Thợ săn tự sát cấp SSS

Truyện tương tự

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

(Đang ra)

Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (WN)

Tappei Nagatsuki

(Phần truyện dịch sẽ được đăng tải từ Arc 6 trở đi)

3 6

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

96 1032

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

3 14

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

75 581

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

213 2250

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

20 168

Web Novel - Chapter 15: Nó cũng có kỹ năng hả? (3)

Một tuần đã trôi qua

“Gor…”

Con quái vật loạng choạng, rên rỉ như nồi nước đang sôi. Một King Goblin. Kẻ cầm đầu tầng 5 đã gục ngã.

Tôi nhìn xuống khuôn mặt King Goblin với ánh mắt kiên định.

“Gor.”

Con quái vật này là kẻ mạnh nhất trong số những quái vật mà tôi đối mặt trong suốt tuần qua. Aizz, tôi đã phải chết bao nhiêu lần để có thể đánh bại được nó? Tôi tiễn King Goblin đi với tâm thế như đang tiễn biệt một chiến binh kiêu hùng của phe địch.

– Đừng có tự sướt mướt nữa. Đồ thây ma tâm thần.

“Ah, trời ạ. Tôi phải mất tới 6 xu mới săn hạ được nó. Không thể cho tôi yên tĩnh nhìn nó lần cuối à?”

‘6 xu’ nghĩa là tôi đã cược 6 mạng cho trận chiến này. Tính đến lúc này là xu thứ 6, tức là, tôi đã phải chết tới 5 lần mới có thể hạ được King Goblin này.

Bae Hu-ryeong cười khẩy.

– Nghĩ ngợi miên man sau khi săn quái? Không tâm thần thì là gì? Ta chỉ nói sự thật thôi.

“Ồ, vậy à. Tính cách của Kiếm Đế đại nhân đúng là dịu dàng ghê.”

Có thể nhận ra từ cuộc hội thoại, tôi đã làm quen với Aura khá tốt rồi. Thời gian vẫn đang trôi chậm vì tác dụng của thần dược.

Tôi chỉ đang tập trung Aura và lưỡi để nói nhanh hơn bình thường thôi.

“Grok”

Dù không phải là chiến thắng đường hoàng – tôi cũng dùng vài chiêu ‘bẩn’, nhưng dù sao thì…

Tôi rút ra một tấm thẻ màu… p*** và kiểm tra hiệu ứng.

__________________

[Xã Hội Thượng Lưu Goblin]

Cấp bậc: F

Hiệu ứng: King Goblin đắm chìm trong trầm tư ‘Nền văn minh của tộc Goblin chúng ta quá thấp kém. Ngôn ngữ thì toàn kết thúc bằng ‘Kerk, kerk’. Làm sao ta thể hiện được phong thái vương giả của mình được chứ!’. Ngay khoảnh khắc ấy, trí tuệ thiên tài của hắn lóe lên “Phải rồi! Từ giờ, ta sẽ dùng ‘Grok’ thay vì ‘Kerk’. Grok! Âm thanh ấy mới xứng với tôn nghiêm của vương giả!”

※ Tuy nhiên, nội chiến trong bộ tộc sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

※ Đây là kỹ năng sao chép từ quái vật Great King Goblin.

__________________

Tôi tặc lưỡi.

“Goblin đúng là toàn lo chuyện đâu đâu. ‘Kerk’ với ‘Grok’ thì khác quái gì nhau?”

– Vì thế nên chúng mới là Goblin. Nhưng con người cũng chẳng hơn gì.

“Hả?”

– Ta chỉ đang độc thoại thôi.

Tôi định hỏi lão có ý gì, thì bất ngờ một âm thanh vang lên.

| Sự hiện diện của bạn đang dần trở nên rõ ràng hơn.

Đây là một giọng nói tôi chưa từng nghe trước đó.

Nhưng tôi biết điều đó có nghĩa là gì. Vô số Thợ săn khác từng chứng thực điều này, thậm chí còn đăng video để chứng minh.

“Cuối cùng…!”

Cấp bậc của tôi cũng tăng rồi!

| Thợ săn Kim Gong-ja đang thăng cấp.

