*Trans+Edit: Lắc
Đá vụn đổ xuống mặt đất như mưa. Khi tia điện biến mất và tầm nhìn được khôi phục lại, Harold phát hiện Sanelson và những Ma cà rồng khác đã biến mất không một dấu vết. Lối vào đầy rẫy dấu vết của sự hủy diệt, toàn bộ đại sảnh rung chuyển như thể sắp sập tới nơi.
“Làm sao mà một đồng xu bạc bé xíu như vậy lại có thể gây ra thiệt hại lớn đến thế?” Một thành viên của Cơ khí Hiệp sĩ Đoàn kinh ngạc lẩm bẩm.
Harold đột nhiên sực tỉnh rồi hét lớn: “Tất cả là nhờ thần lực ban phước! Thần Hơi Nước vĩ đại không chỉ là Thần Máy Móc, là Chúa tể của sự sống và cái chết, mà còn là Vua Sấm Sét, Vua Trừng Phạt!”
“Vậy sao lại là đồng xu bạc?” Một thành viên khác của Cơ khí Hiệp sĩ Đoàn cũng có chút nghi hoặc.
Không phải là một người lùn giỏi nghiên cứu tôn giáo, Harold vắt óc nghĩ rồi nói: “Điều đó có nghĩa là Thần Hơi Nước cũng là Thần Tiền Bạc. Ngài là vua của các vị vua, thần của các vị thần cơ mà, thế nên đương nhiên cũng thống trị nhiều lĩnh vực rồi!”
Gì cũng được, mọi thứ cứ quy hết cho sự vĩ đại của Thần!
Tới lúc này, các thành viên của Cơ khí Hiệp sĩ Đoàn đã không còn thắc mắc nào nữa. Tất cả cùng đặt tay lên ngực và cầu nguyện trước cánh cổng không – thời gian: “Hơi Nước tối cao!”
Thế rồi, theo từng cặp, họ bước vào cánh cổng không – thời gian. Sau nửa tiếng, tất cả đều đã rời khỏi đại sảnh dưới lòng đất.
Ngay khi họ vừa rời đi, sức mạnh trấn áp rung động của cánh cổng không – thời gian đột nhiên biến mất. Không gian lay động dữ dội, ánh sao trên cổng rơi xuống, và rồi cung điện dưới lòng đất hoàn toàn sụp đổ.
Vài ngày sau, “cha” của Sanelson, một công tước Ma cà rồng, cuối cùng cũng phát hiện sự mất tích của con mình và đi tìm hắn dựa vào cảm ứng huyết mạch.
“Nút giao không gian! Ở đây có một nút giao không gian!” Công tước Ma cà rồng vẻ mặt ngưng trọng nhìn cung điện sụp đổ dưới lòng đất, không còn quan tâm đến tình hình của Sanelson nữa mà quay lại, giận dữ nói: “Mặc kệ Vlad có phải ngủ để hồi phục như thế nào, hắn cũng phải đưa ra lời giải thích cho chuyện này!
Trên lãnh thổ của hắn có một nút giao không gian không được báo cáo. Nhỡ mà giáo hội lẻn vào thì sao?”
Một lúc sau, một tiếng động lớn truyền đến từ phía lâu đài của Vlad, kèm theo đó là giọng nói đầy phẫn nộ vang lên như sấm rền:
“Bất kể tên khốn nào nhốt ta ở đây, ta nhất định cũng sẽ giết chết hắn!”
Điều khiến hắn điên máu hơn cả chính là hắn thậm chí còn chẳng biết kẻ thù là ai, hắn đã làm gì hay mặt ngang mũi dọc của hắn ra làm sao, cho dù có nhờ ai đó biết dùng chiêm tinh thì cũng chẳng tìm được gì.
……
Sau khi thắp đuốc lên, trước mặt Augustus hiện ra một thành phố bỏ hoang, khắp nơi là ống khói dày đặc, ống kim loại, ổ trục, piston, lò xo các loại, hiển hiện rõ phong cách của nền văn minh hơi nước.
Như thể đã hiểu ra điều gì đó, nước mắt ông trào ra khỏi đôi mắt đục ngầu. Với tâm trạng buồn vui lẫn lộn, ông kêu lên: “Đây chính là nơi tổ tiên của chúng ta sinh ra, là quê nhà của chúng ta, là vòng tay của ‘mẹ’ chúng ta!”
