*Trans+Edit: Lắc
Quận Paphos, thị trấn Samara, quảng trường Nam tước Bechig.
Mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong những tiếng hát tựa hồ bật ra từ sâu thẳm linh hồn. Bốn bề lặng ngắt, ngay cả những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện gì được cha mẹ bế trên tay cũng vì bầu không khí này mà chẳng hề ồn ào. Toàn bộ quảng trường đều như đã bước vào trong một chiếc lồng giam của thời gian.
Thứ cảm giác khiến cho tâm hồn run rẩy này là điều mà họ chưa từng trải qua. Đối với opera trước đây, âm nhạc là âm nhạc, cốt truyện là cốt truyện, hai thứ không chỉ khó bề bổ trợ cho nhau, thúc đẩy lẫn nhau mà còn thường xuyên xảy ra tình trạng tách rời. Chính vì vậy, cho dù trong lịch sử opera đã từng xuất hiện những khúc aria đặc biệt kinh điển, thì phần lớn thính giả vẫn khó lòng đồng điệu sâu sắc với âm nhạc, bởi hoặc là bản thân cảm xúc của họ chưa tới, hoặc là bị tách rời mà không thể cộng hưởng sâu với âm nhạc, do đó đương nhiên cũng rất khó để nảy sinh loại trải nghiệm tuyệt vời đến độ cả linh hồn cũng bị rung động này.
Còn với Valkyrie lần này, cốt truyện được dẫn dắt từng bước một, giai điệu như một bản giao hưởng hoàn chỉnh được dàn trải và khắc họa trọn vẹn, cộng thêm sự phối hợp, hòa hợp với hiệu quả tuyệt đối vượt xa hiệu ứng “1+1”, khiến cho cảm xúc của khán giả hoàn toàn tan vào trong câu chuyện, tan vào trong âm nhạc cùng với những cung bậc thăng trầm, mãnh liệt, bi thương, vui sướng lẫn lộn của nó.
Bởi vậy, khi khúc Xung Phong cất lên, họ mới có cảm giác như bản thân cũng đang ở ngay chiến trường kia, cùng xung phong đuổi theo bước công chúa. Bởi vậy, khi Mộ bia Anh hùng cất lên từ miệng công chúa, họ mới có thể thực sự thể nghiệm được những bi tráng, sầu thương, hoài niệm, kiên định và thánh khiết thấm sâu trong linh hồn ấy, mới không nhịn được mà nổi đầy gai ốc, mà nảy sinh sự rùng mình xúc động từ tận sâu tâm hồn.
Lucien không dám nói cốt truyện của vở opera này đã hoàn mỹ, vượt qua mọi tác phẩm của bất kỳ nhà viết kịch nào, nhưng cậu có thể tự hào nói rằng: sức tác động mà nó mang lại cho khán giả là chưa từng có.
Mãi một lúc lâu sau, trên quảng trường mới vang lên những âm thanh nhỏ:
“Anh hùng vĩnh viễn sẽ không chết đi.
Chỉ dần nhạt phai trong ký ức con người.”
Một cô gái không kìm được cảm xúc mà lặng lẽ ngân nga khúc aria cuối cùng. Dù giọng cô không trong trẻo như ca sĩ thủ vai công chúa kia, cũng không có những nốt cao luyến láy tinh tế, thậm chí còn vì quá khó mà hát lệch tông vài ba chỗ, nhưng cô vẫn hát bằng tâm huyết, bằng cảm xúc dạt dào, như thể bản thân cũng đã tận mắt chứng kiến đồng đội, bạn bè lần lượt ngã xuống bên cạnh mình vì một mục đích cao cả nào đó, đồng cảm như thể chính mình cũng đang trải qua.
Tiếng ca như có như không khó bề nghe thấy ấy phá vỡ sự yên lặng của quảng trường và kéo theo một loạt phản ứng. Banus, Ali và những người khác đều lần lượt mở miệng ngân nga theo:
“Mai táng xương ta, chớ dựng bia mộ.
Đồng bằng trù phú này, thành thị phồn hoa kia, ấy chính là bia mộ đẹp nhất của chúng ta!”
Tiếng hát quẩn quanh trên quảng trường Nam tước Bechig, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, như thể linh hồn của những anh hùng vẫn đang chăm chú dõi theo quê hương yêu dấu của mình, không nỡ rời xa!
