Cha Eui-jae chặn lại một đòn tấn công bất ngờ từ phía sau bằng chiếc vá của mình. Bên dưới chiếc kính của mặt nạ khí, một con mắt màu tím ánh lên lạnh lùng. Mặc dù đòn tấn công bị chặn lại, người đeo mặt nạ không rút tay về mà thay vào đó, hắn nắm chặt lấy chiếc vá. Chiếc vá đã bị móp méo nay bắt đầu bị nghiền nát dưới sức ép.
Sssss—
Ngay sau đó, chiếc vá bắt đầu tan chảy và chuyển sang màu đen trong tay người đeo mặt nạ. Mùi kim loại cháy khét lẹt xộc lên mũi Cha Eui-jae.
‘Đây có phải là khả năng ăn mòn hay phân rã không?’
Tách, tách, chất lỏng đen nhỏ xuống sàn, và bất cứ chỗ nào nó chạm phải đều biến thành màu đen đặc. Cha Eui-jae đã từng thấy cảnh tượng tương tự gần đây. Kẻ chủ nhân của Vết Nứt Biển Tây, Basilisk’s Fang, cũng làm tan chảy mọi thứ mà nó chạm vào theo cách này.
‘Độc sao.’
Một loại độc so sánh được với nọc của Basilisk. Mình đã nghĩ mặt nạ khí này chỉ là một thứ vớ vẩn…
Khi Cha Eui-jae cau mày suy nghĩ, người đeo mặt nạ dường như cười nhạt sau chiếc mặt nạ của hắn. Hài lòng với câu trả lời mà hắn vừa nhận được, hắn lùi lại, lắc tay để loại bỏ thứ chất lỏng đen nhờn nhợt kia.
“Chỉ là một chiếc vá bình thường.”
“…”
“Và cậu là một Thức tỉnh chưa đăng ký, kẻ đã được chặn đòn tấn công của tôi…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không phải là chưa đăng ký.”
“Ồ, phải.”
Qua chiếc kính tròn của mặt nạ khí, đôi mắt tím ánh lên rực rỡ.
“Không thể nào mà tôi lại không biết về một người mạnh như này.”
Nghe giống như một lời khen, nhưng tại sao lại khiến mình cảm thấy khó chịu như vậy? Cha Eui-jae suy nghĩ lý do, trong khi nhìn chằm chằm vào ánh mắt dai như đỉa kia. Chẳng mấy chốc, cậu nhận ra một điều.
Tên này đã nói chuyện trống không với mình suốt thời gian qua.
Làm sao hắn có thể nói trống không với một người lạ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt? Cha Eui-jae, người đã quen với sự lịch thiệp tột độ trong thời gian làm thợ săn, cảm thấy hành vi này vô cùng khó chịu. Ngay cả nước lạnh còn có tôn ti trật tự. Cha Eui-jae chỉnh lại tư thế và lườm hắn.
“Này,”
“Ừ?”
“Bao nhiêu tuổi?”
Ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, người đeo mặt nạ nghiêng đầu, trước khi rũ bỏ vẻ cương quyết của mình và trả lời với giọng ngây thơ.
“Hai mươi bốn.”
Hai mươi bốn? Hai mươi bôốn? Cha Eui-jae đổi trọng tâm lên một chân khác và đứng khoanh tay lại.
“Còn nhãi ranh mà lại dám nói trống không với người lớn.”
“Nhìn cũng tầm tuổi tôi thôi.”
“Này, tôi đã ăn ít nhất năm nghìn bát cơm nhiều hơn cậu đấy.”
Tất nhiên, Cha Eui-jae vẫn không thể tin rằng mình đã hai mươi tám thay vì hai mươi, nhưng sử dụng tuổi tác trong tình huống này là cách hiệu quả. Cậu không thực sự đã ăn nhiều hơn năm nghìn bát cơm, nhưng! Cậu cần sử dụng bất cứ lợi thế nào mình có. Tám năm kinh nghiệm sống nhiều hơn tên trai trẻ này là tất cả những gì cậu có.