“Ahh…”

Cuối cùng cũng có chuyển biến. Tôi đã sống cả đời với tư cách là một Thợ săn hạng F. Đã từng lo lắng rằng mình sẽ mãi mãi dậm chân tại đó. Nhưng với kỹ năng sao chép và hồi quy, sau biết bao lần đau đớn chết đi sống lại…

Khoảnh khắc thăng cấp đã tới.

| Số ô kỹ năng đang tăng lên.

| Xếp hạng Thợ săn của bạn hiện là hạng E.

Dù chỉ là hạng E, nhưng…

| Chúc bạn may mắn!

Vút!

Luồng Aura đỏ bùng lên từ dưới chân tôi. Một thứ gì đó trông như chất lỏng màu máu bao trùm lấy cơ thể. Rồi nó trượt xuống, tan biến như chưa từng tồn tại.

– …Cái đó là lửa à?

Bae Hu-ryeong nhíu mày.

– Hay là máu? Hmm. Khó phân biệt thật. Ta nghĩ nó có thể là lửa, mà cũng có thể là máu…

“Chẳng phải đó chỉ là hiệu ứng thăng cấp thôi sao?”

– Không đơn giản chỉ là hiệu ứng cho đẹp mắt đâu.

Bae Hu-ryeong gãi đầu.

– Đó là một loại ám chỉ.

“Ám chỉ?”

– Ừm. Loại hình của hiệu ứng thăng cấp sẽ phản ánh [Hình thái Aura] của nhóc. Cả cái gã Viêm Đế mà nhóc giết nữa. Hình thái của hắn chắc chắn là [Hỏa].

“Ý ông là… lửa?”

Tôi cố nhớ lại cảnh Viêm Đế thiêu rụi Thánh Nữ trong khu ổ chuột. Ký ức đó chẳng dễ chịu gì, nhưng đúng là Yoo Sooha đã sử dụng một loại Aura liên quan tới lửa.

– Tâm chấn của thợ săn thường gắn liền với hình thái Aura của họ. 

Tổn thương tâm lý.

– Những biến cố, hình ảnh, ký ức mang tính then chốt trong cuộc đời sẽ khắc họa hình thái Aura. Nó giống như hình ảnh vô thức của linh hồn vậy. Dù không nhất thiết phải là ký ức tiêu cực… nhưng thường là như vậy.

“Vậy à…”

– Theo ta thấy thì của nhóc là [Hỏa] hoặc [Huyết].

Nghe lão nói, tôi bỗng thấy tò mò.

“Vậy còn Kiếm Thánh thì sao? Hình thái Aura của ông ấy là gì?”

– [Nguyệt Quang].

Bae Hu-ryeong trả lời một cách hờ hững. 

– Lão già Marcus kể rằng, thủa bé, ông ta từng bị lạc trên núi. Vì không cam lòng bỏ mạng nơi hoang vu, nên cứ thế lần bước trèo mãi lên cao. Và rồi, mãi cho tới khi chạm đến đỉnh núi, nơi những tán lá rừng rậm rạp che khuất bầu trời dần thưa, khoảng trời đêm sâu thẳm hiện ra. Khi ấy, ông ngẩng đầu lên – và lần đầu tiên trong đời, ông thấy cả một vòm trời đen thẫm trải dài, tĩnh lặng mà mênh mông như vô tận.

[Nguyệt Quang].

– Ông ta kể rằng, vào khoảng khắc ấy dưới bầu trời sâu thẳm ấy, một ý niệm chợt hiện lên – rằng mặt trăng vốn chẳng tự mình tỏa sáng, mà chỉ là kẻ lặng lẽ tiếp nhận ánh dương từ mặt trời. Có lẽ đời người cũng thế: chỉ cần biết mở lòng, biết đón nhận một tia sáng nhỏ nhoi từ thế gian, thì ngay cả cuộc sống mong manh nhất cũng có thể trở nên đẹp đẽ. “À! Ta cũng muốn được trở nên tỏa sáng – bằng cách đón lấy ánh sáng của thế gian”.

“…”

– Ông ta bảo, đó là một khoảnh khắc đáng nhớ đến lạ – đến mức ông đã cất giữ nó trong tim, như một điều thiêng liêng, suốt cả cuộc đời. 

