*Trans+Edit: Lắc
Xoay người lại, Felicia nhận thấy Annie, Colin và một số học sinh khác đang đứng túm tụm xung quanh và cố gắng nói chuyện với Lucien. Cô mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước lên phía trước.
“Các quý cô quý ngài, để chúc mừng sự thành công rực rỡ của buổi hòa nhạc và thành tựu mà Lucien đã đạt được thông qua Bản giao hưởng Định mệnh, tôi muốn mời mọi người đến dự vũ hội vào tối thứ Sáu tại nhà tôi. Thầy Victor đã đồng ý rồi, nên bây giờ tôi muốn xem xem có bao nhiêu người trong chúng ta muốn tham dự vũ hội.”
Mặc dù Felicia không sẵn lòng để những người bạn học khác của mình móc nối quan hệ với Lucien giống như cô, nhưng cô hiểu rằng việc cố tình loại trừ họ ra không phải là cách hay ho cho lắm để gây ấn tượng với Lucien.
“Thật sao? Tôi thích lắm!” Renee nở nụ cười rạng rỡ. “Tôi rất hân hạnh!”
Tất cả các học sinh còn lại cũng đều hứa sẽ tới.
“Cậu thì sao, Lucien?” Felicia mỉm cười.
Trong đầu Lucien chợt lóe lên một ý tưởng. Cậu gật đầu đáp. “Tất nhiên rồi, Felicia.”
Các học sinh khác khi nghe rằng Lucien cũng sẽ tham dự vũ hội liền trở nên càng phấn khích hơn.
“Các quý cô quý cậu à, để dành đến thứ Sáu hẵng phấn khích.” Thầy Victor ôm sách đi xuống lầu, trông có vẻ tràn đầy sinh lực. “Còn bây giờ chúng ta bắt đầu học thôi.”
Lucien đang định tìm chỗ ngồi xuống thì bị Lott ngăn lại. Lott thì thầm vào tai Lucien. “Nghe nói Mekanzi ghét cậu lắm đấy, vào cung điện rồi nhớ cẩn thận.”
“Cảm ơn nhé, Lott. Tôi sẽ cẩn thận.” Lucien lịch sự đáp lại. Tuy nhiên, cậu còn đang phải tập trung hết tâm trí vào việc làm cách nào để cứu Joel và gia đình ông. Lucien biết rõ rằng, càng chờ lâu, cậu sẽ càng có ít cơ hội để cứu họ. Vì vậy cậu hơi đâu bận tâm nghĩ cách đối phó với Mekanzi.
Dù vậy Lucien cũng nhận thức được rằng mình phải thật kiên nhẫn. Việc vội vàng một cách thiếu thông minh sẽ khiến Joel và gia đình ông ấy gặp nguy hiểm lớn.
Khoảnh khắc này, Lucien cảm thấy như mình đang đi trên dây phía trên một vách đá. Cậu phải tìm cách cân bằng giữa việc nhẫn nại và sẵn sàng nắm bắt cơ hội. Nghiêng quá nhiều về một trong hai phía, cậu sẽ ngã khỏi dây.
Với trí nhớ vượt trội và phương pháp học đúng đắn, giờ đây Lucien có thể đọc hầu hết các tài liệu một cách dễ dàng. Đắm chìm trong thế giới âm nhạc, trong phút chốc cậu quên đi nỗi lo âu.
Và một kế hoạch táo bạo đang dần thành hình trong đầu cậu.
Kết thúc buổi học ngày hôm nay, Lucien trở lại lán của mình, gói ghém chút đồ đạc rồi mang sang căn nhà thuê.
Mọi thứ dường như đều trông rất bình thường. Vì vậy, vào buổi đêm khi Lucien lấy lá thư ra, trên đó chỉ có vài câu đơn giản:
“Ngày mai hãy cẩn thận. Đừng làm điều ngu ngốc. Chúng tôi luôn theo dõi.”
......
Đêm qua Lucien ngủ ngon giấc, nên khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy khá sảng khoái.
‘Hôm nay là một ngày quan trọng, mình không được phép phạm sai lầm.’ Lucien thầm nghĩ.
Trong thư không có gì mới. Sau khi ăn sáng xong, Lucien đến hiệp hội và tìm một phòng tập. Cậu bắt đầu chơi piano để giải tỏa bớt lo lắng.
Lucien vẫn chưa đủ kỹ năng để chơi Bản giao hưởng Định mệnh một cách hoàn hảo. Sau khi ôn tập lại fingering cơ bản, Lucien bắt đầu chơi bản Sonata piano số 8 cung Đô thứ của Beethoven, thường được gọi là Sonata Pathétique.
