*Trans+Edit: Lắc
Quấn mình trong ánh sáng màu lam, Mason và Fred từ trong quán trọ bay ra rồi xông tới rìa thị trấn, nơi có các Elf đang canh phòng.
Đột nhiên, một ngọn lửa đỏ sẫm từ dưới mặt đất bắn thẳng lên không trung như thể núi lửa phun trào, vừa hay chặn lại ngay trước mặt Mason và Fred.
“Ngài tính làm cái gì thế hả, Matvey?” Mason kịp thời ngừng bay, tránh được một màn đâm đầu vào khói đen lửa đỏ. Gã tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông cao gầy đang chặn đường mình – Đại Địa Chi Nộ Matvey, một Hào quang hiệp sĩ cấp bảy.
Matvey để đầu đinh ngắn, tóc màu xanh đậm trông như nước biển được phủ đầy tảo. Hắn ngẩng đầu nhìn Mason và Fred rồi không nhanh không chậm nói: “Các người quên trong thị trấn này cấm bay à?”
Lệnh cấm này không được thực hiện bởi pháp trận, mà là bởi “Người Duy trì Thị trấn”, một nhóm do những Hào quang hiệp sĩ hùng mạnh hợp thành – Sau khi trải qua những hỗn loạn và đổ máu ở thời kỳ đầu phát triển của thị trấn Người Vô Danh, do khao khát trật tự cùng với sự hậu thuẫn ngầm của tộc Elf, một vài Hào quang hiệp sĩ thường xuyên lui tới nơi đây đã thành lập một liên minh, thiết lập trật tự cho thị trấn, hạn chế giết hại lẫn nhau và duy trì sự bình yên cho nơi này.
Và Matvey chính là một trong những Người Duy trì Thị trấn đó.
“Đến nước này rồi thì cấm bay còn có nghĩa lý gì?” Đều là Hào quang hiệp sĩ với nhau, Fred và Mason không sợ gì Matvey, chỉ e ngại sẽ bị các Elf tấn công. “Bọn ta chỉ muốn đi tiếp nhận điều tra từ các Elf thôi. Lẽ nào ngài muốn ngăn lại hết tất cả?”
Mason và Fred thấp thoáng dâng lên chút cảnh giác đối với Đại Địa Chi Nộ Matvey, bởi cảm giác cổ quái mà bọn họ cảm nhận được chính là đến từ hắn và đồng bạn của hắn!
Đám người Matvey không có làm chuyện gì kỳ lạ, chỉ là sau khi quân đoàn ác ma tấn công lần đầu tiên, bọn họ thường xuyên lộ ra vẻ tuyệt vọng, đau khổ và lo lắng. Họ cho rằng các huyền thoại của Vương đình Elf và Hội đồng Trưởng lão Druid không thể nào trấn giữ được khe nứt Vực thẳm, bởi khe nứt Vực thẳm đang dần dà mở rộng, có thể Ý Chí Vực Thẳm sẽ trực tiếp giáng thế, cho nên ở lại thị trấn Người Vô Danh chỉ là hành động chờ chết, đến lúc đó chắc chắn sẽ không còn khả năng thoát thân được nữa.
Bị bọn họ ảnh hưởng, thứ cảm xúc lo lắng, tuyệt vọng và sầu não này nhanh chóng lan rộng ra cho mọi người. Do những cảm xúc này chỉ là phản ứng tâm lý bình thường, Mason và Fred đã không nghi ngờ gì, chỉ theo bản năng mà tránh tương tác với đám người Matvey. Dường như tiếp xúc với bọn họ càng nhiều, mọi người sẽ càng u uất, đau khổ, giằng xé, càng không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
“Bọn ta cũng phải tiếp nhận truy hỏi của các Elf và pháp sư, nhưng bọn ta đâu có xồn xồn lên như vậy, cũng đâu có vi phạm quy tắc của thị trấn.” Đôi mắt màu xanh lục sẫm của Matvey không mảy may dao động. “Mason, Fred, các ngài hẳn phải hiểu rõ, càng những lúc thấp thỏm, bồn chồn như thế này thì lại càng cần phải có trật tự. Chỉ có thiết lập nên một trật tự chắc chắn và nghiêm chỉnh, chúng ta mới có thể ngăn tình hình không trở nên hỗn loạn và bảo đảm an toàn cho chính mình. Chính vì vậy, ta sẽ không vì các ngài là Hào quang hiệp sĩ mà cho các ngài đặc quyền. Mời theo ta về Trạm Gác Trấn nhận phạt.”
