Sáng hôm sau, 5 giờ 30 sáng. Trước khi mở cửa quán, Cha Eui-jae cầm chổi bước ra ngoài để dọn sạch những chỗ dễ bám rêu. Chẳng bao lâu sau, một người lạ mặc áo khoác dày tiến đến, mang theo một thùng lớn và một thùng nhỏ hơn.
Nổi da gà…
‘Y như lúc nhận được vòng hoa.’
Linh cảm chẳng lành của Cha Eui-jae, một lần nữa, lại đúng. Anh chàng giao hàng, sau khi nhìn quanh, phát hiện ra bảng hiệu "canh giải rượu" trên cửa trượt và thốt lên một tiếng “À.”
“Anh làm ở đây à?”
“…”
“Anh có hàng giao tới này.”
Một kiện hàng vào giờ này? Khuôn mặt Cha Eui-jae cứng lại, nhớ lại những lần nhận hàng và thư bảo đảm đầy khó chịu trước đây. Không chút nao núng, người giao hàng trao cho cậu hai cái thùng rồi nhanh chóng rời đi.
Cha Eui-jae đặt chổi xuống và ngồi xổm bên cửa để kiểm tra nhãn trên kiện hàng. Đó là một bộ vest và đôi giày hàng hiệu dành cho nam.
Người gửi là… Lee Sa-young.
Cha Eui-jae nhận ra rằng mình đã đi đến điểm không thể quay lại.
“Chết tiệt…”
Một lời nguyền khe khẽ tan vào trong làn không khí bình minh.
Con đường trở thành quý ông của Cha Eui-jae, xác nhận thành công.
-------
Sau khi chuyến đi đến Songdo được quyết định do nghiệp của Cha Eui-jae và lời đe dọa của Lee Sa-young, thời gian trôi qua không khoan nhượng, và trời đã sáng vào ngày triển lãm của các nghệ nhân.
Cha Eui-jae đứng trước quán cháo giải rượu, khoác bộ vest màu xanh hải quân và đôi giày mà Lee Sa-young đã gửi. Một tờ giấy A4 dán trên cửa quán bay phấp phới trong làn gió sớm.
[Đóng cửa vào ngày triển lãm Nghệ Nhân.]
[Lý do: Đưa bà tôi đến bệnh viện.]
⤷Hy vọng bà của anh mau khỏe!!
Bộ vest của Lee Sa-young gửi vừa khít, không rộng cũng không chật. Sao bộ đồ thay thế lại có thể vừa vặn hoàn hảo đến vậy? Cha Eui-jae nghịch nghịch tay áo khoác, không rõ vì lý do gì.
Một bóng đen sớm xuất hiện từ cuối con hẻm. Đó là Lee Sa-young, như thường lệ. Hắn tiến lại gần quán cháo giải rượu, khoanh tay quan sát Cha Eui-jae từ đầu đến chân, vẻ mặt không hài lòng với điều gì đó. Cha Eui-jae liền trừng mắt đáp lại.
“Sao?”
“Cà vạt của anh…”
“Hả?”
“Anh tự thắt à?”
Mặc dù câu hỏi hơi bất ngờ, Cha Eui-jae thầm tự hào, nhún vai khoe khoang. Xem và làm theo hướng dẫn trên YouTube quả thực có ích. Tuy nhiên, Lee Sa-young chìa tay ra và làm rối cà vạt của cậu.
“Tưởng anh không biết thắt cơ.”
“Cậu kiếm chuyện hả?”
“Nếu anh không thắt được, tôi sẽ làm giúp.”
“Cậu nói gì lung tung lúc tờ mờ sáng thế?”
Cha Eui-jae bĩu môi. Lee Sa-young không đáp, chỉ chăm chú nghịch cà vạt một hồi rồi lấy từ kho đồ ra một thẻ nhân viên và một chiếc mặt nạ khí. Trên thẻ có ảnh của một người đàn ông bình thường và một cái tên.
‘Đội Thư Ký Hội Pado, Kim Seung-bin.’
Cha Eui-jae đeo thẻ nhân viên lên cổ và hỏi.
“Đây là người thật à?”
“Đúng vậy. Đeo cái này vào luôn đi.”
Sau khi đeo mặt nạ khí, bàn tay đeo găng đen nhẹ nhàng chỉnh lại vẻ ngoài cho cậu. Trông hẳn là kỳ quặc— một người đeo mặt nạ khí chỉnh lại mặt nạ cho người khác trước một quán cháo giải rượu cũ. May mắn là lúc này trời vẫn còn sớm và không có người qua lại.
Lee Sa-young lẩm bẩm.
“Cứ phòng trường hợp… Khi nói chuyện, hãy giữ giọng thấp nhất có thể. Chỉ cần tôi nghe là được.”
Cha Eui-jae gật đầu đáp. Ngón tay đen chạm nhẹ vào bộ lọc của mặt nạ.
“Và nhớ là thợ săn có thính giác tốt.”
“… ”
“Giờ anh là thành viên đội thư ký của Hội Pado.”
