*Trans+Edit: Lắc
Tại khu cư ngụ tự nhiên.
Thấy đám pháp sư Jurisian, Felipe được Iristine dẫn quay trở lại, Martha bèn lạnh giọng và gay gắt nói: “Ta không biết mình còn gì có thể nói được nữa. Nếu các người nghi ngờ ta có vấn đề thì cứ việc báo lên Nữ Hoàng Bệ hạ và các đại trưởng lão, để bọn họ quyết định xem có bắt giữ và thẩm vấn ta hay không. Còn trước đó thì, cảm phiền tránh xa ta ra một chút. Mùi hôi thối trong tâm hồn các người làm ta phát ốm!”
Felipe và Jurisian tựa hồ không để những lời lẽ quá khích của Martha vào tai, chỉ bình tĩnh hướng ánh nhìn về phía Iristine.
Iristine hít sâu hai hơi để thu hết can đảm, sau đó nhìn cô ta nói với sắc mặt không mấy tốt: “Cô Martha, các pháp sư cho rằng cô có phần đáng ngờ, cho nên hy vọng có thể tra xét nhà cây của cô cũng như túi trên người cô…”
“Gì cơ? Các người cho rằng ta đáng ngờ nên muốn khám xét?” Martha ngắt lời Iristine và hỏi lại với giọng the thé không tin nổi. Điều này hoàn toàn mâu thuẫn với ý tứ mà cô ta biểu đạt trước đó. Giữa sự kinh ngạc ấy, một nỗi căm giận đang dần âm ỉ như thể núi lửa sắp sửa phun trào.
Các Elf đang được Martha chỉ dạy cũng khó lòng nén nổi ngạc nhiên. Cùng lúc đó, sự ác cảm và chán ghét tích tụ khiến họ nảy sinh lòng đồng cảm sâu sắc, trong lòng tựa hồ cũng bùng lên cơn phẫn nộ tương tự.
Iristine vội vàng bổ sung thêm một câu: “Mẹ ta đã đồng ý với yêu cầu của họ rồi.”
“Cái gì?” Martha lùi lại một bước, các Elf xung quanh cũng đờ mặt ra. Nữ Hoàng Bệ hạ đồng ý với cái yêu cầu quá đáng này của con người?
Sau khi nói ra xong câu này, Iristine cuối cùng cũng đặt xuống được gánh nặng trong lòng, biểu đạt liền trở nên lưu loát hơn: “Cô Martha, mong cô có thể thông cảm. Tinh Linh Thụ là gốc rễ cho sự tồn vong của chúng ta. Tất cả các Elf đều muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân khiến nó bị ô nhiễm, để nó khôi phục trở lại bình thường. Trong quá trình đó, nhất định sẽ có sai lầm trong phán đoán và phương hướng, điều này là khó tránh khỏi. Nếu có ai vì vậy mà phải chịu ủy khuất, ta xin bày tỏ lời xin lỗi trước. Tuy nhiên, tiến trình điều tra sẽ không dừng lại. Nếu mà chỗ này không thể khám xét, chỗ kia không thể tra hỏi, mọi việc sẽ rất khó để tiến sâu hơn.”
Cô đã đặt toàn bộ trách nhiệm của sự việc này lên vai Vương đình Elf, lên vai chính bản thân mình, không đề cập một câu nào tới pháp sư hay con người, ngữ khí tuy rằng nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoát và mạnh mẽ, thể hiện rõ phong thái của một người cầm quyền.
Những gì trải qua trong khoảng thời gian này đã giúp cho cô có được sự rèn luyện phong phú nhất từ khi sinh ra cho đến nay.
Tất cả các Elf đang học vũ điệu ở bên cạnh đều khẽ gật đầu. Bất kể thế nào, Tinh Linh Thụ vẫn là quan trọng nhất. Dù rằng đám người bọn họ trong lòng có phẫn uất, có oán hận, nhưng ngăn cản điều tra chuyện này chẳng khác gì đem sinh tử tồn vong của chính mình ra đùa bỡn! Chỉ cần phải chú ý hơn, không để đám con người chết tiệt kia vu oan cho một Elf nào hết.
Bọn họ nhìn về phía các pháp sư như Heidi, Annick và Alferris với ánh mắt ngày càng căm ghét và thù địch, dường như muốn dồn hết tất cả bất mãn lên đầu bọn họ.