Mason không thể không thừa nhận, những gì Matvey nói là có lý, nhưng cảm giác bức bách quái dị kia vẫn không ngừng lẩn quẩn trong lòng gã, khiến gã không nhúc nhích lấy một bước. Fred cũng tương tự như vậy.
Matvey giơ tay phải lên: “Mason, Fred, các ngài tính làm phản sao? Tính phản kháng lại bảy Hào quang hiệp sĩ, phản kháng lại các Elf cấp cao và các cường giả huyền thoại sao?”
Tất cả những mạo hiểm giả trên phố đều bước chậm lại và trở nên thận trọng, tựa hồ cảm nhận được một thứ nguy hiểm đụng phát là nổ tung.
……
Ở phía Đông của “nơi ở tự nhiên”, một rừng cây xanh thẫm um tùm hiện ra.
“Cô Martha sống ở trong này. Cô ấy là một trong những đại diện của phe Thiên nhiên Thống hận, vậy nên mọi người đừng chọc giận cô ấy. Nếu cô ấy có điểm gì xúc phạm mọi người, ta xin thay mặt cô ấy xin lỗi trước.” Iristine, người mặc một chiếc váy dài xanh biếc bện từ lá cây, nói với Jurisian, Felipe, Heidi và Annick ở bên cạnh.
Do còn vài phương hướng nữa để điều tra, các pháp sư vẫn chia nhóm hành động. Heidi cho rằng cải tạo mà Sprint dành cho Annick ngày hôm qua gần như chẳng ăn thua, vậy nên bèn sắp xếp lại đội hình. Cô quyết định sẽ tự mình ra tay và dẫn Annick đi làm quen thêm một vài người bạn Elf – Cô và Katrina đã trở thành bạn với Nodanielle, quan hệ với nhiều Elf khác cũng dần trở nên tốt đẹp.
Và do Martha là người có thực lực mạnh nhất trong số các Elf cần phải điều tra, nên hai ủy viên không mấy hòa thuận, Jurisian và Felipe, cũng buộc phải đi cùng nhau.
Jurisian lịch sự cười nói: “Không sao đâu. Mỗi một sự sống đều có ý niệm của riêng mình. Miễn là không tổn hại thực sự đến chúng tôi thì không hề gì.”
Đến cả công chúa tộc Elf cũng đã xin lỗi trước rồi, anh còn có thể nói gì được nữa?
Felipe hai tay đút trong túi áo khoác đen, đầu khẽ gật tỏ ý, nhưng ánh mắt lại xuyên qua cây cối nhìn về nơi xa, không biết đang nghĩ gì. Có vẻ cuộc trao đổi hôm qua với các Elf và việc điều tra nơi ở tự nhiên đã giúp y gặt hái được không ít.
Có hai ủy viên đi đầu, Heidi khó tránh có chút mất tập trung. Cô truyền âm nói với Annick: “Đợi điều tra xong cô Martha, tớ sẽ dẫn cậu đi tham dự ‘Vũ hội Tự nhiên’ của tộc Elf.”
“Vũ, vũ hội á… Tớ, tớ không biết nhảy đâu…” Bị giật mình, Annick liền lắp ba lắp bắp.
Heidi liếc mắt lườm cậu: “Có ai sinh ra đã biết nhảy? À thì, chắc là có Elf. Nhưng mà tớ đâu có bảo cậu đi hẹn hò với Elf. Tớ chỉ muốn cậu quen thêm vài ba người bạn, mở mang thêm vài ba điều, giúp cho tâm trạng cậu phấn chấn hơn thôi. Tớ không muốn người bạn thân của tớ vì nghiên cứu arcana và ma thuật mà sinh bệnh tâm lý trầm trọng.”
