Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

(Đang ra)

Kokou na Kanojo to, Kanojo no Heya de Shiteru Koto

Hibari Yu

Một mối quan hệ bí mật, nơi hai kẻ vụng về chập chững dò dẫm khám phá tuổi thanh xuân.

3 10

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

(Đang ra)

Tôi, anh hùng, đã quyết định từ bỏ những kẻ phản bội có ý định lợi dụng mình đến cùng vào thời khắc quyết định

サドガワイツキ

Chẳng liên quan gì đến bố mày cả!!!! Giờ còn cách nào cứu vãn tính thế không á? Đương nhiên là không rồi hahaha. Thế nên, cứ mau mau mà đi chết đi nhé!!!

4 14

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

26 465

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

235 1145

Vol 08 (END) - Con đường bất diệt (670-827) - Chương 719 - Một ngày dạo chơi Aalto đầy kỷ niệm

*Trans+Edit: Lắc

Aalto tháng Mười giống như lớp trái cây bên trên chiếc bánh, ngọt ngào nhưng lại phảng phất chút se lạnh. Vùng đất rộng lớn mênh mông xung quanh được nhuộm lên một tầng sắc vàng óng ánh, hòa quyện cùng hình ảnh lá cây lava rụng và bay múa khắp thành, từ đó cùng nhau dệt nên một bức họa đẹp như thơ. Lại thêm thấp thoáng có thể nghe thấy những tiếng nhạc du dương, khiến cho tất cả hiện ra yên bình và tươi đẹp, không hổ danh là “Thành phố Âm nhạc”.

“Chỉ có mỗi rừng đen Melzer là cứ mãi lấy màu đen làm chủ đạo thôi…” Đứng bên bờ sông đang lặng lẽ chảy trôi, Natasha có chút bùi ngùi nói. Cô hướng mắt về phía khu rừng đen bên kia bờ, mái tóc tím dài bị gió thu thổi bay về phía sau.

Mảnh rừng đen kia lưu giữ biết bao kỷ niệm gian khổ, đau đớn lẫn những gì cô đã gặt hái. Từ những ngày rèn luyện hiệp sĩ khắc nghiệt thời thiếu nữ cho đến các cuộc đụng độ diễn ra trong đó, tất cả đều là những hồi ức khắc ghi không thể nào quên.

“Cây vân sam đen, loài cây chỉ đặc biệt có ở gần Dãy núi Hắc ám, có lẽ đã bị khí tức từ một dị độ không gian nào đó làm cho biến đổi…” Lucien khẩu văn như một học giả uyên bác.

Natasha không nhịn được bị câu trả lời nghiêm túc này của cậu làm cho bật cười: “Vì sao nó quanh năm đen sì đối với em không quan trọng. Quan trọng là ý, em đã từng bị kobold đuổi giết trong đó, từng ăn bừa quả dại đến độ toàn thân đau đớn không chịu nổi, từng trúng độc tê liệt đến lăn ra đất không thể nhúc nhích, còn từng bị thương ở bụng đến độ chỉ có thể để ai đó cõng chạy trốn…”

Cô hiểu cậu cố ý nói vậy để làm mình phân tâm, đưa bản thân từ vai trò “nhạc sĩ” trở về làm “hiệp sĩ”, qua đó giúp chuyến “dạo chơi Aalto một ngày” được vui vẻ hơn chút.

“Em còn bị kobold đuổi giết? Với tài năng chiến đấu của em, cho dù lúc ấy chưa thức tỉnh huyết mạch thì chắc cũng không đến nỗi đánh không nổi kobold chứ?” Lucien hứng thú hỏi. Trong mắt cậu, hẳn Natasha từ nhỏ đã là một “nữ thần chiến tranh”.

Natasha nhếch khóe môi: “Mười con kobold trở xuống thì em xử dễ ợt, nhưng lúc đó tận mấy trăm con lận, còn có một con có tài năng thi triển phép nữa!”

“Rốt cuộc em đã làm chuyện tày đình gì mà để cho mấy bộ lạc kobold liên thủ truy sát thế?” Lucien bật cười.

Natasha “ơ” một tiếng, sau đó giơ cánh tay phải lên: “Em không nhớ rõ nữa!”