Nước da màu xanh xám trên mặt Martha khiến cho người khác không thể nhìn rõ biến đổi trong sắc mặt. Sau gần một phút, khi mà ai nấy đều cho rằng cô ta đã ngầm chấp nhận để bị khám xét, Martha bỗng nhiên mở miệng: “Ta không chấp nhận một sự bôi nhọ như thế này! Nhất định Nữ Hoàng Bệ hạ đã bị đám pháp sư loài người bẩn thỉu này mê hoặc rồi!
Đây là một sự xúc phạm đối với phẩm giá và tâm hồn ta. Ta thà chết còn hơn nhượng bộ!”
Thái độ kiên quyết phản đối này của cô ta khiến cho các Elf xung quanh đều khá là kinh ngạc. Nếu thật sự tin bản thân trong sạch, đợi đến lúc khám xét không ra cái gì rồi kháng nghị với Nữ Hoàng Bệ hạ, với các đại trưởng lão và với Công chúa Điện hạ cũng chưa có muộn cơ mà. Chứ giờ biểu hiện kịch liệt như vậy trái lại còn làm người ta nghi ngờ thêm rằng cô ta thực sự có vấn đề. Đây rõ ràng không phải là lúc để cáu giận hay làm mình làm mẩy.
“Cô Martha, nếu cô lo ngại pháp sư sẽ làm giả chứng cứ để vu khống cho cô, bọn tôi có thể giám sát toàn bộ quá trình. Tôi tin là thần thuật mà tự nhiên ban tặng cho chúng ta không hề thua kém gì ma thuật hết.” Một nữ Elf cố gắng khuyên nhủ. Cô nghĩ rằng Martha chính vì lo ngại chuyện này nên mới cự tuyệt việc khám xét.
Một nam Elf khác cũng phối hợp khuyên nhủ: “Kể cả bọn chúng có làm giả chứng cứ, chúng tôi vẫn có thể dễ dàng chứng minh rằng phẩm hạnh của cô trong sạch mà. Bởi vì việc này có liên quan đến sự ô nhiễm của Tinh Linh Thụ, chỉ cần xem xem những vết đen có bị xóa bỏ rõ ràng hay không là biết ngay.”
Heidi liếc nhìn Annick, sau đó lại khẽ gật đầu với Jurisian để xác nhận quan điểm của đối phương. Martha quả thực có vấn đề, nhưng biểu hiện thế này chẳng phải hơi bị lộ liễu quá rồi sao?
Trước lời thuyết phục của các Elf xung quanh, Martha xem chừng cũng hòa hoãn đi đôi chút, bèn lạnh lùng nói: “Các người cứ vào mà khám. Nếu như không tìm thấy gì, ta sẽ không nhận lời xin lỗi của các người, chỉ mong các người tự biết nhục mà biến khỏi khu rừng này.”
Với hai tay đút trong túi áo, dáng người dong dỏng không một chút dao động, Felipe sải bước về phía ngôi nhà cây như thể chỉ đang đi dạo. Từng bước, từng bước, không khí trước mặt y tựa hồ hóa thành bậc thang, đưa y đi thẳng lên trên cây. Các Elf cũng bám sát phía sau, sợ y ngụy tạo bằng chứng bất lợi cho Martha.
Jurisian, Heidi và Annick thì không có ý định khiêu khích các Elf, chỉ bay một cách chuẩn mực lên nhà cây cùng với Iristine và Martha.
Nhà cây không lớn, nhưng lại sạch sẽ và ngăn nắp, khắp nơi tràn ngập hương thơm của cây cối và hoa cỏ. Ngoài giấy tờ, nhạc cụ, tranh ảnh ra, trong căn phòng của Martha chỉ có một chiếc võng lá giản dị cùng với một vài cánh hoa khô, phiến đá với hình thù kỳ quái và những món đồ trang trí nhỏ làm từ lá cây rụng.
Dưới chỉ thị của Jurisian, đám pháp sư Annick bắt đầu thi triển ma thuật và lục soát mọi ngóc ngách bên trong hai gian nhà cây. Trong số họ, rồng pha lê Alferris là kẻ hăng hái nhất. Nó chạy tới chạy lui giữa các Elf như một con cún, đôi mắt sáng rực, long lanh đảo khắp tứ phía, như thể muốn ghi nhớ lại toàn bộ những vật phẩm lấp lánh này vào trong đầu, mãi mãi không bao giờ quên. Chốc chốc, nó lại thò vuốt ra và cầm lên để “kiểm tra” chúng, hồi lâu mới lưu luyến đặt xuống.
