*Trans+Edit: Lắc
Cơn bão bên ngoài vẫn đang hoành hành, nhưng sấm chớp thì đã thưa dần. Màn đêm không còn tia chớp rạch ngang càng ngày càng tối.
Trong tầng hầm của một trang viên ở ngoại ô, Fernando vẻ mặt u ám ngồi trong góc, Lauren lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại lẻn ra ngoài để hỏi thăm tin tức.
Trên thực tế, ngay cả chủ sở hữu của trang viên cũng không biết rằng những pháp sư tà ác đã biến tầng hầm của mình thành căn cứ của bọn họ.
“Đám kẻ gác đêm vẫn còn đang bị bố trí của chúng ta làm cho hoang mang mà đuổi theo sai hướng.” Một lúc sau, Lauren tránh vài cái bẫy được dựng sẵn và vọt vào thông báo cho Fernando những gì anh nghe được. “Theo như luyện tập trước đây, các pháp sư và người học việc đã chia thành từng nhóm rồi lẩn trốn trong các căn cứ khác nhau. Nhưng phải đến khi tình hình lắng xuống mới có thể nắm được chính xác chúng ta rốt cuộc mất bao nhiêu người.”
Fernando không gật cũng không lắc. “Điều tôi muốn biết là, làm cách nào đám chó vuốt đen kia tìm ra được chỗ đó?”
Bên trong đôi mắt đỏ rực của hắn như đang ẩn chứa một cơn bão sắp ập đến, khiến cho Lauren, người bạn vốn đã quen thân với hắn, cũng phải vô thức lùi lại một bước.
Lauren u ám nói: “Đúng vậy, tôi cũng thắc mắc điều đó. Căn cứ kia cực kỳ ẩn mật, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta sử dụng nó, trên đường tới đó cũng không có dấu hiệu bị đám chó vuốt đen theo đuôi. Tôi nghĩ là có người trong chúng ta không chịu được nữa nên quay ra đầu quân cho bọn chúng.”
Trong giọng anh không hề có vẻ kinh ngạc hay suy sụp nào hết. Phản bội, tàn sát và chạy trốn diễn ra như cơm bữa ở nửa sau của Chiến tranh Bình minh.
“Hãy bí mật điều tra, tạm thời đừng gây động tĩnh gì lớn. Kẻ phản bội đó thậm chí có thể sẽ ‘giúp’ được chúng ta đấy. Còn nữa, hiện tại chúng ta đã chia ra trốn thành nhóm hai, ba người rồi, ngoại trừ tôi và anh, không ai có thể biết được các nhóm khác đang trốn ở đâu. Thế nên tên phản bội đó khó mà gây ra tổn hại gì lớn được.” Thái độ của Fernando nằm ngoài dự đoán của Lauren. Anh những tưởng hắn sẽ phải tức giận gầm rống rồi ráo riết truy tìm kẻ phản bội và tra tấn hắn bằng đủ loại ma thuật để trả thù cho Ingrid, thế nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Lauren gật đầu: “Tôi biết phải làm gì mà. Nói thật, Fernando, tôi còn tưởng cậu sẽ phải nóng giận đến mất kiểm soát luôn rồi cơ.”
Trên mặt Fernando không một nụ cười: “Cơn tức giận của tôi còn đang đợi dịp để bùng nổ.”
Hắn thầm thở dài trong lòng. Mặc dù hắn và Lauren đã quen nhau nhiều năm và có thể coi là bạn thân, thế nhưng Lauren vẫn có phần không hiểu hắn. Hắn quả thực thích soi mói, tính tình cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn, hay gầm thét, lại có xu hướng coi thường người khác, nhưng hắn sau cùng vẫn biết kiểm soát bản thân và hiểu được tình hình. Ngay cả khi không mở miệng thừa nhận thất bại, hắn cũng sẽ không cứng đầu đối mặt với sự thật và nguyên nhân. Đa phần đối tượng mà hắn gầm lên là hoàn cảnh, không phải con người. Hắn biết rõ phải ra quyết định như thế nào là tốt nhất. Cơn tức giận của hắn sẽ chỉ chầm chậm tích tụ, đợi dịp mới bùng nổ một thể.
