Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2901

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

(Đang ra)

Truyền kỳ thiếu nữ Nho sinh ~Thiếu nữ cải nam trang chốn địa ngục thi cử~

Kobayashi Kotei

Câu chuyện của hai tiểu thư cải nam trang mang trong mình tâm nguyện thay đổi thế giới, xin được bắt đầu!

11 52

Magical★Explorer (LN)

(Đang ra)

Magical★Explorer (LN)

Iris

Sau khi được tái sinh vào tựa game khiêu dâm huyền thoại "Magical★Explorer", chàng trai của chúng ta nhanh chóng nhận ra cậu ta chỉ được nhét làm nhân vật phụ xui xẻo thay vì nhân vật chính sát gái củ

10 259

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

6 61

Tập 01 - Chương 90 - Ai cũng yêu thích trăng

*Trans+Edit: Lắc

Năm kẻ gác đêm đứng xung quanh cái xác như năm bức tượng. Chỉ có sự im lặng chết chóc bao trùm tất cả với áp lực khủng khiếp.

Trong bóng tối, Clown siết chặt nắm tay đầy phẫn nộ, chầm chậm phun ra một từ qua kẽ răng.

“Giáo Sư…!”

Cởi đôi găng tay đen, Salvador, Kẻ Sở Hữu Quy Điển, đặt bàn tay trần lên ngực và bắt đầu cầu nguyện cho hai mươi lăm kẻ gác đêm đã khuất. Giọng nói của hắn đầy trang nghiêm. “Mọi người cho đi tất sẽ được nhận lại. Mọi người sẽ sống mãi sau khi chết. Thiên đường luôn rộng mở với mọi người.”

Sau đó Salvador rút một chiếc khăn tay màu trắng ra và buộc vào cổ tay. “Ngày tôi thiêu chết Giáo Sư sẽ là ngày tôi cởi chiếc khăn này ra.”

Theo sau lời thỉnh nguyện của Salvador, Đại hiệp sĩ Lend cũng buộc một chiếc khăn tay màu trắng vào cổ tay và cúi đầu. “Tôi sẽ không bao giờ quên trận chiến này, các bạn của tôi. Kẻ gọi là Giáo Sư này sẽ phải trả giá bằng máu.”

“Giáo Sư sẽ đứng đầu danh sách mục tiêu của tôi.” Juliana tham gia. Nhớ lại trận chiến khốc liệt, trong lòng Juliana vẫn tràn ngập sợ hãi. Cô đau đớn nhìn đồng đội của mình lần lượt chết ngay trước mắt. Cô nhớ lại sự tuyệt vọng mà cô phải trải qua khi thần chú chữa lành của cô trở nên vô dụng trước sức mạnh hắc ám. Mặc dù Juliana thực sự căm hận Giáo Sư đến tận xương tủy nhưng sâu trong tâm khảm, cô cũng vô thức sợ hắn.

“Khốn nạn… Tên khốn chết tiệt nhà ngươi!” Clown không thể tiếp tục kìm nén. “Ta sẽ tìm cho bằng được ngươi, sẽ lột da tróc vảy ngươi. Bất kể ngươi ở đâu, bất kể ngươi là ai, ta cũng sẽ biến thân xác ngươi thành con rối của ta, ta sẽ cho quỷ dữ gặm nhấm linh hồn ngươi, sẽ cho ngươi phải đau đớn thống khổ dưới địa ngục!” Clown chưa bao giờ phải nếm trải sự thất bại như thế này kể từ khi tham gia Kẻ Gác Đêm. Là một Đại hiệp sĩ cấp năm, sự tự tin của hắn đã bị hủy hoại trong đêm nay.

Chiếc mặt nạ chú hề luôn mỉm cười mà hắn đeo trên mặt trong bóng tối trông thật lạ lẫm và kinh khủng.

“Là lỗi của tôi. Tôi đã từng ở rất gần Giáo Sư, vậy mà...” Minsk cũng đeo một chiếc khăn tay màu trắng vào.