Người đeo mặt nạ nghiêng đầu lần nữa trước câu nói đậm chất xưa cũ này. Dù chiếc mặt nạ trông đáng sợ, nhưng hành động của hắn có vẻ ngây thơ và dễ thương.
“Ồ… Vậy sao?”
“Cách nói chuyện của cậu quá trống không.”
“Tôi hiểu rồi…”
Người đeo mặt nạ cười nhẹ và hơi cúi đầu về phía Cha Eui-jae. Đôi mắt hắn cong lên như đang cười khi thì thầm.
“Tôi nên dùng kính ngữ với anh, đúng không? Hyung-nim”
Dù kẻ này vừa tấn công cậu, nhưng hắn lại tỏa ra một khí chất kỳ lạ. Nếu Cha Eui-jae không có kinh nghiệm chiến đấu với quái vật khi làm thợ săn, có lẽ cậu đã bị dọa sợ bởi thái độ nhẹ nhàng, nhưng đầy ẩn ý của hắn.
Tuy nhiên, Cha Eui-jae là một thợ săn dày dạn kinh nghiệm, đã trải qua vô số trận chiến, gần như kiệt quệ vì mài mòn đến mức suýt biến mất. Cậu cảm thấy bực bội hơn là sợ hãi trước cái giọng điệu nhẹ nhàng đầy châm chọc của tên đeo mặt nạ. Dẫu vậy, cậu vẫn chưa đủ trưởng thành để bỏ qua khi một kẻ trẻ hơn bốn tuổi lại nói chuyện trống không với mình.
Về mặt thể chất, cậu vẫn như hai mươi, nhưng về tinh thần, cậu cảm thấy như mình đã 280 tuổi. Có lẽ cơn giận của cậu phù hợp với tuổi tác tinh thần ấy hơn.
Cho dù người đeo mặt nạ có biết Cha Eui-jae đang khó chịu thế nào hay không, hắn vẫn nghịch chiếc mặt nạ đen của mình và nói thêm,
“Không thích sao? Xin lỗi. Lâu lắm rồi tôi không dùng kính ngữ.”
Đây có phải là điều người ta gọi là "được cúi đầu khi yêu cầu"? Dù đã nghe thấy kính ngữ mà mình muốn, Cha Eui-jae lại cảm thấy càng thêm bực bội. Cảm giác như một ông cụ đang đối phó với đứa cháu ngỗ nghịch, không chịu nghe lời mà lại cúi đầu hai lần khi được yêu cầu cúi một lần.
Cha Eui-jae cố gắng bình tĩnh lại, tự nhắc nhở mình,
‘Mình chỉ là một dân thường bình thường thôi. Chỉ là dân thường. Không phải là thợ săn J. Tên này là một thợ săn quý giá cấp S, còn mình là một dân thường. Để tìm Ha-eun nhanh chóng, mình cần sự giúp đỡ của hắn.’
Nhớ lại lý do mình ra ngoài tối nay đã giúp đầu cậu hạ nhiệt một chút.
—Ha-eun mất tích, chúng ta phải làm sao? Bà không biết khi nào con bé đã rời đi. Thế giới này giờ rất nguy hiểm...
Nhưng nếu mình đã có thể tìm thấy Park Ha-eun thay vì phí thời gian tranh cãi với tên này thì sao? Khi suy nghĩ đến đây, sự tự kiềm chế của Cha Eui-jae bắt đầu nứt vỡ. Một thứ gì đó đang trào dâng từ bên trong.
Ngay lúc này, tôi không phải là J, chỉ là một người bình thường có lòng tốt và...
“Ngay cả cặp song sinh sinh cách nhau một phút cũng biết phân biệt ai là anh chị!”
Cuối cùng, ông cụ bên trong Cha Eui-jae đã bùng nổ.