Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

13 95

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

(Đang ra)

Về Chuyện Sau Khi Tôi Cứu Cô Gái Tóc Đen Xinh Đẹp Lạnh Lùng, Cô Ấy Đã Trở Nên Nũng Nịu Dễ Thương Chỉ Khi Ở Riêng Cùng Tôi

Purapura

Dù ban đầu Minato còn bối rối trước diễn biến chóng vánh này, nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra rằng chương mới trong cuộc đời mình có lẽ cũng không tệ chút nào — và dần dần, cậu bắt đầu cảm nhận đ

2 0

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

(Đang ra)

After I Save The Ice Princess From Another School From a Mol*ster, We Started as Friends

皐月陽龍

Tuy nhiên, Souta không thể ngờ được rằng bản thân sẽ bị cô ấy đùa giỡn hết lần này tới lần khác.

71 7548

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827) - Chương 735 - Rentaro quả thực nguy hiểm

*Trans+Edit: Lắc

Sáng sớm, gió đêm rít gào, thổi cho khung cửa sổ kêu “cọt kẹt”. Đây chính là lúc người ta chỉ muốn trốn trong chăn, âm thầm tận hưởng chút ấm áp hiếm hoi.

Thế nhưng Ali, sau khi bận bịu xong việc ở bệnh viện Violet, lại trằn trọc không sao chợp mắt được. Nỗi mơ hồ về con đường phát triển tương lai, cảm giác xa cách và tách biệt với giới quý tộc thường ra vào bằng xe ngựa, xe hơi giả kim và máy bay, nỗi băn khoăn liệu nỗ lực sau này có được đền đáp xứng đáng hay không cùng với sự bất định của cuộc đời khiến đầu óc cậu rối như tơ vò, căn bản không sao tĩnh tâm nổi.

“Haiz.” Thở dài thườn thượt, Ali trở mình ngồi dậy khỏi giường, khoác áo rồi đi tới bên chiếc bàn duy nhất trong căn nhà chật hẹp. Cậu cầm lấy cái bình, rót đầy một cốc bia nhạt thếch rồi ngửa cổ tu ừng ực. Loại bia kém chất lượng này đã trở thành thứ “xa xỉ phẩm” duy nhất trong cuộc sống của cậu.

Cầm ly bia trên tay, Ali đi đến bên cửa sổ, ngồi bệt xuống đất rồi ngắm nhìn những hàng cây chẳng còn bao nhiêu lá đang lắc lư bất định trong gió ngoài kia, tựa như đang không ngừng run rẩy vì lạnh. Trong lòng cậu chợt dâng lên đôi chút quạnh quẽ.

Bên ngoài cửa sổ là con đường vắng vẻ không người, mãi một lúc rất lâu sau mới có một chiếc xe ngựa hoặc xe hơi giả kim chạy ngang qua. Âm thanh chúng phát ra càng làm nổi bật thêm vẻ lạnh lẽo, vắng lặng nơi đây. Bên kia đường là những dãy nhà tương đối cũ kỹ, do thuộc khu bình dân ở vị trí tệ nhất nên căn bản chẳng có vườn tược hay gì cả.

Nhưng Ali biết rõ, mấy năm gần đây, chủ nhân của những căn nhà này sống chẳng hề thiếu thốn so với đại đa số người dân Rentaro, thậm chí còn dư dả hơn. Bởi vì bọn họ có con mắt tinh tường, phát hiện ra những biến đổi long trời lở đất ở Rentaro, rằng càng ngày sẽ càng có nhiều người từ nơi khác đổ về đây, mà các xưởng giả kim mới mở thiếu hụt nhân công cũng sẽ không ngừng chiêu mộ người làm, vậy nên họ sửa sang lại nhà cửa, cho người nhập cư thuê với giá cả tương đối tiện nghi. Do phòng ốc nhiều, lợi nhuận bọn họ thu về cũng không ít.

Mặt khác, sau khi những xưởng giả kim đậm đặc mùi ma thuật lần lượt ra đời và liên tiếp đạt được những thành tựu khiến người ta ngưỡng mộ, hiệp hội dệt may truyền thống bắt đầu cảm thấy bị đe dọa, bèn mời những pháp sư chuyên về golem và con rối đến để cải tiến các thiết bị dệt hiện có. Qua hai, ba năm mày mò thử nghiệm, hiệu suất của máy dệt đã có những bước đột phá kinh ngạc. Vì vậy, quy mô ngành dệt may bắt đầu mở rộng, nhu cầu nhân công tăng lên, đồng thời giá vải vóc giảm. Người dân Vương quốc Holm cuối cùng cũng có thể dư dả để sắm thêm quần áo.

