*Trans+Edit: Lắc
Bên trong quán rượu Chén Vàng.
Lucien điềm nhiên kéo ghế gỗ ra ngồi xuống, sau đó mỉm cười gật đầu: “Lần đầu gặp mặt. Nhiệm vụ lần này làm phiền hai người rồi. Không biết nên xưng hô với hai người thế nào?” Lucien cố tình bỏ bàn tay phải đeo nhẫn Vương miện Holm Nguyên Tố ra khỏi túi áo để hai pháp sư trước mặt nhìn thấy, nhằm gián tiếp tiết lộ danh tính của bản thân, đồng thời giành quyền chỉ huy nhiệm vụ. Điều này sẽ góp phần làm giảm khả năng đối mặt với nguy hiểm, cho nên từng cử chỉ, từng động tác cậu thực hiện đều cố tình bộc lộ phong thái của một người lãnh đạo hay một người giám sát.
“Pháp sư chiến đấu Charlie, trung cấp.”
“Pháp sư trung cấp, Sandra.”
Charlie và Sandra giới thiệu bản thân với Lucien bằng thái độ đầy tôn trọng. Mặc dù rất tự tin vào năng lực ma thuật của mình, nhưng đứng trước Lucien, người đã hợp tác với Felipe và tiêu diệt thành công một pháp sư cao cấp, bản thân họ vẫn nhận thức được khoảng cách chênh lệch giữa hai bên. Chưa kể đến những thần chú độc nhất hay ma cụ mà cậu còn giấu, chỉ riêng chiếc nhẫn Vương miện Holm trên ngón giữa tay phải của cậu thôi cũng đã đủ để giải quyết cả hai người họ một cách dễ dàng.
Và quan trọng hơn cả, theo tục lệ của Ma pháp Nghị viện, nếu hai pháp sư có cấp bậc ma thuật bằng hoặc gần bằng nhau, thì cấp bậc arcana sẽ được dùng để xác định địa vị giữa hai bên. Là người đoạt giải Vương miện Holm, một Arcanist cấp bốn như Lucien hoàn toàn có đủ tư cách để được hầu hết các pháp sư trung cấp tôn trọng.
Do đó, cả Charlie và Sandra đều nghiễm nhiên coi cậu là người chỉ huy nhiệm vụ. Tuy nhiên, ở trong lòng, hai chiến binh giàu kinh nghiệm này vẫn thầm nhắc nhở bản thân, rằng nếu Lucien không có đủ năng lực dẫn đội, họ cũng sẽ không mù quáng tuân theo.
Hiểu rằng môi trường quán rượu vô cùng phức tạp và không cần thiết phải tiết lộ cấp bậc ma thuật cũng như lĩnh vực chuyên môn của nhau ở đây, Lucien quay đầu sang nhìn hai người học việc, những người vì ngạc nhiên mà tạm quên béng mất nỗi sợ hãi. “Tôi là Lucien Evans, tôi cần một người dẫn đường. Ai trong hai người sẽ đi cùng chúng tôi?”
Không đợi hai người học việc trả lời, Lucien lại quay sang mỉm cười nói với Charlie và Sandra: “Hai người có thể nói cho tôi biết tình hình chi tiết trên đường tới lâu đài. Chúng ta không nên để lãng phí thêm thời gian nữa, nếu không sẽ càng có nhiều quỷ hơn tới lâu đài thông qua vòng phép dịch chuyển.”
Trước phong thái quả quyết, không yêu cầu Susan và Scott kể lại câu chuyện cho mình một lần nữa của Lucien, Charlie và Sandra khẽ gật đầu hài lòng, biểu thị sự tán đồng với cách ứng xử như vậy.
Sau khi nghe Lucien nói, hai người học việc chợt nhớ lại cảnh tượng như địa ngục trong lâu đài. Hình ảnh máu, thịt, nội tạng và lửa cháy phừng phừng trên mặt đất dường như vẫn đang cắn xé trái tim và gặm nhấm từng dây thần kinh của họ. Đó là một cơn ác mộng mà họ không bao giờ muốn thấy lần nữa.
“Được rồi, ngài Evans, tôi… tôi sẽ kể lại hết cho ngài mọi chi tiết bên trong lâu đài. Như vậy ngài không cần người chỉ đường nữa, phải không?” Susan, cô gái có mái tóc màu đỏ rượu cùng gương mặt hốc hác, vừa nói vừa đánh hai hàm răng vào nhau lập cập.
Scott, người có dáng vẻ dè dặt và ốm yếu, thậm chí còn sợ hãi đến nỗi không thốt ra nổi một lời.
