*Trans+Edit: Lắc
Khói đen dày đặc vươn lên từ đại sảnh chứa đầy quan tài, lan đến mọi ngóc ngách trong lăng và cuộn về phía Thánh Môn ở trên đỉnh tháp như thể có vô số những con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.
Tất cả những “kẻ gác mộ” đều hướng về phía đỉnh tháp mà bái lạy. Mặc dù bình thường vẫn luôn hung dữ và liều lĩnh, nhưng lúc này ai nấy đều ngoan ngoãn như những con chiên ngoan đạo, bám chặt lấy mặt đất mà không dám hé nửa lời.
Làn khí hắc ám bao trùm lấy tất cả, nhưng trên người bọn chúng chợt lấp lánh như có tia nắng chiếu vào, ngăn chặn thứ khí tức chết chóc đáng sợ kia tiếp cận.
Những thi thể gớm ghiếc, đáng sợ treo khắp lăng mộ bắt đầu cử động và gầm lên dữ dội.
Bên trong nơi đại sảnh rùng rợn, nắp các quan tài màu đen đột nhiên bật mở, những cánh tay quấn đầy băng thò ra ngoài.
Những dải băng trắng ban đầu nay đã ngả thành màu vàng nâu do bị dầu xác chết cùng với thời gian ăn mòn. Những tiếng rên rỉ, gầm rú từ khắp mọi nơi vang lên, khiến cho cả lăng mộ chỉ trong thoáng chốc đều trở nên vô cùng ghê rợn.
“Lucien” và Inke giơ kích lên rồi chĩa về phía làn khói đen, tách chúng ra như thể rẽ sóng. Làn khói vượt qua cả hai và tràn vào trong Thánh Môn.
Làn khói đen đến cũng nhanh mà đi cũng mau, chỉ trong chưa đầy mười giây, nó đã hoàn toàn biến mất. Tiếng gầm thét dữ dội giờ chỉ còn là những âm thanh vang vọng mơ hồ.
Thấy Thánh Môn đã quay trở lại bình thường, Inke theo thói quen thở dài với “Aska” bên cạnh: “Cuối cùng cũng xong rồi.”
“Tao không nói chuyện với loài bọ cạp rác rưởi.” “Aska” lạnh lùng đáp.
“Mày!” Inke tức giận quay đầu lại, ánh mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống “Aska”.
“Aska” lạnh lùng khịt mũi, không thèm đáp lại.
Inke dù cáu điên nhưng không dám đánh lộn trước mặt đại tư tế, chỉ đành ngậm chặt miệng và nhìn về phía trước với tâm tình bực bội, thề sẽ không bao giờ nói chuyện với tên Aska đáng ghét này nữa!
Chuyện này không qua được mắt của đại tư tế, nhưng nó cũng không quá để tâm bởi biết rõ nguồn gốc mâu thuẫn giữa cả hai. Chỉ cần không phạm luật, chuyện vặt vãnh như thế này không cần phải lo lắng.
Do đó, đại tư tế lại cúi đầu xuống “cầu nguyện”, tiếp tục truy cầu sức mạnh.
Thần chú bậc năm Ảo ảnh Thường trực có thể tạo ra một ảo ảnh sở hữu giọng nói, thân nhiệt, mùi cũng như cử động, đồng thời còn có thể thiết lập sẵn điều kiện để ảo ảnh đưa ra những phản ứng cơ bản trong một số tình huống đơn giản, như là giơ kích lên khi bị làn khói tấn công, như là khi Inke cố bắt chuyện, ảo ảnh sẽ đáp “Tao không nói chuyện với loài bọ cạp rác rưởi” rồi lạnh lùng khịt mũi, hay như khi đại tư tế đi qua, nó sẽ cúi đầu chào.
……
Phía sau Thánh Môn, luồng khí đen đặc cuồn cuộn trào lên nhưng lại không phát ra âm thanh nào, tĩnh lặng đến kỳ dị.
Một luồng khí xoáy bất chợt ngưng tụ và hình thành nên dáng người của Lucien. Cậu lúc này đã quay trở về ngoại hình ban đầu với một chiếc mũ trùm đầu đen che kín mặt.
‘Quả nhiên giống hệt Linh Giới.’ Lucien nhìn quanh và phát hiện một chút đốm xám lấm tấm trong màn khí đen như thể đã đông cứng lại giữa không trung, khiến cho bầu không khí càng thêm tịch mịch.
Đây là một đại điện hình tròn, xung quanh có đầy những họa tiết hoa hướng dương. Mặt đất được làm bằng một loại vật liệu nào đó không rõ, bên trên in những tia sáng vàng trông như tia nắng, và chúng vươn dần lên đến tế đàn cao ngang người ở trung tâm.
Chính giữa tế đàn có một chiếc quan tài dát vàng, khảm trên nắp là hình vô số mặt trăng được tạo thành từ một loại chất liệu đặc biệt màu trắng bạc.
Do toàn bộ đại điện này cuồn cuộn khói đen mang theo khí tức chết chóc, Lucien không còn phải lo sẽ bị phát hiện khi thi triển thần chú nữa. Cậu mặc sức thêm hết lớp phòng thủ này đến lớp phòng thủ khác lên người.
Tuy nhiên, cậu vẫn không dám lấy ra Hào Quang Mặt Trời, bởi thần cụ này có quan hệ mật thiết với Linh Giới. Lấy nó ra không khéo lại gây nên một biến động điên cuồng nào đó thu hút sự chú ý của Tư tế Thần quyến, chẳng khác nào nhỏ một giọt máu xuống vùng biển có đầy cá mập bơi lội.
