Lần thử thứ 4
Han Kain
Ánh sáng chiếu thẳng từ bầu trời xuống, và cơ thể tôi đau đớn không tưởng nổi!
Mắt tôi nhìn thấy những màu sắc trước đây không thể nhận ra, và tai tôi nghe được những âm thanh trước đây không thể nghe thấy.
Giác quan thứ sáu và thứ bảy. Những giác quan sống dậy không ngừng, và lượng thông tin mà não bộ con người không thể xử lí trào vào như lũ quét.
...
Tôi đã hiểu giữa cơn đau giằng xé.
Giáng Lâm giống như lột xác vậy.
Bạn có còn nhớ cuộc đời của bạn trước 5 tuổi không?
Không nhiều người nhớ được cuộc đời thời ấu thơ của họ sau khi trưởng thành. Có lẽ khi còn bé, chúng ta đã căm thù mặt đất trơn trượt làm chúng ta vấp ngã. Chúng ta có thể cũng ghét bố mẹ mình vì mớm cho những đồ ăn trẻ em vô vị.
Thế nhưng nhìn lại thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng, tới mức thảm hại đúng không?
Kể cả khi có video quay lại cảm xúc của chúng ta khi đó, con người trưởng thành của chúng ta khi xem lại cũng sẽ chỉ mỉm cười, nói rằng bản thân mình khi bé đáng yêu thật, rồi quên đi lần nữa.
Cứ như vậy, tôi hồi ấu thơ và tôi hiện tại giống như trước và sau khi phá vỡ lớp vỏ.
Thông qua việc phát triển, con người đã tìm được bản ngã của họ. Sau khi nhận được trí tuệ bên ngoài lớp vỏ ấu thơ, chúng ta sẽ coi mọi chuyện trong quá khứ là không quan trọng.
...Giờ, tôi cảm giác rằng lớp vỏ của tôi sẽ một lần nữa được ‘phá vỡ’, tương tự như lúc nó đã vỡ ra khi còn bé.
Từ giờ, tôi sẽ là Han Kain, nhưng không phải Han Kain của trước đây.
***
Thiên Tử
Ta mở mắt.
Các cảm giác tinh tế mà ta nhận được sau khi được ‘Đấng’ ban tặng năng lực này, căng tràn trong cơ thể ta. Ta nhẹ nhàng dậm chân, và cơ thể của ta bay lên không trung, nghiền nát mặt đất phía dưới.
Không khí của hành tinh này chẳng khác nào dòng nước gây cản trở hành động của ta.
Thế giới này nhỏ và đáng thương tới nhường nào?
Làm sao con người có thể sống ở nhà tù nhỏ này?
Dù sao thì cũng chẳng quan trọng.
Ta đã ra khỏi kén, và không cần phải than khóc về những bất hạnh của tuổi thơ nữa.
Ta nên giải quyết tên Sứ Đồ thế nào nhỉ?
Chẳng cần lo về độ khó nữa. Một tên sứ đồ của một vị thần giả mạo chẳng khác nào một con côn trùng cỡ lớn. Gọi nó là một con bọ hung cũng được.
Thế nhưng, nhập xác là một năng lực phiền phức.
Ta ngay lập tức nghĩ ra vài cách ngăn chặn nó, nhưng quyết định sử dụng cách dễ nhất. Ta chỉ tay lên trời, rồi nhàn nhã vẽ một vòng tròn.
Và thế là, một mặt trời khác xuất hiện trên trái đất.
Mặt trời đầu tiên trên bầu trời là Mặt Trời Rộng Lượng ban cho thế giới này sự sống, nhưng mặt trời thứ hai đang xuất hiện này là Mặt Trời Phẫn Nộ, thanh tẩy ô uế trên mặt đất.
Mặt Trời Phẫn Nộ tỏa ra một tia sáng, và ngay lập tức khu làng phía dưới bùng cháy.
Không lâu trước khi mọi con người trong bán kính vài km bị thiêu rụi. Tên Sứ Đồ, kẻ vẫn đang ẩn náu trong làng với vài trò vặt, lại phải ra mặt lần nữa.
“Ngươi là kẻ quái nào? Làm sao một con người có thể sở hữu sức mạnh này? Tòa thánh Vatican đã triệu hồi một thiên thần hay gì à?”
