Lúc 3:40 sáng, khi hầu hết các thành viên trong hội đã về nhà và chỉ còn một vài người trực, một bài đăng xuất hiện. Đó là trên bảng ẩn danh của Hội Pado.
Tiêu đề: [Ẩn danh] <Tin nóng> Tất cả chăn gối trong phòng ngủ đã bị lấy mất...
240* đã lấy hết chăn gối từ phòng ngủ. (Lee Sa Young)
Bình luận (3)
—Cậu mơ ngủ à?
—Không hài hước chút nào.
—Chúc ngủ ngon.
Các thành viên trong Hội Pado tự nhiên phớt lờ bài viết này. Nó thậm chí không đáng để xem xét. Đùa cũng có giới hạn chứ…
Nhưng một bài đăng khác nhanh chóng xuất hiện. Lần này, có kèm theo ảnh chụp phòng ngủ.
Tiêu đề: [Ẩn danh] Thật sự là lấy hết rồi??? (Bằng chứng)
(Ảnh.JPEG)
Tôi nói thật đấy.
Tôi thấy tận mắt.
Bình luận (8)
—Hả?
—Sao mà mất hết chăn gối vậy???
—Có khi nào nhân viên dọn dẹp mang đi giặt không?
⤷Không đâu, họ chỉ dọn vào ban ngày khi không có ai; đâu có mang đi khi còn người ở đó.
—Thật sự là 240 đã lấy hết sao?
—Làm ơn kể thêm chi tiết đi.
—Bro, kể thêm đi, một thợ săn xinh đẹp đang đợi nè.
—Wow, giờ tôi không ngủ nổi rồi.
Phòng tắm và phòng ngủ của Hội Pado được xem là phúc lợi dành cho các thành viên. Đây là không gian để các thợ săn có thể nghỉ ngơi thoải mái sau khi đi săn hầm ngục, nơi giác quan họ trở nên cực kỳ nhạy bén.
Vì lý do đó, chất lượng phòng ngủ của Hội Pado rất cao. Mỗi người có một phòng riêng, được trang bị giường và chăn gối giúp họ có giấc ngủ thoải mái, thậm chí còn có mùi hương dành riêng cho những cuộc săn hầm ngục để giúp họ thư giãn. Phòng ngủ này là một trong những niềm tự hào của Hội Pado.
Nhưng giờ đây, tất cả chăn gối quý giá trong phòng ngủ ấy đã bị lấy mất. Những chiếc giường chỉ còn trơ trọi. Và kẻ lấy đi toàn bộ chăn gối đó chính là Lee Sa-young! Đây là một câu chuyện khó tin, nhưng… đã có bằng chứng hình ảnh. Không ai dám làm giả ảnh và nhắc đến tên Lee Sa-young một cách vô lý. Kết luận đã rõ ràng.
Bài đăng này là thật.
Đó là hồi chuông cảnh tỉnh. Những ai kiểm tra bài đăng trên Blind Post trước khi đi ngủ giờ đây lâm vào tình trạng tuyệt vọng, chỉ còn biết chờ đợi bài đăng tiếp theo. Họ liên tục làm mới Blind Post, mong chờ người kể chuyện cứu rỗi.
Ngay trước khi các thành viên Hội Pado rơi vào cơn khát thông tin đến ngạt thở, người đăng bài trở lại với thêm chi tiết.
Tiêu đề: [Ẩn danh] Câu chuyện về E40 Jean Valjean (Xóa trong 10 phút)
Ở lại muộn để hoàn thành báo cáo.
Sau khi làm việc xong, tôi lười về nhà.
Thế là tôi quyết định ngủ lại trong khu vực nghỉ ngơi rồi đi làm luôn và buổi sáng.
Nhưng rồi ai đó đập mạnh cửa phòng nghỉ bên cạnh, mà lúc đó đã gần 4 giờ sáng rồi.