Lucien lắc đầu, bình tĩnh nói: “Cô phải hiểu rằng, trước bậc chín, không có một thần chú nào có thể đọc được hoàn chỉnh ký ức của cô. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm chỉ là điều tra suy nghĩ của cô một cách có chọn lọc, thôi miên, nhận dạng và phát hiện nói dối các loại, cho nên rất dễ dàng bỏ sót những thông tin quan trọng về địa hình bên trong lâu đài, chưa kể còn rất tốn thời gian. Vì vậy tôi cần một người dẫn đường, để khi có bất kỳ thắc mắc gì, tôi đều có thể đặt câu hỏi. Đừng lo lắng, chúng tôi có đủ sức mạnh để bảo vệ một người học việc.” Trong lúc nói, Lucien cũng đồng thời sử dụng một số kỹ thuật thôi miên lên chính giọng nói của mình để giúp trấn an hai người học việc.
Thanh âm dịu dàng và ôn hòa của cậu dần dần xoa dịu cảm xúc của hai pháp sư học việc. Susan đột nhiên nhớ đến thái độ tôn trọng của hai pháp sư trung cấp kia. ‘Ngài ấy là pháp sư cao cấp sao? Nếu không phải thì chắc hẳn cũng là pháp sư bậc năm! Đi cùng ngài ấy đến lâu đài có khi sẽ ít nguy hiểm hơn, và còn có cơ hội để lại ấn tượng tốt với ngài ấy nữa. Là một người học việc mất thầy của mình, biết đâu mai này sống ở nghị viện vất vả, việc tạo ấn tượng tốt với ngài ấy ngày hôm nay sẽ giúp được mình điều gì đó.’
Susan không có mong đợi xa vời rằng sẽ được một pháp sư cao cấp nhận làm học trò, đặc biệt là khi cô đã trở thành người học việc chính thức của Bertren.
Là pháp sư học việc đến từ một tỉnh xa xôi, cô và Scott đã từng nghe nói về người trẻ tuổi nhất đoạt được giải Vương miện Holm, nhưng do điều kiện thiếu sự phổ cập thông tin, họ không biết được gì nhiều, do đó không nghĩ Lucien và người nọ lại là cùng một người.
Susan gom hết can đảm nói: “Ngài Evans, tôi sẽ làm người chỉ dẫn cho ngài. Nhưng… nhưng tôi yếu lắm. Tôi mong… mong ngài có thể để ý bảo vệ tôi một chút.”
Dù không nói được trôi chảy, mạch lạc, cô vẫn cố hết sức để diễn đạt trọn vẹn ý của mình. Cùng lúc đó, cô liếc nhìn Scott, người vẫn đang run như cầy sấy, không dám làm người dẫn đường. Một tia vui mừng lóe lên trong suy nghĩ của cô. ‘Cậu có tài năng arcana, có linh lực xuất sắc, cậu là người được thầy Bertren đánh giá cao nhất, nhưng sự rụt rè lại chính là điểm yếu chí mạng của cậu. Không còn có sự bảo bọc nâng đỡ của thầy Bertren, trong tương lai cậu sẽ bị tôi bỏ xa.” Susan đã ôm lòng đố kỵ với Scott suốt hơn một năm, đến bây giờ đem bản thân ra so sánh với cậu mới khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
“Tốt. Tôi đánh giá cao lòng can đảm của cô. Đây là đặc điểm cần có để trở thành một pháp sư thành công. Thời đại này không phải là nơi con người có thể sống bình an mà không phải chịu chút nguy hiểm nào. Pháp sư không biết chiến đấu sẽ rất khó sinh tồn. Kể cả khi chỉ tập trung nghiên cứu arcana, mọi người vẫn phải chấp nhận những rủi ro nhất định và phải đủ dũng cảm để khám phá, thám hiểm những điều chưa biết.”
Lucien đứng dậy, lấy đồng hồ bỏ túi từ trong túi áo ra, mở nắp xem giờ: “Giờ là năm giờ chiều. Nhiệm vụ phải hoàn thành trước khi trời tối. Nếu không thể hoàn thành trước thời điểm đó, chúng ta phải rời lâu đài và phong tỏa khu vực xung quanh, bởi quỷ sẽ mạnh hơn khi đêm đến.”
Charlie và Sandra đồng thời đứng dậy, ngắn gọn đáp: “Vâng, ngài Evans.”
Sau khi đám người Lucien rời đi, các mạo hiểm giả mới thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu sôi nổi thảo luận.
“Cái người trẻ măng đó là pháp sư cao cấp à? Không thì tại sao hai pháp sư trung cấp kia lại kính cẩn đến vậy chứ?” Người lùn râu vàng xoa xoa khuôn mặt đầy râu. “Nhưng mà trẻ quá!”
Hầu hết các mạo hiểm giả đều chưa từng gặp một tồn tại ở bậc cao cấp nào trước đây, bởi những ai đạt đến được cấp bậc đó đều hoặc là quý tộc, được Vương thất hay Hoàng thất nâng đỡ và sống ở những nơi như thành phố nổi, hoặc là đang phiêu lưu bên trong Dãy núi Hắc ám đáng sợ và các thứ nguyên xen kẽ khác. Những người như họ sẽ hiếm khi tương tác với các mạo hiểm giả hạ cấp. Kể cả có vô tình đụng mặt trên đường phố Rentaro, các mạo hiểm giả cũng không có khả năng nhận ra họ.