Nhấp thêm một ngụm bia, Ali đẩy cửa sổ ra cho gió lạnh táp vào mặt. Cậu rùng mình, tâm trạng nặng nề cũng vơi đi đôi chút.

Cao cao trên bầu trời, vầng trăng bạc treo lơ lửng, lạnh lẽo mà xinh đẹp. Đang uống, Ali chợt phát hiện con chó to bên cạnh cũng đang dõi mắt nhìn ra ngoài, hướng về phía lối ra khỏi thành Rentaro, trong mắt có phần nóng lòng và khao khát. Cậu bèn cười nói: “Mày cũng thấy tương lai mờ mịt sao? Có phải mày cũng chẳng biết mình nên phấn đấu theo hướng nào mới đúng không?”

Cậu chỉ đang tự nói với chính mình, vốn chẳng hề kỳ vọng con chó sẽ nghe hiểu.

Con chó liếc cậu một cái, sủa cũng chẳng buồn sủa nửa tiếng, vẫn mang dáng vẻ “u uất, khát khao” nhìn về hướng ra khỏi thành Rentaro. Đợi đến khi thương thế lành lại, nó sẽ lập tức rời khỏi thành phố nguy hiểm này ngay!

Ali quay đầu lại, dáng vẻ học theo con chó to mà nhìn về hướng ra khỏi thành phố, về bức tường thành đang được khoác những sợi trăng bạc, miệng buông một tiếng thở dài khe khẽ: “Tường thành Rentaro tuy cao lớn, nhưng còn lâu mới lớn bằng bức tường vô hình giữa quý tộc và thường dân. Nó khiến cho người ta chẳng dám tiến lên, lạnh lùng vô tình, sừng sững kiên cố, không sao vượt qua nổi…”

Cậu không cố gắng sắp xếp ngôn từ cho mạch lạc, chỉ trực tiếp trút ra những tâm tư trong lòng. Dẫu sao thính giả cũng chỉ là một con chó.

“Lẽ nào người thường thật sự không thể bước vào thế giới của quý tộc? Rõ ràng ai cũng có mắt có mũi, có linh hồn có trí não, có năng lực tư duy, vậy sao bọn họ lại có thể mặc nhiên cao quý, có thể từ trên nhìn xuống chúng ta? Chẳng lẽ việc sinh ra tốt hay xấu lại quyết định cả đời người?” Ali nói ra những suy nghĩ của bản thân về quý tộc và dân thường. Giữa nỗi thống khổ và giằng xé, cậu buộc phải đưa ra lựa chọn giữa hai con đường: hoặc là chấp nhận hiện thực rằng mình sinh ra đã là kẻ bị trị, hoặc là chất vấn bản chất của quý tộc. Rõ ràng, cậu không cam tâm cứ mãi mãi ở địa vị thấp hèn.

Con chó lớn khẽ kêu ư ử, cuối cùng cũng liếc Ali một cái. Đúng là ngây thơ!

Địa vị của quý tộc đến từ sức mạnh mà họ nắm giữ, giống như trong tộc người sói cũng có rất nhiều cường giả vậy. Đây là thực tại khách quan, nó sẽ không vì có ai chất vấn mà thay đổi hết, muốn thay đổi thì chỉ có thể tự mình mạnh lên. Đến khi ấy, quý tộc sẽ chủ động nghênh đón ngươi gia nhập vòng tròn của họ, sẽ khiến ngươi chẳng còn muốn thay đổi gì nữa.

“Mày cũng đồng ý với tao à?” Thấy con chó cuối cùng cũng có phản ứng, Ali tâm tình khá lên đôi chút, bèn tiếp tục huyên thuyên không dứt: “Thật ra tao hiểu rõ, muốn phá vỡ bức tường vô hình kia thì nhất định phải đạt được thành tựu đủ để người ta kính trọng. Nhưng Rentaro có quá nhiều ngành nghề, quá nhiều cơ hội, tao không dám tùy tiện quyết định, sợ bỏ lỡ mất thời cơ thực sự. Mà mỗi lần nhìn thấy xe ngựa, xe hơi giả kim, máy bay đẹp đẽ ngoài cổng trường Mills, tao lại cảm thấy khoảng cách quá xa vời, xa vời đến mức không thể vượt qua…”

Cậu đem những cảm xúc dồn nén trong suốt thời gian qua trút ra khỏi miệng, tâm trạng nhờ đó mà nhẹ nhõm hơn nhiều, dần dà trở nên phấn chấn, khôi phục lại sức sống tràn trề của một thanh niên chưa tròn hai mươi.