Nhảm nhí thật.
“Ngươi nghĩ cái hạng như tòa thánh Vatican có thể triệu hồi ta à?”
Cơ thể tên Sứ Đồ dần bị nung chảy.
Ta chẳng thích chơi trò rượt bắt với một con bọ, nên ta đã thiêu trụi toàn bộ con người ở xung quanh. Không có cơ thể nào nên tên Sứ Đồ sẽ phải trở về thể xác thực ở nơi dơ bẩn kia.
Bỏ lại thế giới chìm trong biển lửa, ta di chuyển tới ngọn núi phía sau.
Ta nhớ lại những ‘kí ức con người’ còn sót lại trong đầu.
Ah! Cuộc đời của một con người thật mong manh và thảm hại làm sao? Bọn chúng có mắt nhưng không thể nhìn, có tai nhưng không thể nghe.
Cuộc sống không thể cảm nhận được các thay đổi của thiên nhiên hẳn phải là một bi kịch.
...
Đó là khi ta cảm nhận được một ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Ta ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời, hơn 30,000km cách mặt đất, ta thấy một vệ tinh nhân tạo đang quan sát ta. Một vệ tinh được Vatican tạo ra để giám sát thế giới à?
Thật khó chịu. Bọn chúng là ai mà dám quan sát ta?
Ta nắm tay lại và triệu hồi sức mạnh của sấm sét.
- Ùng! Ùng!
Một tia sét xuyên thẳng bầu trời từ dưới đất và phá hủy vệ tinh kia.
***
Sau khi đi qua cánh cửa trên ngọn núi, ta tới một thế giới sắp diệt vong sau khi mất đi vị thần của nó.
Các xúc tu ngay lập tức tóm lấy ta ngay khi ta đặt chân vào.
Sau khi xé xác chúng, ta nhìn quanh. Có hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn sinh vật của thế giới này tụ tập quanh cánh cửa.
“Cái gì thế này? Lễ đón mừng à?”
Đó là khi một giọng nói vang lên từ phía xa
“Đồ quái vật! Chết đi! Hỡi thần linh! Ban cho con sức mạnh!”
“Khôi hài thật. Ngươi nghĩ một thế giới chẳng có gì ngoài gà con có thể giết được một con hổ sao?”
Ta phẩy tay một lần và triệu hồi mặt trời thứ hai trên bầu trời – Thực ra là mặt trời đầu tiên của thế giới này.
Thế giới đáng thương này còn chẳng có mặt trời.
Tia sáng từ quả cầu lửa rực cháy đó lập tức khiến hệ sinh thái ở đây bốc hơi.
“Hahahaha!”
Thế này khá thú vị đấy chứ. Ta chắc cũng làm nóng người được một chút rồi.
Phẩy tay thêm lần nữa, ta triệu hồi một thanh kiếm lớn tới mức xuyên cả mây trời.
Ta vung kiếm và tận hưởng bản thân tới khi chẳng còn gì sót lại ở thế giới này nữa.
Thế này chắc là đủ để Khách Sạn coi vùng đất thánh này như đã bị phá hủy rồi. Ta liền quay sang tên Sứ Đồ, kẻ đã hiểu ra chạy trốn cũng vô ích.
“Con có thể hỏi danh tính của ngài không?” hắn hỏi
“Giờ ngươi giở giọng lịch sự rồi à?”
“Con đã nhận ra ngài là một thực thể chân chính tới từ thiên đường.
Vậy tại sao ngài lại chĩa mũi kiếm vào vị thần con đang phục vụ?
Con tin là ngài không được Vatican cử tới. Không đời nào bọn chúng có đủ sức mạnh để triệu hồi ngài.
Nếu ngài thu kiếm, con chắc là vị thần sẽ tha thứ cho ngài.”
“Nếu không thì sao? Ngươi có sức mạnh để trừng phạt ta không?”
“...”
“Cũng thú vị đấy. Ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản.”
“... Dù tôi không biết ngài có thể là ai, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Vài linh hồn cao cấp đã được hiến tế, và sự ra đời của vị thần nơi đây sắp tới rồi.”
“Ah, ta biết rồi nhưng cũng hơi phiền phức đấy.”
“Vậy nên mong ngài thu kiếm lại và -”
- Vù!
