Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

(Đang ra)

Dù là một nhân viên tiếp tân, nhưng vì không muốn làm thêm giờ nên tôi sẽ cố gắng một mình đánh bại con trùm.

Mato Kousaka

Đây là một câu chuyện hài ở một thế giới khác kể về một cô tiếp tân mạnh nhất sẽ làm mọi thứ để không phải làm thêm giờ, được về nhà khi giờ hành chính kết thúc và bảo vệ cuộc sống bình yên (của mình)

5 105

Mười tám tầng Địa Ngục: Nơi này cấm nói dối

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

87 1571

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

37 3354

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

9 30

Chương 101-200 - Chương 113: Phòng 107 – Phòng Cửa Ngõ, Thử Thách Thứ Hai (4)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 37

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 107 (Phòng Cửa Ngõ)

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

Âm thanh tí tách của lò sưởi vang khắp căn phòng.

Mọi người nãy giờ vẫn tất bật cũng dần ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Kain.”

“Ông ạ?”

“Tình huống có thông báo gì không?”

“Chưa ạ. Chúng ta đã làm theo chỉ dẫn và vào cabin, nhưng vẫn chưa có chỉ dẫn nào thêm.”

Ahri, người đang dựa vào tôi, trả lời.

“Nếu mọi người coi đây là một bộ phim, thì có vẻ thời điểm thích hợp vẫn chưa bắt đầu.”

Thời điểm thích hợp...Có nghĩa là chuyện gì đó sắp xảy ra à?

Ahri thở dài như thể thất vọng.

“Ah ~ Em đã nhặt được 5 khẩu súng trên tàu! Và 4 chiếc phù hiệu tàng hình nữa. Nhưng chúng đều biến mất rồi.”

Trong Thử Thách Đầu Tiên, “Đoàn Tàu Song Trùng”, tất cả đồ đạc trừ Di Sản của chúng tôi đều đã bị sao chép.

Bọn giả mạo nhận được không chỉ khẩu súng mà còn là phù hiệu, bút, găng tay vv. Ahri đã thu thập từng món một. Không may là khi Thử Thách Đầu Tiên kết thúc thì tất cả những món đồ bị sao chép đã biến mất.

“Khẩu súng đó là thứ em nhận được sau khi đổi một cánh tay lẫn một cẳng chân. Nó được coi là một bảo vật, nên còn lâu họ mới cho phép nó được sao chép dễ dàng vậy.”

“Đúng rồi. Đằng nào thì, vì tình huống có tên là ‘Khu Rừng Của Phù Thủy’, nên em đoán một mụ phù thủy sẽ xuất hiện à?”

“Rất có khả năng.”

Songee, người vẫn nghe nãy giờ, lên tiếng.

“Chúng ta có phải giết mụ phù thủy không?”

“Chà, anh nghĩ chúng ta nên làm theo ‘Nắm Bắt Tình Huống’ của anh để tránh sai sót.”

“Chị đói rồi, mọi người tìm gì đó ăn chút chứ nhỉ?”

Chị Eunsol nói vậy rồi đứng dậy và đi vào bếp.

Ngay lúc đó, một thông báo xuất hiện.

Từ bây giờ tới khi Thử Thách Thứ Hai kết thúc, toàn bộ Di Sản của các người chơi sẽ bị phong ấn.

Trong Thử Thách Đầu Tiên, Phước Lành của chúng tôi bị phong ấn và giờ trong Thử Thách Thứ Hai, Di Sản của chúng tôi bị phong ấn.

Có lẽ nào các hạn chế sẽ xoay tua giữa các thử thách à?

Thông báo xuất hiện, thì “Nắm Bắt Tình Huống” lại nhấp nháy lần nữa.

Giờ mới bắt đầu này.

Tình Huống: Phòng Cửa Ngõ – ‘Khu Rừng Của Phù Thủy’

Trong khi nghỉ ngơi tại căn cabin đáng ngờ, tổ đội của bạn đã mở các chạn tủ tìm đồ ăn.

Họ phát hiện ra các dấu vết mờ ám bên trong! Tổ đội của bạn cảm thấy nguy hiểm nhưng mọi thứ đã quá muộn!

Phù thủy đang tới gần cabin. Liệu tổ đội có thể sống sót qua hiểm nguy này không?

