Lần thử thứ 4
Thiên Tử
Ta khiến bản thân mình rơi chậm lại, rồi bay giữa không trung cho tới khi con sâu bướm kia bò lại gần.
“Ta còn đang cho rằng ngươi bận xe kén, nhưng mà ngươi dám to gan mang cả bản thể cao quý tới đây luôn à?”
[Ngươi có mục đích gì? Tại sao ngươi muốn ngăn cản ta?]
“Ngươi có cần phải biết không? Hôm nay sẽ là tang lễ của ngươi đấy? Ah, ngươi còn thậm chí chưa được sinh ra, nên ta gọi là đám tang cũng không đúng lắm nhỉ. Ta nên gọi là lễ sinh non, hay lễ sảy thai chứ?”
Ta trêu nó một chút, và kẻ thù lập tức nổi điên.
Điều đó khiến ta cảm thấy một lần nữa rằng, Kẻ Không Được Sinh Ra là một sinh vật hơi kì lạ.
Vấn đề không phải nó có mạnh hay không. Nó có vẻ còn không hiểu rõ về Khách Sạn, hay có một suy nghĩ của một vị thần.
Sau khi nghĩ nhanh thì,
Cuối cùng, trận chiến ‘thực sự’ đã bắt đầu sau khi ta sử dụng Giáng Lâm.
***
Chính xác 27.38 giây sau khi trận chiến bắt đầu.
Đó là một khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy 30 giây.
Trong một thế giới siêu tốc mà vượt qua cả rào cản âm thanh, một bàn tay khổng lồ đủ để che kín bầu trời vồ lấy ta.
Ta xẻ nó làm nhiều mảnh bằng một thanh kiếm có thể phá núi, và lần này, một ý định thù địch không thể giải thích đổ ập lên đầu ta.
Thứ này không còn nằm trong phạm vi của ma pháp hay phép thuật nữa.
Thứ đó quá sức vô lý.
Cho dù nó còn chưa được sinh ra, thì sự thù địch của một sinh vật thuộc vào hàng của các vị thần cũng phải tự thân nó là một phép màu. Kiển thức hạn hẹp của con người không thể định nghĩa được.
Đương nhiên là ngược lại cũng đúng với ta, kẻ đã đặt nửa bước chân vào hàng ngũ của các vị thần.
Mong muốn được sống của ta cũng trở thành một phép màu, bảo vệ ta trước ý định thù địch kia.
Ta triệu hồi một mặt trời tỏa nắng khác. Nó đã dễ dàng thiêu trụi cả một ngôi làng, nhưng kẻ thù trước mặt ta đã nuốt chửng nó như một củ khoai tây hơi ấm.
Một lần nữa, ta áp sát và chém nó bằng thanh kiếm xẻ núi.
Thanh kiếm lao tới con sâu bướm không chút phòng bị, nhưng nó xuyên thẳng qua cứ như thể con sâu bướm được làm từ nước.
***
Một phút trôi qua và ta nhận ra.
Ta không thể giết được thứ này.
Sự kiêu ngạo của ta khi tới nơi này đã biến mất từ lâu.
Về mặt thiên văn mà nói thì sự khác biệt này giống như mặt trăng và mặt trời.
Dù ta có là người phàm mạnh mẽ nhất trên đời, ta cũng chỉ là mặt trăng phản chiếu sức mạnh được ‘Đấng’ ban cho.
Và dù đối thủ có là một vị thần yếu cỡ nào đi nữa thì nó cũng là một ngôi sao, có thể tự thân chiếu sáng.
Vẫn còn một vấn đề quan trọng nữa với ta.
Tất cả các ‘trận chiến’ trước đây của ta đều là trò trẻ con so với hiện tại. Ta chưa từng phải trải qua một trận chiến cấp độ này trong đời, và nó làm ta nhận ra sự thiếu hụt kinh nghiệm đáng sợ của mình đối với các năng lực nhận được bằng Giáng Lâm.
Ta vung kiếm vô vọng thêm hai lần nữa.
Điều đó đã tạo ra một kẽ hở trong hàng phòng ngự của ta.