“Không phải em vẫn tự nhận trí nhớ của mình rất tốt sao…”

“Ai chả có lúc nhầm lẫn. Nói chung là em không nhớ nữa!”

Hai người vừa từ tốn tản bộ dọc bờ sông Belem trong vắt và hưởng thụ làn gió sông quen thuộc, vừa vui vẻ hàn huyên ôn lại chuyện xưa.

Đột nhiên, Natasha dừng lại, chỉ về phía bờ sông hẻo lánh tràn ngập rác phía trước rồi nhìn Lucien cười đầy tinh nghịch: “Đây có phải là nơi anh kiếm được khoản tiền đầu tiên trong đời không?”

“Đúng vậy. Nhờ ơn Công nương Điện hạ vứt đi chiếc mạng che Nightingale, anh mới có thể thành công đặt bước chân đầu tiên thoát ra khỏi cảnh nghèo đấy.” Lucien nhìn đống rác nói, trong lòng vẫn khá bùi ngùi.

Ở chỗ đó, một vài dân nghèo rách rưới đang cắn răng chịu đựng mùi hôi thối để lục lọi tìm kiếm những thứ đáng tiền, còn trên bờ đê bên cạnh là một gã lực lưỡng vai u thịt bắp đang khoanh tay giám sát. Dù đã là tháng Hoàng Kim, gã vẫn chỉ mặc độc một chiếc áo khoác mỏng màu nâu.

Natasha khẽ thở dài: “Nơi này cuối cùng vẫn bị đám băng đảng chiếm giữ.”

“Sau băng Aaron, xem ra Aalto lại mọc ra một băng đảng mới.” Lucien chỉ cảm khái chứ không kinh ngạc. Với tình hình thực tế của Aalto, việc băng đảng mới ra đời chỉ là chuyện không sớm thì muộn.

Gã tay chân băng đảng kia để ý thấy dọc bờ sông có một nam một nữ đang quan sát mình và đám dân nghèo lục rác, vốn định cảnh cáo họ đừng xen vào chuyện không liên quan đến mình, nhưng khi phát hiện cách ăn mặc giống như quý tộc của họ, gã chẳng dám manh động nữa, bèn quay đầu giả vờ ngắm sông, đồng thời len lén dò xét hành động của đối phương.

Lucien và Natasha thì chẳng buồn làm gì, chỉ tiếp tục tắm gió sông và đi về phía cổng thành dẫn vào khu chợ, khiến cho tên tay chân băng đảng kia thở phào một hơi dài.

Lúc này thường đang là giờ trà chiều ở Rentaro, còn đối với những binh sĩ thủ thành Aalto mà nói, đây chính là lúc mệt mỏi nhất, chẳng buồn hoạt động nhất. Chính vì lẽ đó, liếc thấy từ trang phục cho đến khí chất của Lucien và Natasha, những người lúc này đã thay đổi dung mạo một chút, đều có thể coi là hạng nhất, họ liền khoát tay cho đi thẳng vào thành.

Khu chợ huyên náo quen thuộc, khẩu âm Aalto phổ thông, phong cách ăn mặc khác hẳn Rentaro nhưng lại rất đỗi thân quen, tất cả ngay lập tức mang tới cho Lucien và Natasha một sự rung động mạnh mẽ.

“Khu chợ này chẳng thay đổi gì cả, cứ như chúng ta chưa từng rời đi vậy…” Natasha vẫn thường từ cánh cổng này đi ra trang viên ở ngoại thành, cũng hay đeo mạng che mặt tới đây để tìm những món đồ thú vị muôn hình muôn vẻ, thế nên cô không hề xa lạ gì với khu chợ này.

Lucien gật đầu rồi hít vào một hơi. Hỗn hợp mùi thịt nướng, hương liệu, thuốc nhuộm, khói, rượu và đủ loại mùi hôi thối quen thuộc xộc vào, khiến cậu như trở lại ngày đầu tiên chật vật mưu sinh ở nơi đây.

