*Trans+Edit: Lắc
Tại ma tháp Allyn, thành phố nổi.
Berkley tới giờ đã quen với tòa nhà tráng lệ này và không còn ngạc nhiên trước vẻ ngoài quá đỗi khác biệt so với các ma tháp khác của nó nữa, chỉ còn sự yêu thích và trân trọng từ tận đáy lòng là vẫn vẹn nguyên.
Hơn nữa, tòa ma tháp này đem lại cho Berkley một cảm giác ổn định và an toàn ngay khi nhìn thấy. Có nó tọa trấn ở đây, gã không còn cảm thấy sợ hãi, không còn giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì lo lắng bị kẻ gác đêm tìm thấy và đưa lên giàn hỏa thiêu nữa.
“Đây quả nhiên là thiên đường của pháp sư…” Berkley khẽ nhắm mắt lại rồi thở dài, sau đó trong lòng bỗng dưng bồn chồn như có ngọn lửa thiêu đốt. Liệu cô ấy có ở đây hôm nay không nhỉ?
Gã gia tăng nhịp bước, băng qua đại sảnh của ma tháp và tiến thẳng vào khu một tại tầng một, nơi Thư viện Arcana Phổ thông tọa lạc.
Rất nhiều Arcanist có thói quen đọc và tra cứu sách tại thư viện ngay sau khi mượn để có thể nhanh chóng tìm được thông tin mình cần càng sớm càng tốt. Bởi vậy, Ma pháp Nghị viện đã xây dựng một “phòng đọc” tại một không gian trống ở khu một để cung cấp cho các Arcanist một nơi yên tĩnh đọc sách.
Về sau, rất nhiều pháp sư phát hiện môi trường ở đây vô cùng thích hợp cho việc đọc sách mà không đòi hỏi thí nghiệm, dần dà mọi người đều đến đây để đọc.
Rút từ trong túi lưu trữ ra hai cuốn sách bìa đen dày cộp, Berkley hít một hơi thật sâu rồi từ từ bước vào “phòng đọc”, giả vờ như mình thực sự đến đây để chăm chỉ nghiên cứu.
Ngay khi vừa bước vào, gã liền nhìn về phía cửa sổ, trong lòng hy vọng được nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia.
‘Cô ấy quả thực lại ở đây!’ Vui như mở cờ trong bụng, hai mắt Berkley không khỏi sáng bừng.
Ánh mặt trời hắt qua cửa sổ, lặng lẽ rọi lên cơ thể của một cô gái xinh đẹp. Cô có ngũ quan tinh xảo, đôi môi dù xanh thẫm nhưng lại toát ra sức quyến rũ mê người, biểu cảm đầy tập trung mà lại hờ hững. Kết hợp với vầng hào quang do ánh nắng tạo thành, trông cô lúc này hệt như một Snow Elf, thật khó để diễn tả, cũng thật khó để phác họa.
Cô chính là người phụ nữ xinh đẹp và cuốn hút nhất mà Berkley từng thấy trong suốt cuộc trốn chạy khắp lục địa của mình, đến nỗi gã đã dành gần hết tuần ở lì trong “phòng đọc” chỉ để chiêm ngưỡng cô gái này mà không cách nào dứt ra được.
‘Không, mình không thể cứ tiếp tục như vậy được…’ Berkley thầm nhủ, như thể đang xốc lại tinh thần để chăm chỉ hơn. ‘Ai mà biết liệu tuần tới cô ấy có đến đây nữa hay không chứ, dù sao trước đây cô ấy cũng hiếm khi xuất hiện. Nhất định phải làm quen, không thể bỏ lỡ cơ hội được!’
Sau hàng chục giây tự động viên bản thân, gã cuối cùng cũng gom đủ quyết tâm và cầm sách bước về phía cô gái.
‘Không được sợ. Chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường mà thôi!’
‘Mày phải lấy hết can đảm lúc gặp gỡ các quý cô khác ra!’
Vô số suy nghĩ nảy ra trong đầu Berkley. Gã chợt cảm thấy bước đi của mình cũng run rẩy y như quả tim trong lồng ngực lúc này.
Cô gái kia chỉ mải chăm chú vào cuốn sách, chốc chốc lại thỉnh thoảng tính toán gì đó lên tờ giấy nháp, không hề phát hiện Berkeley đang đến gần.
Tóc của cô dường như được làm từ tinh thể băng, trong suốt như pha lê dưới nắng và phản chiếu nên vầng hào quang đầy màu sắc khiến Berkley cảm thấy lóa mắt.
“Quý cô, tôi có thể ngồi đây được không?” Berkley hỏi với đôi môi khô khốc. Ngay cả giọng gã cũng trở nên run rẩy.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt.” Tiếng bút lông viết xoèn xoẹt trên giấy không hề ngừng lại. Cô gái xinh đẹp tuyệt trần này thậm chí còn không buồn ngẩng đầu lên, một mực chăm chú y như trước.
“Quý cô, tôi có thể ngồi đây được không?” Kiềm lại cảm giác muốn chùn bước quay đi, Berkley hỏi lại.
“Soạt, soạt, soạt.” Lần này là tiếng lật sách. Nhưng hình như cô gái trông tựa tiên nữ này đã gật đầu rất khẽ, như có như không.
Ảo giác à? Berkley ngập ngừng nghĩ, nhưng rồi quyết định kệ. Cổ không từ chối thẳng thừng thì tức là đồng ý!