Phải rất lâu sau, người dân mới thoát ra khỏi bầu không khí ấy và sôi nổi thảo luận với nhau, thảo luận về Valkyrie, về những thay đổi mà bậc thầy Evans mang tới cho opera, về những khúc nhạc đặc sắc như “Bình Minh”, “Xung Phong”, về những khúc aria vượt ra khỏi phàm tục như “Mộ bia Anh hùng”, về những ca sĩ, diễn viên hàng đầu cùng con rồng khổng lồ thoạt trông dữ tợn kia, về bữa tiệc thịnh soạn cho cả thị giác lẫn thính giác mang tên “truyền hình trực tiếp” này.
Trong lúc thảo luận, sắc mặt Ali biến ảo mấy lần, sau đó cậu bất ngờ xoay người đi nhanh ra ngoài quảng trường.
“Ali, cậu đi đâu thế?” Đang hào hứng chia sẻ trải nghiệm tối nay với một người lạ bên cạnh, Banus bỗng cực kỳ ngạc nhiên và nghi hoặc khi phát hiện hành động của Ali. Không phải cậu ấy vốn thích náo nhiệt nhất sao? Lúc này thì còn có chỗ nào náo nhiệt hơn quảng trường chứ? Nghe xong vở opera rồi, lẽ nào cậu ấy lại không có chút cảm xúc muốn mau chóng chia sẻ với người khác ư?
Ali vừa nghiêm túc vừa ẩn chứa sự kích động nói: “Về nhà!”
“Về nhà làm gì?” Bỏ dở cuộc trò chuyện với người bên cạnh, Banus đuổi theo Ali rồi khó hiểu hỏi.
Tay phải Ali vô thức siết chặt lại: “Thu dọn hành lý, chuẩn bị đi Rentaro!”
“Hả? Rentaro? Ali, cậu điên rồi à?” Banus tưởng mình nghe nhầm. Sao tự nhiên cậu ấy lại muốn tới Rentaro? Đó là thủ đô của một vương quốc đấy, nào có phải trấn nhỏ ở quê đâu!
Ali lắc đầu: “Tôi không điên. Tôi nghĩ thông suốt rồi. Tôi muốn đến Rentaro, không muốn cả đời cứ ở Samara, ở một thị trấn nhỏ bé như thế này nữa.”
“Nhưng… Nhưng thị trấn thì có gì không tốt?” Banus kinh ngạc hỏi.
Ali hít sâu một hơi rồi chỉ tay về phía “tấm màn” ở quảng trường sau lưng: “Banus, cậu thấy không? Vật phẩm giả kim có thể giúp chúng ta nhìn thấy cảnh tượng và nghe được âm thanh ở xa, giúp chúng ta ngay cả ở thị trấn cũng có thể thưởng thức vở opera biểu diễn ở Rentaro.”
“Ừ phải, ở thị trấn cũng có thể thưởng thức rồi. Sao còn phải tới Rentaro nữa?” Banus càng thêm khó hiểu.
Ali khẽ thở dài: “Banus, đằng sau những vật phẩm giả kim này tượng trưng cho điều gì? Việc ngay cả ở thị trấn cũng có thể có những vật phẩm giả kim này tượng trưng cho điều gì?”
Cậu tự hỏi tự trả lời: “Điều này tượng trưng cho việc vương quốc của chúng ta, thời đại mà chúng ta đang sống, đang phát sinh những thay đổi lớn chưa từng có trong mấy trăm năm qua. Mỗi ngày đều có những sự vật mới ra đời, mỗi ngày đều có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt.”
Banus gật gù. Cho dù chỉ sống ở thị trấn Samara, cậu cũng có thể cảm nhận được điều ấy qua những đổi thay quanh mình.
“Những thay đổi này ào ạt tràn tới giống như một trận hồng thủy vậy, và đó không phải là thứ mà chúng ta có thể ngăn cản. Điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là thích nghi với nó. Nhưng tôi không cam tâm, không cam tâm dậm chân tại chỗ trong một thời đại mà ở đâu cũng xảy ra những biến chuyển to lớn đến vậy. Banus, cậu thử nghĩ kỹ mà xem, những biến chuyển lớn này, những sự phát triển lớn này chẳng phải tràn ngập cơ hội sao? Chỉ cần nắm bắt được một trong số đó, cuộc đời chúng ta sẽ khác đi hoàn toàn.
