Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Chương 101-200 - Chương 106: Thời Gian Tiệc Tùng (8) – Thú Nhận

Đêm Thứ Hai, Thời Gian Tiệc Tùng

Han Kain

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở một nơi giống một phòng hội nghị sạch sẽ. Giọng trong trẻo của Ahri vang lên từ xung quanh.

“Mục tiêu quản trị lần này là ‘Thực Mộng’. Dựa vào báo cáo, nó lần đầu được phát hiện vào năm 1924 gần London. Sau khi đào sâu vào tâm trí vật chủ, nó khuấy đảo những kí ức đau thương của họ và ăn cơ thể của họ. Vật chủ ưa thích là những con người sáng tạo, trẻ trung và dễ xúc động. Để ăn mà ‘không bị phát giác’, nó tạo nên những hiện thân từ kí ức của vật chủ, rồi phát tán ra xung quanh. Trong khi các con người xung quanh phải chiến đấu với những hiện thân kia, thì Thực Mộng sẽ ăn cơ thể lẫn tâm trí của vật chủ tới mức không thể cứu chữa.”

“Mục tiêu là lập tức triệt hạ nó. Phương pháp là có một đặc vụ có thể chất vượt trội so với vật chủ nằm bên cạnh. Thực Mộng sẽ rời bỏ vật chủ rồi chuyển sang mục tiêu ngon hơn. Đặc vụ khi đó sẽ làm cho Thực Mộng bị bỏ đói trong thế giới nội tâm của họ, rồi tiêu diệt nó một khi nó rời khỏi cơ thể của Đặc vụ.”

“...”

“Thế nào hả? Em có nghe giống đặc vụ không?”

“Đó là cách đặc vụ được thông báo về nhiệm vụ ở Cục hả?”

“Ừ.”

“Vậy em nói em chọn anh vì anh trông ‘ngon’ hơn Seungyub, hả?”

“Thật tình thì chẳng cần là anh đâu. Seungyub đã nửa chết rồi và trong mắt của Thực Mộng, hay Bướm Ác Mộng thì cậu ta đã là một bữa gần xong rồi. Nó sẽ bay sang bất cứ ai nằm ngủ cạnh bên thôi. Lí do em chọn anh đơn giản chỉ là em có điều muốn nói.”

Có điều muốn nói à? Tôi có thể đoán được nó là gì rồi, nhưng liệu bây giờ có phải lúc không? Seungyub đang hấp hối kia kìa?

“Không cần lo về Seungyub đâu. Con bướm đã bay sang cơ thể anh rồi. Thực ra, anh và em nói chuyện thế này cũng là một phần của việc tiêu diệt con bướm rồi.”

“Sao có thể như thế được?”

“Anh thấy gì xung quanh chúng ta?”

“Không có gì ngoài hai người chúng ta.”

“Mọi thứ rất phức tạp, nhưng em chỉ nói là em đã cô lập tâm trí của hai chúng ta thông qua Cổ Huyết. Con bướm vẫn đang tìm chúng ta – nó vẫn đang sử dụng năng lượng của nó mỗi giây, và sẽ sớm rời khỏi cơ thể anh vì mệt thôi.”

“Cổ Huyết à?”

“Thông tin của em thay đổi trên cửa sổ hệ thống, phải không?”

“Ừ.”

“A ~ Em biết ngày này rồi cũng sẽ đến mà.”

Ahri thở dài rồi ngồi xuống cạnh tôi.

“Thế nên em chắc chắn anh sẽ có rất nhiều câu hỏi, vậy nên hỏi đi.”

“Phước Lành thật sự của em là gì? Trên cửa sổ của anh hiện ???”

“Bật cửa sổ hệ thống của anh lên đi.”

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 34

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng Hầm, Phòng Leo Núi

Lời Khuyên Hiền Triết: 1

Ahri phẩy tay một cái.

[Giờ thì sao? Đây là năng lực Phước Lành của em. Sức mạnh khám phá bí mật của Khách Sạn, và che giấu bí mật của bản thân. Phước Lành của ‘Bí Mật’]

Nói thật thì tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi không nghĩ tồn tại một năng lực có thể làm thay đổi nội dung cửa sổ hệ thống như thế này!

