*Trans+Edit: Lắc
Khi quay trở lại rừng, cả ba còn im lặng hơn trước. Fernando lúc này không khác gì một cơn bão hình người đang chuẩn bị ập đến. Hắn là kiểu người càng trầm lặng thì càng đáng sợ.
Căn cứ bí mật mà họ đưa Douglas tới là một hang động ẩn, chỉ có dấu vết của vòng phép ở sâu trong cùng, còn bề ngoài là một vỏ bọc hoàn toàn tự nhiên.
“Ngài Douglas, xin hãy ở tạm đây vài ngày, thu xếp xong xuôi chúng tôi sẽ quay lại với ngài.” Mặc dù thái độ của Douglas rất dễ chịu và niềm nở, Lauren vẫn quyết định xưng hô lịch sự với anh lúc chào tạm biệt, bởi anh dù gì cũng là một Đại pháp sư.
Douglas không hề cảm thấy bị bỏ rơi. Anh xem xét tình hình trong hang động, khẽ gật đầu rồi nói, nụ cười vẫn nở trên môi: “Tôi rất hài lòng khi có được một nơi cho tôi tiến hành mấy nghiên cứu của mình.”
Anh không hề để bụng việc người khác cảnh giác với mình, ngược lại còn khá hài lòng, bởi vì những tổ chức nào không đề phòng hay kiểm tra các pháp sư mới tham gia thì hầu hết đều đã diệt vong và trở thành cát bụi của lịch sử. Tham gia một tổ chức như vậy chẳng khác nào tự sát, anh không có dại.
Từ trước cả khi Antiffler sụp đổ, Douglas đã luôn là một người giỏi quan sát và tư duy. Anh từ lâu đã hiểu được sự tàn nhẫn của hoàn cảnh. Dưới sự ép buộc, áp bức và cả cám dỗ của giáo hội, cha mẹ có thể bỏ rơi con cái, trò có thể giết thầy, bạn bè có thể tấn công lẫn nhau. Những sự việc như vậy xảy ra như cơm bữa, và sau sự sụp đổ của Antiffler, chúng không những không hề biến mất theo mà thậm chí còn trở nên khốc liệt hơn. Bởi vì đối với hầu hết các pháp sư, tới lúc này đã không còn chỗ cho sự do dự nữa rồi. Hoặc là phản bội, hoặc là chết.
“Tốt nhất ngài đừng nên tiến hành thí nghiệm ma thuật. Đám chó vuốt đen kia mũi thính lắm.” Fernando nghiêm mặt nhắc nhở, sợ vị Đại pháp sư đến từ Antiffler này quá tự kiêu vào thực lực của mình.
Douglas lôi ra một xấp giấy dày cộm từ túi ma thuật rồi đặt lên mặt bàn đá trong hang động, sau đó đắm đuối nhìn chúng như nhìn người tình trong mộng của mình. “Yên tâm, tôi có đủ số bài nghiên cứu toán học để tiêu hao hết năng lượng của bản thân rồi.”
“Nghiên cứu toán học… Ngài đến từ Tháp?” Fernando hứng thú hỏi. Trong ấn tượng của hắn, hình học Tháp là thứ đầu tiên khiến hắn phát cáu lên trong quá trình nghiên cứu ma thuật, và các pháp sư của Tháp cũng đều là những người tràn đầy nhiệt huyết với toán học như Douglas ở đây.
Các pháp sư của Đế chế Ma thuật cổ đại từ lâu đã coi trọng việc nghiên cứu toán học bởi vì nó liên quan chặt chẽ đến việc xây dựng các mô hình thần chú. Họ cũng đã đạt được một loạt những thành tựu, như hình học Tháp chẳng hạn, tuy nhiên hầu hết tâm huyết của họ vẫn dồn vào việc nghiên cứu thần chú và huyết lực. Rốt cuộc, nghiên cứu toán học không phải là thứ có thể thấy được kết quả ngay lập tức, vậy nên có rất ít pháp sư coi đó là niềm vui chính. Phần lớn các pháp sư như vậy đều là chiêm tinh sư, và Tháp cũng là một trong số các tổ chức chuyên về hệ Chiêm tinh nổi tiếng.
Khi Chiến tranh Bình minh nổ ra và giáo hội bắt đầu chiếm thế thượng phong, số lượng pháp sư sẵn lòng nghiên cứu toán học lại ngày càng ít. Ít nhất thì riêng Fernando chưa từng thấy pháp sư nào lại tỏ ra nhiệt huyết như vậy khi nói đến toán học.
Douglas ngẩng đầu rồi cười nói với vẻ tự giễu: “Thật ra tôi muốn gia nhập Tháp lắm, nhưng bọn họ lại không muốn chấp nhận một kẻ kỳ quặc như tôi. Kể từ khi Antiffler sụp đổ, tôi đã không còn gặp lại họ nữa.”
