Trans+Edit: Lắc
Trên bục cao ngang người phía trước Thần Điện Chiến tranh, mọi tư tế, bao gồm cả Nena, đều rơi vào tình trạng đầu óc ngừng trệ sau tác động của “cơn bão tinh thần” và trở nên trầm mặc khó nói.
Lucien trong chiếc áo choàng trắng đơn điệu mỉm cười nhìn quanh rồi điềm nhiên nói với Nena: “Đại tư tế tôn kính, tôi tự hỏi không biết đã đến lúc thông báo kết quả cuộc tranh luận chưa? Tôi không nghĩ các tư tế khác như ông Nob đây còn tâm trạng để tranh luận tiếp nữa rồi.”
Thân thể Nena khẽ run rẩy. Cô lạnh lùng khẽ liếc Lucien rồi nói với Nob và các tư tế khác: “Các ngươi tán thành với đề nghị của Leviathan chứ?”
Nob theo bản năng muốn từ chối, nhưng tâm trí ông ta lúc này đã hoàn toàn trống rỗng, không tìm nổi từ nào để bác bỏ, trong đầu chỉ còn lởn vởn mấy lời miêu tả như “tối cao”, “không thể diễn tả” hay “vượt trên hết thảy”.
Giữa lúc thất thần, ông ta mở miệng nói ra điều trái với “ý muốn”: “Tôi… Tôi không phản đối.”
“Tôi cũng vậy.” Các tư tế của Nữ Thần Tình Yêu và Thần Trí Tuệ, những người đã thua ngay từ vòng tranh luận đầu tiên, thất vọng đáp.
Các tư tế còn lại chần chừ một hồi rồi cũng từ bỏ việc phản đối đề nghị của Lucien. Rốt cuộc, có những ba vị thần được ở lại thung lũng Solna. Vậy nên ngoài Thần Phục Hoạt, Sinh Sôi Và Cứu Rỗi ra, các vị thần khác vẫn còn cơ hội để ở lại.
Nena hạ tầm mắt xuống để che đi cảm xúc, sau đó trầm giọng nói: “Theo như thần dụ của Chúa Tể Chiến Tranh tối cao, trong cuộc tranh luận này sẽ có ba vị chiến thắng. Giáo phái của họ sẽ được trao quyền truyền giáo ở thung lũng Solna. Ba vị đó là…”
Cô đã sử dụng từ “tối cao” để miêu tả Chúa Tể Chiến Tranh một cách vô thức.
Nob và các tư tế khác nín thở chờ đợi Nena thông báo người thắng cuộc. Cả trên lẫn dưới bục, bầu không khí đều vô cùng căng thẳng, cứ như thể chỉ cần một người thở ra thôi thì kết quả tốt sẽ bị thổi bay.
“…Thần Phục Hoạt, Sinh Sôi Và Cứu Rỗi.” Ngữ điệu của Nena rất bình tĩnh. Các tư tế và tín đồ xung quanh đều không hề ngạc nhiên. Bầu không khí vẫn ngột ngạt và nghiêm trọng như cũ. Đây là một kết quả không có gì đáng kinh ngạc.
Trái lại, vẻ điềm tĩnh của Leviathan và Francis ở bên cạnh còn khiến người ta ít nhiều tin tưởng hơn vào Ell.
Nhìn vào phẩm chất của một tư tế và nhà truyền giáo của một tôn giáo, cũng như phản ứng của họ trước một sự việc, thực chất có thể thấy được liệu vị thần của tôn giáo này có vĩ đại và linh thiêng hay không.
“…Nguyệt Thần.” Ngay khi Nena thốt ra từ “nguyệt”, Nob đã kích động quỳ mọp xuống, dán trán vào sàn gỗ rồi lẩm bẩm cầu nguyện, bày tỏ sự biết ơn.
“Và Chúa Tể Minh Giới.”
Volcan, tư tế của Chúa Tể Minh Giới, lớn giọng hò reo, ca tụng Chúa Tể Minh Giới và cảm tạ Chúa Tể Chiến Tranh. Mặt khác, tư tế của Lôi Điện Thần, Phong Vũ Thần và các vị thần khác thì đều tái mét mặt mày, cả người như đã mất hết sức lực.
Nena nói đầy lạnh lùng và tàn nhẫn: “Trước khi mặt trời lặn ngày mai, tất cả các đền miếu ngoài ba giáo phái này đều phải di dời khỏi thung lũng Solna. Những ai tin vào đó thì phải cải đạo, bằng không cũng sẽ bị trục xuất khỏi thung lũng!”