“Bí Mật à?”

“Vâng.”

“Đây là một phước lành kì lạ đấy... Chẳng phải kì lạ khi có một phước lành để đánh lừa ‘Trí Tuệ’ à? Chuyện năng lực kiểu này tồn tại để nhắm tới các người chơi khác, chứ không phải Phòng Nguyền Rủa thì...”

“Sự thật rằng anh thấy nó kì lạ, mới chính là điểm mạnh nhất của nhóm chúng ta.”

“Cái gì?”

“Năng lực của Phước Lành bị chi phối rất nhiều bởi bản thân người chơi. Lí do không ai có một năng lực nhắm vào đồng minh là vì mọi người đều không ai có suy nghĩ như vậy. Kể cả ‘Bí Mật’, nếu là một người trong nhóm sở hữu nó thì sẽ không tồn tại năng lực đánh lừa ‘Trí Tuệ’.”

“...”

“Để em nói về quá khứ - nhóm đầu tiên em gặp. Khách quan mà nói, họ là những con người tuyệt vời đầy tài năng. Phân nửa là đặc vụ thuộc Cục Quản Trị, và nửa còn lại là các đặc nhiệm, bác sĩ và giáo sư. Cả về thể chất lẫn tinh thần, họ đều thuộc nhóm 0.01% của nhân loại. Với tất cả những tài năng ở đó, liệu họ có trốn thoát được Khách Sạn không? Anh nghĩ sao?”

“...”

“Hai người đã chết trước khi vượt qua Tầng 1, và hành trình khai phá bị dừng lại ở tầng 2. Em có thể trốn thoát thuần túy dựa vào may mắn, nhưng trong một thời gian rất lâu, không ai có thể về Trái Đất. Tất cả đều đã chết. Anh nghĩ vấn đề khi ấy là gì?”

“...”

“Họ đều là những tài năng xuất chúng từ độ tuổi nhỏ. Họ đều có ham muốn ganh đua và đạt được thành công. Em không nói rằng họ là rác rưởi của nhân loại – họ là những công dân nghiêm chỉnh trên Trái Đất và đã đóng góp rất nhiều cho xã hội. Thế nhưng, ở Khách Sạn không có giai cấp lẫn đầy rẫy hiểm nguy này, họ đã cho thấy bản chất thật của mình. Em không phải nói cụ thể phải không? Hai người đã chết ở Tầng 1 đó đều bị cùng một người chơi giết.”

“Có phải mẹ em là uhh...”

“Em hiểu điều anh đang lăn tăn. Em cho rằng giả thuyết này cũng là tự nhiên, vì em sinh ra ở trong Khách Sạn, tại một nơi như vậy nữa. Nhưng không – mẹ em là đặc vụ mạnh nhất của Cục Quản Trị và cực kì có uy quyền. Cô ấy là loại người sẽ tấn công trước chứ không bị tấn công. Hơn nữa là cô ấy không ‘đẻ’ ra em.”

“Cô ấy không đẻ ra em? Ý em là sao?”

“Đó là một điều em đang cố điều tra. Tới lúc em sinh ra, thì đã khó mà có thể nói chuyện bình thường với mẹ rồi. Đằng nào thì, đó là những gì đã xảy ra với đội thứ nhất. Đấy là một trải nghiệm kinh khủng với em, nhưng có lẽ những người điều hành Khách Sạn cũng không thoải mái gì lắm. Mục tiêu của họ chắc cũng không phải bắt cóc con người và bắt họ chết vô nghĩa, phải không? Và mọi người là nhóm tiếp theo được chọn. Cứ như là đảo ngược hoàn toàn ưu và nhược điểm của nhóm cũ kia vậy.”

“Đảo ngược ưu và nhược điểm à...”

“Mọi người nếu xét trên phương diện cá nhân thì, đây là sự thật không thể chối cãi nhé. Có một học sinh trung học bình thường, một học sinh cao trung... Jinchul cũng thế. Nói thẳng thì anh ta cũng chỉ tốt nghiệp đại học với một sự nghiệp khó khăn mà thôi. Và anh cũng là tân sinh viên đại học.”