Vừa nói, ông vừa quỳ rạp xuống và hôn lên mặt đất lạnh lẽo phủ đầy cỏ dại: “Chúng ta về rồi. Chúng ta thực sự về rồi!”
Những người lùn khác cũng lần lượt quỳ xuống, hôn lên mảnh đất của tổ tiên, hôn lên cội nguồn huyết mạch của mình rồi nức nở bật khóc.
Khi Harold cùng các thành viên còn lại của Cơ khí Hiệp sĩ Đoàn tiến vào và cánh cổng không – thời gian biến mất, Augustus hít một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói với hơn hai vạn người lùn: “Đây chưa phải là điểm đến cuối cùng của chúng ta. Chúng ta phải quay trở lại mặt đất, trở lại quê hương của tổ tiên chúng ta, trở lại khởi đầu của mọi bước chân, khởi đầu của tất thảy. Tới lúc đó, chúng ta mới thật sự được tái sinh! Sẽ không còn nô dịch, không còn những cái chết bi thảm, không còn ai phải ra đời trong đau khổ nữa!
Giờ thì, cầm đuốc lên và theo ta tiến về phía trước. Đừng do dự, đừng sợ hãi, đừng hoài nghi. Hãy kiên định đi theo ta. Đây là mặc khải của Thần Hơi Nước.”
“Hơi Nước tối cao!” Những ngọn đuốc dần dần được thắp lên. Dưới sự chỉ dẫn của những giáo quan dân quân, người lùn xếp hàng chỉnh tề theo nhóm gia đình hoặc làng mạc rồi bắt đầu bước đi trong thành phố hơi nước bỏ hoang. Các thành viên Cơ khí Hiệp sĩ Đoàn thì như thường lệ chia thành bốn nhóm, lần lượt cảnh giới ở trước, sau, trái, phải.
Thành phố này rộng lớn vô cùng, bên ngoài ánh đuốc là bóng tối vô tận, chỉ có những mảng rêu huỳnh quang lập lòe ánh sáng xanh. Tuy nhiên, nhìn thấy chúng, những người lùn không những không cảm thấy yên tâm mà còn thêm phần sợ hãi, bởi ánh sáng xanh lục kia trông chẳng khác gì đôi mắt đói khát của vô số những con quái vật đang ẩn núp trong bóng tối cả.
Bốn bề xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có những tiếng bước chân đầy trật tự vang vọng trở lại. Toàn đội như thể bị mắc kẹt trong sự tĩnh lặng vĩnh hằng, không bao giờ có thể thoát ra, cũng không bao giờ có thể đi hết đoạn đường này.
Ngay khi những người lùn bắt đầu hoảng sợ, tứ chi rã rời, giọng của Augustus lại vang lên: “Đừng do dự, đừng sợ hãi, đừng hoài nghi. Hãy kiên định đi theo ta!”
“Vâng!” Đám người lùn đáp lại bằng giọng điệu trống rỗng, mù mịt.
Augustus giơ quyền trượng lên cao và nói: “Thần Hơi Nước đang ở bên cạnh chúng ta!
Ngài đang đồng hành cùng chúng ta. Không khó khăn, gian khổ hay hiểm nguy nào có thể khuất phục được chúng ta!”
Nghe thấy tên của Thần Hơi Nước, những người lùn trở nên can đảm hơn và bắt đầu thầm niệm Thánh danh trong lòng, như thể với mỗi tiếng gọi, với mỗi lời cầu nguyện, bóng tối và hiểm nguy xung quanh họ sẽ được đẩy lui đi một chút. Dần dần, bước chân của họ ngày một nhẹ nhàng hơn.
“Pằng, pằng, pằng!” Súng trường hơi nước khai hỏa một loạt đạn, đám quái vật trong bóng tối bị bắn trúng, ngã rạp xuống mặt đất, nhuộm đỏ máu khắp mọi nơi.
Phải, chúng ta có sức mạnh của hơi nước. Chúng ta sẽ đánh bại mọi kẻ thù!