“Tôi mừng là ngài vẫn còn nhận thức được việc mình kỳ quặc. Nếu ngài hỏi bớt đi chút chút thì sẽ có thể trở thành một người bạn tốt đấy.” Fernando luôn rất thích đả kích người khác. Ngay cả khi đối phương là một Đại pháp sư, điều đó cũng không hề thay đổi.
Trước những lời của Fernando, Douglas chỉ cười không đáp.
Lauren liếc nhìn Fernando với vẻ phàn nàn. Sao hắn gây chuyện mà anh cứ phải đi đổ vỏ thế này? Nói năng không mỉa mai người ta thì không chịu được chắc? Thật uổng phí cho cái khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn kia!
Anh đằng hắng một cái rồi nói: “Ngài Douglas, xin kệ cái tên Fernando kia đi. Cậu ta chẳng qua là hậu duệ của Đế quốc man rợ Asso nên mới thế, ngài nghe khẩu âm của cậu ta là biết. Phải rồi, nếu cần bất kỳ điều gì, ngài hãy liệt kê ra một danh sách trong vài ngày tới nhé. Còn nếu cần gì khẩn cấp thì xin ngài hãy báo cho tôi luôn.”
“Tôi không cần gì hết.” Douglas lắc đầu rồi nhìn Fernando và Lauren rời đi. Anh hiểu rõ, từ giờ cho đến lúc họ quay lại sẽ là thời gian thử thách dành cho anh.
Thử thách sẽ là gì đây?
……
Lặng im rời khỏi khu rừng, cả Fernando lẫn Lauren đều không ai bảo ai mà ngầm thay đổi nơi ẩn náu sang thành phố rồi cùng hướng về phía biệt thự của Tử tước Elrealcan – nơi trú ẩn an toàn nhất của họ. Đây là nơi chỉ những lãnh đạo cấp cao nhất của tổ chức mới được biết, cũng là nơi mà những kẻ gác đêm chắc chắn không thể tưởng tượng ra nổi.
Trước khi vị quý tộc này được thừa kế tước hiệu nam tước, ông ta đã móc nối với một pháp sư cao cấp từ Liên minh Pháp sư trong một chiến dịch tiêu diệt pháp sư. Sau đó, với sự giúp đỡ từ pháp sư đó, ông ta đã thành công tiêu diệt được những kẻ thù hùng mạnh và đạt được tước hiệu nam tước. Từ đó trở đi, ông ta đã lập công hết lần này đến lần khác bằng tình báo do Liên minh Pháp sư cung cấp và vươn lên trở thành tử tước. Đây chính là quý tộc có ảnh hưởng đầu tiên mà liên minh thu phục được kể từ khi họ áp dụng chiến lược mới.
Fernando và Lauren đã thay đổi diện mạo. Dưới dáng vẻ quản gia của Tử tước mà mọi người đều quen thuộc, hai người nghênh ngang bước qua cổng chính. Không một ai nghi ngờ, bởi đây chính là thân phận ngoài sáng của bọn họ.
Vị quản gia già vẫn im lặng như mọi khi, không hề hỏi bất cứ điều gì về họ, những người thường xuyên nhận được mệnh lệnh đặc biệt từ ngài Tử tước.
Sau khi trở về phòng, Lauren vừa mới tắm rửa xong liền nghe thấy tiếng gõ cửa đầy hung bạo nhưng quen thuộc của Fernando.
“Gì đấy? Định bàn xem kiểm tra Douglas như thế nào à?” Lauren bối rối hỏi. Sau vài ngày liên tục sống trong căng thẳng, lúc này anh chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.
Fernando lan rộng trường linh lực rồi đóng cửa lại, nhỏ giọng gầm gừ: “Lauren, chúng ta nhất định phải phản kích!”
“Ám sát Kền Kền á?” Đây là điều mà họ đã thảo luận từ lâu trước đây, vậy nên sau một thoáng sửng sốt, Lauren liền sực tỉnh và thận trọng nói: “Chẳng phải chúng ta đã lập một kế hoạch tỉ mỉ là dùng hành tung của những người khác làm mồi nhử để dụ Kền Kền ra rồi vây giết hắn sao?”
“Không.” Trong đôi mắt đỏ của Fernando ánh lên sự nghiêm túc và phẫn nộ. “Benson đã đào tẩu, đám chó vuốt đen thì biết rất rõ chúng ta có bao nhiêu người ở đây. Khả năng cao sẽ không phải chúng ta vây giết Kền Kền đâu mà chính bọn chúng mới là kẻ vây giết chúng ta đấy. Anh biết thừa ba cái thủ đoạn bẩn thỉu này chính là đặc sản của đám chó vuốt đen đó mà. Với lại tôi cũng muốn giết Benson nữa.”
