Choi Go-yo cố gắng nắm bắt tình huống với vẻ mặt đầy bối rối.
Vậy là, có một đám côn đồ bắt cóc ai đó. Khi theo chân chúng, anh phát hiện ra một nhà máy bỏ hoang. Bên trong, anh nghe thấy tiếng ai đó đang bị đánh. Theo lẽ tự nhiên, Choi Go-yo nghĩ rằng đám bắt cóc đang đánh tên nhân viên bán thời gian tội nghiệp! Anh đã được Seo Min-gi giao nhiệm vụ theo sát và bảo vệ người này nếu có gì xảy ra.
Ôi trời, bọn thức tỉnh hèn nhát đó đang bị đánh đập như một người bình thường! Anh nghĩ đến các điều luật cho người thức tỉnh và quy tắc hành xử đặc biệt đều bị bỏ quên, khi vội vã xông vào nhà máy bỏ hoang.
Nhưng một người thức tỉnh trông giống người bình thường, lại đang đánh đập cả bọn thức tỉnh khác.
“Ugh…”
Trên sàn đã có vài tên nằm lăn lộn vì bị đánh!
Cửa bị đá bật tung, và luồng gió lạnh từ bờ biển thổi vào.
Một chiếc tạp dề đen đầy dấu giày lấm lem bay phất phơ. Nhân viên bán thời gian buông tên côn đồ mà anh ta đang nắm cổ áo. Tên đó, với khuôn mặt sưng phồng như bánh bao hấp và chảy máu, ngã khuỵu xuống như con rối bị cắt dây. Một tên khác thì đang giật giật trên sàn.
Rồi bầu không khí rơi vào im lặng.
Ánh mắt họ chạm nhau.
Nhân viên bán thời gian, không thèm nhìn bàn tay đang cố túm lấy cổ chân mình, giẫm mạnh lên và mở miệng nói, với tiếng hét mới phát ra làm nhạc nền.
“Này.”
“Dạ?”
Choi Go-yo trả lời hốt hoảng, giọng lạc đi. Anh nuốt nước bọt.
Chiếc tạp dề đen có hình con cóc xanh trên đó giờ đầy dấu giày, đôi tay lấm máu, và chẳng hiểu sao tóc lại ướt bết. Mặc dù bề ngoài khiến ai cũng nghĩ rằng cậu vừa bị bắt cóc, nhưng khuôn mặt lại không hề lấm lem chút nào.
Thực tế, điều khiến Choi Go-yo sợ nhất là biểu cảm điềm tĩnh đến lạ lùng của Cậu ta, dù chỉ vài phút trước còn đang đánh đập người khác. Làm sao một người làm thêm bình thường ở tiệm canh giải rượu, chỉ là một thức tỉnh hạng D, lại có khí chất đe dọa đáng sợ đến vậy? Anh như sắp sụp xuống vì kinh hãi. Tên nhân viên bán thời gian, sau một hồi im lặng, cất tiếng hỏi.
“Cậu có phải là người của chúng không?”
“Hả? Không! Tuyệt đối không!”
“Khi bị hỏi câu này, ai mà chả nói không. Cái này sáo mòn rồi.”
Đương nhiên, nếu không phải, tôi sẽ nói không! Choi Go-yo cảm thấy oan ức. Anh cảm thấy sợ hãi đến mức muốn khóc. Anh vô thức bắt đầu lùi lại. Tuy nhiên,
“Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy.”
Chỉ cần một câu nói, anh đứng khựng lại. Nhân viên bán thời gian thậm chí không nhìn anh. Cậu ta chỉ đứng đó, chăm chú chỉnh lại mái tóc ướt bết. Vậy mà, chân của Choi Go-yo không tài nào nhấc nổi. Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng. Anh khó khăn mở miệng biện minh.
“Không, thật mà…”
“Đừng phí sức... Tôi bắt được cậu trong tích tắc.”
Đó như một lời khẳng định hơn là một lời đe dọa. Anh cảm giác nếu bỏ chạy, chỉ trong nháy mắt sẽ bị tóm lại đây và chịu chung số phận như đám người nằm rải rác trên sàn. Choi Go-yo nuốt lời bào chữa và ngồi xuống sàn đầy bụi. Nhân viên bán thời gian hài lòng thì thầm.