“Thần Hơi Nước vĩ đại, Chúa tể của sự sống và cái chết, Vua Sấm Sét, Vua Trừng Phạt, Thần Tiền Bạc…
Ngài là vua của các vị vua, là thần của các vị thần…”
Những Thánh danh vốn niệm thầm trong bụng dần dần được thốt ra miệng, hóa thành những âm thanh hỗn tạp, sau đó từ từ hợp lại, hòa quyện thành một dòng sức mạnh và đẩy lùi bóng tối, khiến cho những con quái vật ẩn nấp bên trong buộc phải rút lui.
Đoàn quân khổng lồ cuối cùng cũng ra khỏi thành phố, ra khỏi đường hầm và tới trước những hang động được kết nối với nhau chằng chịt như mạng nhện.
“Đây là thử thách cuối cùng. Chỉ có những người lùn ngoan đạo mới có thể vượt qua mê cung trước mặt này. Đừng do dự, đừng sợ hãi, đừng hoài nghi, hãy kiên định đi theo ta!”
“Vâng!” Lần này, giọng của những người lùn vang lên rất dõng dạc và tự tin!
Mọi ngã ba đều trông giống hệt nhau, khung cảnh xung quanh hoàn toàn chẳng cách nào phân biệt. Những người lùn vừa bước đi vừa có chút dè dặt, sợ rằng mình sẽ lạc đường ở nơi đây. Ngược lại, tổng giám mục Augustus đi phía trước lại cứ như nhắm mắt bước bừa, căn bản chẳng có chút cử chỉ nào là đang phân biệt hướng đi cả.
‘Tin vào Thần Hơi Nước, tin vào tổng giám mục đang được Ngài dẫn đường. Ở nơi đây, chúng ta không tìm đường bằng mắt, mũi hay tai, mà là bằng trái tim!’
Những suy nghĩ này hiện ra trong lòng mỗi một người lùn, khiến họ không còn bối rối, hoang mang nữa mà kiên định đi theo tổng giám mục xuyên qua bóng tối.
Không biết qua bao lâu, trước mắt họ bất chợt xuất hiện một tia sáng nhàn nhạt, sau đó, một khung cảnh núi rừng rậm rạp hiện ra.
“Ra khỏi mê cung rồi?”
“Đây là mặt đất sao?”
Myrna đột nhiên chỉ lên bầu trời nói: “Nhìn kìa!”
Trên bầu trời tối mịt hiện ra một điểm trắng. Ở phía xa, một vì sao rực rỡ treo lơ lửng trên đường chân trời như thể ánh sáng ban mai, lặng lẽ tỏa sáng lấp lánh, mãi mãi bất biến.
“Đó là sao mai ư?”
“Trời sắp sáng rồi sao?”
Những người lùn sinh ra và lớn lên ở Hắc Dạ Cao nguyên chưa bao giờ được nhìn thấy ban ngày. Họ chỉ biết đến sự tồn tại của sao mai từ những cuốn sách cổ do tổ tiên để lại và qua lời kể của tổng giám mục Augustus, cũng chỉ biết nó báo hiệu bình minh sắp tới mà thôi.
“Ngài là Chúa tể của sự sống và cái chết, là sao mai rực chói kết nối ngày và đêm, là biểu trưng cho sự sống mới!” Augustus chợt nảy ra ý tưởng và thêm vào một tôn danh khác cho Thần Hơi Nước.
Sao mai biến mất, một tầng ánh sáng màu cam sáng lên trên bầu trời phía đông, rạng rỡ, ấm áp và chiếu rọi lòng người. Kế đó, một quả cầu lửa từ từ bay lên.
Khung cảnh tuyệt mỹ chưa từng thấy này khiến cho những người lùn vô cùng chấn động, đồng thời mang tới cho họ cảm giác như đã được “tái sinh” thực sự!
Một lúc lâu sau, tổng giám mục Augustus giơ tay lên và hô lớn: “Cuộc sống mới của chúng ta sắp bắt đầu. Hãy cùng nhau phấn đấu dựng xây nên một Atlantis phồn vinh và vững mạnh trên mặt đất!”
“Phấn đấu dựng xây nên một Atlantis phồn vinh và vững mạnh trên mặt đất!” Những người lùn đồng thanh đáp lại. Hơn hai vạn giọng nói nhất loạt vang lên làm rung chuyển cả khu rừng, dọa bầy chim sợ hãi bay mất.
