"Tại sao hôm nay anh lại đối xử tốt với tôi thế?"
Cha Eui-jae ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt màu tím kia. Dù khóe môi hơi nhếch lên, nhưng xung quanh vẫn phảng phất một vẻ lạnh lùng.
[Kỹ năng: Poker Face (B) đã kích hoạt.]
"Gã này điên thật. Quả là tinh ý."
May mà kỹ năng Poker Face tự động kích hoạt. Dưới gương mặt không biểu cảm, Cha Eui-jae nhớ lại những nghi ngờ về Nam Woo-jin. Hắn biết hết mọi thứ và cố tình nhắc đến chuyện này sao? Liệu Nam Woo-jin có ám chỉ gì đó với Lee Sa-young không? Xét cho cùng, cả hai đều đang hợp tác.
Nhưng ngay sau đó, cậu gạt bỏ nghi ngờ. Khi đó, Nam Woo-jin chỉ đơn thuần là quan sát cậu khi nghe Lee Sa-young kể về quá khứ.
Người cộng sự của Lee Sa-young xuất hiện đột ngột đáng lẽ phải khiến hắn sinh nghi, nhưng lại không hề có câu hỏi hay sự tò mò nào về thân phận cậu – ánh mắt trắng bệch như đang xuyên thấu qua Cha Eui-jae, tựa như…
"Như thể anh ta đang xác định giá trị của mình vậy..."
Cha Eui-jae nuốt khan. Dù nói là phần thưởng cho vụ thuốc, nhưng việc cho hai vé đen có thể là minh chứng rằng cậu đã qua được bài kiểm tra của Nam Woo-jin.
Nam Woo-jin dường như là người khao khát tri thức và sự thật. Chỉ cần quan sát ngắn ngủi, anh ta sẽ phân tích được Cha Eui-jae. Nhưng với chút thông tin thu được qua quan sát sơ bộ, anh ta chưa đủ để gọi đó là ‘tri thức.’
Là một học giả, anh ta sẽ không đặt một cuốn sách chưa hoàn chỉnh vào thư viện của mình. Nếu giả thuyết này đúng, Nam Woo-jin sẽ không đề cập đến cuộc trò chuyện riêng của họ với Lee Sa-young.
Vậy nên, chỉ đơn giản là Lee Sa-young cực kỳ nhạy bén với mọi thứ.
Vậy do, chỉ là do quan sát trước sự thay đổi thái độ của cậu, nhưng liệu điều đó có đáng để phải phát giác đến vậy, chỉ vì một chút nhường nhịn? Trước khi nhận ra, ánh mắt sắc bén của hắn như muốn hỏi, "Từ khi nào anh bắt đầu đối xử với tôi như thế này?"
Một người tự nhận không tin tưởng ai thì ra sẽ nghi ngờ người khác đến mức này sao? Cha Eui-jae ngạc nhiên, nhưng quyết định giữ thái độ bình thường.
“Tử tế gì chứ? Tôi đã làm gì đâu?”
"Cái này."
Lee Sa-young nhẹ nhàng đẩy ly giấy về phía cậu.
"Cái này á?"
Cha Eui-jae nhìn ly giấy rồi nhìn Lee Sa-young, nhíu mày. Nếu một ly misugaru là biểu hiện của sự tử tế, vậy tiêu chuẩn của Lee Sa-young thấp đến đâu? Cha Eui-jae định đáp trả, nhưng rồi nhận ra gương mặt Lee Sa-young đầy vẻ nghi ngờ.
Chẳng lẽ hắn chỉ là… một đứa trẻ? Dù bớt thất thường hơn Park Ha-eun.
"Trong thời gian ngắn ngủi thế này, thứ duy nhất có thể thay đổi thái độ của anh…”
Lee Sa-young hơi nghiêng đầu, lẩm bẩm.
"...là gặp Nam Woo-jin."
“…”
“anh ta nói nhiều thật…”
Điều đó không sai. Dù chỉ trao đổi vài câu, nhưng Nam Woo-jin quả thật có cách nói lấn át người đối diện, không cho họ kịp phản hồi. Lee Sa-young tiếp tục, tay vuốt nhẹ trên miệng ly giấy.
"Anh vốn không phải người dễ dàng nghe theo người khác… nên càng đáng nghi hơn."
‘Sao tự nhiên lại dồn mình vào thế khó thế này?’
“Và gã đó có lý do gì xen vào mối quan hệ của chúng ta không?”
Mối quan hệ gì? Chẳng phải chỉ là hợp đồng thôi sao? Cha Eui-jae định đáp trả nhưng lại im lặng. Khi nói điều đó, vẻ mặt của Lee Sa-young nghiêm nghị hơn cậu tưởng.
Trong lúc đó, Lee Sa-young khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra.
"Ừm… tôi nghĩ mình đã đưa ra suy luận của mình rồi."
