*Trans+Edit: Lắc
Trong một ngôi nhà có vẻ bình thường ở khu Bách hợp Tím, Aalto.
Dựa lưng vào chiếc tủ quần áo cũ, Clown tay trái rút ra một ống thuốc từ trong áo choàng và uống cạn.
Mất đi một phần thân thể ở nửa bên phải, hắn thậm chí còn không thể thở được, chỉ đành gắng trụ lại bằng nguồn sinh lực ngoan cường của một Đại hiệp sĩ. Sau khi chạy đến nơi ẩn náu bí mật này, hắn cuối cùng cũng kiệt sức, thậm chí một bước cuối cùng để vào được mật thất cũng không bước nổi, chỉ có thể dựa vào tủ quần áo, cố gắng dùng thuốc để ổn định vết thương.
Khi chất lỏng thiêng liêng và tinh khiết được rót vào cổ họng, phần nội tạng và máu thịt lộ ra ngoài của Clown bắt đầu ngọ nguậy, nhưng dù trồi lên bao nhiêu thì chúng cũng ngay lập tức rút đi khi chạm vào phần bị chém, như thể có một ranh giới vô hình nào đó cản trở mọi nỗ lực phục hồi vậy. Sinh mệnh của Clown cứ thế nhanh chóng tiêu biến.
‘Mình sẽ chết ở đây sao?’ Clown thất thần thở dài. Lần đầu tiên trong đời, hắn mới thực sự thấm thía ‘Phước lành’ thượng đẳng khủng khiếp đến mức nào.
Cộp, cộp, cộp. Có tiếng bước chân đến gần. Clown vô lực mở mắt. Lúc này hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những kẻ gác đêm đuổi tới.
Cánh cửa mở ra, người tiến vào là Juliana, Lend và Minsk, những người không được tham gia nhiệm vụ này.
Nhìn thấy ba người bọn họ, Clown ít nhiều dâng lên chút hy vọng. Hắn chật vật nói từng chữ một: “Không phải… tôi… Là… âm mưu… của Giáo Sư…”
Clown hoàn toàn không ngờ rằng mình đã thận trọng như vậy rồi mà vẫn rơi vào bẫy của Giáo Sư. Tuy nhiên, điều khiến hắn không cam lòng nhất chính là đến giờ hắn vẫn không biết mục đích thực sự của Giáo Sư là gì. Chính vì hiểu sai mục đích, hắn mới rơi vào tình cảnh này!
Giáo Sư lập ra kế hoạch điên rồ đến vậy là vì mục đích gì?
Đôi mắt Juliana đỏ hoe khi nhìn thấy tình trạng khốn khổ của Clown. “Đội trưởng, tôi tin anh. Nhất định mọi chuyện đều là do Giáo Sư làm. Tôi tin dù anh có điên đến đâu cũng không thể giết Lucien Evans ngay trước mặt Natasha được. Ráng lên. Tôi sẽ chữa trị cho anh!”
Mặc dù Clown có nói rằng hắn sẽ tự tay bắt hoặc giết Lucien Evans ngay trước mặt Natasha, nhưng đó chỉ là khi đã có bằng chứng không thể chối cãi. Bây giờ những gì Clown thề thốt coi như đã được thực hiện, thế nhưng tiền đề của nó lại sai. Thật quá sức trớ trêu.
Nghe những lời của Juliana, vẻ mặt nghiêm nghị cổ hủ của Lend lộ ra một chút thương cảm, tựa hồ đã thấy trước được kết cục gì đó, nhưng rồi cũng không ngăn cô lại. Thay vào đó, hắn chỉ nhìn cô niệm thánh chú như thể đang mong đợi phép màu sẽ xảy ra.
Mục sư chiến đấu cũng là mục sư. Thần thuật trị liệu của Juliana không hề thua kém những người khác. Tuy nhiên, cả thánh chú trị liệu mà tự cô thi triển lẫn thánh chú được kích hoạt bằng thần cụ đều không thể chữa lành vết thương khủng khiếp và gớm ghiếc này. Ánh sáng thần lực cứ sáng lên rồi lại biến mất, như thể tất cả đều bị ranh giới vô hình kia nuốt chửng.
“Lend...” Juliana mắt ngấn lệ nhìn Lend. Chỉ có thực lực của Lend là gần với cấp cao nhất. Nếu ngay cả hắn cũng chẳng thể làm gì thì cái chết của Clown về cơ bản sẽ là tất nhiên.
