Throne of Magical Arcana

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 2

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2684

The Villainess Becomes a Commoner

(Đang ra)

The Villainess Becomes a Commoner

Hiduki Shihou

Sau khi bị sát hại, kiếp sau của tôi là tiểu thư nhà giàu bị cả thiên hạ căm ghét!? Không chỉ vậy, đây là tương lai vài năm sau khi tôi qua đời, chuyện quái quỷ gì vậy? Còn nữa, tôi đâu biết làm sao đ

35 4231

Thằng bạn thân (tự nhận) nói rằng đã cắm sừng tôi khi hẹn hò với bạn thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi còn chả thích cô ấy từ ban đầu nên NTR không có tác dụng đâu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

(Đang ra)

Butsuriteki ni Koritsu shiteiru Ore no Koukou Seikatsu

Kisetsu Morita

Cậu đã vô tình phát hiện ra bí mật của cô ấy, vì thế cô đã đề nghị trở thành bạn của cậu. Trước đề nghị đó trái tim cậu loạn nhịp vì sung sướng, tuy nhiên, cậu đã quên mất một điều quan trọng.

11 411

The Warrior's Ballad

(Đang ra)

The Warrior's Ballad

Dodongpa, 도동파

Duy chỉ có linh hồn thanh khiết nhất mới có thể trở thành vì sao rực rỡ nhất. Và vì sao rực rỡ nhất cũng là thứ nguy hiểm nhất.

1 3

Vol 05 - Trăng đỏ (325-507) - Chương 427 - Lời khen ngợi hiếm có

*Trans+Edit: Lắc

“Tự Nhiên?” Neeshka đằng hắng rồi nói: “Ủy viên Evans, lời giải thích của cậu thì rất thuyết phục, nhưng chẳng phải cái tên này quá chung chung đối với một tập san dành cho toán học thuần túy sao? Chẳng phải nếu chỉ nghe qua thì mọi người sẽ không thể hiểu được nó đại diện cho cái gì sao?”

Phải đấy! Đây là thắc mắc chung của tất cả mọi người, Levski cũng không ngoại lệ. Các tập san như [Arcana], [Ma Thuật], [Chiêm Tinh], [Nguyên Tố] có thể giúp mọi người sơ bộ đánh giá được phương hướng của chúng dựa trên tiêu đề, nhưng “Tự Nhiên” thì sẽ làm mọi người lầm tưởng đây là một tập san được druid thành lập mất. Mặc dù họ thích lời đề cao của Lucien dành cho toán học cũng như đoạn “là ngôn ngữ đẹp đẽ và thiết yếu nhất trong tự nhiên, là quy tắc thống nhất mà mọi lĩnh vực đều tuân theo”, nhưng sự thật rằng toán học vẫn chỉ phục vụ arcana và ma thuật lại nói cho họ biết, rằng không phải ai cũng nghĩ như vậy.

Lucien đương nhiên không thể bảo đây chỉ là một sở thích xấu bỗng nhiên phát tác của cậu. Nếu là “Khoa Học” thì đòi hỏi phải tạo ra từ mới và xác định ý nghĩa cho nó, còn “Tự Nhiên” thì có thể trực tiếp trích dẫn mà sử dụng luôn. “Mặc dù [Tự Nhiên] hiện tại là một tập san thuần túy toán học, nhưng tôi rất hy vọng rằng trong tương lai, ngoài toán học thuần túy, nó cũng sẽ xuất bản những lý thuyết arcana mà hầu hết mọi người đều tạm thời chưa biết hoặc chưa hiểu, và rồi dần dần phát triển thành một tập san chủ yếu tập trung vào toán học thuần túy và mô tả sự thật của thế giới, từ đó có thể sánh ngang với [Arcana] và [Ma Thuật].”

Suy… Suy nghĩ này không khỏi có phần viển vông quá rồi. Cả [Arcana] lẫn [Ma Thuật] đều có lịch sử hàng trăm năm phát triển, một về lý thuyết, một về ứng dụng. Chúng đều là “Kinh Thánh” trong lòng các Arcanist, vị trí của chúng là thứ không gì có thể thay thế được.