Sau khi xác nhận vòng phép trong cung điện giống hệt như mô tả của Rhine, Lucien men theo một lộ tuyến kỳ quái để hướng về phía tế đàn giữa màn khí đen dày đặc.
Càng bước đi, cảm giác lạnh lẽo càng tăng dần, sức mạnh chết chóc cũng ngưng tụ gần như hữu hình. Theo sau sự tĩnh lặng, màu sắc cũng bắt đầu phai dần, tựa như một bức tranh sơn dầu bị nước rửa trôi.
Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy lại khiến Lucien phải mất mười phút mới đến nơi. Thật khó khăn mới có thể bước đi giữa làn khói đen mù mịt và đặt chân lên bậc thang bằng vàng để tới trước tế đàn.
‘Nếu không có kinh nghiệm của Rhine thì mọi chuyện đã chẳng dễ dàng như vậy. Chỉ phân tích kết cấu của vòng phép trong cung điện chết chóc này thôi khéo cũng phải mất vài ngày.’ Đứng trước chiếc quan tài bằng vàng, Lucien thầm thở dài.
Không phí phạm thêm thời gian nữa, cậu lấy bức tượng nhân sư từ trong túi lưu trữ ra và nhẹ nhàng đặt nó vào vết lõm trên nắp quan tài.
Chúng khớp vào nhau một cách hoàn hảo, tựa hồ bức tượng vốn dĩ phải nằm ở đó!
Lucien lùi lại một bước rồi niệm một câu thần chú. Bất thình lình, máu từ trong bức tượng nhân sư trào ra, trông vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Khi máu chảy vào trong quan tài, như thể một sinh vật sống, làn khí đen vốn đang cuồn cuộn đột nhiên co vào. Mặt trăng bạc khảm trên quan tài sáng lên trong thoáng chốc rồi nhanh chóng mờ đi.
Nghi lễ sao hoàn thành xong dễ vậy? Mặc dù đã được nghe Rhine mô tả sơ bộ, Lucien vẫn phải ngạc nhiên trước sự đơn giản của nó. Cậu rất muốn nghiên cứu chi tiết cách bố trí của nghi lễ ma thuật này, nhưng lại không dám lãng phí thời gian ở đây. Ai mà biết khi nào thì Tư tế Thần quyến sẽ tới tế bái Đại Vương của nó chứ?
Mới quay người bước được hai bước, Lucien đột nhiên cảm thấy một áp lực khủng khiếp từ bên ngoài truyền tới, cảm giác kinh hoàng như thể thế giới sắp sửa bị hủy diệt, bóng tối sắp sửa ập xuống vĩnh viễn vậy.
‘Một Ma cà rồng rất mạnh? Thân vương Dracula?’ Là một người sở hữu huyết lực Ánh Trăng, Lucien vô cùng nhạy cảm với Ma cà rồng. Chẳng qua khí tức đáng sợ này cũng chẳng buồn che giấu, chứng tỏ Ma cà rồng kia cực kỳ kiêu ngạo, không hề kiêng kỵ bất cứ điều gì.
Làn khí đen này rên rỉ và co lại, trông như thể một con chó con bị người ta ức hiếp.
Bên ngoài lăng mộ của Finks, bầu trời đáng lẽ phải sáng tỏ lúc này lại tối hơn cả màn đêm, mặt trời đang mọc đã biến mất vào sau đường chân trời.
Lucien cảm nhận được có một ánh mắt đang quét trái quét phải, sau đó dừng lại và nhìn chằm chằm vào cậu.
Một thứ áp lực không lời nào có thể diễn tả hết, một sự ngang ngược, hung bạo khó lòng tưởng tượng, chúng đè lên khiến trán cậu lấm tấm mồ hôi.
“Ánh mắt” kia dừng lại một chút ở Huy chương Băng tuyết và nhẫn Vương miện Holm, sau đó tiếp tục lướt đi.
Bóng tối bao phủ bầu trời biến mất, mặt trời đỏ cam một lần nữa lại xuất hiện.
‘Đây là sức mạnh của Thân vương Dracula, người có cùng cấp bậc với ngài Chủ tịch Douglas và ngài Brook? Ở cấp bậc đó thì ra mạnh đến vậy sao?’ Tới giờ Lucien mới thực sự thấm thía, ông lão hiền từ mà cậu từng gặp trong văn phòng của Chúa Tể Bão Táp và Viện Nguyên tử hóa ra lại ẩn giấu một thứ sức mạnh khủng khiếp đến vậy!
Trước khi bóng tối biến mất hoàn toàn, một âm thanh “cọt kẹt” rùng rợn bất chợt vang lên từ sau lưng Lucien.
Đó là tiếng nắp quan tài đang bị đẩy ra!
“Kẻ nào… quấy rầy… giấc ngủ… của… ta?” Một giọng nói lê thê, khò khè và vô cảm vang lên từ trong quan tài.
Lucien ngay tức thì cảm nhận được một thứ năng lượng cực kỳ tà ác đang từ từ thức tỉnh!
“Ta… đã ngủ... mười nghìn... năm… mà vẫn… bị giam cầm... ở đây... Hãy… đón nhận… cơn phẫn nộ… của… ta…” Giọng nói nọ dần dần thay đổi, bắt đầu đan xen những dao động cảm xúc.
Áp lực mà Thân vương Dracula tạo ra lại có thể lôi ngược con nhân sư đã chết được vạn năm này trở về từ Linh Giới sao?