*Trans+Edit: Lắc
Để giữ bình tĩnh, Lucien trước tiên đóng cửa lại. Sau đó cậu đút tay trái vào túi và nắm lấy Ice Revenger. Thật cẩn thận, cậu điều khiển khí tức của chiếc nhẫn bao lấy cơ thể mình, vì Lucien suy đoán rằng kẻ để lại bức thư không biết rằng cậu là một pháp sư, thay vào đó chỉ là một chàng trai trẻ bình thường.
Cái lạnh băng giá từ chiếc nhẫn làm nguội cái đầu Lucien. Với sự cẩn trọng cao độ, Lucien mở lá thư bằng tay phải.
Mảnh giấy này không làm từ chất liệu gì đặc biệt. Có vẻ như bức thư được in ra thay vì viết tay, vì từng chữ cái trên mảnh giấy này đều quá gọn gàng.
“Cậu Evans thân mến,
Chúng tôi vô cùng vinh dự khi được đón tiếp ông Joel và gia đình. Miễn là cậu sẵn lòng giúp đỡ chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ chăm sóc cho họ thật tốt ở đây. Khi chúng tôi đạt được điều mình mong muốn, ông Joel và gia đình sẽ được trở về bình an vô sự cùng một số tiền thỏa đáng. Đây là một cuộc giao dịch công bằng.”
“Bắt cóc, biết ngay mà!” Lucien hạ giọng và tự nhủ. “Nhưng bọn chúng muốn gì ở mình?”
Chẳng bao lâu sau, các câu trên giấy nhanh chóng mờ đi và những dòng chữ màu đen mới xuất hiện.
“Cậu Evans, là một thiên tài âm nhạc nhưng sự điềm tĩnh của cậu cũng rất ấn tượng. Xin hãy để tôi nhắc lại những gì tôi vừa nói - đây là một thỏa thuận công bằng, không phải một vụ bắt cóc. Tất nhiên, khi chúng ta nói về sự công bằng, điều đó có nghĩa là nếu cậu phản bội lại thỏa thuận của chúng ta, cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại Joel và gia đình ông ta nữa.”
‘Đây là năng lực siêu nhiên…’ Não bộ Lucien vận hành hết công suất. Để cơ hội cứu được gia đình chú Joel cao hơn, Lucien không thể để những kẻ này biết sự thật rằng cậu là một pháp sư. Đây chắc chắn không phải là một cuộc giao dịch, và lời hứa của những kẻ bắt cóc thì không bao giờ đáng tin. Vì vậy, Lucien đưa ra quyết định ngay lập tức: thay vì thụ động làm theo mệnh lệnh của bọn bắt cóc, cậu cần lên kế hoạch cẩn thận rồi tự mình đi cứu gia đình chú Joel.
Đồng thời, việc câu giờ để lập kế hoạch cũng rất quan trọng. Hít một hơi thật sâu, Lucien trầm giọng nói với mảnh giấy. “Ngươi muốn ta làm gì? Làm sao để ta biết họ còn sống?”
Vài dòng mới lại xuất hiện trên tờ giấy:
“Điều chúng tôi yêu cầu rất đơn giản, cậu Evans. Hãy sử dụng tài năng của mình và viết ra nhiều tác phẩm âm nhạc hay hơn để trở thành cố vấn âm nhạc dài hạn cho Công chúa Natasha. Chúng tôi tin rằng đây cũng là mục tiêu của cậu, cậu Evans. Chúng tôi rất chu đáo phải không? Còn về phần Joel và gia đình ông ta, chỉ cần cậu sẵn lòng hợp tác, chúng tôi sẽ không có lý do gì để giết họ.”
Nhiều suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Lucien.
‘Bọn chúng nhắm vào Công chúa Natasha hay những bí mật khác trong Cung điện Ratacia? Mình mới chỉ vừa được mời làm cố vấn âm nhạc tạm thời cho Công chúa tối qua thôi mà hôm nay những kẻ này đã bắt cóc chú Joel và gia đình chú ấy rồi, điều này gần như là không thể, trừ phi… trừ phi một trong số chúng, hoặc thậm chí là tất cả bọn chúng đều nằm trong số những khán giả có mặt trong buổi hòa nhạc tối qua!’
“Nếu ta không thể chắc chắn chú Joel và gia đình ông ấy được an toàn thì ta sẽ không hợp tác. Cứ giết ta đi.” Lucien nói dứt khoát.
“Cậu Evans, tôi chỉ muốn làm rõ một điều. Cậu là một phần trong kế hoạch của bọn tôi, chứ không phải là kế hoạch duy nhất. Thật không may, cậu không quan trọng như cậu nghĩ đâu.”
Lucien cười khẩy. “Vậy thì giết họ đi, rồi giết ta.”
Có vẻ như phản ứng của Lucien đã khiến bọn bắt cóc ngạc nhiên. Sau khi tin nhắn cuối cùng biến mất khỏi tờ giấy, một lúc lâu sau vẫn không có gì mới xuất hiện.
Lucien vô cùng lo lắng. Cậu không chắc liệu câu trả lời của mình có đẩy chú Joel và gia đình ông ấy đến cái chết hay không, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Lucien phải chắc chắn rằng họ còn sống đã. Giờ là lúc phải kiên nhẫn.
Cuối cùng, vài dòng chữ lại hiện lên trên tờ giấy:
“Cứ sau một khoảng thời gian, chúng tôi sẽ gửi cho cậu một bức ảnh của Joel và gia đình ông ta. Bắt đầu từ ngày mai. Tuy nhiên, vì cậu đã chọc tức chúng tôi nên chúng tôi quyết định sẽ gửi thêm cho cậu một ngón tay của Joel vào ngày mai, để giúp cậu bớt lo lắng, cậu Evans.”