Sau một hồi sửng sốt, mọi người đều coi những gì Lucien vừa nói chỉ như một lời chúc tốt đẹp và không để tâm đến nữa. Milina mỉm cười nói: “Dùng ngôn ngữ toán học để mô tả sự thật của thế giới? Chà, dùng “Tự Nhiên” làm tên tập san cũng không tệ, chí ít vẫn tốt hơn là dùng “Thế Giới”, còn “Toán Học” thì lại thiếu tính mở rộng…”

‘Xuất bản những lý thuyết arcana mà hầu hết mọi người chưa biết hoặc chưa hiểu? Việc này hay đấy! Có thể trong tương lai sẽ có nhiều lý thuyết đi ngược lại với nhận thức trực quan của chúng ta và trong một khoảng thời gian ngắn sẽ khó lòng được chấp nhận, khi đó tập san của chúng ta sẽ có thể giúp đỡ họ.’ Levski thầm nghĩ và tán đồng với đề xuất của Lucien.

Người đàn ông trung niên có vẻ ngoài luộm thuộm, Salgueiro, cau mày nói: “Nhưng làm sao chúng ta có thể phân biệt được một lý thuyết có giá trị nhưng bị chôn vùi với một luận án lố bịch chỉ đang tìm kiếm sự chú ý đây? Nếu [Tự Nhiên] thực sự phát triển, với hệ số tác động 2.0, chắc chắn tập san này sẽ khiến hầu hết các Arcanist phải thèm thuồng. Không phải điều này sẽ cổ xúy cho họ xa rời thực tế, thoát ly nghiên cứu và bịa đặt ra những thứ vớ vẩn mà chẳng ai hiểu được sao? Rồi sau đó bọn họ lại còn trích dẫn lẫn nhau nữa?”

Chưa có hiểu biết và nhận thức của một tổng biên tập tập san, Levski không biết phải đáp làm sao, nhưng Lucien thì đã có chuẩn bị, cậu bèn cười nói: “[Tự Nhiên] là tập san toán học ‘thuần túy’, vậy nên tất nhiên những luận án đăng trên nó cũng phải dựa trên logic toán học thuần túy. Miễn là giả thuyết tiền đề không sai và việc suy luận logic không có vấn đề gì, thì ngay cả khi tạm thời nó không qua được xét duyệt của hội đồng, chúng ta vẫn có thể cho xuất bản nó dưới dạng nội dung thảo luận. Còn nếu giả thuyết tiền đề và suy luận logic đều sai thì chúng ta sẽ coi là không đủ tiêu chuẩn và có thể từ chối trực tiếp.”

“Chính là như vậy!” Levski nhớ lại bài phát biểu đầy khai sáng của Lucien ban nãy.

Neeshka, Milina, Mapel và những ủy viên khác cũng đều im lặng gật đầu, trong lòng không khỏi lại nhớ tới những sai lầm từng phạm phải với Levski trước đây.

Vài phút sau, Neeshka ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn bên ngoài. “Đây là cuộc thảo luận dài nhất nhưng cũng ý nghĩa nhất mà tôi từng tham dự. Ủy viên Evans, xin hãy mau đệ trình ba luận án lên cho hội đồng. Chúng tôi sẽ đợi để viết đánh giá và cố gắng hoàn thành xong trước khi đơn đăng ký thành lập [Tự Nhiên] được chấp thuận.”

Ngay cả khi tất cả các thành viên hội đồng trong lĩnh vực toán học ở Allyn đều tập trung hết tại phòng họp này, họ vẫn phải tuân theo quy trình cần thiết. Luận án vẫn phải được đệ trình lên thông qua Bộ phận Hành chính Pháp sư rồi được sinh mệnh giả kim tổng hợp lại và phân phối.

“Tôi sẽ nộp lên trước khi Bộ phận Hành chính Pháp sư đóng cửa hôm nay.” Lucien tới giờ mới nhận ra, trong lúc mải tập trung, thời gian không biết từ khi nào đã đến năm giờ chiều. Cậu đã dành gần như cả ngày cho việc giải thích luận án của Levski và gầm rống, đến độ thậm chí còn không thưởng thức bữa trưa.