Trong giọng nói thấp thoáng chút cười. Cha Eui-jae, đoán được ý cười của Lee Sa-young, chau mày không hài lòng. Thấy vậy, Lee Sa-young khẽ nhếch miệng hỏi.
“anh biết nói kính ngữ chứ?”
Cha Eui-jae nhắm mắt lại thật chặt. Cái gã này… Hắn cố ý kéo cậu theo chỉ vì muốn cậu xưng hô lễ phép với hắn sao? Dĩ nhiên, Lee Sa-young có lý. Một thành viên đội thư ký mà lại nói chuyện thô lỗ với hội trưởng chắc chắn sẽ khiến người ta để ý.
Cha Eui-jae quyết định cho qua. Nghĩ đến đây như cơ hội trổ tài diễn xuất cũng khiến cậu thấy thoải mái hơn đôi chút.
“… Tôi phải gọi cậu là gì? Hội trưởng hả?”
“Hội trưởng Lee Sa-young.”
“Dài quá.”
“Ở đó sẽ có nhiều hội trưởng… Nhỡ người ta hiểu nhầm thì sao?”
“Được rồi, tôi sẽ gọi là hội trưởng vậy.”
Bỏ qua lời phàn nàn vô lý, Lee Sa-young nhún vai và lấy từ kho ra tờ giấy thoát hiểm khẩn cấp.
“Thôi nào, nắm tay tôi đi.”
“Cậu có nhiều cái này lắm à? Dùng liên tục luôn nhỉ.”
“Đi xe đến Songdo phiền lắm.”
Một câu nói kiểu tiểu tư sản thật sự. Vừa nắm lấy tay Lee Sa-young, Cha Eui-jae định cằn nhằn về thói tiêu xài hoang phí của những tay xếp hạng cao, thì Lee Sa-young đã xé tờ giấy thoát hiểm mà không chần chừ.
Mở mắt ra lần nữa, hai người đã đứng trước một tòa nhà khổng lồ chưa từng thấy. Có lẽ đây là Trung tâm Hội nghị Songdo, nơi sẽ diễn ra Triển lãm Nghệ nhân.
Dọc theo con đường được chăm chút kỹ lưỡng, đèn đường xếp thẳng tắp, mỗi cột đèn treo một băng rôn cùng thiết kế với vé, và một băng rôn lớn với hình ảnh Hong Ye-seong giơ ngón tay cái hiện ra trên bức tường ngoài của trung tâm.
[Nghệ nhân trở lại sau 2 năm!]
[Triển lãm Nghệ nhân của Bậc thầy Hong Ye-seong]
Vì trời vẫn còn sớm, người qua lại chưa nhiều. Gần lối vào, một vài phát thanh viên và fan cuộn mình trong chăn dày và mền, nhưng các thợ săn có vẻ chưa đến. Điều này khiến Cha Eui-jae nhẹ nhõm phần nào.
Ở lối vào rộng lớn của trung tâm, bốn thợ săn với gương mặt mệt mỏi đứng canh gác. Trông họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy hai người đeo mặt nạ khí bước tới.
“Hả? Không, vào giờ này…”
“Hai vé.”
Không chần chừ, Lee Sa-young đưa ra hai vé đen. Thợ săn ngơ ngác đưa thiết bị quét lên vé. Ánh sáng xanh dương hiện lên trên bề mặt đen, tạo thành chữ.
[Yìxīng]
“Vâng, vé của hai người đã được xác nhận. Hội trưởng Lee Sa-young và người đi cùng là…”
“Thư ký.”
Ánh mắt thợ săn rơi xuống thẻ nhân viên trên cổ Cha Eui-jae. Anh ta có vẻ muốn nhìn kỹ khuôn mặt sau mặt nạ, nhưng nhanh chóng cúi đầu dưới ánh nhìn lạnh lùng của Lee Sa-young.
“Vâng, mời hai người vào.”
Thẻ thông hành của Lee Sa-young thực sự quyền lực. Vào thẳng trung tâm mà không cần tháo mặt nạ để kiểm tra— đây đúng là cảm giác của sức mạnh. Nhìn quanh bên trong trung tâm, Cha Eui-jae khẽ huých lưng Lee Sa-young khi nhìn thấy bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh ở góc.
“Hội trưởng, tôi cần vào nhà vệ sinh một lát.”
Lee Sa-young, đang đi trước, quay người nhìn Cha Eui-jae, vẻ không hài lòng hiện rõ trên mặt.
“… Vừa đến đã muốn rời khỏi tôi sao?”
“Tôi cần chuẩn bị tinh thần để nói kính ngữ cả ngày.”
“À-ha…”
Lee Sa-young khoanh tay, giọng điệu đầy chế nhạo.
“Kim Seung-bin không phải kiểu người cần chuẩn bị kỹ càng.”
“Nếu tôi không chuẩn bị, nửa chừng tôi sẽ lỡ miệng chửi đấy. Cậu thấy thế nào?”
“…”
“…”