Giọng nói tiếp tục vang lên, mặc cho hồn ma đang làu bàu.
| Xin hãy chọn một thẻ kỹ năng!
Chuyện này là thật!
Hai tấm thẻ đồng bay lượn xung quanh tôi. Chúng xoay quanh nhiều đến mức khiến tôi chóng mặt, nhưng tâm trí tôi đang tập trung vào chuyện khác.
– Khốn thật! Đây là cái thể loại ‘gian lận’ gì vật chứ! Ngay cả kỹ năng của quái vật cũng sao chép được thì còn gì là công bằng! Này! Ai là người quản lý cái Tháp này hả? Sao lại để cái kỹ năng bá đạo này cho thằng nhãi kia mà không phải ta!
“Ahh… Làm ơn yên lặng chút đi”
– Ra đây mau! Ta không chấp nhận chuyện này! Aaaaa, tức chết đi được!
Bae Hu-ryeong quơ tay múa chân trong cơn giận. Trông thật… thật là quá thảm hại mà. Như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo. Sự thảm hại đến mức không thể tin nổi là có người như vậy.
‘Hahhh… Tốt nhất là nên tập trung vào mấy tấm thẻ thôi.’
Tôi quan sát hai tấm thẻ đang bay lượn trên không trung.
‘Cả hai đều là màu nâu xám… màu như p*** vậy. Chắc kỹ năng cũng chẳng ra gì…’
Nhưng tim tôi vẫn đập rộn ràng. Trời ạ! Là kỹ năng của quái vật! Tôi có thể sở hữu kỹ năng giống như một con quái vật! Cảm giác như đang làm điều gì đó lén lút, giống như đang chơi khăm ai đó vậy.
‘Thật tò mò!’
Tôi vươn tay ra.
‘Cứ chọn đại một tấm vậy.’
Ngay lúc tôi định bắt lấy một tấm thẻ…
– Hả? Nhóc tính chọn cái đó á?”
Tên hồn ma chết tiệt này lại xen vào. Hứng thú của tôi tụt xuống không phanh. Trời ạ! Khả năng phá hủy tâm trạng của hắn đúng là đỉnh cao.
“Ừm. Dù sao thì chọn cái nào cũng thế thôi”
– Sao lại thế?
Bae Hu-ryeong nhìn xuyên qua mấy tấm thẻ mà hỏi.
– Đã được lựa chọn rồi thì nên chọn cái nào tốt một chút chứ.
“Tôi có phân biệt được cái nào tốt đâu. Hai cái đều có màu như p***. Cứ như đang đánh cược vậy.”
– Gì cơ? Sao lại không phân biệt được?
‘Hahhh… Hôm nay đầu óc của lão thật sự rất tệ’. Tôi hét lên vì bực mình “ Tôi chỉ thấy mặt sau của thẻ thôi! Không có cách nào phân biệt được cả. Làm sao tôi biết cái nào tốt hơn chứ!”
Bae Hu-ryeong nghiêng đầu.
– Nhưng ta thấy được mà?
“Cái gì cơ?”
– Ta thấy được mặt trước của thẻ.
Giọng lão bình thản một cách đáng ghét. Tôi đơ ra luôn.
‘Thật là vớ vẩn…’ Định mắng vậy, nhưng rồi tôi sực nhận ra.
Là vị trí!
Từ chỗ tôi đứng, tôi chỉ thấy được mặt sau của tấm thẻ. Dù có cố gắng nhìn từ mọi góc, hai tấm thẻ vẫn giống nhau. Như việc nhìn mặt trăng từ trái đất, không thể phân biệt được mặt trước mặt sau.
Nhưng đó là tôi.
Còn Bae Hu-ryeong có thể tự do di chuyển trong không gian tối tăm này. Đúng vậy. Lão có thể từ đằng đó mà thấy được mặt trước của thẻ.
“Trời ơi…!” Tôi lẩm bẩm “Thật sự ông thấy được à? Thấy được cả tóm tắt kỹ năng luôn?”