Người đàn ông mặt sẹo cười khẩy. “Đừng nhìn vị đó trẻ mà lầm, có khi vài trăm tuổi rồi đó, già hơn cả cụ cố của bà nội ngươi đó…”
…
Trong khi để gió lạnh táp vào mặt, Lucien, Charlie và Sandra cùng nhau bay về phía lâu đài Bertren. Khu rừng bên dưới bị một lớp tuyết dày che phủ, chốc chốc mới thấy được lốm đốm chấm xanh từ cây cối.
“…Đó là tất cả.” Sandra, người đang sử dụng thần chú Quấn để mang theo Susan, truyền đạt lại thông tin cho Lucien.
Thấy Susan run lên vì lạnh, Sandra thả lên cô một phép Kháng Sát thương Nguyên tố. Đây là một thần chú cổ. Dù hiệu quả kháng những tổn hại về nguyên tố không tốt cho lắm, nó vẫn là một sự lựa chọn tốt trong môi trường nguyên tố mất cân bằng. Ở thời Đế chế Ma thuật cổ đại, môi trường nhiệt độ nóng và lạnh chính là biểu hiện của mất cân bằng nguyên tố. Bởi vậy, thần chú này có thể được sử dụng để khiến cho mục tiêu có cảm giác như đang ở giữa mùa xuân ấm áp trong khi thực tế đang phải chịu nhiệt độ trong khoảng âm 10℃ tới âm 60℃, tương tự như Chịu Lạnh và Chịu Nóng của hệ Nhiệt động lực học.
Lucien chỉnh lại kính độc nhãn rồi nói: “Susan và Scott vì mải lo chạy trốn nên chỉ phát hiện ra một vài con quỷ cấp thấp. Chúng ta không được bất cẩn. Tôi là pháp sư bậc ba, chuyên về Nguyên tố và Chiêm tinh, ngoài ra còn có một số ma cụ tốt. Hai người thì sao?”
“Tôi là pháp sư chiến đấu bậc bốn, chuyên về Nguyên tố, Trường lực, Nhiệt động lực học và Biến đổi. Ma cụ tôi có cũng tương đương sức mạnh của tôi.” Charlie nhìn chằm chằm về phía lâu đài trước mặt. Càng đến gần, lâu đài càng lớn.
Sandra cũng nhìn Lucien rồi đáp gọn: “Bậc bốn, Điện từ, Ánh sáng - Bóng tối, Trường lực và Triệu hồi.”
“Tốt. Nếu lát nữa chúng ta cần phải xử lý vòng phép triệu hồi trong phòng ràng buộc, tôi sẽ để việc đó lại cho cô.” Bộ suit hai hàng khuy của Lucien bùng lên một ngọn lửa màu bạch kim rồi nhanh chóng hình thành một lớp khiên bao quanh cơ thể cậu.
Thấy đã sắp đến lâu đài Bertren, Lucien không do dự sử dụng ngay nhẫn Nguyên Tố. Thần chú bậc năm, Cường Hỏa Thuẫn, có thể trụ được 10 phút mới vỡ. Gần như cùng lúc, cả Charlie và Sandra đều giải phóng thần chú phòng vệ mạnh nhất của họ. Áo choàng đen của Charlie được bọc trong một lớp ánh sáng trong suốt tạo thành từ các biểu tượng ma thuật. Đây là Tường Hấp thụ Douglas, một thần chú hệ Trường lực độc nhất của nghị viện, được kết hợp từ Kết giới Vô hiệu Ma thuật Thứ cấp và Phòng hộ Sát thương Năng lượng.
Trang phục và làn da của Sandra biến thành màu xám, nhìn tổng thể trông cô không khác gì một bức tượng đá. Sau đó, năm quả cầu ma thuật xuất hiện trên đầu cô và Susan.
Thần chú bậc bốn, Thạch Bì và Pháp Cầu Năng lượng Palmeira.
Sau khi thi triển Cơ giới hóa Tâm trí lên chính mình để đảm bảo giữ cho bản thân tỉnh táo và lý trí nhất có thể, Lucien dẫn ba pháp sư bay đến lâu đài Bertren ở không xa phía trước với thái độ hết sức bình tĩnh.
Lâu đài đen Bertren được xây trên một đỉnh núi. Giữa không gian tối tăm, trông nó như thể một con quái vật hung dữ đang náu mình.
Cánh cổng lâu đài mở rộng, mùi máu nồng nặc theo gió lạnh tỏa ra, giống như cái miệng khổng lồ của con quái vật.