“Nói xong mấy lời này, tao cũng quyết định rồi. Tao trước mắt ngoài biết chữ ra thì kiến thức chẳng có bao nhiêu. Có thể tao sẽ vừa làm vừa học ở bệnh viện hay xưởng giả kim, nhưng học như vậy thì nền tảng không vững chắc được, cũng chẳng giúp tao biết được mình thật sự giỏi cái gì, muốn cái gì. Thế cho nên, tao muốn dành dụm tiền để đi học ở trường phổ thông.” Ali đứng dậy, vẻ mặt trang nghiêm hướng lên vầng trăng bạc mà nói.

“Tao biết con đường này gian nan, khoảng cách thì xa vời, bức tường kia cũng cao vời vợi, nhưng như vậy không có nghĩa là không có cơ hội. Ngài Evans xuất thân bần hàn, ngay cả ăn no mặc ấm cũng chẳng nổi, ấy vậy mà nhờ kiên trì, nỗ lực, ngài ấy vẫn từng bước trở thành nhạc sĩ, bậc thầy âm nhạc, pháp sư, rồi thành Grand Arcanist! Còn tao, trên người tao dù sao cũng có đồng vàng nữ hoàng mà cha mẹ đưa cho, tích cóp vài tháng nữa thôi là đủ để đóng học phí ở trường phổ thông rồi, so với cảnh ngộ của Ngài Evans hồi ấy thì vẫn tốt hơn rất nhiều!” Ali siết chặt nắm đấm cổ vũ chính mình.

Câu chuyện của Lucien quá đỗi truyền kỳ, từ lâu đã được các ngâm, du, thi ca vắt óc ra thêm thắt, cải biên thành đủ loại chuyện. Chúng đã được cả giới quý tộc lẫn thường dân đồng lòng ca ngợi, trở thành một series truyện vô cùng truyền cảm hứng.

“Mặc dù tao không có tài năng như Ngài Evans, không thể trở thành bậc thầy trong lĩnh vực âm nhạc và ma thuật, nhưng chỉ cần nỗ lực học hỏi tri thức, nhất định tao cũng sẽ có thể thành công trong lĩnh vực mình giỏi nhất!” Từ những bức thư của người bạn thư Jane, Ali biết được rằng hiện tại đang ở vào một thời đại khan hiếm nhân tài, ngay cả người biết chữ cũng rất ít, mà nhân tài đã qua học tập nhiều loại tri thức thì lại càng hiếm đến mức gần như không còn. Bất luận học hành ra sao, chỉ cần nắm giữ được một chút cũng chẳng lo không có việc phù hợp với thân phận, địa vị để làm.

Và nếu học thật giỏi thì có khi còn có thể trở thành pháp sư, hiệp sĩ hoặc những ngành nghề đủ tư cách qua lại bình đẳng với quý tộc.

Ở trong thời đại này, việc “tri thức vô dụng” sẽ không bao giờ xảy ra. Vì vậy, học tập tuy rằng có tốn thời gian, nhưng chỉ cần vượt qua được giai đoạn ấy, một người sẽ đi được ổn định, vững vàng hơn, cũng đi được xa hơn, cao hơn so với người khác!

Sau khi đã hạ quyết tâm, Ali càng thấy vầng trăng bạc trông xinh đẹp, mộng ảo hơn. Cậu vui vẻ mỉm cười với con chó to bên cạnh: “Nếu tao mà là người hát rong hay là nhân vật chính trong một vở kịch ấy, có lẽ tao sẽ thức tỉnh thiên phú arcana và ma thuật ngay tại trường phổ thông, sau đó kết giao với vô vàn bạn bè, cuối cùng đánh bại những ác ma, ác quỷ âm mưu hủy diệt thế giới và trở thành một Pháp sư huyền thoại có thể thay đổi cả thời đại. Haha, nếu thế thì mày cũng sẽ trở thành con chó nổi danh trong sử sách, là người bạn đầu tiên của một nhân vật vĩ đại!”

Nói một hồi, cậu “ờm” một tiếng: “Theo như câu chuyện của những người hát rong, mày hẳn sẽ phải là một con chó thực lực mạnh mẽ có ô dù to, là một ma vật thực thụ. Cuộc gặp gỡ của hai ta sẽ khiến bánh xe định mệnh bắt đầu xoay chuyển…”

Vừa nói, Ali vừa phấn khích kiểm tra thân thể con chó. Cuối cùng, cậu thở dài: “Haiz, mày quả nhiên chỉ là một con chó bình thường.”