“Anh từng làm bốc vác ở chỗ này này. Hồi ấy sức khỏe chưa đủ, chỉ một bao hàng thôi cũng có thể đè anh đổ xiêu đổ vẹo…” Lucien chỉ vào mấy cửa hàng bên đường nói.

Vừa mỉm cười lắng nghe, Natasha vừa cùng cậu len qua đám đông trong chợ, thi thoảng lại chỉ một cửa hàng nào đó rồi nói: “Cửa hàng tạp hóa này đã có lịch sử năm mươi năm rồi đấy. Lần đầu em đến còn là ông nội đứng tiếp khách, giờ thì xem chừng đã tới đời cháu rồi…”

“…Ông chủ kia còn nhận ra em lúc em tới mua cây thất huyền cầm cổ nữa cơ, thiếu tí nữa ngất xỉu…”

Lucien cũng tràn ngập hồi ức về nơi đây: “Chính ở con phố chợ này, anh với John đã đánh gục hết đám tay chân của băng Aaron…”

Đó chính là khỏi đầu cho sự chấp nhận sơ bộ và thật sự hòa nhập vào thế giới này của cậu.

Nhìn đôi nam nữ trông như quý tộc đang thong dong dạo bước trong khu chợ, người đi đường đều không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Chẳng qua, Lucien và Natasha nào để ý đến ánh mắt của họ.

Đi rồi lại đi, hai người rời khỏi khu chợ và tiến vào khu hành chính. Người qua lại bắt đầu thưa dần, đường phố yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng nhạc của các nhạc sĩ và du ca đường phố đang diễn tấu vang lên, tạo nên một biển âm nhạc khiến người ta có cảm giác linh hồn lâng lâng trong từng bước tản bộ.

Natasha chăm chú lắng nghe, một hồi lâu sau mới khẽ cười nói: “Serenade dành cho Đàn dây cung Sol trưởng… Ánh Trăng… Chương hai của Từ Tân Tổ quốc… Pathétique… For… For Silvia… Không ngờ anh rời Aalto lâu vậy rồi mà nhạc của anh vẫn được diễn tấu thường xuyên đến thế. Càng được các nhạc sĩ và du ca đường phố trình diễn nhiều, càng chứng tỏ tác phẩm ấy được yêu thích. Âm nhạc kinh điển quả nhiên bất kỳ lúc nào cũng là kinh điển…”

“Cũng có cả hành khúc của em nữa mà…” Lá vàng từ trên những cây lava hai bên đường rụng xuống. Lucien tập trung lắng nghe, cuối cùng nhận ra được những khúc nhạc khác nhau.

Natasha đắc ý ngân nga một đoạn, nhưng rồi chợt khẽ thở dài nói: “Nhưng so với trước đây, tần suất các bản nhạc của anh được diễn tấu đã giảm đi nhiều rồi. Phần lớn những gì nghe được vừa rồi toàn là những khúc nhạc xuất sắc mới nhất.”

Cả hai vốn dĩ vẫn luôn theo sát tình hình phát triển của âm nhạc tại Aalto, thành thử chẳng hề xa lạ với những khúc nhạc hay nhất ở đây.

“Đây là chuyện tốt mà. Vạn vật đều không ngừng phát triển và thay đổi. Nếu cứ cố chấp với cái cũ, chẳng thực hiện bất kỳ cải tiến gì thì chỉ chứng tỏ âm nhạc của Aalto đã chết rồi mà thôi. May là những gì chúng ta vừa nghe được không phải như vậy.” Lucien chẳng chút bận tâm nói.

Natasha tạm thời không đáp, mà thay vào đó kéo Lucien dừng lại trước một nhà hàng, lắng nghe một nhạc công đường phố đang chơi Pathétique bằng piano. Tác phẩm này được công nhận là cực kỳ khó, vậy mà cậu ta lại chơi đặc biệt thành thạo, khiến cho không ít người dân Aalto am hiểu âm nhạc phải dừng lại lắng nghe.

Cậu ta đã khắc họa rất tốt bầu không khí u uất, phiền muộn, đau khổ và bi thương ở những phần đầu. Vậy nên khi đến chương cuối, lúc các nốt nhạc cất cao dưới sự bùng nổ của những động tác khiến người ta hoa mắt, cảm xúc của đám đông xung quanh càng dễ dàng bị cuốn theo.

