hối hận đâu, vì nó chứng tỏ em muốn níu kéo anh. Anh đã ngẩn người ra, Peter, trông anh hài lắm. Rồi anh gãi gãi phía sau gáy của mình, anh biết không, mỗi khi anh bối rối, anh đều có thói quen như vậy. Anh bảo mình cũng vừa mới đặt chân tới thành phố này, rằng mình không có chỗ ở cũng như công việc.
Còn gì tuyệt vời hơn nữa! Không phải đối với anh, mà là đối với em đấy. Nó vô tình lại khiến câu hỏi ngu ngốc của em trở nên thật sáng suốt, và em không đời nào để vụt mất cơ hội này.
Em để căn phòng ngủ ở tiệm làm nơi trú cho anh, cho anh một vị trí phụ giúp trong quán với mức lương như em hồi còn làm ở cửa tiệm của cô Ariel. Vì sao ư? Vì em không thuê nhân viên khác, mặc rằng cửa tiệm em cũng khá nổi tiếng trong khu vực. Chỉ là, em có thể xoay xở được, nên cũng chưa hẳn là cần thiết lắm. Thế nên, em đã lấy mức lương mà em nhận được làm chuẩn, và anh vô cùng hài lòng với con số đó. Dù ban đầu anh khăng khăng không muốn nhận lấy chỗ ở mà em cung cấp, song, sau khi nghĩ ngợi đôi điều, anh cũng đành chấp nhận. À, và anh đã ngủ ngoài ghế sofa vào ngày bão hôm ấy.
Câu chuyện của em và anh đã bắt đầu như thế đó.
Chúng ta đã có khoảng thời gian thật đẹp. Em hướng dẫn anh cầm kéo mỗi chiều khi mà quán vãn khách, và anh nấu cho em ăn vào mỗi sáng và tối, trưa thì mình thường ăn ngoài. Anh, Peter, là một đầu bếp tài ba, và cũng là một học việc đầy tài giỏi. Em chưa từng nghĩ mình có thể gặp được một người đứng bếp có thể nấu cho mình một bữa ăn hợp khẩu vị ngay trong lần đầu tiên được. Và anh có thể bắt đầu giúp em trong việc cắt tóc chỉ sau một tháng.
Thật điên rồ, nhưng cũng thật tuyệt.
Khi anh đã rành rọt mọi thứ hơn, cũng là khi ta có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn. Em dắt anh đi thăm thú nhiều nơi trong thành phố. Ta đã đến chiếc tháp đồng hồ Pipong bằng xe buýt, cuốc bộ đến khu phố Hongkong ở phía Nam rồi đạp xe ra bãi biển Daisy ở gần nhà ba mẹ em. Như em cũng đã nói rồi, nhà họ ở rất xa, vì thế, những chuyến đạp xe của chúng ta luôn rất dài. Cửa tiệm cắt tóc từ đó cũng dần dần tự tạo ra những ngày nghỉ hơn. Chẳng hạn như là vào mỗi ngày Chủ Nhật thứ ba trong tháng.
Peter… Thật may mắn khi em đã được gặp anh, và ở bên anh.
Ngày mà anh cầu hôn em, bằng một đóa hoa hồng với bên trong là một hộp kéo và nhẫn, em đã rất rất rất hạnh phúc. Em không phải là một cô gái lãng mạn, cũng không phải là một nhà văn, em không có đủ ngôn từ để diễn tả em và cảm xúc của mình vào lúc đó.
Peter, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.
Em yêu vẻ mặt của anh mỗi khi nghe nhạc, yêu cái cách anh gõ tay và ngân nga theo giai điệu bài hát. Em yêu chút vết chân chim trên mắt anh, yêu cái cách chúng cau lại mỗi khi anh cười. Peter ơi, em yêu anh nhiều lắm, yêu cả món ăn của anh, yêu cả giọng nói, cả vẻ ngoài và tâm hồn dịu dàng của anh. Em yêu những khoảnh khắc được chạm vào mái tóc của anh, em yêu những lần ta luân phiên ngồi trên ghế xoay trước kính.
…
Peter, em không muốn chết. Em đã nghĩ rằng, mình đã hạnh phúc rồi, cái chết này, có đến cũng không sao cả. Nhưng anh này, em đã sai rồi, em thực sự muốn được sống tiếp, em muốn được ôm anh, và yêu anh. Chúng ta chỉ mới rời khỏi thành phố này, chúng ta còn chưa được đi đến những đất nước khác. Thế nên Peter, em không muốn chết.
Thế nên, em sẽ thật mạnh mẽ và vượt qua cuộc phẫu thuật này và trở lại làm một cô vợ năng động bên anh, Peter ạ.
Từ người con gái mà anh yêu nhất,
Jena.