Clown từ từ bình tĩnh lại, sau đó xoay người về phía bốn kẻ gác đêm còn lại. “Giáo Sư chắc chắn sẽ sớm rời Aalto. Chúng ta cần phải thêm Giáo Sư vào Danh sách Thanh lọc và lùng sục hắn trên toàn lục địa.”

“Tôi e là tên khốn đó chưa đủ tư cách để được cho vào danh sách.” Lend có chút do dự nói. “Dù sao thì những cái tên trong danh sách đều cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí một số trong đó còn có khả năng thay đổi cục diện chung của cả thế giới. Giáo Sư… hắn cùng lắm mới chỉ là một pháp sư bậc ba hoặc bốn.”

Tất cả các tòa thẩm giáo trên toàn lục địa đều có chung một Danh sách Thanh lọc. Mọi cái tên trên đó đều bị coi là mối phiền toái lớn đối với giáo hội và liên tục bị săn lùng bởi các mục sư mạnh mẽ nhất và những kẻ gác đêm đến từ các tòa thẩm giáo khác nhau. Tuy nhiên, danh sách này đã không thay đổi trong nhiều năm vì việc săn lùng những cái tên trong đó là vô cùng khó khăn.

“Hai mươi lăm kẻ gác đêm đã phải chết vì hắn.” Kẻ Sở Hữu Quy Điển nghiêm túc nói. “Mặc dù hắn thậm chí còn chưa phải cấp cao, nhưng không thể đánh giá thấp sự tàn ác và giảo hoạt của hắn được.”

“Tôi hiểu rồi.” Lend gật đầu. “Vậy thì chúng ta sẽ đưa đề xuất này tới Hồng y Amelton.”

“Đi tìm đồng đội của chúng ta thôi… ít nhất một phần của họ cũng được.” Salvador trịnh trọng nói.

...

Lucien mất một lúc lâu để xóa sạch tất cả chứng cứ, bao gồm xác của tên dị giáo và chiếc áo choàng rách nát của chính mình, đồng thời cũng tự lau chùi bản thân một chút. Sau đó, cậu đi vòng sang phía bên kia của trang viên, xuyên qua khu rừng rồi trèo qua bức tường cao của trang viên.

Lặng lẽ và cẩn thận, Lucien đáp xuống dưới bóng của một ngôi nhà ba tầng được bao phủ bởi những bụi cỏ cao tươi tốt.

Khi Lucien đứng dậy phủi bụi trên tay, tim cậu đột nhiên hẫng mất một nhịp.

“Chào buổi tối, Lucien.” Đó là Rhine. Anh chỉ mặc hờ hững một chiếc áo sơ mi màu đỏ đậm, phần trên không cài cúc. Làn da của anh dưới ánh trăng trông còn trắng nhợt hơn cả nước da của một tiểu thư quý tộc.

“Chà-chào buổi tối, anh Rhine.” Thấy rằng đó là Rhine, Lucien thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn duy trì sự cảnh giác. “Anh còn thức sao?”

“Cậu cũng vậy mà.” Rhine nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Lucien gượng cười. “Nếu tôi nói với anh tôi lang thang ở đây đêm nay để ngắm vầng trăng bạc xinh đẹp này thì anh có tin tôi không?”

Vừa nói, Lucien vừa cúi đầu nhìn chính mình. Những phần từ cánh tay trở xuống của cậu đều bị bùn vấy bẩn, áo sơ mi thì nhàu nát. Quan trọng nhất là lúc ngẩng đầu lên, Lucien phát hiện vầng trăng bạc đã bị bức tường đá cao che khuất.

Cái cớ tuyệt vời hết chỗ nói!

“Có, tôi tin cậu, bởi vì…” Rhine nhún vai. “Tôi cũng đến đây vì trăng.”

“Hả…?” Lucien đột nhiên ngơ ngác.

“Chắc chắn rồi… Cậu không thấy vầng trăng bạc đêm nay quyến rũ và rực rỡ biết bao hay sao!” Rhine ngẩng đầu khen ngợi bức tường đá trước mặt một cách đầy nhiệt thành. “Chúng ta đến đây vì cùng một mục đích mà, phải không?”

