Han Kain
Ai đó vỗ vai tôi.
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy anh Jinchul.
“Anh à?”
“Không có gì. À này, cuốn Quỷ thư của em còn đó không?”
Tại sao anh ấy lại tự nhiên hỏi về cuốn Quỷ thư?
Vì không có lí do nào để che giấu nên tôi đã triệu hồi nó.
Anh ấy đột nhiên đưa tay ra và lật trang bìa cuốn sách lên.
“Anh ơi! Thứ này cực kì nguy hiểm với bất cứ ai không phải em.”
Trước khi tôi kịp cản anh ấy lại thì anh ấy đã khẽ lật trang bìa của Quỷ thư rồi.
Trong thoáng chốc, các tia lửa tóe ra, và anh ấy dụi mắt.
“Đúng rồi. Anh đã có cảm giác khi Perro chạm vào em rồi bay mất, nhưng em là hàng thật.”
“Anh đột nhiên nói về cái gì vậy chứ?”
“Không có gì nhiều đâu. Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ khiến anh nhớ lại vài thứ.”
Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi rồi nói về các thứ linh tinh.
Mất đi cha mẹ hồi còn ở cao trung.
Khởi nghiệp với một chút tiền vốn tiết kiệm được ở đại học và cũng gặt hái được một chút thành quả.
Khoảng 10 phút à?
Có đôi chỗ đau lòng lẫn hài hước đan xen vào đó.
“...”
Có gì đó khá lạ.
Quá khứ của anh ta đang nói tới khác với những gì tôi biết về anh Jinchul.
...Lời nói lúc nãy về Perro, ‘...em là hàng thật’.
Tôi có nghi ngờ và hỏi.
“Anh chẳng phải có nói mẹ anh vẫn còn sống sao? Và đây là lần đầu tiên em nghe về chuyện anh khởi nghiệp.”
“Cũng có lí mà thôi. Ta vừa mới nhận ra về quá khứ này mà.”
Tôi nhìn ‘hắn’, và hắn lườm lại tôi.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn của Jinchul giả mạo thộp lấy cổ tôi!
“Grrrrrk!”
Tôi ngay lập tức sử dụng cuốn Quỷ Thư để chiếm hữu cơ thể hắn.
Tôi đơ người đứng dậy thì thấy sáu người cũng đang nhìn tôi với những biểu cảm chỉ mang một ý nghĩa.
Trận chiến bắt đầu.
- Bùm!
Trước khi tôi kịp làm gì, khẩu súng của Mooksung khai hỏa, thổi bay đầu của tên Jinchul tôi đã nhập xác.
Tâm trí tôi ngay lập tức trở về cơ thể gốc.
Mooksung! Mình cần nhập xác hắn!
Tôi nghiến răng và đứng dậy, dùng xác của Jinchul làm khiên thịt.
Tôi nghe thấy tiếng quát giận dữ của Mooksung.
“Thằng hèn nhát!”
“Hèn nhát cái con mẹ mày! Đang là 7 chọi 1 đấy!”
Tôi lao lên với mục tiêu nhập xác của Mooksung thì –
Bùm! Bùm Bùm! Bùm!
Hắn đột nhiên xả toàn bộ băng đạn xuống sàn, rồi ném khẩu súng đi chỗ khác.
Hắn làm gì thế nhỉ?
Tôi đột nhiên hiểu ra.
Vũ khí đáng sợ nhất của trận chiến trong toa tàu này chính là khẩu súng!
Vấn đề là nếu tôi nhập được vào xác người cầm súng, cân bằng của trận chiến sẽ nghiêng về tôi, dù cho số lượng bọn giả mạo có là thế nào đi nữa.
Vì tôi đang sử dụng xác của Jinchul làm khiên nên bọn chúng khó mà bắn được tôi, nên hắn vứt khẩu súng đi và chuyển hướng sang đánh hội đồng.
Trong nháy mắt, bọn giả mạo bao vây lấy tôi.