Đúng lúc này, Felipe tìm thấy một cuốn ghi chép từ trong đống sách, liền giở ra đọc.
“Đây là ghi chép về âm nhạc và vũ điệu. Ngươi đọc hiểu chắc?” Martha tâm trạng đang không tốt, trong lời nói cũng ẩn chứa sự châm chọc.
Nghe thấy từ “âm nhạc” trong ngôn ngữ Elf, tay phải Felipe khẽ giật một cái, kế đó lãnh đạm nói: “Yên tâm, tế bào nghệ thuật của ta không thiếu thốn như cô nghĩ đâu.”
“Thế cơ à? Ngươi lấy xương đùi xác chết làm sáo, hay là lấy xương sườn làm đàn Cầm?” Martha mỉa mai không chút khách khí. Trong cuộc trao đổi với một vài Elf ngày hôm qua, Felipe cũng chẳng hề giấu giếm thân phận chiêu hồn sư của mình.
Felipe bỏ ngoài tai lời trào phúng của Martha mà tiếp tục đọc. Một lúc lâu sau, Jurisian, Annick, Heidi và Alferris đã khám xét xong các nơi khác. Tất cả đều lắc đầu, tỏ ý không thu hoạch được gì.
Felipe ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xanh xao ốm yếu không mảy may biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào: “Cô Martha, ta chỉ muốn hỏi cô một điều. Vì sao khi ghi chép lại Vũ điệu Phục thù, ở bên cạnh mỗi động tác, cô lại viết kèm một đoạn với lời lẽ cổ súy rằng thiên nhiên căm hận, con người đáng ghét? Cứ như thể đó là một bước không thể thiếu hay như ngôn ngữ nghi lễ vậy.”
Nghe những lời này của Felipe, đám người Jurisian và Heidi hai mắt đều sáng lên như thể đã nhận ra điều gì đó, nhưng rồi rất nhanh lại khẽ nhíu mày, tựa hồ cảm thấy mọi chuyện quá đơn giản, dễ dàng.
Martha vẻ mặt nặng nề nói: “Đó là để giảng giải những điểm cốt lõi của mỗi động tác. Nhưng như thế thì liên quan gì đến nghi lễ?”
“Nếu là điểm cốt lõi, với một vũ công ở trình độ của cô thì chỉ cần ghi lại cảm xúc tương ứng là đủ, không cần thiết phải làm cho nó giống như một bài diễn văn hay tuyên thệ như vậy.” Felipe nói, khuôn mặt không lộ ra nửa điểm vui mừng.
Một Elf ở bên cạnh đang định nói gì đó bênh vực cho Martha, Felipe liền bất ngờ lấy ra một cuốn sách: “Đây là một nghi lễ đặc biệt để triệu hồi ác quỷ. Các người có thể đọc qua, xem xem nó có gần giống hay không.”
Iristine nhìn sang, liền trông thấy mấy từ nổi bật bên trên: “Nghi lễ Triệu hồi Đặc biệt Viken”.
“Hừ, đúng là đã có chuẩn bị từ trước.” Martha nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ và hừ mũi coi thường cuốn sách này.
Các Elf khác nghi hoặc nhận lấy cuốn “Nghi lễ Triệu hồi Đặc biệt Viken” rồi bắt đầu chuyền tay nhau xem.
Ngay khi bọn họ chỉ mới đọc được mấy trang, Martha đột nhiên lùi về sau một bước, chỉ trong nháy mắt đã tới được mép nhà cây, kế đó liền ném cây trượng gỗ trong tay ra. Nó nhanh chóng lớn lên, và rồi biến thành một con quái vật màu xanh đen cao tới hai mét.
Cùng lúc đó, quanh người cô ta bỗng nhiên ùa ra từng đàn côn trùng đen kịt, con nào con nấy đều lấp lóe ánh sáng phi phàm thần bí. Như thể mây đen, chúng cuồn cuộn lao về phía Felipe, Jurisian, Iristine và Alferris.
Mãn Thiên Trùng Thực, thần thuật bậc bảy của Druid, được hình thành từ vô số ma vật có thể gây ngứa, tê liệt và tiêu tán tinh thần. Một khi bị đám côn trùng này bám lấy, pháp sư sẽ liên tục bị cắt ngang, ngay cả đối với những thần chú đã khắc trong linh hồn, tỷ lệ thành công cũng sẽ giảm xuống mức đáng sợ. Đây chính là một thứ vũ khí lợi hại dùng để đối phó với các niệm chú sư của Druid.