“Ừm...” Lucien hít một hơi thật sâu và tỏ ra nghiêm túc. “Anh có thể cho tôi biết anh là ai được không, Rhine?” Vì không thể giả vờ là một thanh niên ngây thơ được nữa, Lucien quyết định hỏi thẳng Rhine, vì cậu có cảm giác Rhine không hề có ác ý gì với mình.

“Tôi chỉ là một du ca.” Rhine lắc đầu. “Một du ca không liên quan gì đến nơi mà cậu đang mong đợi được tới. Và cho dù tôi có nói cho cậu biết nó ở đâu, cậu cũng không có khả năng tới đó.”

“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết được rồi! Như vậy ít ra tôi cũng có một mục tiêu cụ thể hơn!” Lucien tha thiết hỏi.

“Tôi khuyên cậu nên chăm chỉ để trở thành một nhạc sĩ thực thụ, sau đó cậu có thể du hành qua nhiều quốc gia trên khắp lục địa. Điều đó sẽ mang lại nhiều lợi ích cho mục tiêu của cậu đấy.” Sau đó Rhine quay người rời đi.

Lucien bối rối. Dù đang rất háo hức nhưng cậu biết rằng mình phải rời đi ngay bây giờ, đề phòng lỡ có người khác xuất hiện.

Sau khi leo trở lại phòng khách, Lucien lại cất hai viên sapphire vào túi rồi nằm xuống.

Những gì đã xảy ra tối nay đối với Lucien cứ như là một giấc mơ. Để cho não tắt nguồn và cảm nhận tấm chăn ấm áp, cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lucien không biết mình ngủ được bao lâu, nhưng rồi cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

“Ai vậy?” Lucien trầm giọng hỏi.

“Là tôi, Yvette đây. Cậu có muốn cùng tôi đi dạo để thưởng thức vầng trăng bạc tuyệt đẹp đêm nay không?” Nữ quý tộc mời mọc quyến rũ.

Lucien nghẹn với những gì Yvette vừa nói. Cái vụ trăng triếc hôm nay cậu vốn đã không quên nổi rồi, ấy thế mà chẳng hiểu sao đêm nay ai ai cũng đều muốn đi dạo ngắm trăng.

“Ừm... tôi vô cùng xin lỗi, Yvette. Tôi bị trẹo mắt cá chân, với cả bây giờ tôi cảm thấy buồn ngủ lắm.” Lucien trực tiếp từ chối. “Có lẽ để lần khác nhé. Cảm ơn cô đã hỏi thăm.”

Yvette khẽ giậm chân thất vọng và bực bội bên ngoài phòng của Lucien. “Thật là một tên ngốc mà! Tôi cá một ngày nào đó cậu sẽ phải tự mình đến cầu xin tôi, Lucien ạ!”

...

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân Yvette rời đi, Lucien lại nằm xuống tiếp tục ngủ.

“Lucien, xem cậu vừa mới làm cái gì kìa! Thảo nào cậu không có bạn gái!” Một giọng nữ từ ngoài cửa sổ truyền đến. “Cậu nên học ta đi! Ta toàn nhè nửa đêm để đi gõ cửa phòng Silvia đấy.”

Đó là Công chúa Natasha, đang đứng trên bậu cửa sổ, phía sau là quý cô Camil đang lơ lửng trên không. Một tay cầm trường kiếm, tay kia cầm visor, mái tóc tím của Natasha tung bay trong gió. Phần chính giữa áo giáp màu trắng của cô có màu đỏ sẫm làm từ máu của một con rồng. 

Để ý Lucien đang nhìn áo giáp của mình, Natasha mỉm cười nói. “Cậu thích áo giáp này phải không? Nó được gọi là Long Huyết, ta mặc nó là bởi vì ta vừa mới trở về sau khi chiến đấu với Ngân Giác.”

Natasha dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Phải rồi, Lucien, cậu có muốn đi dạo dưới ánh trăng tuyệt đẹp với ta không? Hahaha...”

Visor: tấm che mặt của mũ áo giáp.