Cậu không biết vì sao mình lại có cảm tình đặc biệt với các tác phẩm âm nhạc của Beethoven. Có lẽ là bởi vì cậu hiểu được những khổ sở, đau đớn mà Beethoven đã trải qua, đồng thời cậu cũng trân trọng sự kiên trì và tinh thần anh hùng của bậc thầy âm nhạc này.
Vì Lucien chưa từng tập Sonata Pathétique trước đây nên khả năng chơi của cậu khá tệ. Tuy nhiên, việc chơi đi chơi lại bản nhạc này hóa ra lại trở thành một cách hay để giúp Lucien kiệt sức và từ đó giải tỏa bớt áp lực.
Sau đó Lucien nghỉ ngơi một lúc trong văn phòng của mình.
Có người gõ cửa văn phòng lúc mười giờ ba mươi. Đó là Elena.
“Lucien, xe ngựa của Công chúa đang đợi cậu ở trước cổng đấy.”
“Tôi ra ngay. Cảm ơn, Elena.” Lucien đáp.
Cậu từ từ đứng dậy khỏi ghế và đi về phía chiếc gương. Nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương ba mươi giây, Lucien hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi văn phòng.
......
Ngồi ngay ngắn bên trong cỗ xe màu tím sẫm được in phù hiệu của gia tộc Violet, Lucien cảm thấy cỗ xe di chuyển khá êm ái. Tấm thảm màu vàng sậm do Tria sản xuất dày và thoải mái, còn rượu trên chiếc bàn nhỏ có màu ruby đậm rất đẹp. Tuy nhiên, Lucien không hề muốn uống chút nào, bởi cậu cần đảm bảo rằng mình sẽ tỉnh táo và bình tĩnh khi ở trong cung điện.
Hơn mười phút sau, xe ngựa đúng giờ đến Cung điện Ratacia. Cổng trước tráng lệ của cung điện được làm bằng đá và được chạm khắc phù điêu nhiều vị anh hùng nổi tiếng trong lịch sử. Hàng chục lính canh dẫn đầu bởi một hiệp sĩ cơ bắp lực lưỡng đang đứng trước cổng.
Sau khi kiểm tra đồ đạc cá nhân của Lucien vì lí do an ninh, hiệp sĩ vẫy tay và cho xe ngựa đi qua.
Ngay khi bước qua cánh cổng khổng lồ, Lucien đã cảm nhận được thần lực uy nghiêm và hùng mạnh bao trùm toàn bộ cung điện.
Cung điện màu vàng sáng này là công trình kiến trúc ngoạn mục và tráng lệ nhất ở Aalto. Không chỉ to lớn, các chi tiết của Cung điện Ratacia cũng được điêu khắc thủ công vô cùng tinh xảo. Kiến trúc đối xứng thể hiện rõ sự uy nghiêm của gia tộc Đại công tước. Hai cung điện kiểu lâu đài ở cả cánh tây và cánh đông được kết nối với nhau bởi một quần thể cung điện lớn ở trung tâm.
Phía trước chính điện là một quảng trường rộng với những đài phun nước đẹp mắt, xung quanh cây cỏ hoa lá xanh tươi và hiếm lạ bao phủ.
Một con sông nhân tạo rộng lớn chảy qua quảng trường, bên bờ sông một vài con thuyền đang trôi nổi.
Chiếc xe ngựa mà Lucien đang ngồi đi theo con đường xuyên qua vườn hoa, băng qua cây cầu dài bắc qua dòng sông nhân tạo, cuối cùng dừng lại ngay trước cửa chính điện. Hai cô hầu gái xinh đẹp đã đợi sẵn ở đó.
“Ngài Evans, xin hãy theo chúng tôi đến phòng tập nhạc của Công chúa.” Hai cô gái tóc vàng này trông giống như một cặp song sinh. Họ chào đón Lucien một cách kính trọng.
“Cảm ơn.” Lucien lịch sự gật đầu.
Đi theo hai cô hầu gái, Lucien được thấy thêm nhiều chi tiết của cung điện trên đường đến phòng tập. Các nhà thiết kế và kiến trúc sư đã sử dụng những loại đá có màu sắc đẹp nhất làm vật liệu xây dựng chính, các loại đá đa dạng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời. Bên trong cung điện, cầu thang và tay vịn được mạ vàng một cách cầu kỳ, và dọc theo các kiến trúc cung điện theo chủ đề khác nhau, những vật trang trí lóa mắt như những khối pha lê khổng lồ, những dải đăng ten màu trắng tinh xảo và những bức tranh trên mái vòm lộng lẫy có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.