“...”

“Nhưng tất cả mọi người đều có mối quan hệ tuyệt vời. Sau khi biết điều kiện nhận được Di Sản phụ thuộc rất nhiều vào đóng góp ở trận chiến cuối cùng, rất có thể mọi người sẽ đánh nhau để nhận được Di Sản, nhưng tới giờ không ai có ý đồ như vậy.”

“Chúng ta không phải được chọn vì tốt bụng đấy chứ...”

“Tốt bụng đơn thuần chưa phải là một ưu điểm. Quan trọng là, ‘Họ có tinh thần làm việc nhóm không?’ và nhóm chúng ta cực kì mạnh trong khoản đó. Khi họ nghĩ cái chết là cần thiết cho cả nhóm, thì một học sinh trung học cũng không ngần ngại hi sinh bản thân. Thậm chí một người mạnh hơn hẳn, người có thể nghĩ tới việc kiểm soát toàn bộ tổ đội, cũng không làm vậy mà đưa quyền quyết định cho một người khác sáng suốt hơn. Em không nghĩ những người như vậy là thường gặp ở thế giới này đâu.”

Ahri đánh giá sức mạnh của nhóm chúng tôi dựa trên kinh nghiệm làm việc với hai nhóm hoàn toàn đối lập.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đi kèm đó, tôi đã sắp xếp lại những thông tin nghe được.

Phước Lành của Ahri là ‘Bí Mật’ – năng lực tìm ra bí mật của Khách Sạn và bảo vệ bí mật của bản thân. Lí do em ấy có năng lực nhắm tới người chơi khác là do trải nghiệm cá nhân. Nhóm đầu tiên em ấy chứng kiến là một Tổ Đội Địa Ngục đã chiến đấu chống lại lẫn nhau thay vì chống lại Khách Sạn, và đó là lí do Ahri nghĩ mình nên kìm hãm những đồng đội khác khi quay lại Khách Sạn.

“Câu hỏi tiếp theo của anh là gì?”

“Anh hiểu được phước lành của em, thế còn đống siêu năng lực em vẫn sử dụng bấy lâu nay thì sao? Họ dạy em ở Cục Quản Trị à?”

“Nếu Cục có khả năng truyền siêu năng lực thì giờ này Mooksung cũng thành siêu nhân. Đó là sức mạnh của một Di Sản có tên ‘Cổ Huyết’, thứ mà em chia sẻ cùng với mẹ.”

“Cổ Huyết?”

“Em nghe nói họ nhận được sau khi đánh bại một con ma cà rồng ở Tầng 1. Mẹ em sau đó được cả nhóm gọi là ‘Huyết Ma Nữ’.”

Ma Cà Rồng.

Giờ tôi nghĩ về nó thì rất nhiều các năng lực Ahri đã sử dụng tới giờ đều khá giống với ma cà rồng. Các năng lực như bay, thao túng tâm lý bằng mắt, rồi làm đủ trò với máu đều là các năng lực của ma cà rồng thường thấy trên phim ảnh.

“Nhưng chẳng phải em đứng dưới ánh mặt trời bình thường sao?” tôi hỏi.

“Đó là thứ điên rồ của Khách Sạn này – họ có thể tạo ra những báu vật tuyệt với cho chúng ta năng lực của ma cà rồng mà không chịu hạn chế nào. Tất nhiên thì em có thua kém ma cà rồng thật trên vài phương diện. Em không thể dùng máu của người khác, mà chỉ có thể dùng của bản thân.”

...Cụm từ “ma cà rồng thật” là những gì dính chặt lấy tôi. Thế ra là “ma cà rồng” thật cũng tồn tại trên đời này à? Có vẻ là thế giới tôi đang sống cũng khá vặn vẹo rồi đấy.

“Anh có còn câu hỏi nào nữa không?” Ahri hỏi. “Em nghĩ em đã nói ra tất cả rồi.”