Ta không muốn phí lời vô ích.
Không may là, không thể ngăn chặn con bướm kia ra đời rồi.
Ngay từ đầu thì quá nhiều người chơi của Khách Sạn đã bị giết. Ahri và Songee đã chết mà không phải một phần của nghi thức nên không tính, nhưng những người còn lại thì khác.
Seungyub và Elena chết trong biệt thự dưới tay bọn quái vật nên chắc chúng đều bị coi là vật tế.
Ngoài ra thì Mooksung và Eunsol cũng bị coi là vật tế sau khi bị nhập xác.
Bọn chúng thì đều không thể so sánh được bằng Ahri, nhưng linh hồn của bọn chúng cũng cao cấp hơn người bình thường đáng kể.
Bình thường thì, phá giải sẽ là bất khả thi và trốn thoát là lựa chọn tốt nhất, nhưng có vẻ là với ta thì không phải như vậy.
Tại sao lại là bất khả thi? Vì tà thần đã được sinh ra rồi à?
Không phải thần linh nào cũng cùng đẳng cấp.
Một con gà con có thể nghĩ rằng một con voi sơ sinh là thần, nhưng trong thế giới của loài voi thì con voi sơ sinh đó chẳng khác nào một đứa trẻ.
Thêm nữa là, sao một thứ sinh ra sau khi nuốt tàn dư của một vị thần đã chết, cùng xác người phàm, lại có thể được coi là thần chân chính!?
***
Ta trở về Trái Đất từ chiều không gian kia, và cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ gần biệt thự.
Cái kén chắc cũng sẽ xuất hiện sớm thôi.
Sau khi nhận ra cái kén thậm chí còn chưa được triệu hồi, ta có một kế hoạch tuyệt vời hơn. Ta đã sẵn sàng chiến đấu với con bướm nếu cần, nhưng có cần phải đợi tới khi nó trở thành con bướm không?
Một con sâu ngọ nguậy trong bụng mẹ nó sẽ dễ nghiền nát hơn là một con bướm biết bay lượn xung quanh.
Sau khi triển khai kế hoạch, ta quỳ xuống và quay mặt lên trời để đề phòng.
Con khẩn cầu ngài, thưa ‘Chủ nhân’.
Con trai của ngài muốn nhận lấy hiểm nguy, vậy mong ngài hãy soi rọi ánh sáng.
...
“Hả? Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra?”
“C, Cái gì?”
“Cậu...!”
Yu Songee và Cha Jinchul tỉnh giấc và lắp bắp, nhưng Ahri nhìn ta và hỏi.
“Cậu hồi sinh chúng tôi à?”
“Ta đã làm vậy. Và đừng quên bày tỏ lòng thành kính của các ngươi.”
“...Vâng thưa ngài. Con xin lỗi vì đã bất kính. Nhưng phục sinh – có vẻ là Thiên Nữ cũng không phải là kẻ duy nhất có thể sử dụng phép màu vô lý này.”
Songee và Jinchul ngồi phệt xuống vì sốc sau khi thấy ta. Trong khi đó, dù đang run rẩy, Ahri vẫn đang đứng cao và nhìn thẳng.
Đó là một cảnh tượng thú vị nên ta hỏi.
“Ngươi nghĩ ta mang các ngươi trở lại để làm gì? Để ta nói cho biết thì phục sinh cũng cần rất nhiều năng lượng của ta.”
Ahri lặng lẽ cúi đầu trước khi lên tiếng.
“Chiếc kén sắp xuất hiện rồi. Con nghĩ ngài đang muốn chống lại Kẻ Không Thể Được Sinh Ra. Có vẻ là ngài vẫn đang cẩn trọng trong trường hợp thất bại.”
Đầu óc cô ta vẫn tương đối nhanh nhạy.
“Phải rồi. Dù nó chưa được sinh ra, một vị thần vẫn là một vị thần. Ta không thể nắm chắc phần thắng và vẫn có khả năng thất bại lớn. Thế nhưng, cho dù ta có thua, nếu như ta có thể gây đủ sát thương thì sự ra đời của nó vẫn bị trì hoãn.”
“Và chúng con sẽ trốn thoát nếu tách đủ xa.”