Đã quen thuộc với con đường, nên trên đường đi không hầu gái nào nói chuyện với Lucien mà chỉ đi đằng trước cậu. Họ đã được đào tạo để tỏ ra tôn trọng và giữ im lặng. Chẳng bao lâu sau Lucien đã tới trước một hành lang rất đẹp.
Ở một bên hành lang có hai mươi tư cửa sổ hình vòm hướng ra vườn, trong khi ở phía bên kia là hai mươi tư tấm gương phản chiếu vẻ đẹp của cảnh quan khu vườn ấy, như thể hành lang cũng được trồng đầy những loại cây và hoa đẹp đẽ vậy, điều đó đồng thời đã làm tăng thêm vẻ rạng rỡ cho bức tranh tráng lệ nơi mái vòm khổng lồ bên trên.
Đây là khu vực nổi tiếng nhất của Cung điện Ratacia — Hành lang Thiên đường. Lucien đã từng đọc về nó trước đây khi còn đang làm việc ở thư viện hiệp hội.
Băng qua Hành lang Thiên đường, nơi mang phong cách thần thánh đẹp đẽ, Lucien cuối cùng cũng đến được cung điện nơi Công chúa Natasha ở. Cung điện có một cái tên độc đáo — Phòng Trưng bày Chiến tranh. Tại đây Lucien nhìn thấy rất nhiều bức tranh sơn dầu đẹp thể hiện chủ đề chiến tranh trên tường.
“Đây là phòng luyện tập của Công chúa, ngài Evans.” Hai hầu gái dẫn Lucien đến một căn phòng yên tĩnh trong góc, bảo cậu đợi ở bên ngoài một lát để họ đi báo cáo với quý cô Camil trước.
Một lúc sau, Lucien được mời vào phòng.
......
Phòng tập lớn hơn bất kỳ phòng nào trong hiệp hội. Gam màu cam ấm áp và ngọt ngào của căn phòng tạo cảm giác yên bình và êm dịu. Tấm thảm nhìn rất lạ mắt, bên trên đặt cẩn thận các loại nhạc cụ khác nhau, ở chính giữa phòng có một cây đàn piano màu vàng nhạt.
Natasha đang ngồi trước cây đàn piano, chơi một bản nhạc có tên là Hành khúc Chiến tranh. Cô chơi vô cùng điêu luyện, thậm chí còn hay hơn nhiều nghệ sĩ chơi nhạc cụ chuyên nghiệp. Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy đang cố tình bắt chước kĩ thuật fingering của Victor, điều đó khiến cho cách chơi của cô ấy có vẻ hơi cứng nhắc.
Camil trong chiếc váy dài màu đen thì đang ngồi trên ghế dài ở cuối phòng.
Natasha ngừng chơi khi Lucien bước vào phòng. Cô xoay người lại và mỉm cười với cậu. “Ta đang gặp chút khó khăn ở chỗ này khi làm theo fingering của Victor. Cậu giúp ta nhé, Lucien?”
Cô nói chuyện với Lucien theo cách rất tử tế, như thể cậu là một người bạn cũ.
“Tất nhiên rồi. Tôi rất vinh hạnh.” Lucien ngồi lên một chiếc ghế khác và bắt đầu giải thích.
Lucien biết rằng Công chúa rất thích piano, do đó cậu đã chuẩn bị khá kĩ để đối phó với những câu hỏi có thể có của Công chúa. Mặc dù cậu không thể giải thích một cách hoàn hảo, nhưng Lucien rất trung thực và chân thành, điều này khiến Natasha cảm thấy rằng khi Lucien đang cho cô những hướng dẫn đúng đắn mà cô cần, thì đồng thời họ cũng đang cùng nhau học và khám phá piano.
Thời gian vùn vụt trôi. Khi Lucien đang giới thiệu kĩ thuật fingering mới, đột nhiên Natasha nhìn cậu và hỏi. “Lucien này, có phải cậu đang bận tâm điều gì không? Ta có thể cảm nhận được cậu đang lo lắng điều gì đó.”
Là một Đại hiệp sĩ cấp năm, trực giác của Natasha mách bảo cô rằng Lucien có gì đó không ổn. Là người có tính cách bộc trực, Công chúa hỏi thẳng.
Pathétique (Bi tráng) là bản sonata số 8 cung Đô thứ Op.13, dài khoảng 18 phút, gồm 3 chương, có cấu trúc gần như là bản tua chậm của sonata Ánh trăng. Nhưng khác với các bản sonata khác, tác phẩm này mạnh mẽ, gân guốc, và cực kì lãng mạn ngay từ chương mở đầu, đồng thời toát lên sự hào hùng và cả sự bi tráng.