Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 01 - Thánh vịnh chi thành (1-135) - Chương 93 - Cải biên

*Trans+Edit: Lắc

Người đánh xe lão luyện đến mức Lucien không hề cảm thấy đường đi gập ghềnh chút nào.

Bận bịu trăn trở rất nhiều vấn đề trong tâm trí, nên tới khi Lucien ngừng suy nghĩ, xe ngựa đã đến trước trang viên của Lãnh chúa Venn.

“Ngài Evans, chúng ta đến nơi rồi. Ngài có cần tôi báo cho gác cổng không ạ?” Người đánh xe quay đầu lại và lịch sự hỏi Lucien. Một quý ông lịch lãm thường không nói chuyện với những gác cổng bình thường.

“Không, cám ơn.” Lucien mỉm cười. “Tôi có bạn là cận vệ ở đây. Chúng tôi bình đẳng.”

Với việc ‘Phước lành’ đã được thức tỉnh, Lucien chỉ còn cách việc trở thành hiệp sĩ một bước. Tuy nhiên, trong suy nghĩ của cậu, cậu và John chỉ đơn giản là bạn thân, giữa họ không có sự phân biệt đẳng cấp hay thứ bậc.

Hôm nay Ian và Durago là người gác cổng. Ngay khi nhìn thấy chiếc xe ngựa cao quý với phù hiệu in hình một con bò lửa, họ lập tức ưỡn ngực, sẵn sàng đón khách.

Họ cực kì ngạc nhiên khi gặp lại Lucien. Họ vẫn nhớ cậu. Trong ký ức của họ, Lucien chỉ là một tên nghèo khổ không thể hiện nhiều sự tôn trọng với họ, vậy mà giờ đây trong chiếc áo sơ mi trắng và vest đen, chàng trai trẻ này lại trông như một quý tộc lịch sự.

Họ đờ cả ra cho đến khi Lucien đứng trước mặt họ. “Xin… xin lỗi, ngài đang tìm John sao?”

“Đúng vậy, làm ơn.” Lucien không nhận ra họ.

Khi Ian chuẩn bị đi vào trang viên, Durago có chút do dự hỏi. “Xin ngài thứ lỗi. Có phải ngài… có phải ngài là ngài Evans không?”

Sau thành công rực rỡ của buổi hòa nhạc, ngay cả John, một thanh niên rất khiêm tốn, cũng không thể không khoe về Lucien cũng như tất cả những lời khen ngợi mà người bạn tốt của cậu nhận được từ Đại công tước, Đại hồng y và Công chúa.

“Đúng vậy, tôi là bạn của John.” Lucien trả lời.

“Tác phẩm của ngài, Định mệnh ấy, đã được chơi trong bữa tiệc của Lãnh chúa Venn vài ngày trước. Nó tuyệt vời vô cùng luôn!” Durago vô cùng phấn khích nói với Lucien. “Tôi rất xin lỗi vì trước đây đã cực kì thô lỗ với ngài.”

Anh chàng to con này tỏ ra vừa chân thành vừa hào hứng. Lucien nhớ lại cuộc xung đột xảy ra giữa họ trước đây và khá ngạc nhiên khi Durago lại nhiệt tình với âm nhạc đến vậy.

Nhưng Lucien nhanh chóng nhận ra, Aalto quả đúng là Thánh vịnh chi thành.

“Không sao đâu. Tôi rất vui vì anh thích tác phẩm của tôi.” Lucien lịch sự trả lời.

Đứng bên cạnh Durago, Ian nở một nụ cười xấu hổ.

Từ sau buổi hòa nhạc, Lucien đã được trải nghiệm một sự thay đổi lớn trong cách nhiều người đối xử với cậu. Lời xin lỗi chân thành của Durago cùng tất cả những sự tâng bốc đã khơi dậy suy nghĩ này trong tâm trí của Lucien. Việc địa vị xã hội của cậu đột ngột được nâng cao đã biến những gì từng xảy ra vài tháng trước trở thành một giấc mơ xa vời.