Tôi không cam tâm sống như một vũng nước đọng ở thị trấn này, bình lặng mà kế thừa chức vị của cha, làm tùy tùng cho thư ký, sau đó kết hôn với một cô gái có cùng địa vị, sinh con đẻ cái, đầu tắt mặt tối rồi trở nên già đi mà chẳng có gì bất ngờ xảy ra. Một cuộc sống mà có thể nhìn thấy trước một cách rõ ràng như vậy khiến tôi sợ hãi. Cuộc đời tôi từ khi bắt đầu chẳng lẽ đã bị định sẵn như vậy? Thế cho nên, tôi phải tới Rentaro tìm kiếm ước mơ của riêng mình, tìm lấy một chỗ đứng cho bản thân trong luồng phát triển có thể thay đổi cả thế giới kia, dốc hết sức mình cho từng bước tiến.”
Ali dùng mấy lần “không cam tâm” để biểu đạt khát khao mãnh liệt của mình.
“Nhưng Samara cũng đang thay đổi mà. Vả lại, kết hôn, sinh con, bận rộn, già đi là quá trình mà ai cũng phải trải qua. Cho dù cậu có theo đuổi được ước mơ thì cũng vẫn vậy thôi.” Banus gắng giữ cho mình bình tĩnh.
“Đúng là những quá trình này ai cũng đều phải trải qua, nhưng nó cũng có thể tràn đầy rực rỡ, tràn đầy khát vọng mà. Banus à, Samara quả thật đang thay đổi, nhưng sự thay đổi ấy còn tụt hậu rất xa so với Rentaro. Chỉ có ở nơi đó, chúng ta mới có thể cảm nhận nhịp đập của thời đại mạnh mẽ đến nhường nào, mới có thể nhanh chóng tiếp xúc với những cơ hội đủ để thay đổi cả cuộc đời.
Thế cho nên, tôi phải đến Rentaro. Bất luận là học ở trường phổ thông hay trường Blue Fly, hay là đi tìm việc ở những ngành nghề mới nổi, tôi cũng đều tin là mình sẽ học hỏi và tiếp xúc được với những thứ có khả năng thay đổi cuộc đời mình.”
Ngữ khí của Ali dần bình tĩnh hơn, nhưng lại càng thêm kiên định. Cậu còn dùng cụm từ “nhịp đập của thời đại” nghe được từ [Thanh âm Arcana] để hình dung sự cần thiết của việc đi tới Rentaro.
Nhìn thẳng vào mắt Ali và cảm nhận được sự quyết tâm của cậu, Banus trầm mặc, sau đó lên tiếng khuyên nhủ lần cuối: “Chú Birsa sẽ không đồng ý đâu. Hơn nữa, đúng là ở Rentaro có rất nhiều cơ hội, nhưng đó cũng không phải là thứ mà người bình thường như chúng ta có thể dễ dàng gặp được. Chưa biết chừng cậu sẽ chẳng gặp được gì, phải sống trong cảnh nghèo túng bần hàn để rồi cuối cùng chết đi trong một căn phòng tồi tàn mà chẳng ai hay biết đó.”
“Tôi biết chứ. Có thể tôi sẽ thất bại, có thể sẽ chẳng làm nên trò trống gì, có thể sẽ phải ủ rũ mà quay về Samara. Nhưng nếu không thử tí nào mà đã mặc định mình sẽ thất bại, thì đó mới là điều nực cười và vô nghĩa nhất. So với quá khứ và một tương lai phát triển trì trệ, thì hiện tại chính là lúc cơ hội đến gần nhất với những người bình thường như chúng ta. Nếu bây giờ còn không tranh thủ, lẽ nào định đợi đến khi tương lai khó khăn hơn?”
Việc trao đổi thư từ với người bạn thư kia đã giúp Ali học được không ít điều, nhận thức về thế giới cũng có sự nâng cao mang tính bản chất. “Còn về cha, tôi sẽ nói rõ với ông ấy. Cho dù ông không ủng hộ, tôi cũng sẽ không đổi ý đâu. Tôi đã trưởng thành rồi. Nuôi sống bản thân là trách nhiệm của chính bản thân tôi. Cho dù kết cục có bi thảm ra sao, đó cũng là lựa chọn của chính tôi. Banus, đi cùng tôi đi. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo dựng một tương lai xán lạn ở Rentaro!”
