*Trans+Edit: Lắc
Trong khi cả thành phố Aalto vẫn mải chìm ngập trong nỗi buồn của lễ tang thì Lucien đang tạm biệt Natasha trên bầu trời gần rừng đen Melzer.
“Natasha, xin hãy thay tôi chăm sóc cho chú Joel và mọi người nhé. Tôi có linh cảm rằng cuộc sống của mình sẽ có sự thay đổi lớn trong một thời gian ngắn sau khi chuyển bức thư tới Dãy núi Hắc ám. Việc nghiên cứu arcana và ma thuật của tôi có lẽ sẽ được đẩy mạnh hơn nữa, và giáo hội nhất định cũng sẽ chú ý rồi vạch trần cái chết giả của tôi. Thế nên, nếu như gia đình John không muốn tố cáo tôi thì người hãy ngầm phái ai đó đến đốc thúc họ nhé, như vậy thì khi sự việc lộ ra ánh sáng, cả người và họ mới tránh được việc bị hiềm nghi nhiều nhất có thể.
Đây cũng là một trong những lý do tôi không để người giết Clown đấy. Nếu người không do dự mà một kiếm giết chết hắn thì sẽ làm dấy lên nghi ngờ là người đang cấu kết với tôi.” Lucien thong thả nói với giọng điệu đầy nhẹ nhàng và chân thành.
Vẫn mặc trên người chiếc váy đen tuyền giản dị, Natasha khẽ tặc lưỡi: “Làm bạn với một pháp sư như cậu căng não thật đấy. Dường như pháp sư các cậu làm việc gì cũng phải có nhiều hơn một mục đích vậy. Này Lucien, cậu không còn giấu ta điều gì nữa đấy chứ? Còn mục đích gì đó khác nữa, đúng không?”
‘Thực ra còn nhiều lắm.’ Lucien xấu hổ cười khan mấy tiếng: “Không có. Không có đâu.”
Là người tính tình vui vẻ, Natasha chỉ tùy tiện giỡn hớt vài câu. Hiện tại thấy cậu tỏ ý không muốn nói, cô cũng không gặng hỏi nữa, chuyển sang nghiêm túc gật đầu nói: “Nếu John và mọi người nửa năm sau vẫn không đi tố cáo cậu, ta sẽ âm thầm gây áp lực. Đừng lo, ta không làm tổn thương bọn họ đâu.”
Hứa hẹn xong, Natasha lại đổi giọng hưng phấn: “Lucien, ở Dãy núi Hắc ám có hàng trăm sinh vật vừa kỳ quái vừa mạnh mẽ như rồng, Elf sa ngã, troll, nhện biến dị, ma cây đỏ, ưng sét chẳng hạn. Cậu phải cẩn thận khi đối phó với chúng đấy.
Còn nữa, pháp sư cổ đại phần lớn đều độc ác, lạnh lùng và tàn nhẫn. Bọn họ rất giỏi thực hiện những thí nghiệm cấm kỵ và thao túng tâm trí người khác. Họ không có những thứ như ý thức về danh tính, thân phận của bất kỳ ai khác ngoại trừ bản thân, chỉ luôn một mực theo đuổi sức mạnh và thỏa mãn ham muốn của chính mình mà thôi. Khi đối mặt với họ, cậu phải cực kỳ cảnh giác và thận trọng. Họ không giống với những Arcanist cậu gặp ở Ma pháp Nghị viện đâu.
Dù cậu đến đó chỉ là để chuyển thư cho một người nào đấy, và theo logic mà nói thì Ma pháp Nghị viện hay Ý chí Nguyên tố chắc hẳn đã sắp xếp để không dồn cậu vào đường cùng, thế nhưng tốt nhất vẫn là ngay từ đầu đừng đặt hy vọng lên người khác. Người duy nhất chúng ta có thể dựa vào chỉ nên là chính mình.”