Bae Hu-ryeong nhíu mày
– Dĩ nhiên là thấy rồi. Nhìn vào mắt ta mà nói như vậy là sao? Hồi nhỏ ta nổi tiếng là mắt tốt đấy! Trong làng ta có kẻ tên là Cẩu Phân bắn pháo vào ta mà ta còn né được! Cuối cùng, ta đã luyện đến cảnh giới ‘Thiên Nhãn’ đấy chứ. Haiz, thật là hoàn mỹ mà…
“Eureka!”
– Mẹ kiếp! Tên nhóc này phát điên rồi! Sao lại hét to như vậy?
Bae Hu-ryeong giật mình, nhưng tôi mặc kệ.
“Eureka! Eurekaaaa!””
Tôi vui sướng vì may mắn bất ngờ.
Bae Hu-ryeong nhìn tôi như nhìn một đứa không não và lắc đầu
– Não tên này thật sự thối rữa rồi. Bảo sao người ta gọi là Zombie. Tsk tsk tsk…
Những gì mà Bae Hu-ryeong thấy được
__________________
[Phước Lành Sinh Sản]
Cấp bậc: E
Hiệu ứng: À, thiên nhiên ban tặng nơi trú ẩn nhưng đồng thời cũng tạo ra nhiều thử thách cho chúng ta! Thế giới tàn khốc này, tộc Orc đã cường hóa khả năng sinh sản để đối chọi với thiên nhiên. Một con chết? Không sao! Vẫn còn chín con nữa đang lấp ló!
※Tuy nhiên, bạn sẽ thường xuyên bị kích thích.
__________________
[Chiik, Chiik]
Cấp bậc: F
Hiệu ứng: “Chúng tôi nói chuyện có thêm chữ ‘chik’ ở cuối câu, chik. Cũng không rõ vì sao lại như vậy, chik! Nhưng bạn cũng nên thử một chút, chik!”. Orc giơ ngón cái lên “Bạn sẽ không thoát khỏi cuộc vui ‘chik chik’ đâu, chiiik!”.
※Tuy nhiên, chiik chiik.
__________________
‘Trời ạ…!’
Đúng là thẻ màu p***.
Hai kỹ năng đều đúng là thảm họa. Tôi không ngừng kinh ngạc.
– Sao hả? Nếu ta không ngăn cản, nhóc đã chọn cái [Chiik, Chiik] rồi. Gong-ja, là nam nhân thì phải trải nghiệm sức mạnh của Orc một lần chứ. Mau cảm ơn ta đi!
Tôi lờ lão, trầm ngâm “Nếu phải chọn, tôi nghĩ [Chiik, Chiik] vẫn hữu dụng hơn.”
– Gì cơ? Nhóc điên à?
“Không. Tôi chắc chắn đấy.”
Tôi gật đầu, tin tưởng vào lựa chọn của bản thân.
“Dù nghĩ thế nào, [Chiik, Chiik] vẫn có giá trị sử dụng cao hơn [Phước Lành Sinh Sản].”
– Khoan đã! Suy nghĩ lại đi. Phải giữ cái đầu lạnh…
Cười khẩy. Tôi nhìn Bae Hu-ryeong đang hoảng loạn.
“Thực ra, ông cũng nghĩ giống tôi phải không?”
Không để Bae Hu-ryeong nói thêm gì nữa, tôi chộp lấy tấm thẻ. Những tấm thẻ bay lượn tán loạn xung quanh, nhưng cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì… cũng chỉ có hai lá cả thảy.
| Đã hoàn tất lựa chọn. Kỹ năng đang được sao chép.
| Bạn đang quay lại 24 giờ trước.
– K-Không!
“Vâng! Chính xác!”
Tôi và Bae Hu-ryeong hét lên đồng thời.
| Cấp bậc thợ săn hiện tại của bạn là hạng F.
| Bạn sẽ không phải chịu hình phạt vì kỹ năng.
Cùng lúc đó, thế giới tối tăm trở nên sáng sủa hơn.
.
.
.