Tôi cảm thấy bồn chồn sau khi nghe xong.

“Nhưng ông ấy kể là lúc còn nhỏ cơ mà.”

– Ừ. Hồi 12 tuổi.

“Làm gì có đứa nào 12 tuổi mà suy nghĩ sâu sắc kiểu đó?”

Bae Hu-ryeong gật gù.

 – Bởi thế nên lão già Marcus sinh ra đã là… ông già triết học. Tsk tsk. Còn ta hồi 12 tuổi chỉ nghĩ là làm sao đập cho cái thằng đầu gấu trước mặt gãy răng.

“Ờ… cái đó cũng đâu phải là suy nghĩ bình thường đâu…”

Nếu Kiếm Thánh là ‘lão già sinh ra đã từng trải’ thì Bae Hu-ryeong chắc là ‘đầu gấu trời sinh’ mất rồi.

– Mà thôi, nhóc đã quen với tầng 5 rồi. Lên tầng 6 đi.

“À, mà này”

Tôi lên tiếng.

“Không thể nhảy thẳng lên trùm tầng 10 luôn được à?”

– Cái gì?

“Tôi biết mình có thể sao chép kỹ năng quái vật. Tôi cũng dần làm chủ được Aura. Tôi nghĩ mình đủ sức xử lý boss tầng 10 rồi.”

Bae Hu-ryeong im lặng.

Lão nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc lẹm.

– Kim Gong-ja. Lính mới mà tự tin dữ?

“Không phải ngạo mạn.”

Tôi đáp một cách chắc nịch.

Trong thế giới này, đã mấy năm rồi mà không ai vượt qua được tầng 10. Nên việc tôi dám tuyên bố sẽ chinh phục khu vực có độ khó cao đó, khiến Bae Hu-ryeong lo lắng cũng là điều dễ hiểu.

“Tôi tự tin vào khả năng của mình”

Không, là tôi chắc chắn mình làm được.

“Nếu không làm được trong 2 xu, tôi sẽ gọi ông là sư phụ luôn”

– Ồ? 2 xu thôi à?

Bae Hu-ryeong trông có vẻ bị kích động.

– Một thằng phải xài tới 6 xu mới hạ được một con King Goblin mà giờ định xử lý trùm tầng 10 chỉ với 2 xu thôi á? Thật hả? Có vẻ nhóc chưa biết ta rồi. Ta chưa bao giờ để người khác bỏ kèo cược một cách dễ dàng đâu.

“Nhưng! Tôi có một điều kiện.”

– Điều kiện?

Tôi giơ ngón trỏ lên.

“Ông phải nói thật về kỹ năng của trùm tầng 10. Không được giấu, không được nói dối. Và cũng không được chơi trò tráo bài để lừa tôi.”

– Hm. Nghe đơn giản đấy.

“Còn nữa!”

Tôi cười nhếc mép.

“Nếu tôi thắng… ông phải gọi tôi là Ngài Gong-ja, càng lễ phép càng tốt. Thêm cả sự tôn kính vào nữa.”

– ……

“Sao? Sợ rồi à? Nếu sợ thì bỏ cuộc đi là vừa.”

Giật giật.

Chắc cái câu mà bọn đầu gấu ghét nhất trên đời chính là “Sợ à?”.

Mà Bae Hu-ryeong thì đâu phải loại đầu gấu tầm thường. Lão là kẻ đứng trên đỉnh cao của toàn cõi giang hồ, từng leo tới tận tầng 99 của Tòa Tháp.

Cơ mặt lão giật giật.

– Khụ khụ! Tên lính mới này dám chế nhạo Kiếm Đế vĩ đại chỉ vì hắn có được một kỹ năng gian lận thôi ư? Hừ, hừ, hừ, được! Cược thì cược!

“Thành giao.”

– Được! Kim Zombie, nhóc sẽ không thể nào hạ được trùm tầng 10, và sẽ phải gọi ta là sư phụ cho đến khi chết! À mà khoan, nhóc đâu có chết được. Thế thì càng hay, nhóc sẽ phải gọi ta là sư phụ mãi mãi!