“Bốp, bốp, bốp.” Sau khi màn trình diễn piano kết thúc, xung quanh liền vang lên những tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Dường như không ngờ mình lại được hoan nghênh đến thế, người nghệ sĩ piano trẻ ngồi sau cây đàn ngây người ra, mãi một lúc lâu sau vẫn không hề phản ứng.

Cậu ta là một người yêu âm nhạc từ thành phố nhỏ tìm đến Aalto để theo đuổi ước mơ. Cậu tin rằng mình có nền tảng vững chắc và thiên phú xuất chúng, nhất định có thể đạt được thành tựu phi thường. Tuy nhiên, những trải nghiệm gặp phải mấy tháng qua lại khiến cậu tự hoài nghi ghê gớm, trong lòng chất đầy thống khổ, hoang mang, u uất và phiền muộn. Cộng thêm cuộc sống túng quẫn, cậu buộc phải nhận yêu cầu của chủ quán. Ai mà ngờ màn diễn tấu hôm nay lại được đón nhận như vậy?

“Không tệ. Không phải một màn diễn tấu nhạt nhẽo mà có cả cảm xúc cộng hưởng trong đó nữa.” Natasha nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó lấy ra một đồng tiền, tính ném cho người nghệ sĩ đường phố kia như những thính giả khác.

Thế nhưng động tác của cô lại bị Lucien ngăn lại. Cậu buồn cười nói: “Em định cho cậu ta ‘đồng vàng nữ hoàng’ đấy à?”

Do giáo hội Nam đã bị trục xuất, Vương quốc Holm cũng đã đúc lại tiền tệ. Khác với loại tiền tệ thông dụng, vàng nữ hoàng chính là loại tiền tương đương với Thale, chỉ khác là bên trên có khắc hình nữ hoàng.

Natasha cười gượng: “Ha, em không để ý. Anh có Thale vàng không?”

Lucien lắc đầu, sau đó cầm lấy đồng vàng nữ hoàng, dùng ngón tay cái miết nhẹ lên bề mặt, và rồi đồng vàng nữ hoàng đã biến thành Thale vàng.

Người nghệ sĩ trẻ lúc này đã hoàn hồn và rối rít cảm ơn khán giả xung quanh. Đột nhiên, cậu phát hiện một đồng tiền lấp lánh rơi xuống ngay trước mặt mình.

“Thale vàng?” Cậu lập tức đơ ra. Thế này hào phóng quá đi?

Một thanh âm ôn hòa chợt vang lên bên tai cậu: “Đàn hay lắm. Cả cảm xúc cũng như những gì bản thân lĩnh hội, cậu đều đã đưa vào trong âm nhạc, giúp cho khúc nhạc mang phong cách cá nhân rõ rệt. Đây là điều rất hiếm có. Tuy nhiên, trong cách đàn và cách lý giải về âm nhạc của cậu vẫn còn một số vấn đề…”

“Vấn đề?” Người nghệ sĩ còn chưa kịp định thần thì đã nghe Lucien lần lượt giảng giải và phân tích. Mọi điều đều đánh trúng tâm can cậu, bởi phần lớn trong đó chính là những chỗ mà lâu nay cậu vẫn luôn cảm thấy vướng mắc. Cũng có một vài kinh nghiệm cậu vốn tự cho bản thân đã làm rất ổn, nhưng sau khi nghe xong mới phát hiện là sai quá sai.

Một lúc sau, khi đã thật sự tỉnh táo trở lại, cậu phát hiện quý ngài vừa chỉ dẫn cho mình cùng phu nhân của ngài ta đã đi xa, chỉ để lại hai bóng lưng sánh vai nhau.

Cậu muốn chạy theo cảm ơn, nhưng ông chủ nhà hàng vẫn đang nhìn mình chòng chọc, thành thử chỉ có thể lớn tiếng nói: “Cảm ơn!”

Quả là một quý ngài đáng kính… Không, đó nhất định là một nhạc sĩ!

Lucien không quay đầu lại, chỉ khẽ giơ tay lên, tỏ ý mình đã nhận được lời cảm ơn ấy.