Kiểm tra phần tiếp theo vào nửa đêm.

“...???”

Oắt đờ -

“Kyaaaaaa!”

Một tiếng thét chói tai vang lên từ căn bếp!

Chúng tôi quay đầu lại về căn bếp, còn chị Eunsol vẫn đang run rẩy, tay vừa mới mở chiếc tủ.

Ông Mooksung lao tới kiểm tra tình hình.

“Chết tiệt! Eunsol, ra khỏi đó mau!”

Một tràng chửi thề theo sau đó.

“Chuyện gì đấy?”

“Chủ nhân cabin này là một tên điên ăn thịt người. Toàn bộ các hộp chứa đều là thịt người!”

Tôi ép bản thân mình đứng dậy để nhìn, rồi nhanh chóng quay mặt đi.

Các hộp đựng trong suốt dạng Lock n Lock đều chứa đầy nhãn cầu, và các bộ phận khác nhau rải rác khắp nơi.

Mọi người còn đang lạnh sống lưng vì phát hiện vừa rồi thì các con dã thú trong rừng bắt đầu tru lên.

- Gâu! Gâu!

- Awooo!

Kể cả không có Phước Lành Ái Lực thì tôi cũng hiểu nghĩa của những tiếng tru kia.

Đó là tiếng tru của sự khiếp đảm!

Bọn dã thú đang ra hiệu cho nhau tháo chạy trước con quái vật đang lại gần.

Trong không khí hỗn loạn đó, mọi người nháo nhác di chuyển.

Anh Jinchul vẫn đang bất tỉnh.

Chúng tôi không thể chạy khỏi cabin.

Nên chúng tôi phải cố thủ ở đây.

Chúng tôi gia cố cửa và cửa sổ, châm đuốc và nạp đạn khẩu súng, tất cả đều căng như dây đàn.

Ai có thể chiến đấu?

Người mạnh nhất cả nhóm, anh Jinchul vẫn chưa tỉnh lại.

Tôi chỉ có thể lết, còn Songee lẫn Ahri đều chỉ là các cô gái bình thường khi Di Sản bị phong ấn.

Thế này có nghĩa là ông Mooksung phải đơn độc chiến đấu với mụ phù thủy với khẩu súng à?

Tôi quay đầu lại thì thấy một người nữa có tiềm năng chiến đấu.

“Songee!”

“Vâng ạ?”

“Em nói em có thể giao tiếp với Perro à? Bảo nó biến thành quái vật như trước đi!”

Sau khi nghe lời tôi, Songee lập tức giao tiếp với Perro.

Nó có hiểu không đây?

Perro bay từ vai Songee tới cửa cabin

Mình không thể nằm ở đây được.

Tôi nghiến răng rồi đứng lên.

Ngay khi tôi đứng dậy, chân tay tôi bủn rủn, rồi một cơn đau nhói dội qua tôi.

Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi chuẩn bị chiến đấu, nắm chặt một bình xịt cay và một con dao găm bạc.

- Bùm! Ầm! Ầm! Ầm!

Cuối cùng, ‘phù thủy’ cũng tới gần cabin, và hình dạng của ‘nó’ dần hiện ra qua khung cửa sổ.

Cả đời tôi chưa từng thấy sinh vật nào khủng khiếp như vậy.

Chính xác với cụm từ ‘phù thủy’, hình hài thứ đó trông hơi giống một phụ nữ.

Thế nhưng…

Nó có ít nhất là tám chi, và mắt mọc như gai nhọn khắp nơi trên cơ thể quái đản đó.

Kể cả khi đang bò thì thứ đó cũng cao tới 3m, và mồm đầy răng nhọn hoắt.

Con quái vật khủng khiếp đó đã nhìn thấy chúng tôi qua cửa sổ, nở nụ cười toe toét.

... Tôi suýt nữa thì nôn mửa trước nụ cười đó.

Con quái vật này nghĩ nó sắp được ăn tối à?

Bùm! Bùm!

Ngay khi hình bóng con quái vật xuất hiện, ông Mooksung bắt đầu xả đạn.

Ngọn đuốc soi sáng mục tiêu, nhưng cũng cho thấy đòn tấn công của chúng tôi đều không có tác dụng.