“Sao mà làm được chứ? Benson chắc chắn giờ này đang trốn ở Tòa Thẩm Giáo rồi. Lùa hắn ra rồi giết là chuyện bất khả thi!” Lauren bác bỏ đề xuất của Fernando không chút chần chừ. “Bằng không, chúng ta đợi thêm chút nữa và liên lạc với trụ sở, yêu cầu họ gửi thêm vài pháp sư cao cấp tới đi? Như vậy thì chúng ta mới có đủ tự tin để giết được Kền Kền.”
Fernando kiềm lại sự tức giận và lắc đầu: “Tên Kền Kền đó có cái mũi nhạy lắm. Chỉ sau vài ngày thôi, hắn sẽ không liều lĩnh thực hiện các cuộc đột kích như hiện tại nữa, mà thay vào đó sẽ hợp tác hành động với các quý tộc và giáo sĩ địa phương, thậm chí có thể nhanh chóng tới khu vực khác.”
“Vậy cậu tính làm gì?” Lauren khó hiểu hỏi. Thế này không được, thế kia cũng không được. Rốt cuộc Fernando đang có ý định gì?
Fernando lớn tiếng nói, gần như gầm lên: “Thì tấn công thẳng vào Tòa Thẩm Giáo, giết Kền Kền và Benson! Bọn chúng kiểu gì chả ở đó cả đôi!”
“Cậu điên thật rồi!” Lauren cảm thấy hoặc là Fernando điên rồi, hoặc chính anh mới là kẻ điên ở đây.
Ngày trước, khi Đế chế Ma thuật còn tồn tại, quả thực đã từng có những vụ đột phá thẳng vào Tòa Thẩm Giáo, thậm chí vào cả giáo đường, nhưng đấy đã là chuyện của hàng trăm năm trước, còn hiện tại, không một pháp sư nào dám trực tiếp tấn công vào Tòa Thẩm Giáo hết. Đó là hang ổ của đám chó vuốt đen, là nơi có các thánh trận mạnh mẽ và kẻ gác đêm cấp cao, chứ không phải là nơi để cho pháp sư, những người chỉ có thể trốn chạy như đám chuột trong cống rãnh, có thể ló mặt đến.
Gió nhẹ thổi qua, làm tung bay mái tóc vốn đã có chút rối bời của Fernando, như thể báo trước cho sự khởi đầu của một cơn bão. “Đến anh cũng không nghĩ tới thì giáo hội với đám chó vuốt đen đó cũng sẽ chẳng cách nào nghĩ ra được đâu. Tòa Thẩm Giáo chưa hề bị tấn công trực diện suốt hơn một trăm năm nay rồi, phản ứng nhất định sẽ chậm chạp, nhất định sẽ hỗn loạn. Miễn là giải quyết được xong Kền Kền và Benson trước khi giáo hội và quý tộc kịp phản ứng thì chúng ta sẽ có thể dễ dàng rời đi!”
“Chuyện này, chuyện này… nhưng, nhưng chúng ta không đủ mạnh…” Lauren cảm thấy đầu óc rối thành một nùi. Ừ thì đây quả thực là điều mà Kền Kền chắc chắn không cách nào nghĩ tới, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh vẫn cảm thấy chuyện này quá điên rồ và nực cười.
Fernando nghiêm nghị nói: “Chúng ta có một Đại pháp sư.”
“Douglas?” Lauren sực tỉnh, bản năng của một pháp sư cũng bất ngờ khôi phục. Anh thầm nhủ: ‘Kẻ thù mạnh nhất trong thành phố là Kền Kền, Hào quang hiệp sĩ cấp tám, còn lại toàn là những Hồng y và hiệp sĩ mới tấn thăng. Có lẽ trong số đó sẽ có một vài pháp sư cao cấp đã phản bội chúng ta, nhưng không có Đại pháp sư nào cả, không thì lần trước chúng ta đã chẳng dễ dàng trốn thoát được như vậy, chí ít cũng phải chết mất hai phần ba rồi.’
Anh vừa đi tới đi lui vừa nói: “Ma thuật bậc chín vừa kỳ dị vừa mạnh mẽ, mà một Đại pháp sư cũng mạnh hơn pháp sư cao cấp rất nhiều, thế thì hẳn là việc tập kích vào Tòa Thẩm Giáo sẽ không thành vấn đề. Ngài ấy mà dùng được cả Dừng Thời gian thì còn gì bằng nữa. Chà, Benson đời nào nghĩ ra được chúng ta sẽ mang tới một Đại pháp sư chứ, dù sao thì ngoài Gallos, cũng chỉ có mình Ngài Chủ tịch biết chuyện này mà. Phải, đúng là xét sức mạnh thì chúng ta không gặp vấn đề gì thật, nhưng Douglas vẫn chưa được kiểm tra. Liệu ngài ấy có phản bội chúng ta không?”
