“Là quà tặng đấy. Treo cái của tôi lên nữa nhé.”
“…”
“Dù sao thì mấy kiểu phục vụ người hâm mộ như này là cơ bản. Không phải vì tôi cảm kích chỗ cơm miễn phí đâu nhé.”
Honeybee hất mái tóc óng ánh của mình ra sau, vẻ mặt phấn khích vì gặp được người hâm mộ, bất cứ ai nhìn cũng nhận ra điều đó.
Nếu có ai tinh ý ở gần, hẳn sẽ trêu chọc cô vì hành động hơi trái tính này, nhưng may mắn hay bất hạnh thay, người duy nhất ở đó chỉ là Bae Won-woo ngây ngô, thật sự bị ấn tượng.
“Oh~ cậu là fan của Honeybee à, nhân viên phục vụ?”
“…Xin lỗi?”
“Này, Honeybee, đến đây thường xuyên hơn nhé. Cậu ấy nói là fan của cô đấy.”
Im đi.
“À, tôi thật sự bận rộn lắm, nhưng có thể sẽ ghé lại.”
Xin đừng quay lại nữa.
Honeybee và Bae Won-woo cùng nhau rời khỏi quán. Cha Eui-jae ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, tay giữ tấm poster có chữ ký của Honeybee.
‘Mình có thể giàu lên chỉ bằng việc bán chữ ký.’
Tuy nhiên, vì tài khoản Tomato Market của cậu đã bị khóa, poster của Honeybee cũng chỉ có thể được treo lên cạnh chữ ký của Jung Bin. Chiều hôm đó, khi Park Ha-eun đi học về, cô bé liền chú ý đến poster của Honeybee và chạy ngay đến xem.
“Chú ơi, cái gì đây?”
“Poster của Honeybee.”
“Honeybee thật hả?”
Bằng cách nào đó, giọng của cô bé bỗng lớn hẳn lên. Cha Eui-jae, đang sắp xếp mấy món đồ vừa mua về, nhìn Park Ha-eun với vẻ ngơ ngác. Cô bé gần như dính chặt vào tường, suýt xoa má mình vào poster.
“Honeybee đã ghé qua hôm nay à?”
Giọng cô bé giờ gần như hét lên.
“Ừ. Cô ấy còn ký tên ngay đây.”
“Cháu… cháu…”
Park Ha-eun, đang sát vào poster, mắt rưng rưng nước.
“Hả?”
“Chú ơi, cháu…”
“Sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Cháu muốn gặp Honeybee!”
Chết tiệt.
Cậu đã trù cho cô ấy đừng quay lại, nhưng giờ phải hủy bỏ lời trù ấy chỉ trong vòng vài giờ.
------
“Sa-young, cậu lại bỏ bữa nữa phải không?!”
Thình thịch, thình thịch. Với những bước chân nặng nề, Phó hội trưởng Bae Won-woo xông vào văn phòng của Hội trưởng. Lee Sa-young khẽ nhíu mày, nhưng vẻ mặt khó chịu ấy bị che bởi chiếc bịt mắt đen.
Hắn đang nằm dài trên ghế sofa trong văn phòng Hội trưởng, đeo bịt mắt và bịt tai kín mít. Bae Won-woo đến gần và bắt đầu cằn nhằn theo thói quen.
“Con người sống là nhờ ăn uống, cậu biết không. Dạo này cậu có vẻ ăn uống đầy đủ rồi, sao lại bỏ bữa nữa?”
Không phải lần đầu tiên Lee Sa-young có khẩu vị kén ăn. Bae Won-woo tặc lưỡi và giơ chiếc máy tính bảng trước mặt hắn. Dù cho Lee Sa-young có đeo bịt tai hay không thì cũng chẳng mấy ảnh hưởng.
Vì đối với một người thức tỉnh hạng S như Lee Sa-young, bịt tai chỉ là dụng cụ giúp giảm bớt tiếng ồn một chút mà thôi.
“Cục Quản lý Người Thức Tỉnh đã gửi công văn chính thức. Họ yêu cầu hợp tác vì sẽ kích hoạt hệ thống phản ứng khẩn cấp vào ngày công bố xếp hạng.”
“…”
Lee Sa-young đáp lại bằng cách động đậy chân.
“Được.”
Bae Won-woo lướt qua màn hình.
“Hầm ngục ở Jongno 3-ga sẽ do đội của chúng ta xử lý. Đội tiên phong sẽ dọn sạch trước, rồi các nhà nghiên cứu sẽ vào để điều tra tài nguyên.”
Chân hắn lại cựa quậy.
“Hội Seowon cũng yêu cầu có một buổi gặp mặt.”
Lại cựa quậy.
“Đó là những việc cấp bách… À, và tôi đang tính nhận quay quảng cáo.”
“…”
Dù ai đã nhồi nhét vào đầu anh ấy những ý tưởng như vậy cũng chẳng đáng để đáp lại, nên Lee Sa-young ngừng cựa quậy. Nhưng Bae Won-woo vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
“Cậu nhân viên ở quán canh giải rượu là fan của Honeybee đấy. Tôi nghĩ cậu ta chẳng hứng thú với thợ săn chút nào, nhưng hóa ra cậu ấy cũng không thể phớt lờ sự nổi tiếng.”
“…Gì cơ?”
Lee Sa-young chậm rãi kéo hẳn một bên bịt mắt lên.
“Nói lại lần nữa.”
“Cái gì? Cậu ấy không thể phớt lờ sự nổi tiếng?”
“Không, trước đó.”
“Tôi đang tính quay quảng cáo?”
“Có… cố tình không đấy?”
“Ơ, tôi làm gì sai?”
“Anh nhắc đến cậu nhân viên đó.”
“À, cậu nhân viên à? Bảo là fan của Honeybee ấy.”
“…Cái gì?”
Chỉ có một cậu nhân viên duy nhất mà Bae Won-woo có thể đang nói tới. Chính là cậu nhân viên ở quán canh giải rượu.
“Honeybee thậm chí còn ký tặng một poster cho cậu ấy nữa. Tôi nên học tập cách phục vụ người hâm mộ của cô ấy.”
Bae Won-woo bắt đầu say sưa nói về thái độ chuẩn mực của thợ săn. Lee Sa-young, vẫn cầm trên tay chiếc bịt mắt đã kéo hờ lên, chìm vào suy nghĩ. Nghĩ lại thì, Cha Eui-jae đã đối xử với mình và Jung Bin khác nhau. Và giờ, hóa ra anh ấy là fan của Honeybee?
Điểm chung của Jung Bin và Honeybee…
‘Ngôi sao quảng cáo.’
Ha, Lee Sa-young bật cười khô khốc. Có vẻ như Cha Eui-jae có sở thích đặc biệt với những người nổi tiếng.
Vứt mạnh chiếc bịt mắt sang bên, hắn ra hiệu cho Bae Won-woo, người vẫn đang mơ mộng về tương lai rực rỡ với tư cách một thợ săn hạng đầu sau khi quay quảng cáo.
“Ngừng mơ tưởng và gọi trưởng phòng quảng bá.”
“Wow, Sa-young. Cậu thực sự để tôi quay quảng cáo à?”
“Mau lên.”
***