Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

118 1619

Có khi Idol của tôi lại thích tôi

(Đang ra)

Có khi Idol của tôi lại thích tôi

Kawata Gikyoku

Câu chuyện tình yêu đầy hài hước của một ca sĩ nổi tiếng và một otaku kín tiếng bắt đầu, khi hai người dù có khoảng cách nhưng lại dần xích lại gần nhau.

2 10

Shunjinkou Janai!

(Đang ra)

Shunjinkou Janai!

Usber; ウスバー

Tôi đã bị Truck-kun tông khi đang cố bảo vệ một cô gái, khi tỉnh lại tôi đã thấy mình được tái sinh thành "Rex"- một nhân vật trong tựa game RPG tôi đã từng chơi Brave&Sword (Thanh Gươm Và Quả Cảm).Le

18 964

I Am a Pure Saintess, Don’t Tarnish My Innocence Out of Nowhere!

(Đang ra)

I Am a Pure Saintess, Don’t Tarnish My Innocence Out of Nowhere!

洒洒雨水

Cho đến khi cô vô tình bắt gặp ai đó trong phòng tắm…

1 13

Mr. Magical Girl

(Đang ra)

Mr. Magical Girl

냥둘러치기; Cat Swipe

Đây là câu chuyện về ánh sáng và sự tích cực. Câu chuyện về hành trình tìm lại ánh sáng đời mình của một người đàn ông chân chính.

1 10

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

61 5505

Tập 01 : Thợ săn cấp S huyền thoại trở lại - Chương 8: Xâm phạm bản quyền

Tóc đen và khăn trắng. Chiếc mặt nạ duy nhất không thể nhầm lẫn với ai khác.

‘Đây chẳng phải là xâm phạm quyền riêng tư sao?’

Nhân vật được vẽ ở đây không ai khác chính là Thợ săn J, tức Cha Eui-jae. Liệu cậu có nên gọi đây là vi phạm quyền hình ảnh, hay vi phạm bản quyền của chiếc mặt nạ? Chỉ vì người ta cho rằng cậu đã chết, chẳng phải thật quá liều lĩnh khi sử dụng hình ảnh của cậu một cách tự do thế này?

Thực tế, đây không phải là cuốn sách duy nhất mà J xuất hiện. Cho dù là vì mọi người nghĩ rằng có thể sử dụng tên của J do anh đã mất, hay vì anh là biểu tượng tiện lợi để giải thích thời kỳ sau Ngày Vết Nứt, J xuất hiện trong đủ loại phương tiện truyền thông không thua kém gì Jung Bin.

Thấy bản thân trên TV thì không làm cậu bận tâm nhiều, nhưng nhìn thấy điều đó được in thành sách thì lại khiến cậu cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Có lẽ cậu nên thành lập một quỹ bằng tiền bản quyền để kỷ niệm lần thức tỉnh hạng S của mình. Cảm thấy khó chịu, Cha Eui-jae mím môi và ra hiệu cho Park Ha-eun tiến đến quầy thanh toán.

“Tổng cộng là ba mươi nghìn won.”

‘Giá của hai bát canh giải rượu.’

Cha Eui-jae thản nhiên rút tiền từ ví, trả tiền, rồi cầm sách trong một tay và tay kia nắm lấy tay Park Ha-eun, rời khỏi nhà sách.

Kể từ Ngày Vết Nứt, giá cả đã tăng vọt đến mức không tưởng. Ngay cả giá của bát canh giải rượu ở quán bà lão, vốn từng là bảy nghìn won, cũng đã tăng lên mười lăm nghìn won do chi phí nguyên liệu tăng. Và đó còn được xem là rẻ so với giá cả trong khu vực. Có lẽ đó là lý do tại sao nhiều thợ săn lại thường xuyên ghé qua... dù họ có thừa tiền.

“Chú ơi.”

“Hửm?”

Tiếng gọi bất ngờ kéo Cha Eui-jae ra khỏi dòng suy nghĩ. Park Ha-eun chỉ vào cuốn sách trong tay còn lại của Cha Eui-jae.

“Cháu muốn cầm sách.”

Vì cuốn sách không quá nặng đối với một đứa trẻ, cậu liền đưa nó qua một cách thoải mái. Park Ha-eun buông tay chú và ôm lấy cuốn sách vào lòng bằng cả hai tay. Trông cô bé rất vui vẻ khi có được thứ mình mong muốn.

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi đâu à? Chú sẽ đưa cháu về nhà rồi quay lại quán để chuẩn bị cho ca tối.”

“Thật nhàm chán.”

Park Ha-eun bĩu môi khi nghe câu trả lời không chút do dự của cậu, rõ ràng cô bé muốn đi cùng cậu đến quán. Cha Eui-jae nhún vai, cho thấy rằng không còn sự lựa chọn nào khác.