Đó chỉ là một kẽ hở nhỏ trong 1/1000 giây, nhưng... nếu đối thủ là một vị thần chân chính thì ta đã mất đầu mình 10 lần rồi.
... Cuối cùng thì, ta không thể chống trả lại đám xúc tu bạt ngàn.
- Kwang!
Ah. Cơ thể mình đã bay lại ngoài tầm kiểm soát rồi.
Mình sẽ bay lại bao xa nhỉ?
Bản thân cơ thể không gặp phải vấn đề gì, nhưng đó không phải là vấn đề.
Sức mạnh ‘Giáng Lâm’ không đời nào là vô hạn, và giới hạn của nó đang dần bộc lộ.
... Thất bại tất yếu của tôi đang tới gần.
Nếu như chúng ta không thể trốn thoát chứ đừng nói phá giải căn phòng này thì sao?
Tôi phải khiến nó trọng thương, ít nhất là khiến nó phải trì hoãn sự ra đời để đảm bảo một sự trốn thoát thành công.
Sau một hồi, tôi dừng bản thân lại bằng cách bám vào tường... hay đúng hơn là xác của Tinh Vân Long.
... Đó là khi tôi nghe thấy một giọng nói không thể giải thích.
[Ngươi đã nhận được sức mạnh lớn lao, nhưng ngươi vẫn chưa biết cách sử dụng nó đúng đắn]
“...Ngài là ai thế ạ?”
[Ngươi đã nhận được quyền năng thay đổi thực tại theo ý muốn, nhưng ngươi chỉ chiến đấu như một con khỉ?]
“Tôi không biết ngài là ai, nhưng tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài có thể giang tay giúp đỡ đấy.”
[Ta muốn một điều từ ngươi, nên ta sẽ giúp ngươi.]
Tâm trí tôi bay vút lên cao tới nơi thiên đường.
Tôi cảm thấy sự hiện diện của một tồn tại vĩ đại bên trong tôi.
Chỉ khi đó tôi mới hiểu ý nghĩa của ‘giọng nói’ vừa rồi.
‘Đấng’ đã ban cho tôi một khẩu súng, thế nhưng tôi chỉ vụt nó như một cây gậy.
Tôi phải trông ngu ngốc cỡ nào trong mắt các vị thần nhỉ?
***
Các vị thần là gì?
Ta hiểu sau nhiều lần nói chuyện, rằng các vị ‘thần’ mà Khách Sạn, Cục Quản Trị, và tòa Vatican nói tới khác xa với các đấng toàn năng của Thiên Chúa Giáo.
Như những vị được nhắc đến trong Hindu Giáo, hay Thần Thoại Hy Lạp, họ là những tồn tại siêu việt, nhưng vẫn có giới hạn.
Nếu vậy thì họ khác người phàm ở đâu, và tại sao lại được coi là thần?
Chỉ khi bước thêm một bước vào thế giới của các vị thần, thì ta mới hiểu được sự khác biệt.
Người phàm chỉ là diễn viên trên sân khấu, còn các vị thần là người xây dựng sân khấu đó.
Kẻ Không Được Sinh Ra lại xuất hiện trong tầm mắt của ta.
Ta mở miệng và sử dụng ‘Lời Nói Uy Quyền’ , định nghĩa lại thực tại.
“Ta tuyên bố với ngươi. Ngươi sẽ từ chối ta ba lần hôm nay.”
[Lải nhải vô ích – sức mạnh gì thế này?]
“Hỡi đứa con của Tinh Vân Long kia. Ngươi đã sử dụng người hầu của ngươi để thảm sát vô số sinh mạng vô tội, gieo rắc nghiệp chướng không ngừng. Thế nhưng, ‘Đấng’ có lòng bao dung và từ bi vô độ. Ngươi sẽ sám hối chứ?”
[Ngươi dám nói về nghiệp chướng khi giày xéo lũ kiến hôi sao? Ta chưa phạm phải bất cứ tội lỗi nào!]
Những kẻ không biết sám hối không có tư cách để được tự do,
Ngươi sẽ vĩnh viễn bị ràng buộc từ đây.
Những sợi xích bỏng cháy xuất hiện để trói kẻ tội đồ lại.
