Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Vol 02 - Yến tiệc tử thần (136-181) - Chương kết - Một chương mới

*Trans+Edit: Lắc

Jacques dường như nghe thấy tiếng thở nặng nề của ai đó vang lên sát bên tai mình. Từng hơi thở đều vô cùng đồng bộ với nhịp tim của gã. ‘Là tiếng thở của mình sao? Đây là dấu hiệu cho thấy mình không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của ác quỷ sao?’

Hít vào thở ra một cách nặng nhọc, thoáng chốc hơn mười giây đã trôi qua. Như thể đã cạn kiệt toàn bộ sức lực, Jacques hỏi bằng một chất giọng khàn khàn đầy xa lạ. “Tôi... Tôi cần phải làm gì?”

Gã cảm thấy như mình đang bị chia thành hai nửa: một nửa bị nỗi khao khát tình yêu mãnh liệt chi phối, trong khi nửa còn lại thì chỉ có thể nhìn và tự trách mình chứ không thể ngăn cản được.

“Jacques, những gì anh cần làm chỉ là ký một hợp đồng ma thuật với tôi, anh sẽ không tiết lộ danh tính của tôi, sẽ nhắm mắt làm ngơ trước những điều bất thường mà anh phát hiện được trong quá trình kiểm tra. Anh sẽ không cố gắng phản bội chúng tôi ngay cả khi con tàu đã quay trở lại Sturk…” Lucien vẫn duy trì một nụ cười tao nhã cùng với sự cảnh giác tuyệt đối. Những hiệp sĩ có tín điều mạnh mẽ thường hay mắc sai lầm vào thời điểm quan trọng khi mọi việc đã hoàn thành. “Còn tôi sẽ cam đoan rằng ba năm sau, khi anh không thể tự mình trở thành hiệp sĩ, tôi sẽ cung cấp cho anh ma dược để anh đánh thức huyết lực, hay theo cách nói của hiệp sĩ các anh là ‘Phước lành’. Ngay cả khi lúc đó anh không thể tìm thấy tôi, Ma pháp Nghị viện vẫn sẽ giúp anh. Tom có thể thay mặt cho nghị viện ký kết điều khoản này.”

Nói xong, Lucien dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Chúng ta cũng có thể bổ sung thêm một điều vào hợp đồng ma thuật: Chỉ cần không bị đe dọa tính mạng, chúng tôi sẽ không làm tổn thương anh cũng như các đồng đội của anh trên con tàu này.”

Jacques nặng nề hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lucien. “Được rồi, cậu thắng. Chelly chính là điểm yếu lớn nhất của tôi.”

Lời vừa ra khỏi miệng, gã liền cảm thấy bên trong mình như có thứ gì đó vừa vỡ vụn. Tuy nhiên, sau khi đưa ra quyết định, những cảm xúc mâu thuẫn như do dự, hoang mang, hy vọng, miễn cưỡng đều hoàn toàn biến mất. Gã cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường.

“Xin chúc mừng, Jacques. Anh đã đưa ra một quyết định vô cùng khôn ngoan. Tương lai của anh sẽ sáng sủa lắm đấy.” Lucien mỉm cười lấy từ trong túi ra một tờ giấy da, một cây bút lông và một ít “mực ma thuật”, sau đó nhanh chóng viết nội dung rồi vẽ những hoa văn biểu thị dạng thức của hợp đồng ma thuật lên giấy.

Trong khi viết, cậu không hề nhìn xuống tờ giấy da mà chỉ nhìn chằm chằm vào Jacques. Tay trái của cậu vẫn tiếp tục nắm hờ thành quyền.

Jacques không bận tâm đến sự đề phòng của Lucien. Gã cay đắng nói. “Tương lai của tôi? Đó là một tương lai đen tối. Đi ngược lại với niềm tin của bản thân, của tinh thần hiệp sĩ, sẽ rất khó để tôi có thể tự mình thức tỉnh được ‘Phước lành’. Ngay cả khi thức tỉnh được bằng ma dược, tôi cũng sẽ không còn khả năng trở thành một Đại hiệp sĩ nữa. Tuy nhiên, chỉ cần có được Chelly thì dù có là vực thẳm, tôi cũng sẽ không ngần ngại nhảy vào.”