Fernando vẫn làm vẻ mặt nghiêm nghị: “Đây sẽ là thử thách. Giết được Kền Kền, anh ta sẽ trở thành một trong số chúng ta.”
“Được rồi…” Dù cảm thấy có khả năng thành công, Lauren vẫn rất do dự. “Nhưng điều này chắc chắn sẽ chọc giận giáo hội. Tôi sợ bọn họ sẽ gửi Thời Quang Chi Tâm đến.”
Nhắc đến Thời Quang Chi Tâm, anh bất tri bất giác trở nên sợ hãi. Hiệp sĩ huyền thoại đó đã gây dựng vinh quang cho chính mình từ xương máu của vô số pháp sư, thậm chí còn có cả một cường giả bậc huyền thoại trong số đó. Hắn thực sự là cơn ác mộng của không biết bao nhiêu pháp sư, là con quỷ của vực thẳm trong lòng họ.
Đang nói dở, anh bỗng nhận ra mình vừa bị Fernando dắt đi một vòng tròn. “Chúng ta có Douglas rồi, hoàn toàn có thể nhử Kền Kền ra để giết. Cho dù bọn chúng có cố tình để bị rơi vào bẫy thì nhất định cũng sẽ không tưởng tượng được bên chúng ta có một Đại pháp sư. Thế thì tại sao còn phải tấn công trực diện vào Tòa Thẩm Giáo nữa? Fernando, đừng có để cơn tức giận làm cho ngu người. Giết Benson thì để cơ hội lần sau.”
Fernando khịt mũi: “Trước hết để những người khác sơ tán khỏi quận Paphos đi đã, cả anh cũng đi trước đi. Nếu giáo hội muốn trả đũa, kiểu gì cũng sẽ tìm đến chúng ta trước.”
Nói đến đây, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn một chút. “Chúng ta phải lập tức xử tử kẻ phản bội. Chỉ khi chứng minh được chúng ta có khả năng giết chết những kẻ phản bội và gây rắc rối cho giáo hội, các quý tộc mới sẵn lòng bí mật hợp tác với chúng ta và hỗ trợ chúng ta tạo ra những rắc rối lớn hơn. Có như vậy họ mới không dễ dàng phản bội chúng ta!
Lauren, anh hẳn cũng rõ tình huống hiện tại nghiêm trọng đến mức nào, nếu không muốn mạo hiểm thì chỉ có từ từ chờ chết. Còn muốn nhận được sự hỗ trợ, chúng ta phải thể hiện ra là chúng ta có đủ giá trị. Nếu cứ lần lữa mãi, chúng ta sẽ mất hết mọi cơ hội hợp tác.”
Lauren cắn răng suy nghĩ một lúc. “Fernando, cậu nhất định phải cẩn thận, đặc biệt phải đề phòng Douglas là kẻ phản bội.”
Anh phần nào đã chấp nhận đề xuất của Fernando. Theo quy định của Liên minh Pháp sư, chỉ cần có hai thành viên lãnh đạo chi nhánh cùng đồng ý, họ sẽ có thể hành động.
Trước sự tán đồng của Lauren, Fernando không cười mà siết chặt nắm tay, tích tụ lại cơn phẫn nộ, chờ đợi thời điểm để bùng phát.
……
Trong rừng, gần căn cứ bí mật.
“Tôi sẽ canh gác bên ngoài.” Sợ có kẻ gác đêm mai phục xung quanh, Lauren nói với Fernando.
Fernando gật đầu rồi đi thẳng vào hang động.
Vừa mới bước qua rào chắn cuối cùng, hắn liền giẫm phải một tờ giấy kín đặc chữ. Không chỉ một tờ, mặt đất xung quanh đâu đâu cũng toàn giấy là giấy.
Fernando nhìn Douglas, người đang bận rộn vùi đầu vào viết lách, và phát hiện mái tóc chải gọn gàng của anh lúc này đã rối bù. Tò mò, hắn nhặt một mẩu giấy cạnh chân mình lên rồi nhìn nội dung bên trong.
Vừa đọc thoáng qua, Fernando lập tức đứng hình. Bản thân hắn đã luôn được công nhận là một thiên tài ma thuật và cũng rất am hiểu toán học. Tuy nhiên, những công thức, từ ngữ và ký hiệu viết trên tờ giấy này khiến hắn có cảm giác như mình chưa từng học toán!
Chính xác thì Douglas đang nghiên cứu cái quái gì vậy?