“Có rất nhiều việc phải chuẩn bị cho buổi tối. Chú sẽ mua kem cho cháu, về nhà ăn cùng bà nhé.”

“...Được ạ.”

Cậu xoa đầu tròn của cô bé khi cô miễn cưỡng gật đầu, và cả hai tiếp tục bước đi bên nhau. Mặc dù mọi chuyện diễn ra như vậy, Cha Eui-jae vẫn thấy Park Ha-eun, người luôn dựa sát vào cậu, rất đáng yêu, nên cậu đặt tay lên vai nhỏ của cô bé.

Hôm nay, như thường lệ, Cha Eui-jae, chứ không phải Thợ săn J, lại phải nấu canh giải rượu cho các thợ săn. Nhịp sống tại quán canh giải rượu diễn ra như sau:

6 giờ sáng, quán mở cửa. Những thợ săn đã uống tới vòng thứ năm trong cuộc nhậu, ghé vào quán để làm vòng thứ sáu, hoặc những người chìm trong công việc tăng ca, bám vào cánh cửa như hàu bám vào đá và nhanh chóng tìm chỗ ngồi. Khách hàng vào giờ này đa phần là những xác sống. Những câu gọi món của họ thường là:

“Uhm... bạn ơi?”

“Vâng, hai bát canh giải rượu.”

Nghe đi nghe lại những câu này, Cha Eui-jae tự nghĩ mình có lẽ nên làm nghề thông dịch cho xác sống như công việc thứ ba.

Sau khi những xác sống lảo đảo ra khỏi quán, những khách hàng bình thường hơn bắt đầu xuất hiện. Hầu hết họ đến ăn sáng trước khi đi làm, mang theo sự mệt mỏi, nhưng ít nhất họ còn tỉnh táo hơn các xác sống.

Tiếp theo là giờ cao điểm trưa, từ 11 giờ 30 sáng đến 2 giờ chiều. Đây là khoảng thời gian bận rộn nhất của quán. Khách hàng, phần lớn là thợ săn, ập vào thành từng đợt, làm kín chỗ rồi nhanh chóng rời đi.

Đôi khi, trong khoảng thời gian này, có thợ săn nhận được cuộc gọi khẩn cấp và phải rời quán giữa chừng, khiến các thợ săn khác cảm thấy thương cảm. Nhìn cảnh một thợ săn tội nghiệp phải bỏ lại bát canh giải rượu yêu quý của mình, họ biết rằng ngày mai điều tương tự có thể xảy ra với họ.

Sau khi giờ ăn trưa hỗn loạn kết thúc, Cha Eui-jae sẽ treo biển thông báo chuẩn bị nguyên liệu. Giờ nghỉ là điều cần thiết để điều hành quán phục vụ khẩu phần lớn của các thợ săn. Trong thời gian này, cậu sẽ đón Park Ha-eun từ trường về, rửa đống chén bát chất đống, và chuẩn bị nguyên liệu cho ca tối.

Cuối cùng, từ 5 giờ chiều đến 10 giờ tối là ca tối. Mặc dù bữa trưa đã rất bận rộn, quán canh giải rượu còn nhộn nhịp hơn vào buổi tối. Ngoài những điểm tương đồng với buổi trưa, việc phải đối phó với các thợ săn yêu cầu thêm chai soju đặc biệt phiền phức.

Nhìn họ giấu chai rỗng để được uống thêm khiến cậu chỉ biết thở dài. Mánh lới của họ lúc nào cũng giống nhau—nhét chai vào kho đồ cá nhân. Dù không say bởi rượu không đặc biệt, nhưng họ vẫn gọi soju. Cha Eui-jae không hiểu nổi tâm lý của họ.

“Ahh...”

Giờ là 10 giờ 20 tối, sau khi tiễn vị khách cuối cùng với chiếc vá lớn bằng inox, quán ăn lại trở về sự yên tĩnh quen thuộc. Vươn vai trong khi lau dọn bàn, Cha Eui-jae thở dài thật sâu. Một ngày làm việc vất vả nữa lại trôi qua.

Sau khi lau dọn bàn ghế, quét nhà và rửa chén bát, cậu cầm một rổ tỏi từ góc bếp và ngồi xuống chiếc bàn gần quầy tính tiền. Sống trong căn phòng kho kiêm phòng đơn nối liền với quán canh giải rượu, việc đóng và mở quán dường như là công việc tự nhiên của cậu.

Khi cậu thành thạo lột vỏ tỏi, Cha Eui-jae nghĩ:

‘Sống như thế này cũng không tệ lắm.’