Lend hít một hơi thật sâu và dằn lòng xuống. Hắn bình tĩnh giơ kiếm lên, một tầng ánh sáng dìu dịu và sâu thẳm từ từ xuất hiện trên cơ thể hắn. Sau đó, thứ ánh sáng này hòa vào cùng với bóng tối kỳ lạ tỏa ra từ đôi găng tay đen rồi nhuộm lên thanh kiếm.
Lend hét lớn một tiếng rồi bước về phía trước và vung kiếm vào vết thương của Clown như thể muốn rạch nát ranh giới vô hình.
‘Phước lành’ Loại Bỏ có thể loại bỏ hết mọi năng lực phi phàm ngoại trừ của Chân Thần.
Thanh kiếm chém vào ranh giới vô hình ngăn cách với vết thương của Clown. Những làn sóng năng lượng kỳ lạ lan ra. Ngay sau đó, Juliana lập tức cảm thấy có gì đó đang biến mất.
Tuy nhiên, cái ranh giới kia vẫn ngoan cố trụ lại, không chịu suy yếu đi chút nào, cứ như cảm giác biến mất vừa rồi chỉ là ảo ảnh.
Lend không bỏ cuộc. Hắn vung kiếm hết lần này đến lần khác, khuấy động nên một cơn gió mạnh. Dù vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi. Phần da thịt đang uốn éo ngọ nguậy của Clown vẫn không thể lành lại.
“Đừng… cố nữa… trừ khi… cậu… trở thành… Hào quang hiệp sĩ… Lend, bằng không… dù tôi có chết… cậu cũng không… triệt tiêu được nó…” Clown dường như đã hồi phục lại được một chút. Phía trên khuôn mặt cười cường điệu của hắn lúc này là một đôi mắt đen lặng yên và sâu thẳm. Mọi điên cuồng, giận dữ, hận thù và bất cam trong quá khứ dường như đều đã phai nhạt, phút cuối chỉ còn lại sự bình yên.
“Đội trưởng, anh...” Juliana nức nở khóc.
Là một thành viên đã gắn bó với Clown bảy, tám năm, số lần cô được hắn cứu khi gặp nguy hiểm nhiều không đếm xuể. Mỗi khi phải đối mặt với cái ác đáng sợ, hắn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho cả đội. Cho nên, dù nhiều kẻ gác đêm lên án Clown là tên điên khùng và vặn vẹo, cô vẫn một mực tin tưởng và yêu mến hắn. Cô không bao giờ ngờ được rằng sau khi gặp Giáo Sư hai lần, đồng đội của cô lại cứ lần lượt chết thảm như vậy, và lần này là đến lượt đội trưởng của cô.
Clown bướng bỉnh lặp lại như thể bị ám ảnh: “Không phải tôi… giết… Là âm mưu… của Giáo Sư.”
“Tôi biết, đội trưởng. Tôi biết. Nếu không bị những lãnh đạo của tòa thẩm giáo làm chậm trễ thì chúng tôi đã đến kịp lúc rồi. Anh sẽ không bị Giáo Sư gài bẫy và bị Natasha tấn công như thế này.” Juliana bày tỏ sự bất mãn cùng cực với giáo hội và tòa thẩm giáo. Mặc dù cô đã yêu cầu để họ đi càng sớm càng tốt, tránh cho Giáo Sư nhân cơ hội trốn thoát, thế nhưng họ vẫn cứ tranh luận xem liệu đây có phải là âm mưu của Giáo Sư hòng dụ những kẻ gác đêm ra xa để loại bỏ kẻ phản bội hay không, thành ra mất rất nhiều thời gian mới đi đến được quyết định. Vả lại, nếu giáo hội và tòa thẩm giáo không bị áp lực của quý tộc làm cho suy yếu thì mọi chuyện đã chẳng đến mức không thể cứu vãn được như thế này!”
Lend không có tên trong danh sách những kẻ gác đêm săn lùng Giáo Sư. Khi nghe tin Clown gặp chuyện, hắn đã vội vàng đi tìm tại những nơi Clown có thể ẩn náu và rồi tình cờ gặp Juliana ở gần đó.
“Sao Mai chết rồi.” Lend báo cho Juliana biết tin tức mới nhất. “Là Giáo Sư giết. Hắn để lại một dòng chữ là ‘Cái kết của kẻ phản bội’.” Giọng hắn lạnh lùng nhưng chất chứa cơn phẫn nộ vô tận. Nếu Giáo Sư mà xuất hiện trước mặt hắn lúc này, hắn nhất định sẽ xé xác Giáo Sư ra thành từng mảnh.