“Jacques, quả thực tôi ngưỡng mộ tình yêu của anh từ tận đáy lòng.” Lucien vừa cười vừa tiếp tục viết. “Theo như những gì tôi biết, không có quy tắc chung nào cho cái gọi là ‘niềm tin’ của một hiệp sĩ cả. Việc tuân theo tinh thần hiệp sĩ chính là tìm ra con đường cho riêng mình. Một khi biết bản thân tin vào điều gì, người ta mới có thể dồn hết ý chí và quyết tâm vào nó, rồi từ đó dựa vào ý chí để đánh thức ‘Phước lành’ của mình. Con đường của anh là gì? Là bảo vệ cô Chelly và tình yêu của chính anh? Nếu vậy thì anh có sẵn sàng từ bỏ tất cả và chấp nhận sự cám dỗ của ác quỷ để đi theo con đường này không? Nếu anh sẵn sàng, tôi nghĩ anh hoàn toàn có thể tự lực đánh thức ‘Phước lành’ bằng ý chí của bản thân.”

Jacques kinh ngạc nhìn Lucien. “Anh bạn pháp sư bí ẩn, cách hiểu của cậu trong việc thức tỉnh ‘Phước lành’ rất khác so với những gì sư phụ dạy tôi, nhưng nó phần nào cũng có lý.” Tom cũng ngạc nhiên không kém. Ông không ngờ Lucien lại có cách nhìn nhận độc đáo về con đường của một hiệp sĩ như vậy.

“Ừ thì… Tôi quen một vài Đại hiệp sĩ…” Lucien trả lời một cách mơ hồ. Cậu đâu thể nói là mình rút ra kết luận từ mấy lời của Natasha đâu, phải không? “Ngoài ra, trên lục địa ngày nay, khoa học, à, nghiên cứu ma thuật, đang tiến bộ vô cùng nhanh chóng. Cho dù anh có kích hoạt huyết lực bằng ma dược đi chăng nữa thì cũng chưa chắc đó đã là ngõ cụt. Biết đâu chừng chỉ trong vòng trên dưới chục năm nữa thôi, sẽ có pháp sư nào đó phát triển ra được những công thức ma dược tốt hơn có thể giúp anh thăng cấp thì sao?”

Nói xong, Lucien vẫy bút lông và ký tên vào cuối bản hợp đồng.

Những lời của Lucien rõ ràng đã an ủi được Jacques, vậy nên, lần đầu tiên, gã nở một nụ cười. “Nghe nói Nước Thánh Quang của giáo hội cùng với loại thuốc bí mật của các đại gia tộc cùng lắm cũng chỉ có thể giúp một người trở thành một hiệp sĩ cấp hai mà thôi, như Đại công tước Orvarit vậy. Đúng là rất có thể sau này sẽ có bước đột phá trong công thức ma dược như cậu nói. Chà, Lucien Evans sao, haha, cậu cùng tên với nhạc sĩ yêu thích của Chelly này? Cơ mà ngài ấy là một chiến binh không bao giờ đầu hàng bóng tối, còn cậu thì…”

Khi Jacques lật tờ giấy da và định đọc kỹ các điều khoản trong đó, gã ngạc nhiên khi thấy chữ ký của Lucien. Thế nhưng gã vẫn đọc tiếp, không hề nghĩ hai người là một. Làm sao một nhạc sĩ nổi tiếng lại có thể chính là con quỷ đội lốt người đang ở trước mặt gã đây chứ?

“Haha.” Lucien cười khan. Một hợp đồng ma thuật sẽ không có hiệu lực nếu người ta không sử dụng tên thật. Cùng lúc đó, cậu khẽ quay đầu dòm Tom, tự hỏi liệu ông có đoán được thân phận của cậu hay không. Trước đây cậu chỉ sử dụng mỗi họ Evans.

Nếu Granneuve ở đây và xâu chuỗi các chi tiết lại với nhau, rằng Grace đã giúp ai đó chuyển tờ giấy, rằng người mà ông ta cử người đi điều tra tên là Lucien Evans, rằng Grace là học trò của một nhạc sĩ tài năng, thì có lẽ ông ta sẽ nhận ra người trước mặt mình là Lucien Evans thật. Cậu tự hỏi không biết Granneuve có nói cho Tom biết rằng chính Grace là người đã chuyển tờ giấy nhắn cho ông ta hay không.

Tom, người đang đứng chặn cửa, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Jacques và tay trái của Lucien, sẵn sàng giải phóng ‘Phước lành’ của mình bất cứ lúc nào. Có vẻ như do đã gặp quá nhiều người trùng tên, ông không hề phản ứng.

Jacques kiểm tra hợp đồng vài lần, xác nhận không có vấn đề gì, sau đó cầm lấy cây bút lông của Lucien và ký tên “Jacques Welch” ở góc dưới bên phải. “Cậu Evans, vậy được chưa?”