Cô rất thân với Rachel hàng xóm, thành thử về phương diện này cũng hiểu biết được không ít.
Annick rất muốn nói là, “Tớ nghiên cứu arcana và ma thuật rất là vui, so với nhảy múa hay kết bạn, tớ cảm thấy thỏa mãn hơn rất nhiều mỗi khi giải được một vấn đề”. Nhưng là một người coi trọng bạn bè, thấy Heidi, Layria, Sprint và Katrina đều quan tâm tới cái tính hướng nội, hay xấu hổ của mình, cậu cũng có một chút ý định thay đổi – Dù sao thì sau khi trở về, arcana và ma thuật vẫn là chính. Về điểm này, đám người Heidi cũng tương tự.
Giống như một con hươu nhỏ, Iristine nhanh nhẹn và khéo léo luồn lách trong rừng. Được cô dẫn đường, đám người Jurisian và Heidi chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một ngôi nhà cây màu xanh đen không có bất kỳ trang trí nào. Và ở bãi đất trống phía dưới ngôi nhà cây ấy, mười mấy Elf đang được hướng dẫn vũ đạo.
Martha là một nhạc sĩ, vũ công nổi tiếng trong tộc Elf.
Đứng phía trước hơn chục Elf này là một Dark Elf tóc búi cao. Màu da xanh sẫm của cô toát ra một loại mỹ cảm quỷ dị, khí chất và dung mạo đều khá là trưởng thành, tựa như một thứ trái cây chín mọng vào mùa ngọt nhất.
“Thân ngửa ra phía sau thêm chút nữa… Chút đau đớn này đã là gì? Có đau bằng rừng bị con người chặt cây bừa bãi hay không? Có đau bằng màu xanh biến thành hoang mạc hay không?” Martha dạy cực kỳ nghiêm khắc. Cô bộc lộ đầy đủ bản sắc của một người thuộc phe Thiên nhiên Thống hận.
“Điệu múa này được gọi là Vũ điệu Phục thù. Mỗi một động tác đều có ý nghĩa riêng, đều biểu đạt sự phẫn nộ của thiên nhiên. Mọi người phải nhận thức được sâu sắc cảm xúc đó mới có thể múa ra được vũ điệu này. Ví dụ nhé, động tác này, mọi người phải nghĩ tới những loài động vật đã bị tuyệt chủng. Bọn chúng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, và nguyên nhân là do lòng tham của con người, do da, máu thịt và xương của chúng đều hữu dụng với con người…”
“Vì sự ích kỷ của chính mình, con người đã làm tổn hại thiên nhiên một cách vô tội vạ. Rồi sẽ có một ngày, thiên nhiên sẽ bùng nổ giận dữ và xóa sổ mọi tội ác…”
Nghe lời giảng giải của Martha, Jurisian khẽ cau mày nghĩ: ‘Cả lời giảng và điệu múa này đều rất giống với một nghi lễ triệu hồi đặc biệt. Chỉ cần sau cùng khiến cho bọn họ tin rằng sự “phục thù của thiên nhiên” là có thật thì có thể đạt được hiệu quả mình muốn… Nhưng vì sao hầu hết những Elf biến chất lại đến từ phe Thiên nhiên Cân bằng? Vì sao biết rõ nghị viện đã phái người tới hỗ trợ điều tra, Martha vẫn tiếp tục dạy Vũ điệu Phục thù? Là do cô ta cho rằng phương pháp này cực kỳ kín đáo, chúng ta không thể điều tra ra, hay thực chất không phải là cô ta?’
Iristine tiến lên vài bước nói: “Cô Martha, làm phiền cô một chút. Có mấy vị khách muốn hỏi cô một vài vấn đề.”