“Xét từ thói quen và các dấu hiệu trong cuộc tấn công thi tên lãnh đạo những kẻ gác đêm hôm nay hẳn là Kền Kền.” Lauren đổi chủ đề sang phân tích kẻ tập kích hôm nay. “Hắn đã truy đuổi chúng ta từ rất lâu rồi.”
“Kền Kền” là cái tên mà bọn họ gọi kẻ gác đêm cấp cao kia với ý khinh thường. Hắn là một trong 30 kẻ gác đêm cấp cao nhất, một Hào quang hiệp sĩ cấp tám, mật danh là Thợ Săn.
“Phải. Lúc chúng ta sắp sơ tán xong, hắn đã bị trúng Ảnh Tiễn của tôi, ngược lại thì tôi cũng bị vỡ mất lớp phòng thủ. Nếu không nhờ có Kích hoạt Chú thuật, tôi hẳn đã phải tìm cách biến thành Lich rồi.” Fernando xác nhận suy đoán của Lauren, sau đó không kìm được tức giận nói: “Chúng ta phải lên kế hoạch ám sát hắn mới được, thế thì đám kẻ gác đêm, mục sư với hiệp sĩ dám săn đuổi chúng ta mới biết sợ mà bớt bớt lại!”
“Ám sát những kẻ gác đêm có cấp bậc sẽ chỉ khiến giáo hội phản ứng dữ dội hơn thôi. Có khi chẳng mấy mà đến lượt các huyền thoại tới săn chúng ta đấy. Cậu sẵn lòng từ bỏ mọi thứ ở đây hả?” Lauren không tán thành ý tưởng của Fernando. Liên minh Pháp sư của họ hiện hẵng còn rất yếu. Thời điểm này tốt nhất họ chỉ nên phát triển một cách lặng lẽ, vậy nên tránh gây chú ý thì hơn.
“Chính vì chúng ta yếu nên mới phải làm một việc gì đấy lớn lao để cho các pháp sư khác thấy được hy vọng khi đi theo chúng ta. Dù sao thì cũng đã có kẻ phản bội, vậy nên kiểu gì mà nền móng của chúng ta ở quận Paphos này chẳng phải vứt. Chưa kể chúng ta cũng đã có mục tiêu rất rõ ràng tiếp theo nữa, đó là thu phục những quý tộc bất mãn với giáo hội rồi núp bóng bọn họ.” Fernando nói như thể đọc được suy nghĩ của Lauren. Phần tóc đen của hắn rủ xuống lộn xộn, hiển nhiên trận chiến trước đó với Thợ Săn không hề dễ dàng.
Lauren ngần ngừ nói: “Để tôi tính lại xem. Chuyện này đợi sau khi gặp Douglas hẵng bàn bạc tiếp.”
“Được.” Fernando đáp gọn.
Nhìn một Fernando im lặng, Lauren có cảm giác như đang nhìn vào một cơn bão hình người.
……
Nắng rực rỡ, trời trong xanh, gió mang theo mùi hương của biển thoang thoảng thổi vào, khiến cảng Patray mang đầy vẻ quyến rũ khác hẳn những nơi khác.
Fernando và Lauren giả làm thương nhân tới lấy hàng, từ đó đi tới đi lui trong một khu vực cố định của bến tàu, mắt liên tục liếc nhìn về phía thuyền buồm neo đậu. Theo thỏa thuận giữa Gallos và Douglas thì nơi đó chính là điểm hẹn của họ, đồng thời họ sẽ đeo găng tay trắng và giắt khăn tay đỏ trong túi áo khoác để nhận dạng danh tính của nhau.
Một con thuyền buồm cổ điển chậm rãi đến gần. Đôi mắt của cả Fernando lẫn Lauren đều đồng loạt sáng lên. Đó chính xác là con thuyền chở Douglas, nhưng so với dự kiến thì muộn hơn một ngày. Tuy nhiên không ai nghi hoặc gì, bởi thời tiết ở eo biển Bão Táp rất xấu, tàu thuyền chậm trễ mà đến muộn là chuyện hết sức bình thường.
“Đám chó vuốt đen!” Đột nhiên, mặt Fernando khẽ biến sắc. Hắn thấy vài tên mặc áo choàng đen đang dẫn theo hàng chục hiệp sĩ và cận vệ hiệp sĩ đi tới nơi thuyền sắp cập bến. Đôi găng tay đen độc nhất kia còn ai ngoài những kẻ gác đêm.