Lucien gật đầu và yêu cầu Tom cũng ký tên vào. Sau đó, cậu cầm hợp đồng ma thuật trong tay và phủ linh lực của mình lên đó.

Một làn sóng ma thuật nhẹ lan ra từ tờ giấy da, biến thành một ngọn lửa màu xanh nhạt và dần đốt cháy tờ giấy.

Bởi vì không tự mình niệm phép, Lucien có thể trấn áp những dao động ma thuật bằng linh lực của bản thân. Cậu nhìn tờ giấy da cháy thành tro trong ngọn lửa xanh.

Khi nó đã cháy hoàn toàn, Lucien đột nhiên cảm thấy trong linh hồn mình xuất hiện một thứ gì đó vô hình, Jacques cũng trở nên có chút bối rối.

Đó là dấu hiệu cho thấy hợp đồng ma thuật đã được thiết lập.

“Hợp đồng thành lập rồi, nếu vi phạm, linh hồn của anh sẽ bị ngọn lửa ma thuật thiêu cháy.”

Lucien đưa tay phải ra bắt tay Jacques, như thể muốn ăn mừng hợp tác thành công. “Vậy, chúng tôi sẽ không làm phiền anh thêm nữa, Jacques.”

Jacques nhìn Lucien thật sâu. “Cậu Evans, tôi phải nói rằng cậu là một con quỷ thực sự, một con quỷ rất giỏi mê hoặc người khác. Hồi mới được huấn luyện làm hiệp sĩ, tôi luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ bị ác quỷ cám dỗ. Nhưng giờ thì…”

Không nói hết, gã đi ngang qua Lucien và kiểm tra những tấm ván gỗ cạnh cửa sổ.

Lucien và Tom chỉ đứng đó, nhìn gã cẩn thận đi loanh quanh làm việc.

“Nếu như bằng cách nào đó hợp đồng này bị thần lực áp chế, rất có thể Jacques sẽ bội ước đấy. Evans, cậu không sợ sao?” Tom nhỏ giọng hỏi. Ông biết rằng hợp đồng ma thuật thường không ổn định. Giả dụ như Lucien, chỉ cần đạt tới trung cấp, cậu sẽ có thể dựa vào sức mạnh của linh hồn mình để chống chịu được tổn thương do ngọn lửa từ hợp đồng ma thuật gây ra.

Lucien cũng đáp lại bằng một giọng rất nhỏ. “Hợp đồng ma thuật chỉ là hình thức. Một khi đã quyết định ký, chắc chắn anh ta sẽ không vi phạm. Con người ta khi đã ‘sa ngã một lần thì sẽ rất khó để có thể đối mặt với ‘ánh sáng’ lần nữa. Họ sẽ chỉ chìm vào vũng lầy đó sâu hơn mà thôi. Tất nhiên, chuyện này cũng có những rủi ro nhất định, nhưng so với việc chúng ta phải sử dụng thần chú thì ít rủi ro hơn nhiều. Vì vậy, từ góc độ xác suất, tôi chỉ có thể chọn cái trước.”

“Ý hay đấy. Tôi nghe nói có một mục sư bán Elf tin vào Nữ thần May mắn. Mỗi khi đưa ra quyết định, hắn đều sẽ tung đồng xu.” Tom gật đầu cười nói. “Nghị viện sẽ cung cấp ma dược, dù sao thì cậu cũng đã bảo vệ được nhiều người học việc tới vậy mà.”

Sau đó, Jacques cùng với Lucien và Tom kiểm tra từng cabin một, lờ đi những người học việc đang cố trốn trong những cabin chật hẹp.

Sau khi Jacques rời đi, không có chuyện gì xảy ra một giờ sau đó. Lucien thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như gã đã không liều lĩnh vạch trần cậu.

Trong cabin của Tử tước Wright.

Chiếc cốc sứ đắt tiền của Vương quốc Colette bị ném mạnh xuống thảm và vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

“Rác rưởi! Tất cả các ngươi đều là rác rưởi! Làm sao các ngươi có thể để bọn murloc đánh cắp nhiều Lãng Thạch đến như vậy? Còn suýt để bọn họ phát hiện ra nữa chứ!” Tử tước Wright giận dữ gầm lên.

Trước mặt ông ta, Granneuve và Tom đứng thẳng, đầu cúi gằm.

Tử tước Wright đi tới đi lui nói: “Ta muốn biết tại sao lũ Kuo-toa đó lại biết lần này chúng ta vận chuyển Lãng Thạch. Granneuve, Tom, các ngươi phải điều tra ra bằng được cho ta.”