Nhìn Neeshka, Salgueiro và các ủy viên khác rời đi, Levski quay sang Lucien nói: “Ngài Evans, cảm ơn ngài rất nhiều. Nếu không nhờ có một thiên tài toán học như ngài, tôi nghĩ đến giờ mình vẫn sẽ phải sống một cuộc đời không nhà cửa, ủy khuất, oan ức và khốn khổ như trước.”

Do trình độ ma thuật đã trì trệ trong một thời gian dài, lại mải mê đắm mình vào việc hoàn thiện hệ hình học mới, Levski không nhận nhiệm vụ, cũng không dành thời gian cho giả kim, thành thử cuộc sống của ông rất khó khăn. Ông phải rời khỏi Allyn, nơi giá nhà và giá lương thực cao, để sống tại một thị trấn gần đó, đồng thời phải dựa vào trợ cấp dành cho Arcanist cấp hai và pháp sư bậc hai để trụ lại. Thi thoảng, mỗi lần ốm đau, việc trang trải cuộc sống lại càng thêm phần khó khăn, khiến ông phải tìm cách kiếm thêm nguồn thu nhập bên ngoài.

Bởi vậy, dù tâm tình đã bình ổn lại, nhưng Levski vẫn xúc động và bày tỏ lòng biết ơn lần nữa đến ủy viên Evans vì đã cứu ông và “đứa con” của ông.

“Đây là những gì ông xứng đáng được nhận, không cần phải cảm ơn ai hết. Ông cũng cần phải điều hành tập san [Tự Nhiên] cho tốt để nó có thể giúp đỡ những thiên tài chưa được người khác thấu hiểu như ông.” Lucien nhẹ nhàng nói.

Chỉ trong ngày hôm nay, tâm trạng của Levski đã lên xuống tận mấy lần. Đến khi bình tĩnh lại, ông cũng đã khá mệt mỏi. Cố nặn ra một nụ cười, ông nói: “Dù sao thì tôi cũng rất biết ơn. Thật tiếc là tôi không giỏi ma thuật lĩnh vực Nguyên tố, cho nên không thể làm việc ở Viện Nguyên tử để được học tập thêm nhiều điều ở ngài, ngài Evans.”

“Ngược lại thì đúng hơn. Tôi đã học được ở ông tính kiên trì. Chà, cứ gọi tôi là Evans hoặc Lucien thôi, không cần trịnh trọng quá đâu.” Lucien nói, phần thì ý vị sâu xa, phần thì úp úp mở mở. “Mỗi người đều có thế mạnh riêng, không cần phải cố ép mình. Levski, ông biết đấy, hình học mới của ông và tôi trước mắt vẫn chỉ là một bộ khung, vẫn còn thiếu năng lực phân tích và nghiên cứu cụ thể, vậy nên tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau tiếp tục khám phá theo hướng này.

Nhưng đương nhiên, ông cũng không được quên arcana và ma thuật. Nếu muốn đạt được thêm nhiều thành tựu và giải quyết được nhiều vấn đề hơn nữa trong lĩnh vực toán học, ông sẽ phải nâng cao trình độ arcana và ma thuật của mình lên, chỉ như vậy mới có thể sống lâu hơn, não bộ cũng sẽ không bị thoái hóa khi ông già đi.”

“Đó cũng chính là những gì tôi muốn làm!” Levski hào hứng đáp.

Thấy sự mệt mỏi in hằn trên mi tâm Levski, Lucien ra hiệu cho ông quay về nghỉ ngơi và ngủ một giấc thật ngon.

Đút hai tay vào túi bộ suit hai hàng khuy, cậu lặng lẽ nhìn Levski rời đi, rồi ngay khi chuẩn bị quay người lại để sắp xếp giấy tờ và đệ trình lên cho Bộ phận Hành chính Pháp sư, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai cậu:

“Bài phát biểu của cậu hôm nay không tệ. Cậu đã nhận ra việc càng đến gần sự thật của thế giới, cơ thể và linh hồn của chúng ta sẽ ngày càng bị giới hạn, chỉ có thể dựa vào ma thuật và các công cụ toán học. Việc từ bỏ ứng dụng thực tiễn và chỉ tập trung vào giả thuyết tiền đề cũng như suy luận logic có thể sẽ là một phương hướng cho sự phát triển liên tục của toán học.” Fernando mặt không đổi sắc nhìn về phía trước và khen ngợi Lucien – một điều vô cùng hiếm thấy ở ông.