Vừa trải qua một cuộc chia tay đầy cay đắng với gia đình Joel, tâm trạng Lucien đang không ổn cho lắm, vậy nên tấm lòng quan tâm của Natasha lúc này giúp cậu vui lên tương đối. “Natasha, sao tôi lại không cảm thấy chút cảnh giác nào trong giọng điệu của người khi nghe người tả các pháp sư cổ đại và những sinh vật nguy hiểm kia nhỉ? Trái lại, tôi còn nghe ra cảm giác hào hứng và có chút tiếc nuối trong đấy cơ?” Lucien trêu.
“Đương nhiên rồi. Cậu không thấy được phiêu lưu ở Dãy núi Hắc ám rất là thú vị và phấn khích sao? Có thể chiến đấu với đủ loại sinh vật kỳ lạ và tự mình trải nghiệm đủ kiểu năng lực phi phàm sẽ cực kỳ vui đó.” Natasha hào hứng nói, nhưng ngay sau đấy liền ỉu xìu tiếc nuối. “Thực ra, khi biết cậu sẽ tới Dãy núi Hắc ám là ta đã muốn đi cùng lắm rồi. Như vậy ta vừa thỏa mãn được khao khát của mình, lại vừa có thể bảo vệ cậu. Nhưng ta lại là Nữ Bá tước Violet, là Nữ Đại Công tước tương lai. Mỗi bước đi ta đều phải cân nhắc đến thần dân, đến hiệp sĩ, đến những quý tộc xung quanh ta, chưa kể ta lại là người thân duy nhất còn sót lại của cha ta, là thành viên duy nhất có thể kế thừa trong gia tộc, thế nên ta không được mạo hiểm.”
Natasha chỉ có chút nuối tiếc chứ cô không hề có ý phàn nàn. Sự giáo dục mà cô tiếp nhận từ khi còn nhỏ cũng như tính cách của chính cô đã cho phép cô chấp nhận nó một cách đầy thấu hiểu.
Nghe Natasha thẳng thắn bộc lộ ý định sẽ bảo vệ mình, Lucien có chút xấu hổ. “Tôi sẽ ổn thôi, Natasha. Chỉ cần không lởn vởn sâu bên trong dãy núi thì tôi tự tin mình sẽ có thể xử lý được hầu hết đám sinh vật hắc ám ở đó. Khi nào về tôi sẽ kể lại từ đầu đến đuôi cho người nghe.”
“Đương nhiên ta tin tưởng vào thực lực của cậu, cậu có nhẫn Vương miện Holm trên người cơ mà.” Natasha yên tâm gật đầu. Sau đó, nở nụ cười như một con hồ ly ranh mãnh, cô lấy ra một đôi khuyên tai có hình cánh hoa violet. “Đây là cặp khuyên tai do các trưởng bối tặng ta, bên trong được yểm cố định thần chú Tin nhắn Điện từ Fernando. Nếu gặp nguy hiểm, cậu có thể báo cho ta biết. Ta tin là cậu cũng có những ma cụ với chức năng tương tự trên người. Có cái này rồi, dù trường điện từ ở eo biển Bão Táp có làm gián đoạn hoặc ngắt liên lạc giữa cậu với nghị viện thì cậu vẫn sẽ nhận được tiếp viện từ Aalto.”
Là một hiệp sĩ, lại có tính cách thiên hướng nam tính, vậy nên ngoại trừ trong tiệc tân niên diễn ra hàng năm cần ăn mặc cầu kỳ, còn lại thì Natasha rất hiếm khi đeo trang sức. Vậy nên đến tận hôm nay Lucien mới biết cô có một ma cụ như vậy. Có lẽ đây là món quà do Hathaway tặng.
“Nếu gặp nguy hiểm, tôi nhất định sẽ không từ chối nhận sự giúp đỡ của người đâu.” Lucien nghiêm túc gật đầu. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy tiêng tiếc, thế là buột miệng: “Tiếc quá, nếu không phải vì khoảng cách quá xa, lại thêm eo biển Bão Táp có trường điện từ khiến cho liên lạc dễ mất ổn định và đổ vỡ kết nối thì chúng ta đã có thể nói chuyện với nhau thường xuyên hơn rồi.”