Tôi nghĩ, “Đứa nào bất lịch sự thế?” rồi mở cửa kiểm tra.
Là 240.
Từ lúc đó, tôi không thể suy nghĩ được gì nữa… như đang xem một bộ phim vậy.
240 bắt đầu gom hết chăn gối từ các phòng nghỉ.
Không chỉ một cái, mà từ tất cả các phòng.
Nhìn hắn như sắp lấy cả giường vậy, nhưng hắn chỉ lấy chăn gối.
Tôi ở phòng cuối cùng.
Khi 240 đến gần, giác quan của tôi hoạt động mạnh mẽ.
Tôi phát điên lên, lo hắn sẽ lấy mất cái chăn của tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi siết chặt cái chăn của mình.
May mắn thay, hắn không lấy của tôi.
Thậm chí hắn còn lịch sự đóng cửa lại trước khi rời đi.
Hết.
Bình luận (13)
—Cho tôi kiểm tra một chút được không? 240 mặc gì khi đó?
⤷Áo ngắn tay trắng, quần đen, đeo mặt nạ phòng độc và dép lê có sọc.
⤷Câu chuyện này là thật.
⤷Làm sao bạn biết?
⤷Tôi đi thang máy với 240 mặc đúng bộ đồ đó lúc nãy. Suýt ngất.
⤷À……
—240 cũng có lòng quan tâm đấy, không lấy cái chăn của người làm việc muộn.
⤷Còn lịch sự đóng cửa lại nữa.
⤷Thần tượng 240
—Người đăng ẩn danh này cũng thật đặc biệt. Sợ mất chăn hơn là sợ 240 ㅋㅋㅋ.
—Nhưng xét về lý, 240 đã trả tiền cho tất cả chỗ đó rồi, nên cũng đâu thể trách hắn nếu hắn lấy lại.
⤷Đúng thật ㅋㅋ.
—Vậy tại sao 240 lại lấy hết chăn gối đi???
Không biết Cha Eui-jae đã chờ đợi Lee Sa-young quay lại bao lâu, thì cậu nghe tiếng bíp của khóa cửa khi được mở. Vươn vai để giết thời gian, Cha Eui-jae thò đầu ra ngoài.
Thứ tiến vào qua cửa là… một đống vải trắng. Thoạt nhìn như một hồn ma, nhưng sau đó cậu nhận ra đôi chân dài màu đen thò ra bên dưới. Đôi chân đó bước vội vã xuống hành lang, dù không nhìn thấy gì, và tiến vào phòng khách rộng rãi. Sau đó, nhân vật đó thả hết chỗ vải xuống sàn như một dòng thác. Đó là toàn bộ chăn và gối.
Chuyện quái gì đây? Cha Eui-jae nhìn qua lại giữa đống chăn gối và Lee Sa-young, cố hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đó là một lời yêu cầu giải thích không lời, nhưng Lee Sa-young không nói gì. Cuối cùng, Cha Eui-jae nghiêm túc hỏi.
“…Cậu đi ăn trộm chăn gối đấy à?”
Lee Sa-young cất chiếc mặt nạ phòng độc vào kho đồ rồi nhìn thẳng vào Cha Eui-jae. Khuôn mặt hắn lạnh lùng.
“Anh nghĩ tôi là kẻ trộm sao?”
Cha Eui-jae nghĩ chắc hẳn chuyện chiếc giường bị hỏng đã thực sự khiến Lee Sa-young bị sốc, vì hắn vẫn còn có vẻ căng thẳng. Lee Sa-young đặt tay lên hông và ra hiệu bằng cằm về phía ghế sofa bọc da.
“Nằm xuống.”
“…cậu là chủ nhà mà, sao không ngủ trên sofa?”
“Nói thêm một câu nữa thôi.”
“…”
“Và tôi sẽ coi đó như mong muốn phá luôn cái ghế sofa và cùng nằm dưới sàn.”
Cha Eui-jae ngoan ngoãn nằm xuống.