Đúng lúc này, từ phía xa bỗng truyền đến một giai điệu sôi nổi và hùng tráng.
Những người lùn kinh ngạc nhìn qua, liền thấy một người đàn ông béo múp mặc áo khoác dài, đầu đội mũ mềm đang cùng một nhóm người bước về phía họ. Giai điệu nọ phát ra từ thứ máy móc trong tay ông ta, bên trên đó có khắc những họa tiết màu đen kỳ quái.
Khi những người lùn bắt đầu cảnh giác, tổng giám mục Augustus nói: “Đây là người hướng dẫn mà Thần Hơi Nước nhắc tới. Ngài ấy sẽ chỉ dẫn chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới.”
Nhờ quãng đường đến đây, những người lùn thành kính với Thần Hơi Nước lúc này đã không còn sợ hãi nữa. Họ chỉ lặng yên nhìn người đàn ông béo mập kia quan sát mình và những người khác với ánh mắt kỳ quái, giống như cách người lùn bọn họ nhìn thấy bia và sản phẩm hơi nước, hay như cách Ma cà rồng nhìn thấy máu vậy.
“Tôi là Arthur Doyle. Tôi sẽ sắp xếp một cuộc sống mới cho mọi người, một cuộc sống hạnh phúc hơn ở Hắc Dạ Cao nguyên gấp nhiều lần!” Một nụ cười toe toét nở trên gương mặt béo phệ của Arthur. Những người lùn giỏi luyện kim và chế tạo đúng là một gia tài khổng lồ. Từ giờ có thể mở rộng sản xuất rất nhiều sản phẩm giả kim rồi.
Khi theo Arthur xuống núi và đi bộ đến nhà ga, nhìn thấy đoàn tàu hơi nước ma thuật dài ngoằng, những người lùn lại bật khóc. Đây quả đúng là thiên đường của hơi nước, đúng là nhà của họ rồi.
Sau đó, họ bắt đầu nhìn trái ngó phải khắp đoàn tàu hơi nước ma thuật, như thể chỉ thiếu điều tháo rời nó ra mà nghiên cứu, mãi tới khi lên tàu rồi mới chịu an vị.
“Tại sao người hướng dẫn do Thần Hơi Nước chỉ định lại là chủ ngân hàng?” Sau cuộc giao lưu vừa rồi, Myrna đại khái đã hiểu ý nghĩa của từ “ngân hàng”.
Harold khá tự mãn nói: “Tớ bảo rồi mà, là bởi vì Thần Hơi Nước vĩ đại cũng là Thần Tiền Bạc đấy. Thế nên Ngài chọn chủ ngân hàng cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong, gã lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và khao khát: “Tớ đã tận mắt nhìn thấy một đồng bạc nhỏ được Thần Hơi Nước dùng dòng điện biến thành một quả đại bác cực kỳ khủng khiếp với tốc độ nhanh đến kinh ngạc… Điều này làm tớ hoài nghi, không biết liệu chiến hạm với đại bác khổng lồ của nền văn minh hơi nước trước đây có đi đúng hướng hay không nữa. Chúng ta có nên kết hợp dòng điện vào để tạo ra đại bác mới không nhỉ?”
“Chà, Thần ban cho chúng ta một cuốn sách mới đây.” Augustus lấy ra một cuốn sách rồi mỉm cười đưa cho Harold.
Harold cầm lấy đọc. Trên bìa có ghi: “Kỹ thuật Điện Cơ bản”.
Đi xuống toa cuối đoàn tàu, Arthur ngồi xuống trước mặt một người đàn ông trẻ vận suit đen hai hàng khuy rồi nói với giọng thân tình, ẩn hàm bên trong là sự kính trọng: “Evans, tôi không ngờ cậu lại có thể tìm thấy nhiều người lùn giỏi luyện kim và chế tạo như vậy đấy.”
Lucien trong tương lai có khả năng rất cao sẽ trở thành một Grand Arcanist. Ông không thể không kính trọng cậu.