“Tại sao em lại quay về Khách Sạn?”

“Em chưa bao giờ nói dối về việc đó. Em bảo anh rồi mà – cá nhân em thì muốn hồi sinh mẹ mình, còn là đặc vụ thì là ‘tìm ra sức mạnh cân bằng thực tại’.”

“Anh có thể hiểu việc con gái muốn hồi sinh mẹ mình, nhưng mà thứ ‘sức mạnh cân bằng thực tại’ này là gì?”

“Em không biết. Em thực sự không biết,” em ấy đáp, “Mọi người ở đây chỉ là vì ‘lời tiên tri’.”

“Tiên tri?”

“Cứ cho là tổ chức có một nhà tiên tri đi. Anh sẽ gặp được người đó khi trở thành đặc vụ. Nhà tiên tri về căn bản là gốc rễ lẫn toàn bộ Cục Quản Trị. Còn câu hỏi gì khác không?”

“Có một câu hỏi nữa. Nó không quan trọng lắm nhưng...”

“Gì vậy? Em sẽ nói với anh mọi thứ chỉ một lần này thôi.”

“...Em bao nhiêu tuổi rồi? Trên đây vẫn nói tuổi em là ???”

Em ấy từ chối đáp lời.

***

Đầu tôi bắt đầu đau sau khi nghe về phước lành thật sự của Ahri, quá khứ của em ấy, Di Sản và mục tiêu của em ấy. Có lẽ là vẫn còn những bí mật khác em ấy chưa chia sẻ nhưng...

Trực giác mách bảo tôi cũng không phải vậy. Chúng tôi thu thập lại suy nghĩ của mình và ngồi thừ ra đó.

“Vậy thì em định làm gì?” tôi hỏi.

“Làm gì là làm gì?” Ahri hỏi lại

“Em có định nói cho tất cả mọi người không?”

“Thế anh muốn em làm gì?” Em ấy lại hỏi lại tôi.

“Anh không biết. Anh cũng có nhiều những trăn trở hơn dạo gần đây.”

Giống tôi thì Ahri cũng có vẻ đã kiệt sức vì nói dối triền miên rồi.

Tại sao em ấy lại nói dối về những vấn đề này từ đầu nhỉ? Tôi tự hỏi.

Nhìn lại thì cũng có lý đấy.

Đội chơi đầu tiên của em ấy có một lịch sử cực kì tệ hại, nên cũng có lý khi em ấy muốn che giấu những vũ khí của mình. Che giấu Di Sản cũng có nghĩa là em ấy phải che giấu cả Phước Lành. Che giấu Phước Lành có nghĩa là em ấy phải che giấu cửa sổ hệ thống của tôi, và trong lúc đó thì che giấu luôn cả tuổi thật và danh tính nữa.

Dối trá chỉ sinh ra dối trá.

Đó không chỉ là câu chuyện của người khác nữa.

Tôi cũng đang gặp những vấn đề tương tự. Tôi đã che giấu manh mối về chiếc thang máy, che giấu điều kiện của Lời Khuyên Hiền Triết, và nói dối về nội dung Lời Khuyên.

Tôi nên làm gì?

Tôi quay sang cửa sổ hệ thống, và nhìn thấy dòng chữ [Lời Khuyên Hiền Triết:1]. Vẫn còn 1 lời khuyên nữa – nếu tôi hỏi con cú, nó chắc sẽ trả lại tôi một dòng tin nhắn mà nó coi là hữu ích. Tôi còn đoán được nội dung có thể là gì – nó chắc sẽ chỉ tôi cách để che giấu sự thật.

Tôi quyết định không hỏi.

Từ khi nào mà tôi đã dựa dẫm vào một con chim mà tôi còn không hiểu được nó đang nghĩ gì? Ban đầu, tôi chỉ hỏi về Phòng Nguyền Rủa, nhưng tới khi tôi nhận ra thì tôi đã hỏi đủ các câu hỏi trên đời, thậm chí còn hỏi về mối quan hệ con người.

Thông qua quá trình hỏi đáp và tìm kiếm lời khuyên, con cú đã len lỏi vào cuộc sống của tôi.