Đôi mắt tôi bật mở.
“Hmm!”
Cảm giác thật sảng khoái.
“Ah, dễ chịu thật đấy. Quả nhiên, con người cần phải ngủ ngon mới thư thái được.”
Đây không còn là căn phòng rộng 2 pyeong cũ kỹ mà tôi từng ở nữa. Giờ là phòng tôi yêu cầu từ Sangryun. Không quá rộng rãi, nhưng là một phòng khách sạn đầy đủ tiện nghi. Sau khi trúng vé số hạng nhất, tôi quyết định tạm thời ở lại đây.
Trong khi đó.
– Khốn kiếp! Tưởng nhóc sẽ sập bẫy, ai ngờ lại thông minh một cách vô ích như vậy!
“Hehe”
Bae Hu-ryeong đá loạn xạ vào không khí. Có vẻ lão ấy đang tức giận vì không lừa được tôi. Ừm. Chỉ cần nhìn bộ dạng giận dỗi đấy thôi là tâm trạng của tôi đã trở nên thư giãn hơn như đang ngắm một bức tranh nghệ thuật.
“Giờ thì lấy thần dược ra nào… Cửa sổ trạng thái.”
Tôi không còn lý do gì để lãng phí thời gian nữa. Tôi mở Cửa sổ trạng thái của mình trên đường đến bãi săn.
__________________________
Tên: Kim Gong-ja
Cấp bậc: Hạng F
Kỹ năng (4/4)
Tôi Cũng Muốn Trở Thành Bạn (S+) – Bị động
Chiếc Đồng Hồ Của Hồi Quy Giả (EX) – Bị động
Chòm Sao Kiếm Sĩ (A+) – Bị động
Chiik, Chiik (F) – Chủ động
__________________________
“Tốt rồi. Không có vấn đề gì cả.”
Bốn ô kỹ năng đã đầy. Nhưng không sao, tôi có thể thay thế chúng nếu cần thiết. Với [Chiik, Chiik], tôi sẽ tận dụng nó hết cỡ cho đến khi có kỹ năng mới.
– Gong-ja, ta nghĩ … luyên tập trong tư thế ngồi thiền cũng ổn đấy. Không cần phải cố rèn luyện đến chết đâu, đúng không? Thiền tịnh, tu tâm dưỡng tính. Nghe thật tuyệt phải không?
“Hoohoo”
Chúng tôi đã đến bãi săn tầng 3. Tôi có thể thấy lũ Orc đang lang thang ở đằng xa.
“Grrr… chik”
Tôi quan sát vị trí của bọn chúng, rồi lấy thần dược ra. Một hơi uống cạn từ chiếc bình giữ nhiệt ấm áp.
– Này, Gong-ja? Nghe ta nói không? Hay là luyện tập tĩnh lặng thôi nhé? Ngồi thiền cũng được. Ta sẽ giúp nhóc lĩnh hộ được Aura trong nửa năm! Tin ta đi!
“Kyaaa~ Ngon thật!”
Mới chỉ là lần thứ hai uống thần dược, vậy mà tôi đã quen vị rồi. Có vẻ như Dược sư đã đặc biệt chú ý tới hương vị khi điều chế nó.
Tôi chờ đợi hiệu qua của thần dược bắt đầu phát huy.
“Kiếm Đế, ông biết không?”
– Hử? Biết gì cơ? Nhóc tính ngồi thiền thật đấy à?
“Ông chỉ gọi tôi là Zombie khi tiện miệng thôi, nhưng khi đuối lý thì lại gọi tên đàng hoàng là Gong-ja. Nãy giờ ông toàn gọi tôi là Gong-ja đấy.”
Thình thịch.
“Tôi chỉ muốn nói để ông có thể sửa được cái thói đó đi”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, thế giới bỗng nhiên chậm lại.
Trái tim tôi đập mạnh. Tôi cảm nhận được một dòng chảy nhẹ nhàng lan tỏa trong cơ thể cùng với nhịp đập ấy.
Aura!