Lucien lắc lắc tách trà trong tay rồi nói: “Ông phải đối xử tốt với họ đấy. Trả cho họ đủ lương và trao cho họ đủ tự do cá nhân. Dù sao tôi cũng là người chỉ dẫn cho họ mà. Chà, chờ bọn họ bổ khuyết nền tảng về Giả kim thuật xong, hãy yêu cầu họ truyền lại kiến thức của mình rồi cố gắng đào tạo ra một đội ngũ lớn công nhân lành nghề nhé.”
Trước đó, lúc ở Hắc Dạ Cao nguyên, do các thân vương Ma cà rồng đều đã rời đi, nhiều Ma cà rồng mạnh mẽ khác cũng bị dị dộ không gian thần bí kia thu hút, vậy nên mọi chuyện mới diễn ra suôn sẻ. Để hoàn thành việc chỉ dẫn, Lucien chỉ phải dùng đến mỗi khả năng triệu hồi xác sống của áo choàng Ngai vàng Bất tử cùng với thần chú hệ Điện từ Pháo Điện từ Lucien do cậu mới tạo ra – Uy lực của thần chú này tạm thời hẵng còn hơi yếu, nhưng khi cấp bậc của cậu tăng lên, cường độ điện áp và từ trường cũng tăng lên, đến lúc đó, nó sẽ có thể được cải thiện theo.
“Yên tâm. Tôi nhất định sẽ không bạc đãi những người mà cậu đã sắp xếp đâu.” Arthur không chút do dự nói, cũng tuyệt không hỏi dù chỉ một chữ về Thần Hơi Nước.
Tàu hơi nước ma thuật đã tới gần Rentaro. Mới bình minh, thành phố vẫn để đèn đóm sáng choang, trông rực rỡ như thể thiên hà, không hề thua kém mặt trời vừa mọc.
Những người lùn thấy vậy lại ngẩn tò te, như thể đang nằm mơ được trở về Atlantis.
……
“Evans, vì các pháp sư của hệ Điện từ và Ánh sáng – Bóng tối không có ấn tượng tốt với cậu, và vì sự an toàn của chính cậu, bọn ta không thông báo cho mọi người rằng bữa tiệc này là tiệc trao giải Huy chương Mặt trăng Bạc đâu.” Joaquin, Chủ tịch của Liên minh Moonsong, Arcanist cấp chín, Đại pháp sư bậc chín, mỉm cười giải thích.
Vài ngày trước, Brook đã phát hiện ra rằng sự thay đổi bước sóng hoặc xung lượng sẽ xảy ra khi tia X va chạm với electron, từ đó giúp chứng minh cho giả thuyết lượng tử ánh sáng thêm phần thuyết phục. Chính vì vậy, dù cho Liên minh Moonsong có ghét Lucien đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Đi theo ông vào trong đại sảnh, Lucien cười nói: “Thực ra, ngài cứ trao giải cho tôi không thôi cũng được mà. Tôi lo mình mà xuất hiện thì sẽ hù chết bọn họ mất.”
“Không được. Là một tổ chức lớn, bọn ta đã muốn trao Huy chương Mặt trăng Bạc thì nhất định sẽ tổ chức yến tiệc cho đàng hoàng.” Joaquin nghiêm túc lắc đầu.
Bằng không, nhất định sẽ có tin đồn truyền ra rằng Liên minh Moonsong keo kiệt, hẹp hòi, không chịu thừa nhận cống hiến của Lucien.
----------------------------------
2 chap này không có gì đặc sắc mấy nên gộp vào đăng chung luôn. Mai không chap nhé
Đây là biểu hiện của hiệu ứng Compton, hay tán xạ Compton – một hiện tượng xảy ra khi tia X va chạm không đàn hồi với các electron trong vật chất, khiến cho năng lượng của photon giảm đi và bước sóng trở nên dài hơn, từ đó giúp nhà vật lý người Mỹ Arthur Holly Compton đoạt giải Nobel năm 1927. Nhờ hiện tượng này, các nhà vật lý đã hoàn toàn tin ánh sáng có tính chất hạt và nhìn ra được những hạn chế của mô hình sóng ánh sáng, đồng thời cho thấy Thuyết lượng tử ánh sáng không chỉ áp dụng cho vùng bức xạ nhìn thấy và bức xạ tử ngoại (phạm vi của hiệu ứng quang điện) mà còn cho cả vùng bức xạ cực ngắn (tia X).