Những viên đạn không bị đánh bật ra, nhưng chúng lún vào cơ thể đó như thể bắn vào thạch, còn mụ phù thủy hoàn toàn không hề hấn gì.

Rầm!

Mụ phù thủy đang cố xé toạc cánh cửa bằng tay!

“Chặn nó lại!”

Chúng tôi nháo nhào kê lại bàn và đồ nội thất để chặn cánh cửa lại.

“Khẩu súng không có tác dụng rồi! Chúng ta phải đối phó với thứ này kiểu gì?”

“Sao ta biết được? Giá như lúc này có Ngôi Sao! Các Di Sản thì bị phong ấn và Jinchul vẫn bất tỉnh nên ta chẳng biết làm gì!”

“Chúng ta có nên đốt nó không?”

“Không có dầu thì đốt kiểu gì? Cháu nghĩ cứ giơ đuốc ra là đốt được à?”

Kwajjjjik!

Một cánh tay thọc xuyên qua bức tường và vồ tới qua cửa sổ!

Cánh tay đó suýt nữa thì bắt được Seungyub nhưng em ấy “tình cờ” vấp ngã và né được nó.

Piyooo!

Perro biến thành hình dạng quái vật, rồi dùng cái mỏ khổng lồ mổ vào bàn tay của mụ phù thủy.

Mụ phù thủy có vẻ đã bị chọc tức, phát ra một âm thanh cổ quái, và ném Perro đi sau khi nắm vào đầu nó!

Tôi nén đau và lao tới để kiểm tra đầu của Perro xem có thương tích không. Perro lần này nằm im, không giống như bình thường vẫn chạy khi tôi lại gần.

Thật sự không có giải pháp nào.

Không có Ngôi Sao và anh Jinchul vẫn đang bất tỉnh, chúng tôi không có cách để ngăn cản con quái vật này.

“Chết đi, đồ chó đẻ!”

Tôi dùng một vật giống cây đinh ba và chọc nó ra ngoài, vung nó loạn xạ.

Mụ phù thủy, đang cố đột nhập vào, thì thoáng chốc lùi lại.

Các cặp mắt kinh khủng đó đảo theo chiều ngược kim đồng hồ khi nó nhìn tôi chằm chằm.

Khi tôi nhìn thấy những đôi mắt đó, tôi nảy ra ý tưởng.

Tôi chạy tới và lấy khẩu súng của ông Mooksung.

Ông ngạc nhiên nhưng rồi cũng đưa súng cho tôi, rồi tôi chuyền nó cho Seungyub.

“Dùng Phước Lành và bắn đi!”

“Hả?”

“Dùng Phước Lành của em và bắn đi, giống như khi bắn bóng bay ấy!”

Cuối cùng cũng hiểu kế hoạch của tôi, Seungyub đi tới cửa sổ.

Em ấy kéo cò mà thậm chí không cần nhìn về mục tiêu.

Bùm! Bùm!

May mắn làm sao!

Thậm chí không cần nhìn, em ấy vẫn bắn được vài con mắt của mụ phù thủy. Quả là một kì tích.

Có sinh vật nào chịu được việc mắt của chúng bị bắn nổ tung không?

Kéttttt!

Với một tiếng thét rung chuyển cả căn cabin, mụ phù thủy dần rút lui.

“...”

Mọi người sụp xuống sàn vì choáng váng.

Về mặt thời gian thì chỉ mới 20 phút hay gì đó?

Chỉ là một trận chiến ngắn ngủi nhưng tinh thần chúng tôi đã cạn kiệt.

Quả là một con quái vật mạnh phi lý.

“Kết thúc chưa?” Chị Eunsol lẩm bẩm một cách đờ đẫn.

Ông Mooksung vẫn nghi ngờ.

“Sao có thể được? Một con quái vật như thế chắc chắn sẽ tái tạo lại mắt của nó và quay lại thôi.”

“Sao Cục Quản Trị đối phó được với những con quái vật như vậy?”

“Đơn giản thôi. Họ thường sẽ cử trực thăng đến và xả súng máy vào nó, rồi tên lửa hay đạn pháo.”

“Cái gì? Trực thăng ạ?”