Lauren sầm mặt: “Là kiểm tra thường lệ, hay bọn chúng đang nhắm đến Douglas?”
Kể từ khi Antiffler sụp đổ, ngày càng có nhiều pháp sư đến Vương quốc Holm, bởi vậy giáo hội cũng bắt đầu chú ý đến việc kiểm tra tàu thuyền. Tất nhiên, với lượng nhân lực và vật lực mà giáo hội có thể phân bổ, hầu hết các pháp sư đều có thể che giấu thân phận trót lọt. Chỉ cần không chủ ý bị nhắm đến, một Đại pháp sư căn bản sẽ chẳng có gì phải e ngại loại kiểm tra này.
“Biết chết liền!” Fernando nhỏ giọng gầm gừ. “Muốn biết chỉ có thể dựa vào thực lực của đám kẻ gác đêm đó mà phán đoán.”
Đúng lúc này, một thương nhân ăn mặc chỉnh tề từ ngoài bến tàu bước vào. Hai người họ lập tức ngừng nói, tiếp tục giả vờ đang chờ hàng hóa đến.
“Chào mấy quý ông, hàng chưa đến sao?” Người thương nhân này trông cao ráo, khỏe mạnh, tuổi độ 30, mũi cao, tóc đen dày, đường nét khuôn mặt chỉ có thể coi là bình thường chứ không tuấn tú gì mấy. Tuy nhiên, người này lại sở hữu một đôi mắt xanh sâu hun hút, tỏa ra một loại khí chất độc đáo mà Fernando cảm thấy tương đối quen thuộc.
Lauren cười khúc khích: “Chưa. Tôi e là tàu chở hàng của bọn tôi đã bị bão chặn lại rồi. Thế còn hàng của anh đâu?” Anh thể hiện tác phong niềm nở đúng chuẩn thương nhân để giao thiệp.
“Hàng của tôi đây, ngay trước mặt hai người.” Người thương nhân mỉm cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng như thể gió xuân.
“Hả?” Lauren thoáng ngẩn ra.
Ngược lại, Fernando hiểu ra ngay. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Douglas?”
Lauren kinh ngạc nhìn đối phương. Tới lúc này anh mới để ý tới người thương nhân đây cũng đeo găng tay trắng và có một chiếc khăn tay đỏ trong túi áo ngực.
“Đúng vậy. Hai người là bạn của Gallos?” Người thương nhân trẻ thẳng thắn thừa nhận danh tính rồi niềm nở hỏi, như thể chẳng hề sợ họ là kẻ gác đêm cải trang, cũng chẳng hề lo có mai phục gần đó.
“Đúng vậy. Làm– Làm sao ngài vào được đây?” Lauren có chút bối rối.
Douglas khúc khích cười: “Tôi xuống thuyền từ trước rồi bơi từ dưới biển lên. Tôi đợi hai người ở cảng này cả ngày rồi.”
Nụ cười của anh có chút nghịch ngợm, như thể nụ cười của một đứa trẻ ngây thơ chưa bị thế giới làm cho vấy bẩn.
Thảo nào anh lại tỏ ra như không hề lo có kẻ gác đêm hay có phục kích, thì ra là đã kiểm tra cẩn thận xung quanh trước. Lauren ngay lập tức hiểu ra.
“Hàng lần này đến chậm rồi. Để ngày mai rồi quay lại thôi. Đi uống một ly làm quen chút đi.” Fernando nói bằng khẩu khí của một thương nhân. Hắn cảm thấy Douglas rất xốn mắt, bởi anh cao hơn hắn những một cái đầu, lại còn to con hơn hẳn Lauren!
Trong khi kẻ gác đêm đang kiểm tra tàu thuyền, ba pháp sư lẳng lặng rời khỏi như những thương nhân khác trên bến tàu mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, sau đó lên một chiếc xe ngựa đã thuê sẵn để quay trở về thủ phủ quận Paphos.
Sau khi đổi vài lần xe ngựa, cuối cùng họ cũng lên được một chiếc có người đánh xe là thành viên của Liên minh Pháp sư. Tới lúc này Fernando và Lauren mới chính thức giới thiệu bản thân.
“Tôi là Fernando Braster, lãnh đạo của chi nhánh liên minh tại quận Paphos. Ngài có thể gọi tôi là Fernando. Tôi không thích họ của mình cho lắm.” Fernando thầm khịt mũi.