“Thật sao?” Cơn giận của Clown lại bùng lên. Hắn chật vật nói: “Là bởi giáo hội quá… quá yếu. Nếu còn như ngày xưa, làm sao chúng ta… có thể… bị Giáo Sư lừa… những hai lần… như mèo vờn chuột được…”
“Đúng thế. Có lẽ nhiều người trong giáo hội đã đánh mất đi lòng mộ đạo rồi. Ai ai cũng lôi khó khăn với trở ngại ra làm cái cớ để thoả hiệp với các quý tộc, với tà đạo!” Minsk tràn đầy giận dữ, một tầng lửa đỏ xuất hiện và bao phủ lấy cơ thể gã.
Tinh thần của Clown trở nên phấn chấn, lời nói không còn ngắt quãng như ban nãy nữa. “Bất chấp sự thật là tôi đã không thể kiềm chế được sự điên loạn của mình kể từ khi thức tỉnh ‘Phước lành’ Con Rối… tôi đã phạm rất nhiều tội ác và giết hại rất nhiều người vô tội, thậm chí còn tự mãn về điều đó… như một tên hề thực thụ, nhưng từ khi chịu ảnh hưởng của vị tu sĩ khổ hạnh ấy, tôi đã hết lòng tin tưởng vào Thần. Tôi luôn ghi nhớ… lời tuyên thệ của những kẻ gác đêm, từ bỏ mọi niềm vui và chọn mãi mãi ở lại trong bóng tối… để bảo vệ ánh sáng, bảo vệ công lý và chiến đấu chống lại cái ác.
Cho dù trong mắt người khác tôi có điên cuồng và bạo ngược đến đâu, như thậm chí không tha cho cả gia đình của những kẻ ác chẳng hạn, thì tôi cũng không hề cảm thấy tội lỗi. Mọi việc tôi làm đều là để diệt trừ cái ác!”
Như thể đã bộc phát nốt những tia sáng sinh mệnh cuối cùng, nói xong những lời này, hơi thở của Clown lại đột ngột trở nên yếu ớt. Hắn nhìn Lend, Juliana và Minsk: “Mong… mọi người… đừng… quên… lời tuyên thệ… của những kẻ gác đêm… Không thỏa hiệp… với bóng tối… và cái ác… Không… buông tha… cho… Giáo Sư…”
“Vâng, đội trưởng!” Juliana nước mắt lăn dài, nhưng gương mặt lại lộ vẻ quyết tâm khác thường.
Lend với đôi mắt đỏ hoe làm dấu thánh giá trước ngực rồi trịnh trọng nói: “Màn đêm đã buông xuống, phiên gác của tôi đã bắt đầu. Tôi sẽ canh gác cho đến ngày được Thần triệu gọi. Tôi sẽ từ bỏ mọi thứ để ở lại trong bóng tối. Tôi sẽ không kết hôn, không sinh con, không giữ đất. Tôi sẽ không đeo vương miện, không giành vinh quang. Tôi sẽ sống và chết trên chòi gác của mình. Tôi là sự đối lập của cái ác, là kẻ thù của những sa đọa. Tôi là ngọn lửa đốt cháy mọi lạnh giá, là ánh sáng chiếu xuyên qua bóng tối. Tôi sẽ hiến dâng cuộc sống và danh dự của mình cho Người. Tôi sẽ canh giữ bóng tối cho Người, cho đêm nay và mãi những đêm về sau.”
Juliana và Minsk đều lặp lại lời tuyên thệ trong nước mắt. “…Tôi sẽ hiến dâng cuộc sống và danh dự của mình cho Người. Tôi sẽ canh giữ bóng tối cho Người, cho đêm nay và mãi những đêm về sau.”
Clown chật vật giơ tay trái điểm dấu thánh giá trước ngực. “Tôi sẽ… hiến dâng cuộc sống và danh dự… của mình… cho Người. Tôi sẽ… canh giữ… bóng tối… cho Người, cho đêm nay… và mãi những đêm… về sau…”
Giọng của Clown cứ nhỏ dần, nhỏ dần, sau đó đôi mắt hắn cũng từ từ khép lại. Tầm nhìn nhòe đi, gương mặt đau buồn của Juliana và Minsk cũng trở nên mờ nhạt.
Đúng lúc này, hắn sửng sốt nghe thấy tiếng bước chân vang lên rõ mồn một!