“Nên đừng làm gì cả mà chỉ tập trung chạy thoát thôi.”
Ngay sau khi ta chuẩn bị đi xuống tầng hầm, Ahri đột nhiên khom lưng và nói trong một giọng thành kính nhất ta từng nghe.
“Hỡi kẻ giáng lâm từ thiên đường. Con thật sự mong ngài giải lời nguyền với lần thử này. Ngài đang sử dụng sức mạnh của một vị thần; nên là sẽ thật đáng tiếc nếu ngài không thể đánh bại một con sâu bướm mà. Phải không?”
Hmm. Có vẻ đứa trẻ này đang mỉa mai ta chứ không phải thành kính. Theo một cách nào đó thì việc đứa trẻ này có thể vô lễ như vậy, dù đã chứng kiến sức mạnh của ta cũng khá ấn tượng theo một cách riêng.
Thế nhưng, nó không sai.
Ta đi xuống tầng hầm.
***
Một cuốn sách đang phát ra ánh sáng xanh.
Oh ho. Đây là Di Sản của phòng này à?
Có vẻ là một cuốn quỷ thư mà Kẻ Không Thể Được Sinh Ra đã truyền lại cho tên Sứ Đồ. Ta cầm nó lên và kiểm tra trang bìa.
Có vẻ nó không phải là một món đồ ấn tượng lắm, nhưng nó cũng có tác dụng của nó. Thứ này sẽ tương đối hữu ích trong Khách Sạn.
Đó là khi một giọng nói xa xăm truyền tới trong đầu ta.
‘Tại sao ngươi lại làm điều này?’
“Ngươi vẫn hỏi được câu này à?”
‘Tại sao. Tại sao. Tại sao. Tại sao! Tại sao ngươi lại quấy rối ta! Ta sẽ biến ngươi thành người hầu của ta!’
Cùng với đó là một luồng năng lượng vô cùng tà ác chảy ra từ cuốn sách.
Tất nhiên thì nó cũng chẳng có nhiều ý nghĩa.
“Haha! Có vẻ ngươi vẫn còn muốn một đồ đệ khác hả? Nhưng sao một con sói con có thể làm đồ đệ của một con chó?”
‘Ta sẽ tự tay giết ngươi!’
***
Ta được chuyển tới một khu ẩm thấp. Trong khi ta rơi tự do xuống hố sâu không đáy, ta nghĩ lại những gì xảy ra trong Lần thử thứ 3.
Con bướm chui lại vào trong kén để tái tạo chiếc cánh bị hỏng, và mọi người đã trốn thoát để tới với Lần thử thứ 4.
... Tại sao nó lại làm chuyện ngu ngốc như vậy? Nếu nó không tự mình chui vào kén thì mọi người đã không thể trốn thoát.
Để tái tạo lại đôi cánh trước khi tạo ra thế gới mới à?
Nó đã bị giam cầm bên trong Khách Sạn rồi, vậy thì sao còn phải tạo ra thế giới mới bên trong nó nữa làm gì?
Cách hành động như vậy hoàn toàn không thể giải thích, trừ khi nó không biết mình bị giam ở trong Khách Sạn.
Có phải là vì đây không phải Lần thử thứ 5 không?
Nghe có vẻ không đúng lắm.
Trong phòng 103, Songee nhận được Di Sản ngay trong lần đầu tiên, và ‘Kẻ Nuốt Chửng’ cũng biết về hệ thống của Khách Sạn.
Kẻ phải chờ tới Lần thử thứ 5 để biết về Khách Sạn là ‘Địch Thủ’, không phải ‘Tù Nhân’. Tù Nhân đáng ra từ đầu phải biết là nó bị giam cầm trong Khách sạn.
Ngoài ra thì vẫn có cuộc đối thoại ngắn ngủi nhưng bất an vừa rồi.
Sinh vật này phải ấu trĩ và trẻ con tới mức nào?
Con sâu bướm kia giống một đứa trẻ đang hờn dỗi hơn là một vị thần.
... Ta không chắc lắm.
Dù cho đã vượt qua giới hạn của con người, Khách Sạn này vẫn đầy bí ẩn.
Không lâu sau, ta thấy con sâu kia bò trườn từ phía xa.
Tạm thời thì ta quyết định tập trung vào trận chiến trước mặt.