**"Hả? Sao cái này không hoạt động vậy nhỉ?"**
Trong tiệm canh giải rượu vẫn đông nghẹt các thợ săn, một người trong số họ đang loay hoay với chiếc điều khiển từ xa gần TV. Dù bấm nút bao nhiêu lần, TV vẫn không có dấu hiệu bật lên. Gãi đầu ngơ ngác, anh ta gọi Cha Eui-jae.
“Này, tại sao TV không lên? Hỏng rồi à?”
Cha Eui-jae vừa xếp đống bát rỗng lên khay vừa đáp.
“Ừ. Sáng nay tôi kiểm tra thì thấy nó hỏng rồi. Mai tôi sẽ gọi thợ sửa đến.”
Tất nhiên, đó là một lời nói dối trắng trợn. TV vẫn hoạt động bình thường. Chỉ là dây điện đã bị rút phích cắm ra.
“Chán thật, tôi đang muốn vừa ăn vừa xem *Tranh luận 110 Phút*.”
Người đàn ông lẩm bẩm với vẻ thất vọng, và những thợ săn khác cũng bắt đầu lên tiếng.
“Có chương trình đó hôm nay à? Có bàn về việc có nên cử đội cứu hộ không?”
“Ồ, tôi cũng muốn xem cái đó.”
“Chắc phải xem trên điện thoại thôi.”
“Không gọi thợ sửa đến ngay được sao?”
“Tối rồi, chắc họ không đến đâu.”
Những tiếng thở dài thất vọng vang lên từ mọi góc. Nhưng Cha Eui-jae vờ như không nghe thấy gì. Mọi thứ đều là để ngăn chặn thảm họa khi phải cùng nhau xem chương trình *Tranh luận 110 Phút* mà họ đang rất háo hức chờ đón.
Hôm nay, một tuần sau khi tên J xuất hiện trên bảng xếp hạng thợ săn, một buổi phát sóng trực tiếp đặc biệt của *Tranh luận 110 Phút* sẽ được chiếu với dòng tiêu đề:
**[Sự trở lại của J: Có nên cử đội cứu hộ đến vết nứt Biển Tây không?]**
Không có bất cứ điều gì trong chương trình phản ánh ý kiến của chính người được cho là "hồi sinh," dù chỉ một chút, nên ngay từ khi thức dậy, Cha Eui-jae đã rút dây cắm TV ra. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm.
‘Tôi sẽ làm mọi cách để họ không thể xem được.’