“Ủa, ông còn có kỹ năng ảo giác nữa hả? Chuẩn bị tinh thần mà phục vụ Ngài Gong-ja đi”

– Hehehe.

“Kekeke.”

Cả hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, rồi cười kiểu… gian xảo đầy hiểm ý.

Từ xa, vài Thợ săn khác đang thì thầm với nhau.

“Này… tên đó từ nãy tới giờ cứ lẩm bẩm một mình.”

“Giờ thì còn… tự cười nữa. Hắn có vấn đề về thần kinh à?”

“Suỵt! Đừng để hắn thấy. Giả vờ như không nhìn thấy gì đi, chúng ta không biết gì hết.”

“…”

…. Có lẽ tôi phải hạn chế nói chuyện một mình lại thì hơn.

Tôi im lặng và đi lên tầng 10.

Không giống như những khu vực săn khác, đứng trước phòng trùm tầng 10 có một người gác cổng.

Người được Hiệp hội Thợ săn cử đến nhíu mày khi nghe tôi nói.

“Cậu muốn vào phòng trùm một mình à?”

“Vâng”

Chỉ mất đúng 2 giây để khuôn mặt anh ta chuyển sang biểu cảm như thể đang hỏi “Gã này điên à?”

“Ờm.. Không biết cậu có xem tin tức mới nhất không…. 30 thành viên của Hắc Long Hội, cộng với 4 thành viên xếp hạng cao nhất, cũng thất bại. Một mình đi săn trùm là tự sát đấy.”

“Như vậy thì sao?”

Tôi vẫn tự tin.

“Hiệp hội phải để Thợ săn được tự do lựa chọn cuộc săn mà mình muốn, đó là quy định”

“Thì đúng vậy, nhưng mà…”

Anh ta trông có vẻ bối rối.

“Xin lỗi, nhưng tôi phải ghi danh tất cả các thợ săn vào đây. Sau này nếu cấp trên của tôi mà kiểm tra lại… thì tôi sẽ trở thành kẻ vô tâm mà để một thợ săn vô danh chết lãng xẹt. Xin hãy cân nhắc tới cả vấn đề bên phía tôi nữa…”

“Ừm.”

Làm sao đây? Tôi đưa tay vuốt cằm suy nghĩ.

– Gì cơ? Hiệp hội Thợ săn? Ở thế giới của ta không có cái thể loại đó luôn!

Tôi vốn định giữ bình tĩnh, mà lão thì lại nhảy dựng lên.

– Rặt một đám ngốc! Ta ghét cái kiểu thành lập tổ chức, chia bè kết phái, làm chính trị giả tạo như thế! Bởi thế nên bọn chúng mới mãi giậm chân tại tầng 10 này! Này, Kim Zombie! Cứ đập thẳng mặt hắn rồi vào phòng trùm đi!

‘Gì cơ? Đập người vô tội?’

– Hắn dám chắn đường ngươi kìa!

Đúng là tên hồn ma này không chỉ tâm thần mà còn nhiễu sự nữa.

“Ngài gác cổng.”

Tôi lè lưỡi, rồi lấy một túi nhỏ ra.

“Tôi biết ngài đang làm đúng nhiệm vụ. Quả thực, tự mình vào đó là chuyện điên rồ. Nhưng mà… tôi thật sự muốn tự tử.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi mệt mỏi quá rồi…”

Tôi cười chua chát.

“Bạn gái tôi mất cách đây một năm. Gần đây, Lâu đài Giả kim bảo rằng tôi mắc bệnh nan y. Dù có sống cũng chỉ được nửa năm nữa, mà tôi… tôi không có đủ nghị lực để sống tiếp nửa năm đó mà thiếu vắng cô ấy.”

“À…”

– Hả??

Bae Hu-ryeong nhăn nhó.

– Tên Zombie này bịa ra cái giống gì vậy?

Làm như không nghe thấy, tôi tiếp tục thầm thì.

“Dù cho tôi chỉ là một thợ săn hạng thấp, thì tôi vẫn là một thợ săn. Tôi không muốn bị mục ruỗng rồi chết trên giường bệnh của Lâu đài Giả kim. Nếu có phải chết, tôi muốn chết khi đang chiến đấu với quái vật.”