“Anh quả nhiên rất thích làm thầy.” Natasha mỉm cười nhìn sang Lucien bên cạnh.

Lucien cười nói: “Không phải anh thích làm thầy, mà đây là một kiểu biết ơn. Ngày trước nếu không gặp thầy Victor, không được thầy phá lệ chỉ dạy, vậy thì chắc chắn anh đã chẳng có được những thành tựu sau này. Do đó, khi gặp những người cần được chỉ dẫn, anh đều sẽ cho họ một gợi ý nhất định. Biết đâu cả đời họ chỉ thiếu đúng một cú hích này thôi cũng nên. Haha, coi như là anh đang báo đáp lại xã hội đi.”

“Báo đáp xã hội à…” Natasha bất giác nhớ tới trò đùa “báo thù xã hội”, biểu cảm liền trở nên nửa cười nửa mếu.

Vừa đi vừa trò chuyện, hai người chẳng mấy chốc đã tới gần Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto, nơi nổi bật với tòa kiến trúc Ngọn Lửa Nhảy Múa độc đáo, vốn nổi danh bởi vẻ đẹp bất đối xứng vừa thanh thoát vừa tinh vi.

“Nó vẫn y hệt như xưa, chẳng thay đổi gì cả…” Cả Lucien và Natasha đều đồng thời thốt ra những lời cảm thán giống nhau. Tuy nhiên, Natasha rất nhanh liền lắc lắc đầu rồi đưa mắt nhìn quanh nói: “Cũng chẳng biết thế này là tốt hay xấu nữa. Những nơi vừa đi qua đều tỏ rõ, rằng mấy năm em rời khỏi Aalto, nơi này hầu như chẳng biến chuyển gì, cứ như thời gian bị đóng băng rồi vậy. Trong khi Rentaro thì có khi buổi sáng thế này, buổi chiều đã thành một bộ mặt khác.”

Rentaro đang ở vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ với rất nhiều công trình hạ tầng được tiến hành xây dựng. Đúng như Lucien dự liệu, cả thành phố đều đang diễn ra sự chuyển mình dữ dội.

“Không bàn đến đời sống của người dân, có lẽ một Aalto như thế này mới hợp với phong cách âm nhạc hiện tại…” Lucien nói, giọng điệu không hề có ý chê bai.

“Cũng đúng. Dáng vẻ của Rentaro lúc này cứ khiến em có cảm giác chẳng ăn nhập gì với phong cách giao hưởng hiện tại ấy. Thứ hợp với nó hẳn phải là một thể loại âm nhạc khác…” Natasha nghiêm túc gật đầu.

“Khác văn hóa, khác thời đại thì tất yếu sẽ sinh ra những loại âm nhạc khác nhau thôi…” Lucien thật lòng nói, nhưng trong bụng lại thầm lẩm bẩm: ‘Mai này Rentaro có khi còn phát triển cả nhạc rock cũng chưa biết chừng…’

Đang định cất lời, Natasha bỗng nhiên trầm mặt xuống: “Ừm… Ngài Victor…”

Từ Hiệp hội Nhạc sĩ Aalto đi ra chính là Victor, thầy của Lucien. Với rất nhiều nhạc sĩ, nhạc công vây quanh, ông bước lên xe ngựa và đi về phía Thánh vịnh Thính phòng, xem chừng địa vị rất cao.

Lucien chỉ lặng lẽ nhìn, bước chân không hề nhúc nhích.

“Anh không đi gặp thầy sao?” Natasha đưa đôi mắt tím bạc nhìn cậu.

Lucien khẽ lắc đầu, giọng có chút xa xăm: “Không cần thiết đâu…”

Điều đó sẽ làm xáo trộn cuộc sống của ông. Mà khó khăn lắm cậu cũng mới khiến giáo hội thôi để ý đến mình.

Natasha khẽ cười, cố tình lái sang chuyện khác: “Vậy chúng ta tới Thánh vịnh Thính phòng nghe nhạc đi? Không biết buổi diễn sẽ là của ai đây?”

“Được.” Lucien không ý kiến. Thánh trận ở đó vốn cũng chẳng có tác dụng gì với một huyền thoại.