“Cháu thật sự nghĩ bọn ta sẽ xịt nước thánh và cầu nguyện à? Thế kỉ 21 rồi! Súng máy thì mạnh hơn nước thánh nhiều, còn tên lửa thì lại còn mạnh hơn cả súng máy nữa! Thế kỉ 21 đây thì kẻ thù lớn nhất của bọn quái vật không phải là linh mục, mà là trực thăng và xe tăng cơ. Nhưng mà xe tăng thì không vào được rừng như nơi này nên bọn ta phải dùng trực thăng.”

“... Đó là một câu chuyện thú vị đấy, nhưng giờ chúng ta chẳng có trực thăng đâu.”

“Ừ. Ta không biết tại sao bọn chúng lại muốn chúng ta xử lí một con quái vật mà tới Cục Quản Trị cũng phải dùng trang bị cấp quân đội...”

Tôi thấy hoàn toàn kiệt sức.

Kể cả một cựu binh dày dạn dành cả đời săn quái vật cũng cảm thấy vô vọng nếu không có vũ trang của quân đội như trực thăng, xe tăng để chống lại con quái vật kia.

Thì sao chúng tôi có thể đánh bại con quái vật đó mà không có Di Sản?

Ahri đứng dậy và nói.

“Có gì đó sai sai. Chúng ta đã phá giải nhiều Phòng Nguyền Rủa, nhưng đây là trường hợp đầu tiên.”

“Ý em là sao?”

“Khách Sạn này thường tập trung vào việc giải đố hơn là dùng vũ lực. Đột nhiên ném cho chúng ta một con quái vật khủng bố và bảo rằng, ‘Dùng sức đập chết nó đi’, chắc chắn không phải phong cách của họ!”

Mọi người gật đầu.

Đúng rồi.

Khách Sạn này sẽ không vô duyên vô cớ bắt chúng tôi chiến đấu lại một con quái vật khủng bố mà không có lối thoát nào khác.

Chắc chắn phải có cách khác.

Mọi người đứng dậy và kiểm tra cabin tìm manh mối.

***

Chúng tôi quay lại căn bếp mà lúc nãy vừa chạy ra.

Thức ăn làm từ bộ phận con người chất chồng khắp nơi.

Vài hũ nhỏ chứa thứ giống như là mắt người lên men chua, và treo lủng lẳng trên trần nhà là xúc xích làm từ thịt người.

Trong số đó là một vài món ăn vô cùng sáng tạo.

“Con mụ quái đản này sao lại thích làm trò với cơ thể người vậy?”

Trong khi thở dài và lang thang xung quanh, tôi lần đầu cảm thấy bất an.

“...”

Sao mụ phù thủy nhìn được khi chúng tôi gặp lúc nãy?

Đó là một con quái vật quái dị mà.

Chi của nó thì vặn vẹo kì lạ với nhiều phần nhô ra, còn cả cơ thể thì đầy các cặp mắt tựa gai nhọn.

Kể cả khi đang bò thì nó cũng cao khoảng 3m.

Nếu đứng trên hai chân thì sẽ cao cỡ nào nhỉ?

Một sinh vật lớn như vậy có thể vào chiếc cabin khiêm tốn này không?

Kể cả có thì liệu nó có thể di chuyển được không?

Hơn nữa là, một sinh vật với hình dáng vặn vẹo đó có thể tự tay làm nên những ‘thức ăn’ này không?

Tôi lập tức gọi đồng đội và chia sẻ suy nghĩ.

Ahri gật đầu.

“Cũng hợp lý. Cabin này không đủ lớn cho một con quái vật như thế, và nó không thể làm ra những đồ ăn này với cơ thể đó.”

Ông Mooksung bổ sung.

“Nó có thể biến thành dạng người không?”

Tôi lập tức trả lời.

“Cháu nghĩ đây là mấu chốt. Chiến đấu với con quái vật đó không phải là đáp án, dù có suy nghĩ kiểu gì đi nữa. Chúng ta phải tìm cách để nó biến thành hình người rồi giết nó.”

“Cháu làm ta nhớ đến một thứ.”

“Là gì ạ?”

“Tình huống mà cháu nói. Nó không phải bảo kiểm tra tình huống vào nửa đêm sao? Có khi sẽ có thay đổi lúc nửa đêm.”