Martha từ sớm đã để ý đám người Felipe tới gần nhưng cố tình lờ đi. Chỉ tới khi Iristine mở lời, cô ta mới hành lễ với bản mặt khó coi: “Công chúa Điện hạ, tôi không muốn đám con người tâm hồn bẩn thỉu giẫm lên đất của tôi. Tôi cũng không biết mình có vấn đề gì để mà trả lời nữa.”
“Quý cô, chúng tôi chỉ muốn biết cô học Vũ điệu Phục thù kia từ đâu?” Jurisian chỉ điềm đạm hỏi, không hề tỏ vẻ giận dữ.
Martha hừ một tiếng: “Ta lấy cảm hứng từ đủ kiểu phá hoại mà con người gây ra cho tự nhiên, sau đó tiến hành biên soạn từ những động tác cúng tế tìm thấy trong các điển tịch cổ. Đó là sáng tác của ta. Câu trả lời này các người hài lòng rồi chứ?”
“Là những điển tịch cổ nào?” Felipe hỏi thẳng vào trọng tâm.
Martha cười nhạt: “Pháp sư chẳng phải được mệnh danh là học thức uyên bác sao? Lẽ nào lại không nhìn ra? Là ‘Lễ Lang nhân Tế Nguyệt’, ‘Sách Nghi lễ’,…”
Cô ta kể ra một loạt đầu sách, dễ thấy những lời vừa rồi không phải là tiện miệng nói bừa.
Sau vài câu hỏi nữa, Martha tỏ ý đuổi khách: “Ta hết kiên nhẫn rồi, không muốn trả lời thêm nữa. Nếu các người muốn đem hết mọi chuyện đổ lên đầu ta thì xin mời tùy ý.”
Nói xong, cô ta quay người trở về trước ngôi nhà gỗ và tiếp tục dạy Vũ điệu Phục thù.
Im lặng trở về được một lúc, Iristine một lần nữa mở lời: “Ta thay mặt cô Martha xin lỗi các vị...”
“Đợi một chút.” Felipe ngắt lời. “Tôi muốn khám xét nhà cây của Martha và khu vực gần đó.”
“Tại sao?” Iristine kinh ngạc hỏi.
Felipe lạnh lùng nói: “Cô ta bảo gì là bọn tôi phải tin nấy à?”
Jurisian ở bên cạnh mỉm cười gật đầu. Có cái tên này đi cùng, anh không cần phải phiền não về nhiều chuyện không tiện nói nữa.
Iristine khá là khó xử và chần chừ. Khám xét nhà cây của một Thủ Trượng Giả là chuyện đại sự.
……
Bụi màu máu bay khắp không trung, che khuất đi ánh nắng chiếu thẳng xuống. Bầu không khí vốn đang sạch sẽ, trong lành nhờ Mặt trời Rực cháy Vĩnh hằng một lần nữa lại tràn ngập lời nguyền và độc tố.
Trường linh lực của Lucien lan ra, kết hợp với sức mạnh từ hình chiếu của demiplane, khiến cho xung quanh trở nên nửa thực nửa ảo, lời nguyền và độc tố căn bản không cách nào xâm nhập. Còn Natasha, bộ khôi giáp màu xám bạc trên người cô không phát ra chút ánh sáng nào, nhưng lời nguyền và độc tố cứ tới gần cô liền vỡ tan và tiêu biến một cách kỳ quái, không một ngoại lệ.
“Có kết quả nào không?” Malfurion hỏi Lucien. Phía trước người cậu là một tấm gương có hoa văn phức tạp, thần chú Gương Vận mệnh đang được thi triển để xác định nguyên nhân gây ra sự “dung hợp không gian”.
Lucien thả quả cầu pha lê trong tay trái vào chính giữa “gương vận mệnh”, hình ảnh ngay tức thì trở nên rõ nét, quả cầu pha lê cũng tỏa ánh sáng rực rỡ, các vì sao nối liền thành một đường thẳng.
“Ở hướng đó.” Lucien nói với Natasha và Malfurion. “Nguồn gốc thật sự lại nằm ở đó?”