“Khốn kiếp!” Lucien nghiến răng căm hận nói với những kẻ bắt cóc. “Mỗi lần gửi ảnh phải chứa đầy đủ thông tin ngày giờ, nếu không ta sẽ không thể biết liệu đây có phải là những bức ảnh giả mà các ngươi tạo ra bằng sức mạnh tà ác của mình hay không.” Lucien hy vọng có thể tìm được một ít manh mối từ những bức ảnh.
“Không thành vấn đề. Thỏa thuận chứ?” Những kẻ bắt cóc trả lời.
“Cho đến khi ta nhìn thấy bức ảnh vào ngày mai đã.” Lucien đang giả vờ rằng mình không biết gì về ma thuật. “Nhưng một khi được nhìn thấy chú Joel và gia đình ông ấy, ta sẽ giữ lời. Ta thề.”
“Lời nói của cậu là vô giá trị.” Những dòng chữ lại xuất hiện. “Hãy cùng xem xem. Nếu cậu dám báo lại với Công chúa, chúng tôi sẽ tống Joel và gia đình ông ta xuống địa ngục trong giây lát.”
Lucien không biết những kẻ bắt cóc có thể bí mật theo dõi cậu trong cung điện bằng cách nào. Cậu muốn biết nhiều hơn, vì mục đích thường tiết lộ động cơ, và động cơ sẽ là manh mối chính để tìm ra kẻ thù đang ẩn náu.
“Cụ thể các ngươi muốn ta làm gì? Các ngươi đâu thể nào chỉ muốn ta ở gần Công chúa.” Lucien hỏi.
Dòng chữ hiện ra có chút gấp gáp. “Chúng tôi sẽ rất vui nếu biết được lịch trình của Công chúa và Đại công tước, cũng như những điều thú vị khác đang diễn ra bên trong Cung điện Ratacia. Cậu chỉ cần viết ra những gì cậu biết lên mảnh giấy này bằng bút lông.”
Những kẻ bắt cóc này rất xảo quyệt, động cơ thực sự của bọn chúng vẫn chưa rõ ràng.
“Ta hiểu rồi.” Lucien chậm rãi trả lời.
“Nếu cậu cần bất kỳ điều gì, hãy thoải mái yêu cầu chúng tôi giúp đỡ, cậu Evans. Hy vọng hợp tác tốt đẹp.” Dòng chữ mới khó đọc hơn so với những dòng trước đó.
Mọi dòng chữ đều biến mất và lá thư trở lại thành một tờ giấy trắng.
Lucien bỏ tay trái ra khỏi Ice Revenger và ngay lập tức cảm thấy sức mạnh siêu phàm biến mất. Vô cảm nhìn chằm chằm vào cửa sổ khép chặt, Lucien chậm rãi gấp mảnh giấy lại và cho vào phong bì. Trong lòng cậu đang tràn đầy phẫn nộ và căm thù, vì cậu đã đoán ra ai là chủ mưu.
Là đám dị giáo Ngân Giác.
Nhờ sự hỗ trợ của Ice Revenger, khi Lucien mở phong bì, cậu đã cảm nhận được một lượng nhỏ sức mạnh siêu phàm còn sót lại trên tờ giấy. Khi giao tiếp với những kẻ bắt cóc, Lucien cũng đồng thời phân tích sức mạnh đó bằng cách so sánh nó với những loại sức mạnh khác nhau mà cậu từng gặp trước đây. Mỗi khi những con chữ xuất hiện rồi biến mất, Lucien lại tiến được gần hơn một bước đến kết luận: Thứ nhất, sức mạnh này không phải là ma thuật; Thứ hai, thứ sức mạnh siêu phàm này rất giống với sức mạnh mà Lucien cảm nhận được từ Thánh Hồng y Sard và mục sư Benjamin. Mặc dù Lucien chưa thể phân biệt được loại sức mạnh ma thuật mà cậu theo đuổi và loại sức mạnh được Thần hay quỷ ban cho khác nhau chính xác ở đâu, nhưng cậu vẫn khá chắc rằng thứ mà cậu đang phải đối mặt lúc này là loại thứ hai.
Nếu những quan sát và suy đoán của Lucien là chính xác thì Ngân Giác có lẽ chính là câu trả lời gần nhất, không, duy nhất có thể xảy ra lúc này.
‘Có vẻ như có một mối liên kết nào đó giữa mình và những tên khốn này…’ Lucien cần phải kiềm chế bản thân để không tức giận xé tờ giấy thành từng mảnh.
‘Mảnh giấy trắng này chắc hẳn là một ma cụ cấp học việc. Hiện tại chắc chắn có ai đó đang nghe lỏm và kẻ đó cần phải ở tương đối gần mình… có lẽ, trong bán kính một trăm mét… Dù sao vẫn khó tìm.’ Lucien thầm nghĩ. ‘Dựa theo thời gian mà kẻ bắt cóc cần bỏ ra để đáp lại mình, kẻ đó hẳn là trên cấp học việc cao cấp một chút.”
Lucien cảm thấy có chút phấn khởi khi có hy vọng cứu được Joel cùng gia đình ông. Cậu không thực sự tin tưởng giáo hội, Công chúa hay Đại công tước, vì họ sẽ chỉ tập trung vào việc tiêu diệt tà giáo, thay vì đảm bảo con tin được an toàn trước tiên. Bên cạnh đó, Lucien thậm chí chưa bao giờ cân nhắc dù chỉ một giây đến việc tuân theo mệnh lệnh của đám dị giáo này. Cậu sẽ không bao giờ đầu hàng những tên khốn không đáng tin đó.
Cậu biết mình sẽ phải làm gì.
Bước ra khỏi cửa, Lucien hướng về phía quận Quý Tộc.