Các Elf còn lại đều ngẩn người, cảm thấy đòn tấn công này đến quá bất ngờ. Trong khi đó, đám người Jurisian đều đã sớm đề phòng.
Vừa lẩm bẩm trong bụng “mình không phải ếch, mình không ăn côn trùng”, Alferris vừa ngẩng đầu gầm lớn. Uy áp từ một sinh vật đỉnh cấp tỏa ra, khiến cho đám côn trùng đang bay đầy trời kia có chút đông cứng lại.
Thế rồi, một vùng bóng tối đen kịt giáng xuống gần nhà cây, mơ hồ bẻ cong tất cả mọi thứ.
Dưới tác dụng của một từ trường mạnh, đám ma trùng, thứ vẫn được cấu thành từ vật chất, liền lũ lượt bị hút đi.
Martha bay vọt ra phía sau, cây cối xung quanh đồng loạt sống dậy, đám người cây cao vài mét vung vẩy cành nhánh lấp loáng ánh xanh nhàn nhạt, sau đó bao vây ngôi nhà cây vào giữa từ khắp mọi hướng.
“Các ngươi vu khống ta. Ta sẽ tới cầu cứu Ngài Ferragond!” Cô ta cố ý lớn giọng nói.
Felipe hai tay vẫn đút trong túi áo, quanh người xuất hiện khí đen nặng nề, sau đó cuồn cuộn trào ra khắp tứ phía như thể sóng nước.
Con quái vật màu xanh đen do cây trượng biến thành chạm vào làn sóng, tầng ánh sáng bên ngoài lập tức bị dập tắt, nom ảm đạm hẳn đi. Còn đám người cây đang ập tới thì toàn bộ đổ rạp xuống đất, dường như không còn chút khí lực nào.
Thần chú bậc bảy hệ Chiêu hồn, Sóng Suy kiệt!
Các pháp sư đứng gần Felipe như Jurisian, Heidi, Annick đều không bị ảnh hưởng vì khí đen chủ động tránh né họ. Như vậy đủ thấy khả năng khống chế đối với thần chú bậc bảy này của Felipe đã đạt tới trình độ kinh người. Đối với phần lớn các pháp sư cao cấp mà nói, Sóng Suy kiệt đều không phân biệt địch ta.
Heidi truyền âm cho Annick: “Mau dùng nghi lễ đã chuẩn bị đi. Không thể để Martha trốn thoát!”
Cô không còn đủ năng lực tài chính để đảm đương một nghi lễ như vậy nữa, nhưng cái tên Annick này lại có của để dành phong phú, vậy nên cô đã chế tác một món giúp cậu.
……
Thị trấn Người Vô Danh.
Bên trong bóng tối tựa hồ có một nguồn điện cực mạnh, những tia điện có thể thấy bằng mắt thường không ngừng phát tán ra tứ phía, âm thanh “tách tách tách” vang lên khiến người ta phải rùng mình sợ hãi.
Thương Thanh Chi Long Mason cảm thấy tầm nhìn của mình bắt đầu nhòe đi. Gã nhận ra rằng bản thân đã đến giới hạn, chỉ có thể gắng trụ bằng ý chí.
Đột nhiên, một ánh nắng nhu hòa, bình yên chiếu rọi lên thân thể gã, khiến gã tức thời thả lỏng, tia điện liền biến mất.
“Ai vậy?” Mason khàn khàn hỏi.
Một thanh âm hiền hòa, thân thiện vang lên: “Ta là Atlant đến từ Ma pháp Nghị viện. Hãy yên tâm, có ta ở đây rồi, sẽ không một ai có thể làm hại cậu được nữa.”
Mason thực sự thả lỏng, thân thể liền mệt mỏi khôi phục lại nguyên trạng.
Nửa tiếng sau, trên bầu trời thị trấn Người Vô Danh, Atlant nói với Lankshear, Selinda và Lodell: “Có thể khẳng định, Matvey và đồng bạn của hắn, cùng với một vài Elf cấp cao có dính líu đến chuyện này. Bọn chúng tính lợi dụng tình hình ở thị trấn Người Vô Danh, sử dụng một số lượng cường giả cấp cao tương đương với trong nghi lễ Địa Thượng Thiên Quốc để triệu hồi ác quỷ Thù Hận thực thụ giáng thế. Đáng tiếc, tất cả bọn chúng cuối cùng đều bị ác quỷ kích động, dẫn đến tự bạo mà chết. Chúng ta cũng vì vậy mà không biết được kẻ chủ mưu đứng phía sau là ai.”