Mặc dù không phải lời khen ngợi quá cao, nhưng Lucien vẫn cảm thấy hãnh diện. Cậu cẩn thận quan sát kỹ Fernando, nghi ngờ ông có thể chỉ là một ảo ảnh do nhóc pha lê tạo ra, và được ông trừng mắt nhìn lại, xác nhận bản thân là hàng thật. “Em chỉ nói ra những gì em thực sự cảm thấy về hình học mới của Levski thôi ạ.”

“Thật à?” Fernando nhìn Lucien và nhếch mép cười.

Lucien đáp rất nhanh: “Dĩ nhiên rồi ạ. Phải rồi, gần đây thầy đang nghiên cứu gì vậy?”

Fernando cáu kỉnh liếc cậu một cái: “Ta đã làm lại thí nghiệm về cái vật chất nguyền rủa kia và phát hiện nó quả thật bức xạ ra electron và một nguyên tố mới, mà bên trong nó có vẻ còn sót lại dấu vết của những loại nguyên tố kỳ quái khác nữa, tuy nhiên chúng rất nhỏ, tạm thời không tách chiết ra được. Sẽ phải mất thêm một khoảng thời gian và một lượng công sức nhất định nữa.

Nhưng chỉ vậy thôi cũng đã đủ để làm cho hầu hết các Arcanist phải phát điên rồi. Nguyên tố và nguyên tử rốt cuộc là gì? Cấu trúc bên trong của chúng như thế nào? Tại sao chúng lại bức xạ ra nguyên tố mới?

Bởi vậy, trong khoảng thời gian gần đây, ta vẫn luôn tiến hành phỏng đoán về mô hình cấu trúc bên trong của nguyên tử. Đáng tiếc, không có sự trợ giúp của ma thuật phù hợp, thật khó để thâm nhập vào thế giới vi mô. Chính điều kiện cơ thể và linh hồn tự nhiên đã hạn chế chúng ta.”

Lucien cuối cùng cũng đã hiểu tại sao đoạn phát biểu ngắn của mình lại có thể gây ấn tượng cho thầy Fernando đủ để nhận được lời khen từ ông. Thì ra nguyên nhân là do ông đã suy nghĩ về cấu trúc bên trong của nguyên tử suốt bấy lâu nay. Cậu bèn cẩn thận lựa lời nói: “Về vấn đề này, em nghĩ chúng ta nên mạnh dạn đưa ra giả định, sau đó loại trừ dần thông qua thí nghiệm. Một khi không thể trực tiếp quan sát cấu trúc bên trong của nguyên tử, chúng ta chỉ có thể dựa vào các phương pháp gián tiếp.”

“Cậu nghĩ ta không biết điều đó chắc?” Fernando gầm lên với Lucien.

……

Tại Tháp.

Ôm một xấp giấy dày cộp trong tay, Samantha gõ cửa văn phòng, sau đó liền nghe thấy giọng nói có chút não nề của thầy mình vang lên: “Mời vào.”

Thật hiếm khi thấy thầy của cô lại có tâm trạng như vậy. Samantha nhướng đôi lông mày vàng mảnh, sau đó đẩy cửa ra, gương mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị và thờ ơ: “Thưa thầy, luận án cần xét duyệt hôm nay đây ạ.”

“Ừm, có phải là của Lucien Evans không?” Neeshka đầu đội mũ chóp nhọn màu xám quay lại nhìn Samantha.

Samantha lật lật từng tập luận án: “Một Giả thuyết Khác về Định lý Đường thẳng Song song… Lucien Evans… Thưa thầy, hôm nay thầy thua ạ?”