Nghe Ali nói, trong lòng Banus thoáng dâng lên một luồng nhiệt huyết. Thành phố lớn, thủ đô vương quốc, những danh từ mới đẹp làm sao! Ở đó có những con đường sầm uất nhất, có những thay đổi to lớn nhất, có vô số cơ hội, có những viễn cảnh mà người ta thèm muốn nhất. Chưa biết chừng đang đi trên đường còn được một pháp sư để mắt tới rồi thu nhận làm học trò – Chuyện này không phải chưa từng xảy ra, [Thanh âm Arcana] đã từng đưa tin.
Nhưng rất nhanh, cậu lại nghĩ tới bản thân mình, nghĩ tới ngoài sức vóc ra thì mình chẳng có gì, nghĩ tới thành phố xa lạ, đường xá xa lạ, con người xa lạ, rồi thì những ác ý xa lạ, trong lòng liền dâng lên cảm giác lạnh lẽo. Cậu nhìn quanh những con phố quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, người dân quen thuộc, sau đó khẽ lắc lắc đầu: “Ali, tôi thích Samara hơn. Tôi cảm thấy mình hợp với thị trấn hơn…”
Ali lại thuyết phục thêm một hồi, nhưng Banus vẫn sợ hãi những hiểm nguy chưa biết, không chịu rời khỏi thị trấn Samara.
……
Vài ngày sau.
Tại sân ga Samara, Ali vận trên người bộ suit đen dài màu đen được cha cậu, Birsa, đặc biệt chuẩn bị, trên đầu đội một chiếc mũ chóp cao. Chỉ trong thoáng chốc, cậu đã từ một thiếu niên trở thành một quý ông trẻ tràn đầy năng lượng.
Cậu xách chiếc rương hành lý lớn màu đen lên, tạm biệt cha mẹ ở trước mặt, sau đó vừa theo dòng người chen lên cửa toa của đoàn tàu hơi nước ma thuật, vừa ngoái đầu nhìn lại sân ga, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, một mặt là lưu luyến quê nhà, mặt khác là hoang mang không biết tại sao Banus vẫn chưa xuất hiện để tiễn mình.
‘Lẽ nào lời mình nói hôm đó đã làm cậu ấy tổn thương?
Hay là việc mình không chịu ở lại thị trấn khiến cậu ấy cảm thấy mình phản bội tình bạn?’
Ali tâm tình phức tạp, lo rằng mình sẽ mất đi một người bạn tốt.
Cậu đi một bước lại ngoảnh đầu một lần, nhưng Banus vẫn mãi không xuất hiện, khiến cho tâm trạng cậu càng thêm nặng nề.
Sau khi bước vào toa và tìm được chỗ ngồi, Ali thò đầu ra ngoài cửa sổ, vẫy tay chào cha mẹ lần nữa, trong mắt lặng lẽ dâng lên một làn sương mờ. Đây là lần đầu tiên cậu rời xa cha mẹ mình.
“Ali!” Từ xa bỗng vọng đến tiếng gọi của Banus. Cậu ráng sức vung vẩy tay và gấp gáp chạy nhanh tới, trong tay trái nắm một thứ quả kỳ lạ màu tím xanh.
“Chết tiệt, tôi nhớ nhầm giờ! Đây, quả Samara mà cậu thích nhất đây. Tới Rentaro rồi thì khó mà ăn được nữa.” Banus chen đến dưới cửa sổ toa tàu rồi lớn tiếng nói.
Quả Samara là đặc sản của thị trấn, chín vào cuối tháng Mười, đầu tháng Mười Một mỗi năm.
Hốc mắt Ali ươn ướt. Quả nhiên là Banus bất cẩn, đãng trí!
“Tuuuuu!”
Cậu vừa mới nhận lấy quả Samara, còn chưa kịp mở miệng, bên tai đã vang lên tiếng còi tàu inh ỏi.
“Banus, đợi tôi thành công rồi, tôi sẽ đưa cậu cùng đến Rentaro!” Ali bịt tai hét lớn.
Banus vẫy vẫy tay: “Được! Đừng quên Samara đó!”
“Tuuuuu! Xình xịch xình xịch.”
‘Mình sẽ quay về, sau khi đã thành công!’ Ali âm thầm siết chặt nắm tay. Đoàn tàu hơi nước ma thuật bắt đầu lăn bánh, tốc độ càng ngày càng nhanh, khoảng cách với sân ga dần dần kéo dài.
Trong mắt Ali tràn ngập hơi nước, tầm nhìn hóa thành một mảng nhòe nhoẹt. Cậu không ngừng vẫy tay, nhưng chỉ thấy Banus và cha mẹ, những người vẫn đứng yên tại chỗ, mỗi lúc một xa…