Cái cách hắn hơi gật đầu như thúc giục câu trả lời khiến Cha Eui-jae phải suy nghĩ nhanh chóng.
Sẽ tốt hơn nếu giữ bí mật về những gì Nam Woo-jin đã nói về quá khứ của Lee Sa-young. Dù hơi giống như nói sau lưng hắn, nhưng cũng kỳ lạ khi nhắc đến Nam Woo-jin khi hắn không có mặt.
Cha Eui-jae nghĩ đến việc viện cớ, nhưng rồi từ bỏ. Cậu gãi đầu và trả lời thật lòng.
“Tử tế với cậu cũng thành vấn đề à? Buồn cười thật, cậu nghĩ pha một ly misugaru cho cậu là tôi tử tế sao.”
“…”
“Được rồi. Là vì tôi biết ơn. Sao nào?”
Gương mặt Lee Sa-young hiện lên vẻ không tin.
“Biết ơn? Vì cái gì?”
“Cậu đã đưa bà tôi đến bệnh viện.”
“Đó là điều kiện hợp đồng và cũng là tôi đề nghị trước.”
“Và… cậu đã chăm sóc Ha-eun.”
“…”
Dù khó tin, nhưng Lee Sa-young thực sự đã ở lại để đảm bảo Park Ha-eun không lạc trong thư viện. Cha Eui-jae lẩm bẩm tiếp.
“Và khi tôi bị cuốn vào vết nứt… cậu đã đến giúp, dù điều đó cũng nằm trong hợp đồng.”
Nhớ lại, khi còn là J, chưa từng ai đến giúp cậu. Cậu luôn là người giúp đỡ người khác. Vì cậu là J. Cậu phải đối mặt với mọi thứ bằng chính sức mình. Điều đó như là hiển nhiên.
“…”
Khoảng lặng ngắn ngủi xuất hiện, nhưng Cha Eui-jae mải suy nghĩ đến nỗi không nhận ra. Nói ra những điều đó khiến cậu nhận ra có khá nhiều chuyện liên quan đến Lee Sa-young, và cậu đã nhận được không ít sự giúp đỡ từ hắn. Một khi bắt đầu nói, những điều tốt đẹp từ Lee Sa-young như tràn ra.
Cha Eui-jae xoa môi, nhìn quanh tránh ánh mắt của Lee Sa-young. Tình cờ cậu bắt gặp quầy kim chi tự phục vụ, giữa đó có viên đá ma thuật phát sáng.
“Hỗ trợ đá ma thuật là do hội trưởng Lee Sa-young của hội Pado cung cấp.”
Chết tiệt, cái đó cũng là của Lee Sa-young sao? Cha Eui-jae nghiến răng và thêm vào nhanh chóng.
“Ừ thì… nếu không có cậu… cửa hàng có thể đã cháy, hoặc tôi đã bị truy nã vì tội ăn cắp xe cứu thương rồi… ai biết được chứ.”
“Anh thật sự định ăn cắp xe cứu thương à?”
“…”
Một tiếng cười khẽ bật ra. Lee Sa-young che miệng lại, cười.
“Tôi đã tự hỏi sao anh lại hỏi về bằng lái.”
“…”
“Anh thực sự là một kẻ điên.”
Im đi, cậu chẳng biết gì đâu. Cửa hàng suýt chút nữa là cháy rồi.
Mặt Cha Eui-jae nhăn lại khi bị gọi là kẻ điên bởi một kẻ điên khác, nhưng trên gương mặt Lee Sa-young đã giảm bớt sự nghi ngờ. Thậm chí, hắn có vẻ khá hài lòng. Hắn khẽ khàng gợi mở.
“Và?”
“Và cái gì? Đó là tất cả rồi.”
“Không còn gì khác để anh cảm ơn à?”
“Còn gì nữa chứ? Tôi đã nói hết rồi.”
Có lẽ cậu nên lặp lại lời của Nam Woo-jin. Trong khi cố gắng giữ lòng trung thành với người chẳng có gì để đáp lại, cậu lại lỡ tiết lộ cả những chuyện sâu kín. Không khí gay gắt từ cuộc chất vấn của Lee Sa-young tan biến, thay vào đó là một bầu không khí ấm áp hơn. Vẻ nghiêm nghị của hắn đã dịu đi đáng kể.
Cha Eui-jae lấy tay che mắt, cảm giác ngượng ngùng trào lên.
“Ừ thì… cậu không tin tưởng ai, nhưng lại hạ thấp cảnh giác dễ dàng thế.”
Dù giọng điệu có chút châm chọc, nhưng không có chút giễu cợt nào. Lee Sa-young gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
“Nếu anh biết ơn đến thế, chấp nhận lời đề nghị hẹn hò của tôi đi.”
Chết tiệt, lại trở về điểm xuất phát. Cha Eui-jae nghiến răng đáp.
“Không.”
“Tại sao không?”
“Vì tôi thật sự không muốn đi.”