“Phải, bọn ta thua rồi. Thua bởi chính sự kiêu ngạo và định kiến của bản thân. Hình học mới của Levski đã đúng, đó là một hệ hình học mới về cơ bản khác với hình học Tháp nhưng lại tương thích với nó.” Khi không còn người ngoài, Neeshka liền như già đi mười tuổi.

Samantha có chút ngạc nhiên: “Lucien Evans đã đề xuất ra một mô hình thực sự sao ạ?”

Cùng với những người như Larry, Jurisian và Rachel, Samantha cũng là một thiên tài arcana và chuyên về Chiêm tinh, Điện từ và toán học. Dù vậy, sau khi đọc luận án của Levski, ngay cả cô cũng không thể chấp nhận và tin vào một kết luận đi ngược lại với nhận thức trực quan của bản thân như vậy.

“Phải. Đó là một hyperbol giống như cái yên ngựa.” Neeshka cay đắng nói. “Cậu ấy còn đưa ra được bằng chứng chứng minh hai hình học tương thích nhau trên đường tròn đơn vị, sau đó đề xuất một hệ hình học mới khác, trái ngược với hình học của Levski. Cậu ấy quả thực là một thiên tài. Có lẽ chỉ tháng tới thôi, cậu ấy và Levski sẽ cùng nhau lên nhận giải Quyền trượng Arcana đấy. Không phải là cùng chia sẻ một giải, mà là hai giải tách biệt cho cống hiến của riêng họ.”

Gương mặt nghiêm túc của Samantha bất chợt đổi sắc: “Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ… Giành được vinh dự cao nhất ở ba lĩnh vực trước khi lên cao cấp…”

“Đưa luận án đó cho ta, ta sẽ viết đánh giá.” Neeshka không muốn nói gì thêm nữa, sau khi lật giở lại một lượt luận án xong liền cầm bút lông lên và bắt đầu viết:

“Lucien Evans đã bắt đầu từ hướng đối nghịch với hệ hình học mới của Levski, giả định rằng không tồn tại đường thẳng nào song song với đường thẳng cho trước, sau đó thông qua suy luận logic hoàn hảo, ngài đã đưa ra một loạt những mệnh đề và kết luận kỳ quái khó tin, từ đó một lần nữa xây dựng nên một hệ hình học mới hoàn chỉnh và độc lập - hình học Evans, đồng thời chứng minh hệ hình học mới này có thể áp dụng trên một bề mặt tương tự như hình cầu. Bởi vậy, nó không còn chỉ là trí tưởng tượng đơn thuần nữa.

Bỏ qua ý nghĩa thực tiễn, chỉ tập trung vào tiên đề, định đề cũng như tính nghiêm ngặt, nhất quán của suy luận logic, Lucien Evans đã cho chúng ta thấy quan điểm độc đáo của mình, từ đó tạo nên chấn động vô cùng to lớn. Bên cạnh đó, việc định nghĩa và miêu tả về độ cong cũng mang tới cho chúng ta một khái niệm mới.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hệ hình học mới của ngài chính là một cống hiến xuất sắc cho phạm trù hình học, mang tính đột phá, phổ cập và cực kỳ quan trọng, có giá trị thảo luận rất cao. Đề xuất trao bốn trăm tín chỉ arcana và bốn nghìn điểm arcana làm phần thưởng.”

Trong khi Neeshka đang viết, Samantha không hề rời đi mà chỉ đứng bên cạnh quan sát, gương mặt ngập đầy vẻ tiếc nuối, ghen tị và bực bội.

“Samantha, sớm thôi sẽ có thêm một tập san mới được xuất bản. Lời đề từ trên trang bìa sẽ là phần tổng kết bài phát biểu của Lucien Evans, còn trang nhất sẽ là nội dung. Em hãy đọc thật cẩn thận, nó sẽ giúp em có một cái nhìn mới về toán học cũng như khám phá arcana đấy.” Đặt bút lông xuống, Neeshka khoan thai nói.

“Hả?” Samantha mới đầu ngạc nhiên, sau đó trở nên tò mò.

Từng note ở chap 366, “bức xạ” là cách nói sai mà Lucien cố tình gọi trại đi, chính xác phải là “phân rã”.