Hai ngày sau, thời gian chuẩn bị đã đến. Khi Cha Eui-jae đang chuẩn bị treo biển hiệu, bóng dáng một người đã đứng sẵn ở cửa gật đầu chào. Đã một thời gian dài kể từ lần cuối cậu nhìn thấy khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ đen ấy, và cảm giác trong lòng bất giác có chút vui mừng.
“Chào anh.”
“Cậu đến rồi à?”
“Bà đâu rồi?”
“Ở nhà. Chân bà dạo này không được tốt lắm.”
“Không sao. Dù gì thì mình cũng sẽ dùng nút thoát thôi mà.”
Cha Eui-jae suýt nữa định nhắc về số lượng nút thoát mà hắn đã dùng từ trước đến giờ, mỗi bộ có tận mười cái cơ mà, nhưng rồi cậu kìm lại. Dù là điều kiện của giao dịch, hôm nay chính cậu mới là người cần đến nó. Cậu quyết định cố gắng để vượt qua ngày hôm nay một cách êm đẹp nhất có thể.
“Tôi có thể mang Ha-eun đi cùng được không?”
“Ha-eun? …À.”
Lee Sa-young nghiêng đầu rồi nhớ ra cái tên đó với một tiếng khẽ bật ra.
“Cháu gái của anh?”
“Ừ. Anh không thể để con bé ở nhà một mình được.”
“Được thôi, tôi sẽ báo với họ.”
Lee Sa-young gật đầu. Cha Eui-jae dang hai tay như thể cho thấy mình đã sẵn sàng rồi đặt tay lên vai hắn. Lee Sa-young mỉm cười khi từ miệng phát ra tiếng thở phào nhẹ nhõm. Khi hắn lấy một trong những tác phẩm đắc ý của Hong Ye-Seong từ kho đồ và xé nút thoát, họ lập tức được đưa đến nhà của bà và Park Ha-eun.
Đối mặt với hắn, Cha Eui-jae nhanh chóng quay người và tiến về phía cửa trước. Park Ha-eun, đã chờ đợi họ từ lâu, nhảy cẫng lên và nắm lấy tay cậu, hơi trốn sau lưng cậu như những đứa trẻ thường làm khi gặp người lạ.
Một bàn tay thô ráp khẽ vuốt tóc cô bé khi cậu chỉ đường tới bệnh viện chuyên về điều trị chân — thực ra là Hội Seowon. Lee Sa-young đứng im cách đó vài bước, lặng lẽ quan sát toàn bộ khung cảnh.
‘…Hửm?’
Bên trong chiếc mặt nạ khí, ánh mắt hắn hạ xuống ngang thắt lưng. Park Ha-eun nửa giấu mình sau lưng Cha Eui-jae, đôi mắt long lanh nhìn hắn. Lee Sa-young bắt gặp ánh mắt ấy với vẻ thờ ơ, rồi chuyển sự chú ý sang tiếng gọi của cậu.
“Lee Sa-young, đi thôi.”
Hắn từ từ tiến lại gần, lấy ra một nút thoát khác. Hắn đã dùng hai cái trong ngày hôm nay, nhưng không chần chừ chút nào.
Tòa nhà Hội Seowon là một tòa nhà chọc trời nằm giữa lòng thành phố. Tại lối vào, Lee Sa-young ra hiệu với nhân viên bảo vệ, người nhanh chóng lắng nghe chỉ dẫn qua tai nghe rồi cúi đầu.
“Chào mừng Hội trưởng Lee Sa-young của Hội Pado. Hội trưởng Nam Woo-jin đang chờ anh.”
“ Anh ta ở đâu?”
“Anh ấy đang ở thư viện trung tâm.”
Sau khi nhận phù hiệu nhận dạng, họ được phép vào trong. Park Ha-eun, từ lúc rời đi đã hứng khởi, đeo chặt phù hiệu quanh cổ và mân mê nó. Bên trong, sảnh hiện đại và thanh lịch mở ra một cảnh tượng hoàn toàn khác.
[Đang xác minh quyền truy cập…]
[Đã xác nhận danh tính của Lee Sa-young và nhóm ba người.]
[Chào mừng đến với Hội Seowon.]
Cha Eui-jae đã nghĩ đến một khung cảnh giống như bệnh viện vì Nam Woo-jin, từng là bác sĩ, sẽ là người điều trị cho bà cậu. Nhưng cảnh tượng trước mắt lại là một thư viện đồ sộ.
Park Ha-eun há hốc miệng, nhìn quanh ngỡ ngàng. Những kệ sách cao ngút chất đầy vô số cuốn sách, và những thợ săn của Hội Seowon đeo băng tay màu vàng của người quản thư bận rộn đẩy xe sách qua các dãy kệ.
Cha Eui-jae cũng nhìn quanh khi họ tiến vào. Những viên gạch lát sàn, hình dạng của các kệ sách — tất cả đều quen thuộc. Nếu cậu nhớ không nhầm, đây là nơi cậu đã từng thấy trong ký ức của Yoon Ga-eul. Có vẻ như thư viện của Hội Seowon đã trở thành căn cứ cho những người sống sót ngay cả khi thế giới sụp đổ. Mặc dù nơi này gần như đã bị phá hủy ở thế giới khác…
Lee Sa-young, bước đi nhanh nhẹn, lên tiếng.
“Nam Woo-jin chắc đang ở kệ sách trung tâm.”
“Kệ sách trung tâm?”
Đi xuyên qua mê cung của các kệ sách, họ bước vào một không gian ấm cúng như một hội trường nhỏ bao quanh bởi những kệ sách lớn. Ở trung tâm là một cầu thang dẫn từ tầng một lên tầng hai, và trên cầu thang ấy là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, quay lưng lại.
Với mái tóc trắng dài buộc gọn và khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, người đàn ông nhận ra sự có mặt của họ và quay đầu lại. Lee Sa-young gật đầu, và người đàn ông từ từ bước xuống.
“Các cậu đến sớm hơn tôi nghĩ.”
Người đàn ông kẹp cuốn sách vào nách và nói như một lời chào. Giọng trầm bên cạnh Cha Eui-jae gọi tên người đàn ông tóc trắng.
“Nam Woo-jin.”
Người đứng trước mặt họ là Nam Woo-jin, người đứng thứ 7 ở Hàn Quốc và là một pháp sư hạng A.