“Thằng chó -”
“Chết đi! Chết đi thằng chó! Sao mày được thoát khỏi địa ngục này!?”
“Có phải lỗi của tao khi chúng mày bị kẹt ở đây đéo đâu!?”
Bọn giả mạo đang ập vào tôi từ mọi hướng.
Mooksung liên tục đấm vào tôi.
Eunsol thì giựt tóc tôi.
Và Songee đè tôi xuống.
“Aaaarrgh!”
Giữa cơn đau dữ dội đó, tôi không còn cách nào ngoài việc triệu hồi lại cuốn Quỷ thư.
Ngay khi nó được triệu hồi, bọn giả mạo đều phải chùn tay và rút lui.
Tôi nhập xác vào Mooksung, mối nguy lớn nhất.
Ngay sau khi tôi nhập vào hắn, tôi thò tay về phía cổ của Ahri để bẻ nó –
Thì Songee lại cố móc mắt của ‘cơ thể của tôi’ ra bằng tay!
Đây là lí do mình không muốn dùng Quỷ thư!
Khi tâm trí của mình chiếm xác kẻ khác thì ai sẽ bảo vệ cho cơ thể gốc của mình trong toa xe này, nơi chẳng có đồng minh?
Nếu tôi có khẩu súng, tôi có thể giết toàn bộ chúng ngay lập tức, nhưng Mooksung đã ném khẩu súng đi để tránh tình huống này!
Tôi không có cách nào khác ngoài việc quay lại cơ thể của mình và gạt tay Songee đi.
- Rầm!
Khoảnh khắc Mooksung thoát khỏi nhập xác, hắn đấm tôi.
Ahri không biết lấy đâu một vật nhọn, cũng đâm vào vai tôi.
... Tôi cứ nghĩ mình đã quen với cơn đau thể chất sau khi tới Khách Sạn khắc nghiệt này, nhưng tôi đã lầm.
Mọi thứ kết thúc như vậy à?
- Bùm!
Đầu của Ahri nổ tung.
- Bùm!
Một cái lỗ xuất hiện trên ngực Mooksung.
Ngay khi Songee quay đầu lại –
- Bùm!
Một cái lỗ mới cũng được khoan thẳng vào đầu cô ta luôn.
Trong nháy mắt, bọn giả mạo liên tục nằm xuống.
“...”
Có lẽ bọn chúng không đoán được một đòn tấn công từ sau lưng, nhưng đáng kể hơn thì, độ chính xác phải gọi là lạnh sống lưng.
Khi tôi hoàn hồn thì khắp nơi đã tràn ngập thi thể.
Tôi trơ mắt nhìn Elena.
“Tại sao... Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Ngược lại thì, tôi có lí do gì để giết anh?”
“...”
“Như lời Mr. Kain nói thì, cũng không phải là anh quăng chúng tôi tới địa ngục này...”
Elena quăng tôi khẩu súng.
“Nếu tôi tỉnh lại hơn nữa thì tôi sẽ phát điên vì ghen tị đấy. Giết tôi trước khi điều đó xảy ra đi.”
Tôi nhặt khẩu súng lên.
Cơ thể tôi đã rã rời sau khi bị đấm bởi Mooksung và bị Songee móc mắt.
Tôi chậm rãi lại gần Elena, cô ta nắm tay tôi và chĩa thẳng khẩu súng vào đầu mình.
...Tôi chỉ nhìn lại một cách trống rỗng.
Elena nở một nụ cười nhẹ và thì thầm.
“Ở nơi đầy rẫy giả mạo thì may mắn thay, anh vẫn là thật”
“Tên thật của cô là gì -”
“Cứ bắn đi. Tôi muốn kết thúc mọi chuyện khi vẫn còn tin mình là Elena.”
- Bùm!
Giờ, tôi là người duy nhất còn sống ở trong toa xe.
