Tại quán canh giải rượu, chủ đề câu chuyện của các thợ săn thường xuyên thay đổi, nhưng chủ đề nóng bỏng nhất vài ngày qua tất nhiên là về ‘J.’
Các thợ săn ngồi ăn canh, không để tâm đến bàn ghế xung quanh, rồi tranh luận về mọi thứ từ việc sống sót của J đến tình trạng của vết nứt. Vì tất cả người tham gia đều là thợ săn chuyên nghiệp nên xuất hiện nhiều ý kiến khác nhau.
“Chẳng lẽ là lỗi hệ thống? Nghe có vẻ hợp lý nhất đấy chứ.”
“Cục Quản lý đã khẳng định trong buổi họp báo là không phải. Họ nói J vẫn còn sống.”
“Vậy làm sao họ chắc chắn như vậy? Có phải họ đã nói chuyện trực tiếp với hệ thống hay gì đó không?”
“Tôi cũng không biết nữa. Nhưng vì Ham Seok-Jeong đích thân tổ chức buổi họp báo, chắc là phải có cơ sở rồi.”
“Dù sao thì chỗ đó cũng có vài điểm đáng nghi ngờ.”
“Chú à, sao chú lại nói mấy thứ đó ngay trước chữ ký của Jung Bin?”
“Chết tiệt, chữ ký này từ khi nào lại treo ở đây?”
Giả thuyết phổ biến nhất nhưng cũng ít đáng tin nhất chính là giả thuyết lỗi hệ thống.
Bảng xếp hạng được cập nhật mỗi năm một lần, nhưng thông thường, tên của một thợ săn sẽ lập tức bị xóa khỏi danh sách khi họ chết.
Vì mọi người thường kiểm tra bảng xếp hạng để xác nhận tình trạng sống chết khi không thể liên lạc được với ai đó trong vết nứt, độ chính xác của hệ thống này gần như được bảo đảm. Vì vậy, dù mọi người nghi ngờ hệ thống, họ cũng nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng đó.
Sau đó, một thợ săn mới, vừa khéo léo cắt ớt, đã đề xuất một ý tưởng khác.
“Có khi nào J chết rồi và mới đây được hồi sinh không nhỉ?”
“Có món đồ nào có thể hồi sinh người chết không?”
“Với thế giới loạn lạc như này, cũng có thể lắm chứ?”
“Có thể có một người chữa trị nào đó đã cứu anh ấy…”
“Ngay cả Nam Woo-jin cũng không thể hồi sinh người chết.”
“Có khi nào J có món đồ hồi sinh đặc biệt với thời gian hồi chiêu là 8 năm.”
“Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ.”
‘Nghe hợp lý gì chứ.’
Cha Eui-jae đã chán ngấy việc phải nghe giả thuyết về hồi sinh sau cái chết.
Về mặt logic, tất cả đều là những giả thuyết vô căn cứ, nhưng sự trở lại của J cũng đủ làm mọi người bối rối. Tất nhiên, không chỉ ở quán canh giải rượu mà cả trên các diễn đàn ẩn danh của HunterNet cũng tràn ngập các giả thuyết khác nhau…
—Thà tin là có một pháp sư hồi sinh trái phép còn hơn ㅋㅋㅋㅋㅋ
⤷ Có pháp sư hồi sinh nổi tiếng nào không? Tìm nhanh lên nào.
⤷ Pháp sư hồi sinh bị cấm hồi sinh con người, họ sẽ không bao giờ làm vậy đâu. ㅠㅠ
Giả thuyết hồi sinh trái phép của pháp sư cũng là một trong số đó,
—Thật ra anh ấy đã chiến đấu ở một chiều không gian khác trong suốt 8 năm và trở về, J, người trở về.
⤷ Có vẻ cậu đọc tiểu thuyết giả tưởng nhiều quá rồi…
⤷ Trời ạ; từ ngày Vết Nứt mở ra, tiểu thuyết giả tưởng = thực tế, cậu không biết sao?
Có hàng loạt các giả thuyết phi lý như giả thuyết người trở về, nhưng dĩ nhiên, không ai đoán đúng câu trả lời. Ngay từ đầu, tiền đề đã sai rồi. J chưa từng chết.
Và những người đang tranh luận về “lý do” cuối cùng nhận ra rằng nếu J không lên tiếng, họ sẽ chẳng có câu trả lời nào cả, và họ chuyển sang câu hỏi khác.
J còn sống. Vậy anh đang ở đâu?
Lần cuối cùng người ta thấy J là tại vết nứt ở biển Tây. Rõ ràng là anh ấy không thể trốn thoát, và mọi người luôn cho rằng anh đã đóng vết nứt và chết ở bên trong. Nhưng sự thật mà họ đã tin suốt tám năm qua có thể không phải là sự thật thực sự.
***
Giữa đêm.
Cha Eui-jae đột nhiên tỉnh giấc. Trong khoảng không im lặng đến nỗi thậm chí không nghe thấy tiếng thở, cậu nín thở và ở yên tại chỗ. Căn phòng nhỏ của cậu yên ắng, nhưng theo bản năng, cậu nhận ra.
‘Có kẻ đột nhập bên ngoài phòng này.’
Không có vị khách nào đến vào giờ khuya thế này. Dù có ai đó thèm canh giải rượu đến đâu thì cũng không đến nỗi phải đột nhập qua cửa khóa.
Những vũ khí duy nhất ở đây là trong bếp, và thứ duy nhất cậu có chính là một cơ thể cường tráng. Một cách nhẹ nhàng và chậm rãi hết sức có thể, cậu nhấc nửa người lên và siết chặt, thả lỏng nắm tay vài lần. May mắn thay, cậu rất thành thạo trong việc chiến đấu tay không.
‘Kẻ nào tới đây…’
Cậu muốn bẻ gãy tay chân tên này ra, nhưng việc xử lý hậu quả sẽ rất phiền phức. Bẻ gãy vừa đủ để lấy thông tin rồi báo cáo là đủ.
Cha Eui-jae di chuyển không gây ra một tiếng động nào, mở cửa phòng nhỏ và bước xuống sàn nhà bằng chân trần. Sau khi trượt qua những bức tường làm từ thùng giấy, cậu nhìn thấy căn phòng quen thuộc. Ánh đèn đường mờ mờ soi rọi bóng tối của quán, và ở giữa,
Một bóng người đeo mặt nạ phòng độc đang ngồi.