“Việc này!” Tư tế và tín đồ của các vị thần khác nhìn Nena với vẻ vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Họ những tưởng việc bị trục xuất khỏi thung lũng cùng lắm sẽ chỉ làm suy yếu dần dần nền tảng của Thần họ mà thôi, hoàn toàn không ngờ lại làm quyết liệt đến vậy.
Thung lũng Solna là nơi cực kỳ thịnh vượng và phì nhiêu. Hầu hết thường dân ở tầng lớp trung và hạ lưu đều chỉ cần làm việc chăm chỉ là sẽ no bụng. Tuy nhiên, một khi rời khỏi thung lũng Solna và bị Chúa Tể Chiến Tranh chối bỏ, mỗi ngày họ đều sẽ phải chiến đấu với dã thú, ma thú và quái vật thì mới mong kiếm được chút thức ăn. Chính vì vậy, tất cả các tư tế đều hiểu rằng, chỉ cần không phải tín đồ cuồng tín, sẽ chẳng có ai nguyện ý di cư theo tôn giáo của mình một cách vô định hết.
Nhưng các tư tế thì khác, họ không có lựa chọn nào ngoài việc phải đi theo một con đường cho đến cùng. Bởi chỉ cần họ cố gắng thay đổi tín ngưỡng, Hạt Giống Linh Tính sẽ nuốt chửng cả cơ thể lẫn linh hồn của họ.
Trước những ánh mắt phẫn nộ và căm ghét, Nena không chút sợ hãi giơ tay phải lên, lính gác ngay tức thì phản ứng rút đao kiếm ra. Giữa thanh âm đầy dứt khoát, một rừng sắt đen dày đặc được hình thành, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo và sắc bén.
Chứng kiến những động tác chỉnh tề và đồng bộ như vậy, giáo sĩ của cả sáu giáo phái sực nhớ ra sức mạnh của Nena có thể sánh ngang với Thần của họ. Nghĩ đến thành phố Politan ở cửa sông Solna, họ chỉ đành cúi đầu, dẫn các tư tế đi cùng của mình rời khỏi bục rồi thất thểu bỏ đi.
Không buồn nhìn Lucien, Nob và Volcan, Nena nói: “Khi truyền giáo ở thung lũng Solna, các ngươi phải tuân theo quy định của Thần Điện Chiến tranh, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi thung lũng.”
Lời vừa dứt, cô lập tức quay người đi thẳng vào đền, không nói dù chỉ một lời chúc mừng hay động viên.
Nhìn theo bóng lưng Nena, Francis ngầm truyền âm cho Lucien: “Có vẻ đại tư tế của Chúa Tể Chiến Tranh, hay chính Chúa Tể Chiến Tranh đang có ý định giết chúng ta đấy, bằng không đã không bất cẩn như vậy. Haha, vừa rồi chúng ta tâng bốc Ell vĩ đại lên cao quá rồi…”
Nói đến một vấn đề hệ trọng như vậy, Francis lại dường như không quá để tâm.
Lucien “nỗ lực duy trì” vẻ bình tĩnh, để lộ ra một chút kinh ngạc cho hợp với thân phận, kinh nghiệm và tính cách hiện tại của mình: “Vậy chúng ta làm gì đây?”
“Việc này chúng ta bàn sau.” Francis ra hiệu cho Lucien cùng quay lại gặp Ell, Jacob, Anheuse và những người khác ở nhà trọ mà họ đang tá túc.
Lucien nghiêm nghị gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: ‘Có nên đợi tư tế của Lôi Điện Thần, Phong Vũ Thần, Thần Thái Dương, Thần Trí Tuệ, Nữ Thần Tình Yêu và Đại Địa Mẫu Thần không nhỉ?’
Ngay khi cả hai vừa xuống khỏi bục, các tín đồ đã lập tức chen chúc, vây kín xung quanh. Gương mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ kỳ vọng, như thể đang chờ mong được cứu rỗi.
Họ đều là tín đồ của Avando, Thần Hỏa Diệm Và Hủy Diệt, không có mâu thuẫn gì với Thần Ell mà “cả hai vị đều chung một thể” hết. Sau khi nghe những lời “bốc phét” của Lucien và Francis, họ càng thêm thấm thía rằng, so với Avando đáng sợ và khát máu, họ nguyện ý tin vào Thần Phục Hoạt, Sinh Sôi Và Cứu Rỗi hơn, đồng thời kỳ vọng sau khi chết sẽ được tới Cực Lạc Viên để hưởng thụ hoan lạc mãi mãi.
Nhìn biểu cảm của họ, Francis chỉ mỉm cười không nói, sau đó bắt đầu quan sát phản ứng của Lucien.