“Ừ, tiếc thật đấy.” Nghĩ đến đó, gương mặt Natasha cũng hiện vẻ nuối tiếc.
Trong đầu Lucien tự nhiên bật ra một ý tưởng: ‘Tới đây mình có nên tăng tốc việc nghiên cứu arcana rồi phóng vài vệ tinh ma thuật lên bầu trời làm trạm trung gian liên lạc qua eo biển Bão Táp để nói chuyện được với Natasha thường xuyên hơn không nhỉ?’
‘Nhưng nếu các pháp sư khác biết được sự ra đời của vệ tinh ma thuật và thần chú liên lạc đường dài là vì một pháp sư nào đó muốn liên lạc với một cô gái ở xa thì chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao? Với lại, thế giới này có tồn tại hành tinh hay không và liệu nó có quỹ đạo chuyển động hay không còn chưa rõ nữa mà. Phải khám phá và nghiên cứu thêm trước đã…’
“Nghĩ gì thế, Lucien?” Thấy cậu chàng im ỉm một hồi, Natasha tưởng cậu vẫn đang tiếc vụ liên lạc điện từ, thế nên liền mở miệng an ủi: “Ổn thôi. Dù sao chúng ta vẫn luôn có thể liên lạc dưới danh nghĩa của bác ta mà. Viết thư đôi khi cũng có cái hay so với trò chuyện trực tiếp.”
Bị Natasha cắt ngang dòng suy nghĩ, tâm trí Lucien rốt cuộc cũng bay trở về. Với chút sợ hãi và phản kháng trong lòng, cậu thầm nghĩ: ‘Khoan, mình vừa nghĩ cái quái gì thế? Sao phải nghĩ nhiều thế chứ? Chẳng lẽ… Không, không, bọn mình là bạn mà. Cổ chỉ thích phụ nữ thôi!’
Lucien, người vừa nảy sinh những cảm xúc kỳ quặc trong lòng, vội vàng phủi bay những suy nghĩ linh tinh của mình. Cậu gật đầu nói: “Có thể tiếp tục liên lạc qua thư cũng tốt rồi, nhưng chúng ta nên thống nhất lại ký hiệu với ý nghĩa khác đi, đề phòng giáo hội chú ý.”
Sau khi cả hai thống nhất lại một lần nữa, Natasha cười rạng rỡ nói: “Lucien, ta không biết cậu sẽ mất bao lâu để quay trở về từ Dãy núi Hắc ám, nhưng theo ước tính thì ta có lẽ sẽ bỏ lỡ mất sinh nhật cậu. Kể từ khi quen nhau đến nay, ta chưa lần nào có mặt trong ngày sinh nhật của cậu cả. Vậy nên lần này, cho phép ta mời cậu khiêu vũ một điệu mở màn để mừng sinh nhật cậu trước.”
Cô khẽ cúi đầu, tay phải đặt lên ngực và vươn tay trái ra – một nghi thức tiêu chuẩn của cánh mày râu.
Lucien vừa bực vừa buồn cười: “Điện hạ à, tôi là đàn ông, phải để tôi mời mới đúng.”
Nói xong, cậu lại mỉm cười dịu dàng: “Kể từ khi quen nhau đến nay, tôi đều không có mặt trong mỗi dịp sinh nhật người, Natasha. Vậy nên lần này, cho phép tôi mời người khiêu vũ một điệu mở màn.”
Tiếp đó, cậu cũng khẽ cúi đầu, tay phải đặt lên ngực và vươn tay trái ra – tư thế giống y hệt cô vừa rồi.
Natasha nhướng mày mỉm cười, sau đó đứng thẳng, tay phải đưa ra đặt lên tay trái của Lucien.