“Tốt lắm.”
Cậu lặng lẽ tiến lại gần và ngồi xổm trước mặt Choi Go-yo đang ngồi bệt. Dù khuôn mặt trông gọn gàng, dáng vẻ của cậu giống hệt một tên côn đồ. Nhân viên bán thời gian với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, ra dấu tay.
“Vậy.”
“Dạ?”
“Cậu định nói gì? Nói nhanh đi.”
“À…”
“Nếu không nói nhanh…”
Đôi mắt lạnh lùng của anh ta liếc nhìn đám người đang nằm la liệt.Nhân viên bán thời gian thậm chí còn hào phóng cho anh ta thời gian để nói, và cũng tử tế cảnh báo rằng nếu không nói nhanh, anh sẽ trở thành một trong những kẻ kia. Choi Go-yo, với tốc độ nhanh nhất trong đời, rút ví ra và đưa danh thiếp của mình.
[Đội Hỗ Trợ Chiến Đấu Hội Pado]
[Hạng A Người Mở Khóa Lãng Mạn]
“Tôi là Người Mở Khóa Lãng Mạn của Hội Pado!”
Nhân viên bán thời gian hỏi lại, gần như là thói quen, khi nghe thấy tên hội quen thuộc và đáng ghét đó.
“Pado?”
“Vâng! Hội Trưởng gửi tôi đến bảo vệ anh, Cha Eui-jae-ssi.”
Choi Go-yo không ngờ danh thiếp mà Bae Won-woo bảo anh luôn mang theo lại hữu ích đến vậy. Anh bỗng nhớ lại những ngày tháng khăng khăng nói không cần thứ này, và quyết định sẽ cảm ơn Bae Won-woo vì đã đưa anh danh thiếp này.
Có lẽ, mời ăn canh giải rượu là một ý hay. Quyết định trong đầu, Choi Go-yo nhìn nhân viên bán thời gian trước mặt. Người đó, sau khi nhìn danh thiếp, xoa trán.
“…Cậu từ hội Pado thật à?”
Không khí bất chợt thay đổi, như một cơn lạnh đột ngột trong ngày xuân ấm áp. Cha Eui-jae, sau khi đọc danh thiếp, hỏi Choi Go-yo.
“Cậu tên là... Người Mở Khóa Lãng Mạn?”
“Vâng, đúng vậy. Người Mở Khóa Lãng Mạn…”
“Aha.”
Bầu không khí giống như một buổi phỏng vấn khiến Choi Go-yo vô thức căng thẳng hơn và đáp lại với tinh thần cao độ. Đây là lần đầu tiên anh căng thẳng như vậy từ khi tham gia buổi phỏng vấn cuối cùng với Lee Sa-young tại hội Pado.
Khi Choi Go-yo còn đang mải suy nghĩ, Cha Eui-jae đột ngột đưa tay đầy máu ra. Choi Go-yo, như một nhân viên mới đang chờ chỉ dẫn từ sếp, nhanh chóng suy nghĩ. Cái gì đây? Anh ta muốn gì? Cần cái gì để lau tay à? Mình có mang khăn tay không nhỉ?
Có vẻ Cha Eui-jae không mong đợi nhận được gì, vì cậu tự nhiên tiếp tục nói.
“Người Mở Khóa Lãng Mạn-ssi.”
“Dạ? Dạ.”
“Cậu có nhạy bén không?”
“Hả?”
Nếu thực sự nhạy bén, anh ta đã không trả lời “Hả?”. Nhưng ít nhất phản ứng nhanh nhẹn của Choi Go-yo là một ưu điểm. Cha Eui-jae cười khẽ.
“Ừm… Không sao, dù cậu không nhạy bén.”
Sau đó, Cha Eui-jae đột nhiên cúi đầu sâu xuống. Một cử chỉ đầy kịch tính.
“Nhìn xem, như cậu thấy đó, tâm trạng tôi hiện giờ rất tệ.”
Vậy là… cậu ta muốn giải thích làm sao đến nông nỗi này… Nhưng màn trình diễn của Cha Eui-jae thực sự hiệu quả. Máu trên tay anh càng làm tăng thêm sự căng thẳng. Choi Go-yo gật đầu rối rít.
“Vâng. Tôi thấy mà.”