Lucien nhẹ nhàng nói: “Thần Ell vĩ đại là đấng khoan dung. Người không từ bỏ thế giới sa đọa đầy khổ đau này. Người sẵn lòng dùng bản thân làm cầu nối để cứu rỗi mọi người khỏi bể khổ. Thần Ell vĩ đại cũng là tối cao, Người ở khắp mọi nơi. Chỉ cần mọi người thành tâm sám hối và làm việc thiện sao cho đáp ứng những yêu cầu của Người, thế thì Người nhất định sẽ cảm nhận và nghe được tiếng lòng của mọi người.
Thần Ell vĩ đại không ở đâu khác mà ở ngay trong trái tim mọi người. Đối với phương diện này, ta chẳng hề cao quý hơn bất kỳ ai trong số mọi người hết, chẳng qua chỉ là một người tiên phong cảm nhận được lời răn dạy của Thần Ell sớm hơn mọi người mà thôi. Là đạo sư của mọi người, ta sẽ truyền thụ cho mọi người cách để ‘thấy’ được Thần Ell trong tim và cách để được cứu rỗi. Ta không phải là tư tế, mà là một truyền giới giả.”
Lucien luôn luôn là một con người có nguyên tắc. Cậu sẽ không bao giờ lừa người khác tin vào thần linh và ép họ dâng hiến của cải. Lúc giả làm thần và lừa những người lùn, cậu cũng hứa sẽ cứu rỗi họ để đổi lấy việc họ trở thành “thợ lành nghề” cho mình. Do đó, khi đối mặt với những tín đồ này, cậu sẵn lòng dạy cho họ bằng cách dùng việc tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn và chứng kiến “bản ngã thực sự” để miêu tả.
Nếu không phải còn có Francis ở đây và Anheuse đang theo dõi, Lucien hẳn sẽ không phiền giảng cho họ về những khái niệm như siêu ngã, bản ngã và bản năng.
‘Chà, nếu chỉ nói về bản ngã và sự bình yên trong tâm hồn, liệu nó có phát triển thành thứ gì đó như Phật giáo không nhỉ?’ Lucien thầm nghĩ, không biết nên khóc hay nên cười.
Nghe những lời của Lucien, các tín đồ bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp và bình yên, khóe mắt không khỏi ươn ướt. Chưa từng có tư tế của thần linh nào nói chuyện với họ bằng thái độ bình đẳng như vậy. Ngay cả khi giảng đạo, hầu hết bọn họ cũng chỉ toàn phô trương sức mạnh thần kỳ để đe dọa và ép buộc mà thôi.
Mặt khác, Francis chỉ buồn cười lắc đầu. Thanh niên mới gia nhập Bí Kỳ Hội có khác, vẫn còn có những ý niệm của riêng mình. Chẳng qua, nếu một người trẻ thế này mà không có ý niệm riêng, hắn nhất định sẽ nghi ngờ những biểu hiện ban nãy của Leviathan có điều kỳ quái. Tài năng xuất chúng tất yếu phải có đặc trưng và quy luật tương ứng.
“Thưa truyền giới giả đáng kính, chúng tôi phải cầu nguyện thế nào ạ? Làm sao để có thể thấy được Thần Ell vĩ đại trong tim?” Một tín đồ mạnh dạn hỏi.
Lucien nở một nụ cười ấm áp an ủi họ: “Về lời cầu nguyện cụ thể, truyền giới giả Anheuse sẽ chỉ cho mọi người. Nhưng trước khi cầu nguyện, mọi người phải học cách buông bỏ trước đã. Buông bỏ mọi cảm xúc vui sướng, hào hứng và đau khổ trong lòng.”
Sau buổi “tranh luận Thần học” này, lời cầu nguyện cụ thể sẽ được đổi mới và điều chỉnh lại.
“Buông bỏ…” Các tín đồ nửa trầm ngâm nửa bối rối nói.
“Cách đơn giản nhất chính là hít một hơi thật sâu và trút bỏ cảm xúc ra.” Lucien làm mẫu đơn giản. “Nào, làm theo ta. Hít một hơi thật sâu rồi đọc thầm: ‘A, cuộc sống thật tươi đẹp’. Sau đó hít một hơi thật sâu nữa và lại đọc thầm: ‘A, Thần Ell thật vĩ đại làm sao’…”
Không đúng thời gian và địa điểm, Lucien cũng không muốn “rao giảng” nhiều, vậy nên sau khi trao đổi thêm một lúc, cậu cùng Francis ngồi xe bò kéo trở về nhà trọ và bảo Anheuse xử lý vấn đề với các tín đồ.