Mặc dù Tử tước Wright sở hữu 1/10 tài sản của cả thành phố Sturk, nhưng tổn thất nghiêm trọng như vậy vẫn khiến khuôn mặt ông ta không khỏi méo mó.

“Vâng, thưa ngài Tử tước.” Granneuve và Tom trả lời mà không dám ngẩng đầu lên.

Tử tước Wright trút giận xong, vẻ mặt liền trở nên u ám. “Tìm cơ hội giết gã cận vệ hiệp sĩ tên Jacques đó đi. Hợp đồng chỉ quy định Tom và các pháp sư không được giết hắn mà thôi.”

“Vâng, thưa ngài Tử tước.” Granneuve gật đầu.

“Từ từ đã… Quên đi. Ta không muốn làm Chelly buồn.” Tử tước Wright ôm trán, mệt mỏi xua tay. “Đi tìm hiểu vụ Lãng Thạch đi.”

Một tháng sau đó, thời tiết càng ngày càng lạnh. Tuy vậy, kể từ khi thoát khỏi cuộc tấn công của bọn murloc, đội tàu không phải chịu thêm bất kỳ cơn bão hay cuộc tập kích lớn nào nữa. Cuối cùng, họ đã đến cảng Patray của Vương quốc Holm ở phía bên kia eo biển Bão Táp.

Dưới tầng áp chót của con tàu, đám người Lucien, những người vừa mới được trở về phòng của mình sau khi cabin được sửa chữa, đang đứng bên cạnh những chiếc hộp gỗ đựng hàng hóa bên trong.

Dù là một pháp sư điềm tĩnh và giàu kinh nghiệm, Lucien cũng không thể kìm được sự phấn khích, bởi sau bao nhiêu nguy hiểm, cuối cùng cậu cũng đã đến được Vương quốc Holm và có thể yên tâm nghiên cứu ma thuật. Còn về vụ “khu vực biển ô nhiễm”, Lucien hoàn toàn không ham. Cậu biết mình sẽ bị giết nếu mò đến đó.

“Evans, mấy đứa, tất cả nằm vào trong thùng gỗ đi. Đừng sợ khi có người đến kiểm tra, cũng đừng nhúc nhích.” Tom chỉ vào hàng tá những chiếc thùng gỗ dài rỗng ruột.

Lucien gật đầu. Làm gương cho bọn trẻ, cậu bước vào một chiếc thùng gỗ rồi nằm xuống. Sau đó, cậu nhìn thấy một lớp ván gỗ đậy lên trên chiếc thùng.

Tiếng hàng hóa đặt lên tấm ván gỗ không ngừng phát ra. ‘Cảm giác như đang bị chôn trong quan tài vậy.’ Lucien thầm nghĩ.

Sau khi hàng hóa được chất đầy vào thùng, một lớp ván gỗ nữa được phủ lên trên, sau đó được đinh sắt đóng lại một cách chắc chắn.

Trong bóng tối, không biết qua bao lâu, khi Lucien còn đang tưởng rằng mình sẽ lại bị va đụng tiếp, những chiếc đinh sắt bỗng được rút ra, tấm ván gỗ cũng được nhấc lên. Có người bắt đầu kiểm tra hàng hóa.

Lucien cảnh giác cao độ. Dù vậy, cậu không thực hiện bất kỳ hành động nào theo chỉ dẫn của Tom mà chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng hàng hóa được chuyển ra. Tiếp đó, cậu nghe thấy giọng của Jacques. “Không vấn đề gì.”

Những tấm ván gỗ được đậy trở lại, rồi cậu tiếp tục hành trình va đập, cho đến khi những chiếc thùng được đặt lên mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt.

Một lúc lâu sau, những tấm ván gỗ được nhấc lên, hàng hóa được di dời, ván ép ngăn được kéo ra. Ánh nắng chiếu vào đôi mắt đầy cảnh giác của Lucien.

Chậm rãi ngồi dậy, cậu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Đó là một thanh niên trẻ cao lớn mặc một chiếc sơ mi trắng, vest nâu, áo khoác đen dài hai hàng khuy và đội một chiếc mũ chóp cao màu đen. Dưới ánh nắng chói chang, anh ta nở một nụ cười rạng rỡ và nói. “Chào mừng đến với Holm, người bạn đồng hành trên con đường ma thuật của tôi.”

Lucien ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Mọi phiền muộn đều biến mất, cậu biết rằng, một chương mới trong cuộc đời cậu đã bắt đầu.