“Hỡi kẻ tội đồ không biết sám hối kia. Từ nơi tối tăm sâu thẳm này, ngươi đã không ngừng thèm khát thế giới trần tục, cũng như sự sống sáng ngời ngoài kia. Thế nhưng, ‘Đấng’ có lòng bao dung và từ bi vô độ. Ngươi sẽ thú tội chứ?”
[Nhảm nhí! Ta là con đầu lòng của Tinh Vân Long! Ta mang vận mệnh khai mở thế giới mới. Tại sao ta phải thèm khát những kẻ phàm nhân nhỏ nhoi!]
Những kẻ không vượt qua được sự tự ti không có tư cách để đối mặt với tương lai.
Ngươi sẽ vĩnh viễn bị tước đi khả năng phát triển từ đây.
Các thanh kiếm xuất hiện từ thinh không, xiên thẳng vào cơ thể của kẻ thù đã gục ngã.
Tất cả những sợi tơ hình thành bởi linh hồn của phàm nhân đều đã bị cắt đứt trước khi chúng kịp kết thành kén.
“Hỡi đứa trẻ không thể phát triển kia. Nghiệp chướng ngươi đã tích tụ giờ đây đã quay trở lại với ngươi. Ngày phán xét đã rất gần. Thế nhưng, ‘Đấng’ có lòng bao dung và từ bi vô độ. Ngươi sẽ chấp nhận thất bại và cúi đầu trước ta không?”
[Ta... là con rồng đầu lòng... Ta có thể chết chứ không cúi đầu hèn nhát.]
Giọng nói của đứa trẻ run rẩy, và nó còn không dám nhìn thẳng vào mắt ta.
Những kẻ không dám đương đầu với nỗi sợ đã đánh mất quyền được tự quyết.
Ngươi sẽ bị tước đi trí tuệ từ đây.
Sự run rẩy ngừng lại, và đứa trẻ đó cuộn lại thành một quả cầu.
Không lâu sau, nó dần bò như một con sâu bướm thực thụ
“Ahh, quà là một bị kịch. Ta đã cho ngươi ba cơ hội. Ta đã cho ngươi cơ hội để sám hối, thú tội, và nhận lỗi. Thế nhưng, ngươi đã từ chối ta cả ba lần, vậy nên sao ngươi không thể không trả giá?”
Đứa trẻ không còn trí tuệ thét lên một tiếng dài.
[AAAAAAAA!]
“Ngươi là một tội nhân. Thế nhưng, ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ. Lòng từ bi bao dung của ‘Đấng’ là vô độ. Cho dù ngươi đã tích tụ vô số nghiệp chướng, ngươi vẫn còn một cơ hội nữa. Hỡi đứa trẻ kia, ngươi có thể từ bỏ tội lỗi của ngươi và trở về với vòng tay của mẹ, người đã chờ hàng thế kỉ để ngươi quay lại không?”
Cuối cùng thì đứa trẻ đã từ chối ta ba lần đã buông bỏ mọi thứ vào lần thứ tư, và chấp nhận lời của ta.
Kẻ Không Được Sinh Ra hóa thành một luồng ánh sáng và bắt đầu nổi lên.
‘Lời Nói Quyền Uy’ kết thúc, và sức mạnh của Giáng Lâm rời khỏi cơ thể ta.
***
Han Kain
Phép màu đó kết thúc và ‘tôi’ tỉnh lại.
Chuyện quái gì đã xảy ra, và lúc cuối cùng đó là áo?
Tôi chẳng hiểu được bất cứu thứ gì; cứ như thể tôi vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.
Đứng giữa không trung, tôi đang run rẩy thì khắp nơi – xác của Tinh Vân Long dần cử động.
- Thùng!
Tôi lập tức bị gửi tới đâu đó.
Khi tôi tỉnh lại, tôi thấy mình trong một khoảng không vô tận, và một con ‘rồng’ trực tiếp nhìn thẳng vào tôi. Mỗi con mắt của nó to hơn cả một cái hồ, còn mỗi chiếc vảy to hơn một hòn đảo.
Cứ như cả mặt trời đang nhìn vào tôi.
[Ngươi đã hiểu chưa?]