“Ngài Evans, tôi có thể mời ngài tới chỗ tôi được không?” Durago hỏi, vừa bồn chồn vừa phấn khích xoa xoa hay tay vào nhau.

Tìm đại một cái cớ, Lucien lịch sự từ chối anh ta, nhưng cậu cảm thấy khá khó xử.

Ngay sau đó John theo sau Ian đi tới, trông có chút hoang mang. “Lucien! Tớ còn đang định về nhà chiều nay. Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Đúng vậy, nhưng nó đã được giải quyết rồi. Đừng lo.” Lucien kéo cánh tay John. “Lên xe trước đã.”

Người đánh xe già đủ thông minh để biết mình không nên nghe cuộc trò chuyện. Thế là ông buộc chặt ngựa vào cột rồi bước ra xa khỏi xe ngựa, sau đó rút thuốc lá ra khi đã đứng dưới gốc cây lớn.

Trong khi nghe Lucien nói, sắc mặt John tối sầm lại, lông mày díu chặt vào nhau. Do nắm chặt tay đến mức toàn thân run rẩy, các đốt ngón tay của cậu trở nên trắng bệch. Khi nghe rằng cha mẹ mình bị chặt ngón tay, cậu nghiến răng kèn kẹt. Tuy nhiên, John thậm chí không nói dù chỉ một lời. Cậu chỉ im lặng lắng nghe cẩn thận.

“Tớ vô cùng xin lỗi, John.” Lucien nói, trái tim cậu tràn đầy cảm giác tội lỗi.

Cúi đầu, John không trả lời ngay.

Lucien biết rằng bạn mình cần một chút thời gian để khôi phục khỏi đau khổ và giận dữ tột độ. Thế nên cậu chỉ im lặng ở bên John.

Một lúc sau, John cuối cùng cũng mở miệng.

“Lucien, đó không phải lỗi của cậu. Tớ không trách cậu đâu.”

Đó là điều đầu tiên John nói với Lucien. Thay vì trút giận, John lại chọn an ủi người bạn thân nhất của mình để giải thoát cậu khỏi cảm giác tội lỗi khủng khiếp.

Lucien hơi ngạc nhiên, sau đó cậu cảm động. “Cảm ơn cậu nhiều lắm, John. Cậu không biết những gì cậu vừa nói có ý nghĩa đối với tớ thế nào đâu.”

Khi John đang chuẩn bị quay trở lại để xin nghỉ phép lâu hơn thì Lucien ngăn cậu lại.

“Đợi đã, John. Đây là 20 gam bụi hoa hồng ánh trăng.” Lucien rút một cái túi nhỏ màu đen ra đưa cho bạn mình.

John đã từng nghe về nguồn gốc của hoa hồng ánh trăng. Hơn mười giây sau, cậu kiên quyết cầm lấy chiếc túi nhỏ từ tay Lucien.

“Cảm ơn, Lucien. Tớ sẽ đánh thức ‘Phước lành’ của mình. Chỉ có như vậy tớ mới có thể bảo vệ được gia đình và bạn bè của chính mình.” John nghiêm túc nói.

“Đừng vội. Hãy cứ từ từ mà làm theo chỉ dẫn của Lãnh chúa Venn.” Lucien gật đầu. “Ngoài ra, cậu giữ bí mật chuyện này giùm tớ nhé? Bởi tớ đã nói dối Công chúa cách tớ có được chỗ bụi này.”

“Cậu biết tớ mà, Lucien. Tớ kín miệng hơn cả một xác chết đấy.” John vỗ vai bạn mình và nghiêm túc hứa.

Xe ngựa gia tộc Hayne xuất hiện gây xôn xao khắp Aderon, quận nghèo nhất trong cả thành phố. Mặc dù hầu hết trong số họ còn chẳng thể kể tên tất cả các phù hiệu của những gia tộc lớn ở Aalto, nhưng họ vẫn nhớ được phù hiệu của một số gia tộc quyền lực nhất.