“Việc phong tỏa thị trấn Người Vô Danh là đề nghị của Ferragond.” Lankshear sầm mặt nói.
Selinda cũng khẽ gật đầu: “Các Elf kia đều thuộc phe Thiên nhiên Thống hận, đều có quan hệ sâu sắc với đám người Matvey.”
Lodell nói, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ: “Lẽ nào thật sự là Ferragond? Nhưng rốt cuộc là vì cái gì?”
“Hắn là thủ lĩnh phe Thiên nhiên Thống hận, chỉ riêng như vậy thôi đã là lý do rồi! Không được, bất luận hắn có đáng ngờ hay không, ta cũng phải quay về khu cư ngụ tự nhiên ngay, đề phòng xảy ra chuyện!” Lankshear gấp gáp nói. “Ở đây xin nhờ mọi người.”
Atlant nhắm mắt lại: “Ta cũng sẽ quay về khu cư ngụ tự nhiên, không thể để đám Jurisian lâm vào nguy hiểm được.”
Nữ Hoàng Elf đang toàn lực áp chế ô nhiễm của Tinh Linh Thụ. Đối phó với các Elf bình thường thì không vấn đề gì, nhưng nếu là Tự Nhiên Phục Cừu Giả Ferragond thì chưa chắc đã có thể vận dụng được một phần mười thực lực.
“Được. Bọn ta sẽ canh gác khe nứt, đợi đại trưởng lão và ngài Evans trở về.” Lodell hào sảng nhận lời.
Cả ông và Senlinda đều không phải Elf, ngang nhiên chen vào chuyện nội bộ của tộc Elf quả thực không hay, vì vậy họ rất sẵn lòng tiếp tục ở lại đây.
……
Felipe giơ tay phải lên, phía sau Martha bỗng trồi ra một u linh trong suốt, nửa thân dưới không có gì, nửa thân trên khoác áo choàng đen dài. Nó không ngừng qua lại giữa thế giới vật chất chính và Linh Giới, dùng bảy bảy bốn mươi chín loại thần chú Chiêu hồn để kéo chân Martha.
Đây là Hoán khởi Tử linh, một thần chú Chiêu hồn mới do Bàn tay Nhợt nhạt phát triển sau nhiều năm tìm tòi nghiên cứu về Linh Giới. Nó có thể triệu hồi một u linh tương tự như Hư Không Hành Giả, tức là có thể qua lại giữa hai thế giới, rất khó bị nhắm mục tiêu và giết chết, cực kỳ khó đối phó, cực kỳ mạnh.
Martha nhất thời sơ ý, liền bị u linh cấp cao này quấn chân. Cùng lúc đó, trong tay Jurisian xuất hiện một viên ruby khiến cho hai mắt Alferris sáng quắc. Một tia sáng rực rỡ, thánh khiết từ đó bắn ra, tốc độ nhanh đến mức không cho ai cơ hội phản ứng.
Tia sáng trực tiếp bắn trúng Martha rồi cùng bị triệt tiêu với thần thuật phòng ngự của cô ta.
Annick nhanh chóng kết những thủ ấn đã thiết lập từ trước để chuẩn bị nghi lễ triệu hồi demiplane, còn Heidi thì kiên nhẫn đợi thời cơ tham chiến. Đúng lúc này, cô nhìn thấy tay phải Felipe một lần nữa giơ lên, sau đó cổ tay trực tiếp lìa ra, chỉ trong chớp mắt đã bay vút đi và chụp thẳng vào mặt Martha.
Kế đó, từ bàn tay đứt lìa kia mọc ra vô số mạch máu quỷ dị rồi quấn chặt lấy cô ta.
Ngay khi Martha đang chuẩn bị liều chết, từ trên bầu trời bỗng vang lên một âm thanh đầy phẫn nộ: “Lũ con người đáng chết! Sao các ngươi dám gây chiến giữa khu cư ngụ tự nhiên này?”
“Ngài Ferragond! Bọn chúng vu khống tôi triệu hồi ác quỷ!” Martha dừng chống cự rồi gào lên thống thiết.
Đổi “nơi ở tự nhiên” thành như này nhé. Côn trùng xâm thực đầy trời