Gã cẩn thận ngồi xuống đối diện cô gái rồi liếc trộm cô một cái, để rồi lại bị gương mặt tinh xảo không thực của cô làm cho choáng váng lần nữa. Cùng lúc đó, gã cũng phát hiện ra trên áo choàng ma thuật của cô có gắn hai huy hiệu, một cái là huy hiệu Arcanist cấp bốn, cái còn lại là huy hiệu ma thuật với hai vòng tròn đen.
Trẻ như vậy đã là Arcanist cấp bốn rồi? Berkley thoáng giật mình, sau đó đầu không ngừng nhảy số và cố gắng mở miệng để làm quen.
“Quý cô, tôi đã ở nghị viện nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy ai có cấp bậc arcana cao hơn ma thuật nhiều như vậy. Cô quả thực là một thiên tài arcana đấy.” Berkley cố nở nụ cười mà gã cho là đẹp trai, tao nhã nhất.
Cô gái cầm bút lông lên và tiếp tục viết gì đó, một tiếng “hmm” cũng không thốt ra.
Nụ cười của Berkley đông cứng lại trên mặt. Cô không thích chủ đề này sao?
Thế là gã lại nói: “Quý cô, cô hình như có dòng máu của Snow Elf, phải không? Dòng máu này rất là hiếm, theo tôi biết thì chỉ miền Bắc mới có mà thôi.”
Gã vừa dứt lời, cô gái đột nhiên giơ tay trái lên. Berkley giật mình ngạc nhiên. Cuối cùng cũng có phản ứng!
Cô gái nhíu mày, tay trái ôm má rồi vô thức vươn ngón trỏ chạm vào môi, nhưng đến cùng vẫn không thèm nhìn Berkley hay nói bất kỳ điều gì.
Berkley mới đầu cũng bị mỹ cảnh này thu hút, nhưng rồi cảm giác thất vọng vì cứ liên tục thất bại bỗng dâng lên, không ngừng gặm nhấm tâm hồn gã.
Không, không thể cứ thế này mà bỏ cuộc được!
Nếu bỏ lỡ lần này, gã sẽ chẳng còn cơ hội nào khác. Biết đâu cô ấy là người miền Bắc thì sao? Ai mà biết lúc nào cô ấy sẽ trở về đó?
Vài phút sau, Berkley cuối cùng cũng gom hết can đảm lại một lần nữa và cố làm dịu đi nụ cười cứng ngắc của mình. “Quý cô, khả năng tập trung của cô thật lòng khiến tôi ngưỡng mộ đấy. Không biết cô đang nghiên cứu gì vậy?”
Lời vừa nói ra, gã liền muốn tự cho mình một cái tát thật mạnh. Cuốn sách trước mặt cô gái ghi đầy những ký hiệu toán học quen thuộc, đâu có khó để đoán ra đấy là loại sách gì.
Cô gái ngón trỏ chạm môi, hai mắt dán chặt vào tờ giấy nháp, cây bút lông trong tay phải không ngừng di chuyển, như thể ngoài chính cô và những cuốn sách, tờ giấy, bút lông, v.v. trước mặt, trên thế giới này chẳng còn gì khác. Ngay cả khi một con người ngồi lù lù phía trước, cô cũng sẽ coi họ như không khí.
Lại thêm vài phút im lặng trôi qua, Berkley trong lòng nóng như lửa đốt. Gã cố bình tĩnh lại rồi nói: “Quý cô, xem ra cô đang học những kiến thức về vi tích phân nhỉ. Không biết là cô đang gặp phải vấn đề nào, nhưng cô có thể chia sẻ với tôi để chúng ta cùng nhau thảo luận mà. Dù chỉ mới gia nhập nghị viện được vài năm, nhưng vi tích phân thì tôi phần nào cũng nắm khá vững, vì dù gì nó cũng có liên quan đến việc phân tích các mô hình thần chú…”
Gã đang cố gắng tiếp cận từ điều mà cô gái quan tâm nhất.
Berkley còn chưa dứt lời, cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên và chăm chú quan sát gã bằng đôi mắt trong suốt như băng, khiến cho trái tim gã run rẩy không cách nào kiểm soát.
“Nên xác định giới hạn chặt chẽ như thế nào để tránh vấn đề trước đó nảy sinh? Tính liên tục thì sao? Còn đạo hàm? Vô cùng bé? Làm thế nào để định nghĩa chúng trên phương diện toán học một cách nhất quán…” Giọng cô gái vang lên lạnh lẽo mà thanh khiết, hệt như những bông tuyết mùa đông, có điều ngữ khí lại vô cùng nghiêm túc.
Berkley đực mặt ra, miệng mồm há hốc, không sao khép vào được. Mấy… Mấy câu hỏi đó là cái gì vậy? Rốt cuộc cô ấy đang học cái quái gì vậy? Thật… Thật kinh khủng!
Đầu óc của gã cứ như bị thần chú bậc huyền thoại Bão táp Tinh thần quét qua, chẳng nghĩ được cái gì nữa. Cô gái thì vẫn chăm chú nhìn gã, khiến gã đáp lại theo bản năng: “Tôi, tôi chưa từng nghĩ tới những vấn đề này…”
Cô gái chỉ đáp “ồ”. Dù không có ý khinh thường, nhưng trong lời đáp kia vẫn phảng phất nét thất vọng. Cô lại cúi đầu rồi tiếp tục viết ra những suy nghĩ của mình.
Nhìn cô gái lạnh lùng đang tắm trong ánh nắng rực rỡ trước mặt, Berkley cảm thấy trái tim mình tan vỡ, ý chí chiến đấu tiêu tan không sót lại chút gì. Cô là nữ thần arcana, một tồn tại chỉ có thể chiêm ngưỡng từ xa mà không cách nào tiếp cận.