Joel, Alisa và Iven đã được giáo hội đưa về nhà. Các mục sư không tìm được nhiều thông tin có giá trị từ họ.

Thấy John và Lucien xuống xe, Iven đột nhiên bật khóc, như thể cậu bé đang cố gắng gột rửa đi mọi ký ức kinh hoàng bằng nước mắt.

John dịu dàng xoa đầu Iven và ôm cậu bé thật chặt. “Ổn rồi, Iven. Em đã trở thành một người đàn ông trưởng thành rồi, em làm tốt lắm. Thần phù hộ cho chúng ta.”

Lucien ôm lấy Joel và Alisa. Lời xin lỗi, sự lo lắng và niềm vui của cậu đều chất chứa trong cái ôm nồng ấm này.

“Đó không phải lỗi của con đâu, Lucien.” Joel và Alisa an ủi cậu. “Với cả con thấy đấy… giờ chú dì đều ổn rồi.”

Là con tin của những kẻ dị giáo độc ác, họ không mong đợi cuối cùng mình có thể sống sót. Nên khi được cứu, họ rất biết ơn Thần Chân Lý, vì vậy giờ đây họ càng trở nên thấu hiểu và bao dung hơn. Suy cho cùng, chẳng còn gì thực sự quan trọng nữa khi đứng trước cái chết.

Sau đó Alisa và Joel kể lại cho Lucien nghe những gì mà giáo hội và bộ phận tình báo của Công quốc đã thẩm vấn họ. Điều khiến các mục sư và bên tình báo quan tâm nhất chính là tại sao Alisa và Joel bất tỉnh bên ngoài nhưng lại được các hiệp sĩ tìm thấy bên trong xà lim.

Vì tiếng sấm lớn do sức mạnh của quý cô Camil gây ra đã làm tất cả con tin ở đó bất tỉnh nên họ không thể cung cấp được bất kỳ thông tin có giá trị nào. Cuối cùng, người của giáo hội và bộ phận tình báo đều suy đoán rằng có lẽ là do bọn dị giáo đã nhốt con tin lại trước để đề phòng trường hợp họ trốn thoát, nhưng sau đó lại không kịp quay về để giết họ.

“Bọn dì lúc đó thực sự đã rất may mắn. Cảm tạ Thần Chân Lý!” Quệt nước mắt, Alisa kể lại cho Lucien toàn bộ câu chuyện.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Đó là Corella và một lính gác nhà thờ mà Lucien không biết.

Lucien có chút nhẹ nhõm khi thấy giáo hội chỉ cử một cận vệ hiệp sĩ đến đây, bởi điều đó có nghĩa là cậu không thực sự đáng nghi trong mắt giáo hội.

Sau một cuộc điều tra ngắn ngủi bình thường, Corella đứng lên và thay mặt giáo hội cảm ơn Lucien. “Ngài giám mục đánh giá cao những gì cậu đã làm. Nếu không nhờ thông tin của cậu, chúng tôi đã phải chịu một tổn thất lớn hơn rồi.”

Danh tính nhạc sĩ của Lucien khiến cho giáo hội khó có thể kết nối Giáo Sư và cố vấn riêng của Công chúa lại với nhau được. Tuy nhiên, vẫn có một số điều trùng hợp dính dáng đến Lucien mà hiện tại họ chưa thể lý giải.

Lucien cuối cùng cũng trở lại cuộc sống bình thường, bận rộn với việc học âm nhạc và ma thuật. Cậu cũng yêu cầu Joel và gia đình tạm thời chuyển đến nhà mới của cậu vì Gesu an toàn hơn Aderon rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, Lucien thậm chí còn không liếc nhìn bức tường đổ nát nơi cậu thường để lại tin nhắn bí mật nhằm liên lạc với những người học việc lấy một lần. Để thận trọng, cậu cũng tạm thời gác lại luôn kế hoạch phá hủy phòng thí nghiệm ma thuật của mình.