Trước khi kéo lê cơ thể rã rời sang toa kế tiếp, một kế hoạch hay hiện lên trong đầu tôi.
***
Elena
Nơi này là nơi quái quỷ gì vậy?
Tôi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ và hoài niệm về quá khứ.
Trong những ngày lang bạt khắp các quốc gia, tôi có một giấc mơ quý báu.
Thế giới điện ảnh hào nhoáng!
Liệu tôi có thể đứng trên sân khấu ngoài kia một ngày nào đó không?
Trong khi suy tư, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của mọi người xung quanh và một âm thanh lạ.
Ahri.
“Ai là người chơi?”
Songee.
“Con vẹt nhìn Elena một lúc lâu trước khi bay đi. Chắc hẳn là cô ta.”
Mooksung.
“Chết tiệt! Sao con đĩ đó là đứa duy nhất được thoát?”
Hả?
Chuyện gì đang xảy ra?
Mọi người đang lại gần.
Nghĩ đi, nghĩ đi, nghĩ bằng hết sức mình đi!
Chuyện gì đang xảy ra?
Khi Songee lại gần tôi giữa sự bối rối đó, tôi có một phản xạ tốt nhất cuộc đời mình.
Khi nghi ngờ thì cứ mở màn bằng một cú tát.
Chẳng phải tự nhiên đó là một tình huống rất cliché.
“Elena! Cô đang làm -”
Bốp!
Âm thanh của cú tát vọng lên trong toa tàu.
Những người khác đều kinh ngạc mà dừng lại.
“Sao nhà ngươi dám cư xử hỗn xược như vậy! Cúi đầu trước ta mau!”
Eunsol, người vẫn tò mò nhìn tôi, nói.
“Hmm? Cô cũng là giả mạo à? Nhưng -”
“Giả mạo? Sao ngươi dám nói ra những lời vô nghĩa đó trước mặt ta! Tên ‘giả mạo’ này ở đâu? Ta là -”
Mình nên nói mình là ai?
Cứ nói đại đi!
“- Ta là con gái trưởng của Hầu Tước Xứ Huntingdon đệ Thập Lục!”
Hầu Tước xứ Huntingdon?
Gia tộc kiểu gì vậy?
Mình không biết!
Cứ thế nghĩ ra thôi.
“...”
Xung quanh chìm vào im lặng.
Mình đi quá xa rồi à?
Mooksung thở dài.
“Có vẻ cô bị bắt giữ khá lâu rồi. Cô bị bắt giữ từ khi nào?”
Liệu lời nói dối này có ổn không?
“Vào năm 1874, vào ngày Nữ Hoàng đã lên ngôi vương tại Đế Quốc Ấn Độ. Vinh quang của Nữ Hoàng sẽ vang danh khắp Châu Âu. Ngươi! Ngươi là ai?”
Tôi phải né màn tra khảo này.
Sau khi bị tát, Songee giả mạo ngập ngừng trả lời.
“Tôi, tôi vẫn hơi mơ hồ, nhưng có lẽ là vào năm 1980 hay 1982 -”
Mình không biết gì nhưng phải tiếp tục!
Nói dối hoàn toàn phụ thuộc vào tiết tấu.
Khi tôi đá vào Songee rồi trợn mắt nhìn quanh, mọi người lui lại.
“Ngươi là ai?”
Lần này, Seungyub, người bị nhắm tới, ngập ngừng trả lời.
“Hả? T, tôi là -”
“Chờ đã!!!!”
Eunsol giả mạo ngắt ngang.
“Tôi bị màn hỗn loạn vừa rồi làm ngạc nhiên, nhưng cô mới là người phải giải thích trước chứ? Con vẹt rõ ràng nhìn cô rồi bay đi mà? Cô không phải người chơi à?”
“Đương nhiên, trí tuệ của hậu duệ loài khỉ ở khu định cư quả là thảm hại. Bọn chim chóc tự nhiên sẽ thích những thứ tỏa sáng. Cơ thể này của ta chưa thể đạt tới ngưỡng của cơ thể thật, nhưng cũng đủ để thu hút ánh nhìn của con chim. Ngươi còn gì để nói nữa không?”