Lúc nói ra câu này, cậu rõ ràng cảm thấy trong mắt con chó ánh lên một tia “ai oán”. Ể, ai oán?

Hôm sau là ngày nghỉ của Ali. Cậu cùng con chó lớn thân thể đã chuyển biến tốt rất nhanh chạy tới chạy lui khắp thành tìm một công việc tạm thời khác, mong tích cóp được thêm tiền càng sớm càng tốt.

“Xưởng giả kim mới? Sản xuất đèn điện tử? Đó là cái gì vậy?” Ali bỗng nhìn thấy một tờ thông cáo, bèn tò mò dắt chó đến xưởng giả kim kia theo địa chỉ ghi trên đó.

Đến khi tới gần xưởng ở khu cổng thành, Ali lấy làm lạ khi thấy con chó to cụp đầu xuống rồi nép sát người vào bên cạnh mình.

“Sao thế, sợ đám đông à?” Cậu tiện miệng hỏi một câu, thế rồi chẳng để ý thêm nữa.

Con chó to đùng này chính là Nasdell. Gã vẫn luôn tìm kiếm một cơ hội để trốn khỏi Rentaro. Có điều phản ứng khi nãy lại là vì một chuyện khác.

‘Đám ma cà rồng tởm lợm đó cũng tới Rentaro?’ Nasdell quay đầu nhìn bóng lưng kia trong đám đông. ‘Hừ, ngươi nhất định sẽ bỏ mạng ở cái thành phố Rentaro nguy hiểm này cho mà xem!

Chỉ cần ra được khỏi đây, mình nhất định sẽ thoát khỏi nguy hiểm!

Tên nhãi này toàn coi mình là chó, nhưng sau này phải nghĩ cách cho nó chút tiền của mới được.’

Khát vọng tràn ngập cõi lòng, Nasdell liền bất chấp thân thể chưa lành hẳn mà đột ngột lao đi, cắm đầu chạy thục mạng, hệt như con cá đang nóng lòng được trở về biển cả!

Năm mươi mét… Hai mươi mét… Mười mét… Năm mét… Cổng thành càng ngày càng gần, cảm xúc trong lòng Nasdell cũng càng lúc càng kích động.

“Rầm!”

Tiếng va chạm dữ dội vang lên. Một chiếc xe hơi giả kim đang lao nhanh tới bỗng phanh kít lại ở cổng thành. Chủ xe ra chiều tức giận nói: “Chó nhà ai đấy? Tự dưng chạy ra giữa đường, muốn giết người à?”

Ali cằm rớt xuống đất nhìn con chó to do chạy quá nhanh, tránh không kịp nên bị chiếc xe giả kim húc văng. Mõm nó phun đầy máu, tứ chi co giật, thế rồi không cử động nữa.

Sau khi hoàn hồn trở lại, Ali vội vàng chạy tới xin lỗi. Chủ xe chột dạ nói vài câu qua loa rồi liền để cậu kéo con chó đi.

Nhìn xác con chó, Ali thở dài: “Xem ra chúng ta thật sự không phải bạn đồng hành để cùng nhau xoay chuyển bánh xe vận mệnh rồi. Có điều, cảm ơn mày hai ngày qua đã bầu bạn với tao, giúp tao tìm lại được niềm tin. Tao sẽ chôn cất cho mày tử tế.”

Cậu kéo con chó to ra khu rừng ngoài thành, chôn cất cho nó cực kỳ đàng hoàng, sau đó điều chỉnh lại tâm tình rồi tiếp tục hành trình phấn đấu của mình.

Đợi đến khi Ali rời đi, “mộ phần” bất ngờ nứt vỡ, và rồi một con chó to thoi thóp bò ra ngoài.

“May là mình biết giả chết… Cuối cùng cũng thoát khỏi Rentaro…” Mình mẩy đau đớn, Nasdell trầm giọng nói. Gã quay đầu nhìn về phía thành phố Rentaro xa xa, vừa kinh hoàng vừa sợ hãi nói:

“Rentaro quả thực quá nguy hiểm!

 Phải thành thực báo cáo lại với Ngài Thân vương mới được!”

……

Tại Thánh thành Lance, nhìn vị Đại hồng y Philip trước mặt, Benedict III trầm giọng hỏi: “Không nhận được hồi đáp từ Thiên Thần Vương ư?”