Lend là người đầu tiên phát hiện tình hình. Hắn nhanh chóng quay người lại, mắt mở to ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi: “Quý cô Amelton!”
Đứng ở cửa là một người phụ nữ mặc áo choàng đỏ và đội mũ biretta vuông đỏ đặc biệt. Cô sở hữu mái tóc đen dài cùng một khuôn mặt xinh đẹp mang nét hiền từ.
“Quý cô Amelton!” Minsk và Juliana cũng vừa sửng sốt vừa hoảng sợ. Họ đều không ngờ Vila Amelton, nhân vật toàn quyền phụ trách tòa thẩm giáo, lại xuất hiện ở đây.
Cô ấy ở đây để săn lùng Clown sao?
Cô ấy cũng định trừng phạt cả họ sao?
Amelton bước nhanh tới chỗ Clown rồi ngồi xổm xuống. Sau khi quan sát một lúc, cô nói: “Ta đến muộn rồi. Linh hồn của Clown đã bị Kiếm Chân lý chém đứt...”
Vừa nói, cô vừa giải phóng Thánh quang màu ngà ra từ hai bàn tay, ranh giới vô hình liền biến mất từng chút một. Tuy nhiên, máu thịt của Clown đã không còn ngọ nguậy mọc ra như trước nữa mà lúc này chỉ giống như một đống thịt thối. Đây chính là dấu hiệu cho thấy sinh lực của Clown đã cạn kiệt.
“Quý cô Amelton?” Đám người Lend đang đau khổ buồn bã bỗng cảm nhận được có gì đó khác lạ trong hành vi của Amelton. Hình như cô ấy không đến đây để bắt Clown?
Quỳ một chân trước mặt Clown, Amelton quay qua nhìn bọn họ, ngữ khí nặng nề nói: “Quý tộc thì kiêu ngạo, quên đi bản thân đang được Thần phù hộ. Giáo hội thì yếu đuối, làm mất đi vinh quang của Thần. Ta tin mấy người các cậu đều hiểu rõ điều đó.”
Thấy tất cả đều im lặng, Amelton quay sang Clown rồi nói: “Cậu là kẻ gác đêm trung thành nhất của Thần. Thay mặt cho những người còn lại trong giáo hội bất mãn với tình hình hiện tại, ta xin gửi tới cậu lòng kính trọng sâu sắc nhất. Bất kể dưới trần thế hay trên Núi Thiên đường, bọn ta sẽ luôn đồng hành cùng cậu. Vinh quang của Thần sẽ che chở cho cậu. Cậu sẽ không bao giờ cô đơn.”
Clown gần như lặng cả đi, nhưng bên trong những giác quan dần trở nên mơ hồ của mình, hắn vẫn có thể cảm nhận được một niềm vui sướng mãnh liệt đang dâng trào.
“Quý cô Amelton, cô là một phần trong nhóm phản đối tình hình hiện tại của giáo hội sao?” Lend thận trọng hỏi. Hắn chưa bao giờ nghe về chuyện này trước đây.
Amelton đứng lên, nhìn họ đầy từ bi. “Đúng vậy. Các cô cậu có nguyện ý tham gia không?”
Nghĩ đến sự bất lực và phẫn nộ trước đó, nghĩ đến số phận của Clown, nghĩ đến những vinh quang trong quá khứ, và cuối cùng nghĩ đến việc từ giờ sẽ được Amelton dẫn dắt, Lend, Juliana và Minsk, cả ba cùng điểm thánh giá trước ngực rồi quả quyết nói: “Chỉ có sự thật mới tồn tại mãi mãi. Chúng tôi xin thề sẽ bảo vệ vinh quang của Thần bằng cả mạng sống!”
Ý thức của Clown lúc này mơ hồ như thể đã chìm vào một giấc mộng mà không bao giờ có thể tỉnh lại. Hắn đã cảm nhận được rõ mùi vị của cái chết.
Trước khi mất đi hoàn toàn nhận thức, hắn dường như nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc mặc sơ mi đỏ cùng áo khoác đen trong giấc mơ của mình. Cầm ly chất lỏng màu đỏ sóng sánh trên tay, người đàn ông cười khúc khích: “Cậu ấy đang thử nghiệm thật này…”
Đây là lời tuyên thệ được tác giả lấy cảm hứng và sao chép gần giống như lời tuyên thệ của Đội Tuần Đêm trong Trò Chơi Vương Quyền của nhà văn Mỹ George R. R. Martin.