“Hiểu? Ý ngài là gì?”
[Cách sử dụng sức mạnh]
...Chỉ khi đó tôi mới nhận ra con rồng này là người đã giúp tôi lúc nãy.
Cùng lúc đó, tôi cũng hiểu ra một chuyện khác.
Lí do Tù Nhân – hay kẻ chúng tôi tưởng là Tù Nhân – Kẻ Không Thể Được Sinh Ra không hiểu gì về Khách Sạn!
“Ngươi là tù nhân của phòng này đúng không? Ngươi bị Khách Sạn giết à? Ý ta là, ngươi vẫn còn sống mà?”
[Ta đã thực sự chết. Đây giống một chút linh tính còn sót lại hơn, và ta không còn thời gian nữa.
Ngươi đã giúp ta rất nhiều để đạt được mục tiêu. Ngươi có câu hỏi gì không?]
...Câu hỏi à.
Có rất nhiều câu hỏi chứ. Tôi còn chẳng biết nên hỏi gì.
Tôi hỏi câu đầu tiên nghĩ ra.
“Khách Sạn là gì? Tại sao nó lại nhốt chúng ta? Và ngươi nói đạt được mục đích là gì? Các Tù Nhân có mục đích gì?”
[Không may là, ta chỉ có thể trả lời câu hỏi sau. Mỗi Tù Nhân đều có mục đích riêng. Còn ta mong muốn con mình được cứu rỗi.]
“Con của ngươi được cứu rỗi à?”
[Kể cả phàm nhân các ngươi cũng quý trọng con mình mà; thì ta sao khác được chứ? Đã quá lâu rồi, ta phải nhìn đứa con của mình quằn quại trong địa ngục, thúc đẩy bởi một mong muốn bất khả thi. Ta thực tâm muốn đứa trẻ đó có ‘một cơ hội nữa’]
Nói vậy, con rồng quay lên trời.
Ánh sáng của Kẻ Không Thể Sinh Ra nhấp nháy như một con bướm, rồi nó bay ngang qua không gian.
[A. Con của ta. Cuối cùng thì, Phật Tổ sẽ cho con một cơ hội khác.]
“Cơ hội khác mà ngươi nói tới là gì?”
Không gian bắt đầu rung chuyển. Đã tới lúc “phá giải” và hạ màn rồi.
[Vượt qua thử thách à? Khách Sạn giờ đây là như vậy sao? Leo lên các tầng trên và ngươi sẽ biết thôi. Nó là thứ cả phàm nhân lẫn siêu nhân đều thành tâm mong muốn. Nơi này là nơi duy nhất trong vũ trụ ngươi có thể làm được điều đó.]
Cả vũ trụ chỉ có Khách Sạn này làm được à? Nó là gì nhỉ?
[Đây có lẽ là kết thúc của ta, nhưng con của ta đã sám hối rất lâu trong địa ngục này rồi, nên nó chắc chắn sẽ nhận được ‘cơ hội thứ hai’.]
Con rồng nhắm mắt lại như thể đã nói xong.
Dù nó nói rất nhiều, nhưng tôi cũng không thể hiểu được những phần quan trọng. Xét trên việc con rồng có để lại di ngôn, thì có vẻ nó không che giấu thông tin gì với tôi.
Thay vào đó, có vẻ Khách Sạn vẫn có những hạn chế khiến nó không thể nói ra toàn bộ chi tiết.
Không lâu sau, tôi cũng có thể cảm thấy cơ thể mình rung lắc, và một cuốn sách xuất hiện trước mặt mình.
Tôi ôm lấy quyển sách và chờ khoảnh khắc đó tới.
[Để ta nói lại lần nữa. Cảm ơn ngươi. Và... cẩn thận nhé. Ta có thể cảm thấy một ác ý đằng sau kẻ đã cho ngươi ‘Giáng Lâm’]
Chuyện xảy ra ngày hôm nay nằm ngoài phạm vi hiểu biết của con người.
Thế nhưng, vẫn còn vài thông tin bỏ ngỏ.
“Địa Ngục” và “Sám Hối”.
... Cục Quản Trị Tai Ương gọi những tồn tại siêu việt bị giam cầm trong Khách Sạn là “Tù Nhân” à?