Không có âm nhạc, không có giai điệu, giữa không trung chỉ có mây trời lồng lộng. Tuy nhiên, cả Natasha và Lucien đều là những con người của âm nhạc, vậy nên mọi chuyển động của họ đều mang đầy vẻ đẹp nhịp nhàng, uyển chuyển.
Mấy năm nay Lucien có cao lên, nhưng so với Natasha thì vẫn thấp hơn một chút. Dù vậy khi đứng cùng nhau, cả hai cũng không chênh lệch cho lắm. Trong khi khiêu vũ, hai người có thể đồng thời nhìn thẳng vào đôi mắt ngang tầm của nhau, hơi thở cũng đồng bộ gần kề.
Nhìn đôi mắt màu tím bạc sâu thẳm và trong veo như pha lê của Natasha cũng như gương mặt xinh đẹp kia, cảm nhận hơi thở ấm nóng ngọt ngào phả trên da mình cùng cơ thể mềm mại, duyên dáng của cô trong tay, Lucien, người lúc trước vừa có những suy nghĩ kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Không giống như lần khiêu vũ với cô trước đây, lần này, tim cậu đập nhanh không cách nào kiểm soát.
Nhìn thấy ánh mắt của Lucien vốn đang nhìn mình tự dưng lảng đi, sắc mặt có chút đỏ, bước nhảy bất chợt có phần cứng nhắc, sức nắm trên tay phải và eo của cô cũng mạnh hơn một chút, cộng thêm việc cậu im lặng bất thường, hơi thở phả giữa mũi và môi cô dường như cũng nặng nề và nóng hơn bình thường, Natasha bắt đầu cảm thấy bầu không khí này có hơi kỳ quái khó hiểu, khiến cô cũng bất giác thấy không thoải mái.
“Sao vậy, Lucien?” Natasha có chút nghi hoặc. Cảm thấy giữa bạn bè với nhau không cần phải giấu giếm, cô thẳng thắn hỏi: “Cậu lo lắng về chuyến đi tới Dãy núi Hắc ám sao?”
Lucien có chút xấu hổ lắc đầu: “Không, chỉ là chưa bao giờ khiêu vũ ở giữa không trung thế này, thế nên cứ có cảm giác gì đó không thoải mái.”
“Ồ, ta cũng thấy thế. Gió thì rất mạnh, xung quanh lại chẳng có cái gì, toàn mây là mây.” Natasha cười khúc khích.
Lucien, người đang chật vật kiểm soát bản thân, vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, còn Natasha, người đã cố gắng hết sức để giúp cậu thích nghi, dù hơi khó khăn nhưng vẫn kết thúc điệu nhảy một cách hoàn mỹ.
“Lucien, sinh nhật vui vẻ.”
“Natasha, sinh nhật vui vẻ.”
Khi điệu nhảy kết thúc, cả hai đồng thanh nói rồi nhìn nhau bật cười.
……
Sau khi tạm biệt Natasha, Lucien bay về phía Dãy núi Hắc ám, cặp lông mày nhíu lại với nhau. Một lúc sau, cậu lẩm bẩm thành tiếng: “Đừng có ảo tưởng, mình chỉ là đã lâu không có tiếp xúc với phụ nữ mà thôi. Sao có thể nảy ra những suy nghĩ như thế với Natasha chứ? Cổ lại còn thích phụ nữ…”
……
Natasha, lúc này đang trên đường bay trở về Aalto với Camil, nghĩ ngợi một hồi rồi lấy ra đôi khuyên tai hình cánh hoa violet và đeo lên, sau đó lắc lắc đầu có chút không quen.
Lúc lắc đầu xong, cô phát hiện Camil đang chăm chú nhìn vào tai mình, liền nghi hoặc hỏi: “Sao thế, dì Camil? Nếu không đeo lên thì ta sẽ không thể cảm nhận được ngay khi Lucien gặp nguy hiểm.”
“Không có gì, tai của người rất đẹp, đeo khuyên tai lên càng đẹp hơn.” Camil thản nhiên đáp.