Gần đây Victor bắt đầu dạy họ “canon”, một kỹ thuật sáng tác đối âm sử dụng giai điệu có kết hợp một hoặc nhiều giai điệu phỏng mẫu kèm theo trong một khoảng thời gian nhất định.

Chỉ với một vài quy tắc, ngay cả những người mới bắt đầu cũng có thể đạt được kết quả tốt với canon.

“Thực ra, em đã vô thức sử dụng canon trong Bản giao hưởng Định mệnh của mình rồi đấy, Lucien.” Victor nhận xét. “Có vẻ như em đã học được rất nhiều điều trong thư viện của hiệp hội.”

“Ừm… vâng, em đoán vậy. Cảm ơn thầy, thầy Victor.” Lucien hơi lơ đãng trả lời.

Đầu óc cậu đang bận rộn với tâm tưởng phải nghĩ ra đủ tác phẩm âm nhạc để tổ chức một buổi hòa nhạc nhằm đáp ứng yêu cầu của Rhine. Tám mươi năm trước, có người đã sản xuất ra một tác phẩm âm nhạc rất giống với bản canon nổi tiếng của Pachelbel, hay còn gọi là Canon in D hay Gigue in D ở thế giới cũ của cậu. Tuy nhiên, cậu vẫn có thể viết lại Canon của Pachelbel thành một bản hòa tấu piano.

Dù cậu vẫn cần một số tác phẩm “nguyên bản” cho buổi hòa nhạc cá nhân nhưng việc cải biên chắc chắn là cách tiết kiệm thời gian tốt nhất để Lucien sớm có được vốn tiết mục của riêng mình.

Đối âm (Counterpoint): một kỹ thuật khá khó trong âm nhạc, nó là kỹ thuật phối hợp nhiều giai điệu có cùng đặc tính giai điệu ngang nhau, làm cho bài nhạc trở thành 2 bài hoặc 3 bài hoặc 4 hoặc nhiều hơn khi tách các giai điệu của người hoặc nhạc cụ riêng biệt ra, nhưng khi ráp lại thì chúng lại bổ sung cho nhau rất vững chắc và logic, đại khái giống như lấy 2 bài hát của 2 nhạc sĩ khác nhau mà chơi cùng vòng hợp âm với nhau rồi hát đè lên nhau vậy. Canon in D (Luân khúc cung Rê trưởng): tên đầy đủ là Kanon und Gigue in D-Dur für drei Violinen und Basso Continuo, nghĩa là Luân khúc cung Rê trưởng dành cho ba Vĩ cầm và Bè trầm đánh số, do nhà soạn nhạc Johann Pachelbel sáng tác vào thế kỷ 17. Canon in D có sức hấp dẫn khủng khiếp nhất trong lịch sử âm nhạc cổ điển, được hòa âm lại không biết bao nhiêu bản, chưa có bản nhạc cổ điển nào trong lịch sử làm được điều này. Ngày nay, canon và các biến tấu của nó được sử dụng trong nhiều thể loại nhạc từ nhạc giao hưởng, nhạc thánh ca cho tới cả nhạc rock, hip hop, acapella, beatbox… Và cũng từ bản nhạc này mà âm nhạc ngày nay có vòng hợp âm Canon, có thể đệm được cho rất rất nhiều bài hát, đặc biệt là nhạc phương Tây. Các bạn có thể không biết tên nhưng chắc chắn là đã từng nghe rồi, trong đám cưới chẳng hạn, vì nó quá nổi tiếng mà. Ở Việt Nam một số bản hit một thời cũng sử dụng giai điệu của Canon in D như Cô bé mùa đông, Hòn đá cô đơn, Công chúa bong bóng…