“Tôi vừa định đóng cửa để nghỉ ngơi thì đám này bắt cóc tôi.”
Đó là lời nói dối. Cha Eui-jae không hề bị bắt cóc; thực ra cậu còn tự mình tạo điều kiện để bị bắt. Dù Choi Go-yo đã chứng kiến toàn bộ hành động của cậu đến khoảnh khắc bị gọi là “bắt cóc”, nhưng anh vẫn cứ nghe theo.
“Thật không thể tin nổi.”
“Không chỉ bắt cóc tôi, bọn chúng còn đá tôi vì phản ứng chậm. Đánh người bằng xà beng và gậy đóng đinh.”
“Lũ cặn bã đó!”
Choi Go-yo vốn không phải là người dễ đồng cảm. Kiểu như khi bạn thân nói mệt mỏi và mới mua dầu gội khô, anh ta sẽ chỉ đáp lại kiểu như: “Dầu gội khô à? Có tốt không?”
Nhưng Choi Go-yo hiện tại khác hẳn. Anh ta dồn hết cảm xúc đồng cảm còn sót lại từ sâu thẳm, cố gắng hết sức để thấu hiểu Cha Eui-jae. Thấy phản ứng mạnh mẽ của Choi Go-yo, Cha Eui-jae liền kéo vạt tạp dề bẩn thỉu lên.
“Thấy mấy dấu chân này không?”
“Trời ạ, bọn chúng đánh anh dữ dội thế nào vậy?”
“Đừng hỏi nữa. Nhiều lắm.”
“Lũ khốn kiếp đó. Phải cho cá ăn chúng mới phải!”
Dĩ nhiên, trông Cha Eui-jae không có vẻ gì là bị đánh đập nặng nề như đã kể, nhưng sự thật lúc này không quan trọng với Choi Go-yo. Suy cho cùng, có câu rằng người chết không nói được mà!
Choi Go-yo gật đầu lia lịa, thể hiện hết sự phẫn nộ của mình. May mắn thay, chàng trai trẻ có vẻ hài lòng với phản ứng mạnh mẽ của anh và tiếp tục câu chuyện, dựa cằm lên tay.
“Vậy nên, tôi mới ‘dạy dỗ’ chúng một chút.”
“…Tôi hiểu.”
Những kẻ nằm lăn lóc trên sàn bị đánh đến nỗi sưng phồng, không còn nhận ra nổi. Nếu đây chỉ là “dạy dỗ” thì không biết thế nào mới là trừng trị thực sự?
Choi Go-yo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng trong chốc lát, nhưng nhanh chóng gạt đi. Dù sao cũng đâu phải anh bị đánh, mà là bọn đang nằm gục trên sàn kia. Những ngón tay nhuốm máu yếu ớt giật giật như muốn thu hút sự chú ý của anh, nhưng Choi Go-yo chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Và anh nghĩ, thật khoan dung khi tha cho mạng sống của những kẻ đã bắt cóc và đánh đập cậu. Nếu là Lee Sa-young, chắc hẳn đã không để lại dấu vết gì. Suy nghĩ vậy, chàng trai trẻ trước mặt anh đột nhiên trông như một vị Phật sống.
Choi Go-yo, gật gù liên tục, chân thành nói ra suy nghĩ của mình.
“Anh thực sự rất khoan dung.”
“Đúng thế. Vậy, Choi Go-yo-ssi.”
“Vâng!”
“Có thể nào… im lặng được không?”
“Xin lỗi?”
Khuôn mặt của Cha Eui-jae đã chuyển thành một nụ cười lạnh lùng hơn cả cái rét cuối xuân, như một mặt hồ đóng băng ở Siberia. Khi Choi Go-yo ngơ ngác, chưa kịp hiểu, Cha Eui-jae thở dài nhẹ và bắt đầu giảng giải.
“Tôi không có khả năng xóa ký ức sạch sẽ.”
“…”
“Để xóa ký ức, tôi sẽ phải dùng đến biện pháp vật lý…”
Với đôi bàn tay nhuốm máu, anh nhẹ nhàng nắm thành quyền và mỉm cười. Nhưng nụ cười đó khiến khuôn mặt của Choi Go-yo tái nhợt đi, giống hệt như khi anh chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng trước đó.