“Sự cứu rỗi trong tâm hồn quả thực là quan trọng nhất.” Ngay khi xe bò rời khỏi Thần Điện Chiến tranh, Francis liền gật đầu hài lòng, sau đó lại cười khổ nói: “Tôi cứ tưởng cuộc tranh luận Thần học này sẽ là về thần tính và nhân tính, bản thể đệ nhất và bản thể đệ nhị, vấn đề tiên nghiệm và siêu nghiệm các thứ. Không ngờ mọi thứ lại biến thành một cuộc thi khoác lác thế này. Cậu vất vả rồi.”
“Tất cả là nhờ có sự chỉ dẫn của ngài, ngài Francis.” Lucien không đi sâu vào chủ đề này mà “lo lắng” nói: “Nếu Chúa Tể Chiến Tranh can thiệp, chúng ta sẽ không thể đối phó được với Nguyệt Thần Asin.”
Francis lắc đầu: “Đây cũng là một cơ hội. Về sau cậu sẽ biết.”
Khi xe bò chạy đến gần nhà trọ, đột nhiên có một cục giấy cói nhanh như tên bắn từ ngoài khe rèm bay vào, trông như sắp trúng Lucien.
Nhưng đúng lúc này, Francis khẽ giơ tay phải ra, nhẹ nhàng bắt lấy cục giấy như thể đã chờ đợi nó từ lâu.
‘Ít nhất cũng phải cấp cao…’ Lucien khẽ nheo mắt.
Từ con phố bên ngoài vang lên một tiếng “hở” rất nhỏ, kế đó, có một người hòa mình vào đám đông.
Dường như không lo ngại cục giấy có vấn đề, Francis nhanh chóng mở ra đọc. Sau khi đọc xong, hắn nhoẻn cười nói: “Thời cơ đến rồi.”
Lucien cũng cầm lấy tờ giấy đọc, trên đó ghi: “Nena, đại tư tế của Chúa Tể Chiến Tranh, đã ra lệnh cho Nguyệt Thần và Chúa Tể Minh Giới tấn công cậu đêm nay để dụ Thần Ell ra và giết Người. Còn sáu giáo phái của chúng tôi, ai lập nhiều công lao nhất trong trận chiến sẽ được nhận vị trí mà cậu để lại. Tuy nhiên, xét đến việc Chúa Tể Chiến Tranh rất tùy hứng và tàn bạo, Thần của chúng tôi nguyện ý hợp tác với Thần Phục Hoạt, Sinh Sôi Và Cứu Rỗi. Nếu Thần Ell vĩ đại đồng ý, xin hãy gặp nhau ở giữa sông bên ngoài thành vào lúc sáng sớm.”
Phía cuối tờ giấy là một ấn ký hình mặt trời.
“Là hợp tác chân thành, hay là một cái bẫy?” Lucien “vừa phấn khích vừa nghi hoặc” hỏi.
Francis nhún vai nói: “Ai biết? Mà thôi, chúng ta vào phòng đã rồi nói.” Xe bò đã dừng lại trước cửa nhà trọ.
Ngay khi vừa bước vào phòng, Lucien liền thấy Ell mặc áo choàng trắng đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ như một ngọn núi. Trông Hắn uy nghiêm, cao quý và mạnh mẽ hơn hẳn so với trước đây.
Trong lúc cậu đang nghi hoặc, Ell quay người lại. Ngọn lửa trong mắt Hắn đã biến mất hoàn toàn, con ngươi sâu thẳm như chốn tử địa. Nở một nụ cười thản nhiên, Hắn nói: “Mãi đến hôm nay, sau khi nghe những tranh luận và miêu tả của các ngươi, ta mới nhận ra ta của ngày trước không phải là ta thực sự. Ta của bây giờ đã hoàn toàn thức tỉnh khỏi sự hỗn loạn và mông muội.”
Hả… Cả Lucien lẫn Francis đều ngẩn ra.
Bản thể đệ nhất, đệ nhị: Đây là hai khái niệm của phạm trù “bản thể” - một trong những khái niệm rất quan trọng trong bản thể học nói riêng và triết học nói chung. Giải thích thì quá dài nên đây. Tiên nghiệm: Trong triết học, tiên nghiệm nghĩa là có trước kinh nghiệm, độc lập với kinh nghiệm, không phụ thuộc vào kinh nghiệm, ví dụ như “tri thức tiên nghiệm” là tri thức có trước kinh nghiệm, không cần phải thông qua kinh nghiệm mới biết được. Còn siêu nghiệm là cái nằm ngoài ý thức và nhận thức, nằm trên kinh nghiệm, vượt quá khả năng hiểu biết của con người.