“Chà, dù chúng tôi có chấp nhận lời giải thích đó thì, thái độ của cô vẫn cứ...”
Kain giả mạo xen vào.
“Này! Thôi đi. Thật sự đó, Khách Sạn này cần phải giám sát những thứ nó triệu hồi. Sao lại mang một cỗ hóa thạch 200 năm tuổi vào chứ?”
“Cái gì? Đồ con khỉ vô lễ -”
“Đủ rồi! Ai là người chơi?”
“Ngươi mới là người nãy giờ im lặng sao? Phải ngươi không?”
“Cái đéo gì? Ta ở đây từ năm 197-”
Cứ thế, bọn giả mạo cãi nhau xem ai mới là người chơi.
Trong khi đó, tôi thỉnh thoảng sẽ chêm thêm vài câu đá đểu, giữ mình làm một quý tộc Anh Quốc ngạo mạn, phân biệt đối xử hàng đầu.
“Ha! Thưa điện hạ! Cứu tôi khỏi những con khỉ bẩn thỉu Đông Phương này với.”
“Này! Ai đó khóa mõm con khọm già rây xịt này lại đi!”
“Cứ trả lời câu hỏi đi đã. Tại sao ngươi còn không biết rõ tên của mình?”
Tôi cứ tiếp tục quan sát, và để ý thấy lũ ‘giả mạo’ cũng đa phần bối rối về kí ức của chính mình.
Một vài tên thì có thể rõ ràng nhớ được mọi thứ, nhưng mà các tên khác thì lại hoàn toàn khủng hoảng danh tính.
Chúng bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau vì không nhớ được quá khứ một cách rõ ràng.
Trớ trêu thay, vì tôi đã mạo danh con gái trưởng của Hầu Tước xứ Huntingdon, nơi chẳng tồn tại, tôi không bị bối rối chút nào, và thái độ tự tin khiến tôi không bị lật tẩy.
Nhưng cứ kéo dài thời gian thế này có giúp được mình không?
***
Han Kain
“...”
“...”
Chuyện gì đang xảy ra?
Năng lực nhập xác kẻ khác có một điểm yếu chí mạng.
Trong khi nhập xác, cơ thể gốc của tôi hoàn toàn không phòng bị.
Vì thế, tôi bỏ lại cơ thể của mình trên hành lang nối giữa các toa, và chỉ mang phần tâm trí theo.
Lá chắn sẽ chặn lại lối đi giữa các toa!
Tôi là người đã tiêu diệt toàn bộ lũ giả mạo trong toa, có thể vượt qua màn chắn, nhưng bọn giả mạo thì không.
Thế nên tôi đã bỏ lại cơ thể của mình phía sau màn chắn và chờ ai đó tới gần để nhập.
Phần đó không gặp vấn đề gì...
Giờ thì.. Ai mới là người thật trong toa này?
Không khí trong toa hoàn toàn hỗn loạn.
Bọn giả mạo đang thẩm vấn lẫn nhau, cố gắng tìm ra người chơi thật trong một mớ bòng bong!
Con mụ già phân biệt đối xử người Anh Quốc đứng cạnh cửa là kẻ gây ra nhiều rắc rối nhất.
Mỗi khi một con “Khỉ da vàng” lại gần và nhìn, thì con mụ này phát rồ lên tới mức lại gần là không thể.
Mụ ta cứ khuấy đảo tình hình trong toa, thỉnh thoảng lại đá vài câu kiểu, “Thằng đó khả nghi”, hay “Thằng này chắc chắn là người chơi”.
Rõ ràng là con mụ này đã gây ra xung đột nội bộ và vì thế mà bị loại bỏ khi còn sống.
Ai mới là người ‘thật’ trong toa xe này?
Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.