“Fernando Braster?” Douglas khẽ lên giọng lặp lại, sau đó mỉm cười: “Bão Táp Hắc Ám ở vị trí thứ 296 trong Danh sách Thanh lọc?”
Lauren gật đầu thay cho Fernando, ý là đúng vậy.
“Ngay khi vừa lên cao cấp cậu đã được ghi danh vào Danh sách Thanh lọc, kế đó leo lên top 300 sau khi trở thành pháp sư bậc bảy. Fernando, thực lực của cậu xem ra còn mạnh hơn cả những pháp sư cao cấp bình thường đấy.” Douglas mỉm cười khen ngợi.
Ở thời điểm này, phần lớn lực lượng của Đế chế Ma thuật vẫn còn tồn tại, bao gồm nhiều Đại pháp sư và pháp sư cao cấp, trong đó có đến gần 800 người có tên trong Danh sách Thanh lọc.
Fernando cười khẩy: “Tôi chẳng qua chỉ nắm giữ và cải tiến một số thần chú, cũng chỉ là giết chết một Hồng y, làm sao sánh bằng một Đại pháp sư bậc chín như ngài?”
Không để bụng giọng điệu hằn học của Fernando, Douglas mỉm cười ôn hòa nói: “Tôi? Tôi còn chẳng có tên trong Danh sách Thanh lọc.”
“Tôi cũng tò mò chuyện đó. Ngài là một Đại pháp sư, vậy thế nào mà lại không vào được Danh sách Thanh lọc?” Lauren biết đến nội dung của Danh sách Thanh lọc từ những kẻ gác đêm mà anh đã giết, nhưng không có cái tên nào là Derrick Douglas trong đó cả.
Douglas nhỏ giọng khúc khích: “Hồi còn ở Antiffler, tôi luôn bị coi là một tên lập dị chẳng có tí tài năng ma thuật nào cả. Tôi có thể trở thành Đại pháp sư là nhờ tích lũy qua thời gian, nhờ di sản do thầy tôi để lại, nhờ Chiến tranh Bình minh tôi luyện, nhờ những cuộc gặp gỡ tình cờ, và nhờ một chút ý tưởng của riêng tôi, vậy nên giáo hội không chú ý đến tôi âu cũng là chuyện bình thường. Kiểu gì các pháp sư đầu quân cho giáo hội chẳng bảo bọn họ mấy điều kiểu như ‘Douglas sẽ không bao giờ có thể trở thành một Pháp sư huyền thoại, hắn chẳng có tí tham vọng nào, suốt ngày chỉ biết đặt câu hỏi rồi đợi đến ngày chết đi mà thôi, hắn không đáng để phải phí nhiều sức lực vào đâu’.” Anh tự giễu bản thân, không hề có chút khó chịu vì bị coi thường.
“Lập dị?” Lauren và Fernando đồng thanh hỏi. Nói chuyện từ nãy đến giờ, Douglas không những không tỏ ra xa lạ mà còn thể hiện thái độ vui vẻ, nhiệt tình, khiến người ta bất tri bất giác lắng nghe anh nói, tựa như sinh ra đã có khí chất của một vị lãnh đạo.
Douglas thậm chí còn thừa nhận rằng mình trở thành Đại pháp sư là nhờ tích lũy qua thời gian, khiến Fernando có ấn tượng tốt hơn nhiều đối với anh.
“Ừ, tại tôi giỏi đặt câu hỏi lắm.” Douglas mỉm cười.
“Thế thì có gì mà lạ?” Fernando bối rối tự hỏi, sau đó lại tiếp tục màn tự giới thiệu bị cắt ngang ban nãy của mình.
“Cậu hẳn là giỏi về những thần chú liên quan tới bão và sét của hệ Nguyên tố phải không?” Douglas đột nhiên ngắt lời lần nữa.
“Dĩ nhiên. Cái đám kẻ gác đêm kia hiếm khi đặt biệt danh sai lắm.” Fernando nhẹ nhàng gật đầu.
Douglas rơi vào trầm tư. Anh lẩm bẩm: “Tại sao sét có thể gây chết người được nhỉ… Sét được tạo ra như thế nào…?”
Fernando và Lauren nhìn anh với vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Sét gây chết người không phải hiển nhiên à? Sao còn hỏi? Đúng là tên lập dị…