“Cuộc sống của cậu…”

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt thương cảm. Muốn biết là kiểu gì không? Là cái kiểu người ta hay làm khi nghe tới bi kịch của người khác ấy.

“Đây là số tiền tôi dành dụm được khi chiến đấu”

Tôi đưa túi tiền ra – trong đó có 100 vàng.

“Tôi cũng chẳng còn thời gian để tiêu nó… Ngài cứ cầm lấy.”

“T-Tôi không thể nhận số tiền này được!”

“Tôi chỉ muốn lặng lẽ rời khỏi thế gian, ngài gác cổng à. Và… xin đừng ghi lại là tôi đã vào. Hãy xem đó như di nguyện cuối cùng của một thợ săn.”

Khuôn mặt anh ta trở nên nặng nề, trông như sắp khóc. Mà cũng có phần nặng vì… túi vàng.

“… Được rồi. Vào đi. Tôi không thấy gì hết…”

– Ha, nhìn xem này.

Bae Hu-ryeong nghệt mặt ra.

– Hai người các ngươi đang đóng phim à? Camera giấu kín ở đâu đấy?

Dù thế nào, người gác cổng vẫn cho tôi vào.

Tôi để lão ở lại phía sau, bước vào bên trong. Một con đường lát đá trải dài. Nơi trùm tầng 10 trú ngụ chẳng khác gì tòa dinh thự cổ kính của các quý tộc thời xưa. Tôi bước từng bước trên con đường đó.

‘Tầng 10 mà Viêm Đế Yoo Sooha từng vượt qua’

Đứng trước cánh cửa khổng lồ. Tôi chậm rãi đẩy cửa.

‘Lần này sẽ khác. Thay vì Viêm Đế… không’

Kétttt.

Cánh cửa mở ra với một âm thanh nặng nề.

‘Mình sẽ tạo ra một truyền kỳ còn rực rỡ hơn cả Viêm Đế’

Tôi bước vào.

Và – trò chơi bắt đầu.

– Hahahaha!

Tôi nghe thấy tiếng cười vọng quanh mình. Đồng thời, cánh cửa phía sau đóng sầm lại. Bùm! Trong khoảnh khắc, không gian xung quanh tối đen, và tiếng cười rờn rợn ấy ngày càng vang to.

Từng ngọn nến bỗng dưng tự cháy lên.

– Muốn chơi với chúng ta không?

Ở khắp nơi. Nến tự cháy lên, không ai chạm vào. Và nơi nào có ánh nến, nơi đó có búp bê. Những con búp bê nhỏ mà trẻ con hay chơi.

– Cùng chơi với chúng ta nhé?

– Đuổi bắt đóng băng? Bông hoa đã nở rồi? Trốn tìm? 

– Băng đã tan. Hoa đã rụng. Vậy thì chơi trò trốn tìm đi!

– Chơi đi! Chơi với chúng ta! Chơi trốn tìm với chúng ta!

– Hahahahaha!

Tôi đã sẵn sàng.

“Được. Chơi thì chơi.”

Aura mà tôi khổ luyện mấy hôm nay trào dâng.

Như đã chờ sẵn, một giọng nói vang lên

| Bạn đã bước vào phòng trùm.

| Người thách đấu: Thợ săn Kim Gong-ja. Số người: 1.

| Chúc bạn may mắn!

Cửa ải mà nhân loại hiện tại vẫn chưa thể vượt qua.

Trò chơi Trốn tìm tại Dinh thự Hỏa ngục bắt đầu.

Phần này Eng là Trauma (chấn thương), nhưng phần giải thích bên dưới thiên về khía cạnh tâm lý hơn nên mình để là tâm chấn cho phù hợp. Đuổi bắt đóng băng: là cái trò đuổi bắt. Khi bị chạm, là bị bắt, phải đứng yên như "bị đóng băng", chỉ được giải cứu khi đồng đội chạm vào. Còn Bông hoa đã nở rồi! (hoặc: Trò hoa nở): trò này là cái trò 1 người đứng đọc 1 2 3 rồi quay đầu lại í, nhìn thấy ai chuyển động là bị ra ngoài. Daruma của nhật ấy