Hiệu quả của việc luyện tập quả thật đã hiện rõ. Khác với lần trước, lần này tôi đã nắm bắt được Aura một cách rõ ràng ngay lập tức
“Hooo..hoo..hoo..”
Tôi điều hòa hơi thở rồi tiến gần đến lũ Orc. Giật mình. Tai của một con Orc giật nhẹ khi cảm nhận được có người lại gần. Con quái vật da xanh to lớn quay đầu lại.
“Grr?”
Mắt con Orc trợn lên. Có vẻ nó khá bối rối. Từ góc nhìn của nó, con mồi đang tự dâng thân tới.
“ Krrrrr!”
Nó nhấc chùy lên như thể đã sẵn sàng đón nhận vận may bất ngờ.
Đó là lúc tôi khẽ mỉm cười.
| Kỹ năng của bạn đang được kích hoạt.
Tôi mở miệng.
“Ch…ik! Chiik!”
Khựng lại. Mắt con Orc mở to hơn nữa. Chiếc chùy đang vung lên cũng dừng lại giữa chừng.
“Chirk… chirk? Chi..ik?”
Nó nghiêng đầu, như thể đang cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một con mồi lại đang nói ngôn ngữ của mình?
Lẽ dĩ nhiên, với IQ của con Orc thì chẳng hiểu nổi. Và tôi cũng không ngu đến mức bỏ qua cơ hội này.
“Chiik!”
Tiếng nói bằng ngôn ngữ Orc tuôn ra một cách lưu loát từ miệng tôi.
Đây chính là kỹ năng tuyệt diệu kiến người bản xứ không thể phản kháng.!
“Krrr? Ch..irk?”
Con quái vật trước mặt tôi còn ngạc nhiên hơn. Rõ ràng nó đã hoảng đến mức không biết làm gì. Khi tôi lao vào, nó không kịp phản ứng.
Thanh kiếm của tôi cắt ngang cổ con Orc một cách mượt mà. Tôi rót một chút Aura vào lưỡi kiếm, không quá nhiều nhưng cũng không quá ít. Một dòng máu tuôn ra và con Orc ngã xuống.
“Ch...irk…? Gr…chik…”
Cứ như nó đang nói trong uất ức.
Nếu dịch ra tiếng người, chắc là câu “Cả ngươi nữa sao, Brutus!?”
“Chirk”
Tôi mỉm cười như một kẻ chiến thắng. Việc ép Aura ra khỏi cơ thể vẫn gây đau đớn… nhưng tình trạng hiện giờ vẫn tốt hơn hẳn lần trước. Nếu chỉ dừng ở mức này thì tôi chịu được.
– Đồ khốn gian lận! Ta biết tỏng nhóc sẽ làm vậy mà!
Bae Hu-ryeong run rẩy
– Nhóc không thấy áy náy khi lừa gạt những con Orc tốt bụng hay sao? Hả? Có bao giờ nhóc nghĩ đến cảm xúc của chúng không? Những Orc vô tội đang bị tổn thương vì đám nhân loại dơ bẩn như nhóc đó!
Tôi không thèm nhắc lại chuyện chính lão đã bảo rằng có thể luyện tập bằng bất cứ phương pháp nào.
Chỉ mỉm cười, và nói một từ
“Chiik!”
– Ahhh! Thật khó chịu! Tại sao Tòa Tháp lại ban cái kỹ năng gian lận đó cho thằng nhãi yếu đuối này cơ chứ?!
Khi một tuần trôi qua.
Tôi đã vượt qua bãi săn ở tầng 5.
1 pyeong ~ 3.3 m2 “Cả ngươi nữa sao, Brutus!?” hay “Et tu, Brute?” là câu thoại nổi tiếng trong vở kịch Julius Ceaser, lấy cảm hứng từ vụ ám sát Julius Ceaser trong lịch sử. Cụm từ thể hiện sự bất ngờ, sốc và đau lòng của Julius Ceaser khi nhận ra người bạn thân nhất của mình, Marcus Brutus cũng là một trong những người giết ông.