Nghĩ về nó đi. Đội của chúng ta có sức mạnh gì lớn nhất?

Đó là chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, và hợp tác hành động.

Tôi đã quyết định xong.

Buổi Sáng Ngày Thứ 3, Thời Gian Tiệc Tùng

Ngay sau khi mở mắt, tôi nhận ra đây là một ngày mới – thời gian Chiếm Hữu và số lượng Lời Khuyên khả dụng đều đã được làm mới.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên sofa gần bàn trà cạnh sảnh lễ tân. Có vẻ mọi người đã khiêng tôi tới đây khi đang nằm ngủ.

“Mọi chuyện có ổn không?” Tôi hỏi.

“Hả? Kain tỉnh rồi này! Làm tốt lắm.”

Đồng đội tôi ngừng nói chuyện và tập trung lại quanh tôi để giải thích mọi chuyện đã xảy ra.

Quá trình xử lí con bướm thật ra khá tẻ nhạt. Ngay sau khi Ahri và tôi thiếp đi, hàng tá con bướm xanh xuất hiện từ cơ thể Seungyub và chuyển sang tôi, và sau một giờ gì đó, bọn bướm rời khỏi cơ thể tôi đầy mỏi mệt.

Ngay khi bọn bướm rời khỏi cơ thể tôi, chị Eunsol lấy bình xịt côn trùng đã order để xì chết bọn chúng.

***

Buồn cười là, mặc dù là những tồn tại siêu nhiên, bọn chúng cũng đồng thời là những con bướm “thật”.

Sự kiện đã kết thúc như vậy, và chúng tôi nhận được một món đồ bí ẩn.

“Món đồ bí ẩn đó có phải là món phụ kiện trên tóc chị không ạ?”

“Ừ! Trông có hợp với chị không?” Chị Eunsol mặt sáng ngời hỏi.

Nói thật thì một chiếc cài tóc hình con bướm thanh nhã như vậy chỉ phù hợp với các bà già, nhưng tôi vẫn trả lại một câu trả lời lạc quan.

“Trông tuyệt lắm ạ. Nó có năng lực gì thế?”

Chị ấy mang chiếc kẹp tóc lại gần hơn và mở nó ra. Bên trong là một con ấu trùng nhỏ.

“Đây là gì ạ?” Tôi hỏi.

“Chị chắc thứ này sẽ biến thành con bướm như kia thôi. Nó chắc sẽ bay tới mục tiêu chị chọn và tấn công tinh thần của chúng hay gì đấy. Nhưng giờ nó vẫn chỉ là ấu trùng nên chị không hoàn toàn chắc.”

Đòn tấn công chị ấy nói làm tôi nhớ tới Seungyub.

“Seungyub ổn chứ ạ?”

Khuôn mặt chị ấy trở nên u ám hơn.

“Nó đang ngủ trong Phòng 105. Chị không biết nó có tổn thương nào nghiêm trọng không, nhưng nó vẫn gầy trơ xương, và nói mớ khi ngủ.”

“Bác sĩ sẽ chữa cho em ấy. Chắc chắn là mai em ấy sẽ ổn thôi.”

“Hi vọng là vậy. Thôi thì, em cũng nên đi nghỉ đi Kain. Mọi người đã quyết định lịch trình khi em đang ngủ rồi. Hôm nay, Ahri đã nói là em ấy sẽ nói cho mọi người tất tần tật về Phòng Cửa Ngõ và Tầng 2.”

“Thật ạ?”

“Ừ. Chị biết là hơi bất thường, nhưng Ahri muốn tự mình giải thích mọi thứ cho chúng ta. Đằng nào thì chị cũng đang muốn hỏi em ấy.”

Phòng Cửa Ngõ.

Tầng 2.

Đó là những chướng ngại vật lớn nhất mà chúng tôi phải đối mặt. Đã tới lúc phân tích ‘bước tiếp theo’ rồi.

Tất nhiên, trước lúc đó, tôi phải thú thực và kể mọi thứ cho cả nhóm.