Thế có nghĩa là, nơi đây là một hố sâu địa ngục giam cầm những thực thể siêu nhiên sau khi chúng làm điều ác? Nếu vậy thì ‘Kẻ Không Được Sinh Ra’ vừa bay mất dưới dạng luồng sáng kia sẽ ra sao?
Nó đã trả giá cho tội lỗi của nó trong một khoảng thời gian rất dài rồi, đồng thời sám hối với năng lực của ‘Đấng’, vậy nó sẽ nhận được “cơ hội khác” ở đâu đó à?
Không thể nói được. Tới nước này tôi còn không chắc mình đang đoán bừa hay suy luận có cơ sở nữa.
Tôi định dùng Lời Khuyên Hiền Giả nhưng chắc nó cũng vô ích.
Kể cả con cú đó cũng thuộc quản chế của Khách Sạn, nên khả năng cao tôi cũng không thể nhận được Lời Khuyên hữu ích.
Tù Nhân ở đây là có lí do. Tôi hiểu rồi, thế tại sao chúng tôi ở đây?
Khoảng không đó dần sụp đổ.
Mọi thứ quanh tôi tan thành cát bụi, và cơ thể của Tinh Vân Long cũng thế. Tới giờ khắc cuối cùng, con rồng đó vẫn nhìn về phía đứa con đang đập cánh của nó, sau khi nhận được ‘cơ hội nữa’.
Dù tôi không thể hiểu được gì cả, thì tình cảm của con rồng vẫn là thứ tôi có thể thấy được.
Ngay lúc này, Tinh Vân Long không phải là kẻ sáng thế hay Tù Nhân của Khách Sạn.
Nó chỉ là một tồn tại đã làm hết khả năng của mình để đứa con mình có một tương lai tốt hơn.
...Lần đầu tiên kể từ rất lâu rồi, tôi nhớ về bố mẹ mình.
Một thông báo hiện lên.
Bạn đã thành công!
Dinh Thự Kinh Hoàng. Một kẻ muốn phục sinh tà thần! Bi kịch này bắt đầu với cái chết của Tinh Vân Long.
Thế giới chìm vào hỗn loạn sau cái chết của vị thần, sau đó Sứ Đồ đã có âm mưu hoàn thiện cơ thể của thần sơ sinh, thứ không thể được sinh ra bên trong xác của vị thần kia!
Sứ Đồ bạn đã tiêu diệt có lẽ là kẻ thù của cả nhân loại, nhưng lại là đấng cứu thế của thế giới bên kia.
Nhưng tất cả chỉ là vậy thôi. Chẳng có lí do gì để đứng núi này trông núi nọ!
Một Sứ Đồ có thể liên tục trộm cơ thể của đồng đội, và chủ nhân biệt thự che giấu thông tin đến tận cùng!
Thêm nữa là bạn đã quên gợi ý do bối cảnh thay đổi đã gây nên nhiễu loạn.
Trận chiến của bạn chống lại vị thần không thể sinh ra là vô cùng ấn tượng, cho dù tình huống khi đó đã bị đẩy tới bờ vực diệt vong!
Thế nhưng, chúng tôi mong bạn sẽ không bao giờ chọn lối chơi ‘hardcore’ này nữa. Chúc mừng.
***
***
***
***
Một đồng đội của bạn đã phá giải lời nguyền! Chúc mừng! Phá giải lời nguyền cho phép mọi người trở về bình an.
Bạn đã nhận được Di Sản, “Hóa Thần Chi Thư.”
Này là Lời của jesus nói với Peter, rằng ngươi sẽ chối bỏ ta ba lần. Nói thật mình khá mệt vụ dịch những trích dẫn từ Kinh Thánh, tại bản thân không theo đạo, và còn phải tìm hiểu thêm về ngữ cảnh để dịch cho chuẩn nữa :( Hóa Thần Chi Thư, hay Book of Incarnation. 화신 (Hwasin) hay Hóa Thần có nghĩa là đạt được đẳng cấp thần linh. Còn Incarnation thì nó giống hóa thân, hiện thân hơn là hóa thần.