Bên trong quán súp giải rượu vắng tanh sau giờ kinh doanh, Cha Eui-jae ngồi trầm ngâm trước màn hình điện thoại trên chiếc bàn sạch sẽ, chăm chú vào loạt câu hỏi và câu trả lời trên JisikON, với vô số bình luận đầy ẩn ý.
"Nếu đó là một thợ săn nổi tiếng và có bằng chứng chắc chắn, Cục sẽ cử ngay một thợ săn tới."
Cha Eui-jae đổ người xuống bàn, rủa thầm. Vấn đề là, mấy công chức Hàn Quốc làm việc quá tận tâm. Nếu báo cáo, chuyện này chẳng còn cách nào để xử lý trong im lặng. Báo cáo Lee Sa-young vì làm cản trở kinh doanh có khi còn kéo cả lãnh đạo Cục Quản lý Thức tỉnh đến thẳng quán.
Cậu cau mày sâu hơn, vuốt màn hình xuống dưới để xem tiếp những bình luận dưới phần trả lời hữu ích mình vừa đọc. Những bình luận bông đùa phía dưới chỉ toàn là chuyện vô bổ. Gì cơ? Để lộ tên viết tắt của hắn? Xin lỗi, nhưng nếu bừa bãi tiết lộ hắn, có khi Hàn Quốc chia đôi luôn.
Đó chính là tính chất của vị trí xếp hạng số một. Mọi động thái của hắn đều gây ra tranh cãi giữa phe chỉ trích và phe bảo vệ. Cha Eui-jae hiểu rõ điều này qua trải nghiệm trong quá khứ. Dù Lee Sa-young có đáng ghét đến đâu, cậu cũng không định châm ngòi lùm xùm trên mạng chỉ để dễ thở hơn.
Thiết bị ghi âm gắn đá ma thuật quá đắt đỏ, còn làm phỏng vấn thì chẳng đời nào cậu muốn dính vào chuyện đó trừ khi bị điên. Cha Eui-jae tiếp tục kéo xuống xem, vô thức đập đầu xuống bàn khi hết kiên nhẫn. Giật mình vì tiếng động, cậu kiểm tra bàn, thở phào khi không có vết nứt nào. Cậu xoa trán và lật úp điện thoại lại rồi lại đổ người xuống.
‘Làm thì cũng chết, mà không làm cũng chết…’
Lý do khiến Cha Eui-jae đắn đo…
Không gì khác hơn là một tên đáng ghét đã chen ngang vào cuộc sống yên bình của cậu ở quán súp giải rượu này.
***
Là quán ăn nổi tiếng trong giới thợ săn, quán súp giải rượu thường có các hội thợ săn đặt trước tiền bữa ăn. Nhiều thợ săn thấy mang theo thẻ phiền phức và thường phải vội vã bỏ lại bát đũa khi có cuộc gọi đột xuất. Đây là chuyện bình thường.
Khi mới bắt đầu làm, Cha Eui-jae đã được hướng dẫn về sổ ghi chép đặt trước. Vì vậy, việc đặt trước cũng không có gì lạ. Nhưng cậu dám chắc chưa từng có ai điên rồ đến mức đề nghị đặt trước 15 triệu won ngay lập tức như Lee Sa-young. Ai lại coi 15 triệu won là số tiền nhỏ nhặt chứ?
Cha Eui-jae ném cái nhìn đầy sát khí vào Bae Won-woo, kẻ đã kéo tên gây rối này đến.
‘Ngăn tên điên này lại.’
Đó chính là thông điệp trong ánh mắt của cậu.
Bae Won-woo giật bắn người lên chút xíu— hoặc có lẽ chỉ là tưởng tượng của Cha Eui-jae— nhưng có vẻ anh ta đã hiểu ý từ cái nhìn sắc lẹm của cậu như một trí tuệ nhân tạo nâng cấp và thành tâm cố gắng khuyên can Lee Sa-young.
“Thanh toán xong rồi quay lại hội thôi. Không phải cậu bảo bận lắm sao?”
“Không hẳn.”
“Không phải cậu có hẹn với Cục Quản lý Thức tỉnh sao? Gặp Jung Bin mà?”
“Tôi có thể hoãn lại.”
Dù sắp phải đối mặt với một cuộc phỏng vấn của Cục, điều mà người khác sẽ phải ngán ngẩm, nhưng Lee Sa-young chẳng hề tỏ ra lo lắng. Bae Won-woo thấy tuyệt vọng, thay đổi chiến lược, nói với chút mong muốn cá nhân.
“Này, thay vì đặt trước 15 triệu won, mua cho tôi bộ giáp mới đi. Sắp có đấu giá thiết bị ở Songdo do Hong Ye-seong tổ chức.”
“Với 15 triệu won mà anh định mua đồ trang bị à? anh nghèo à?”
Wow… thật đáng ghét.
Từng lời từ miệng hắn phát ra đều đáng ghét đến mức không thể tả. Không chỉ Cha Eui-jae, mà tất cả các thợ săn nghe thấy cuộc trò chuyện đó đều nghĩ như vậy. Cha Eui-jae thầm hy vọng thẻ của Lee Sa-young sẽ cháy ngay trong đêm, giống như cái muôi quý giá 6,900 won từng tan chảy trong ánh vinh quang… Cậu đứng đó, quyết tâm không nhận thẻ khi mà Bae Won-woo bạo dạn hét lên.
“…5 triệu thôi!”
“Hả?”
“Chỉ cần quẹt 5 triệu thôi. Chúng tôi sẽ thường xuyên ghé ăn cùng cả đội. 15 triệu thì quá nhiều.”
“Hmm.”
“Với 15 triệu, anh có thể ăn súp giải rượu ba bữa mỗi ngày trong 333 ngày!”
‘Tôi có thể chịu được điều đó. Mà anh cũng thường xuyên ăn như vậy rồi mà.’ Khi thấy Lee Sa-young nhìn Bae Won-woo với vẻ khó hiểu, hắn quay lại nhìn Cha Eui-jae. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Cha Eui-jae lập tức nở một nụ cười mệt mỏi của nhân viên làm thêm. Quẹt thẻ đi. Đó chính là ý cậu.
Giả vờ suy nghĩ một lúc, Lee Sa-young gật đầu.
“Được…”
Hắn đập thẻ vào máy quẹt, giữ ánh mắt với Cha Eui-jae, rồi nói thêm:
“Khi nào dùng hết thì báo tôi. Tôi sẽ đặt trước nữa.”
Đi đi.
Cuối cùng, Lee Sa-young quẹt thẻ 5 triệu won rồi rời đi bất ngờ dễ dàng, như thể vừa trả tiền cho một ngày kinh doanh hỏng bét. Đó là một kết thúc bất ngờ so với cuộc gặp gỡ đầy kịch tính. Liệu hắn có quay lại vào buổi tối không? Đề phòng, Cha Eui-jae thức cả đêm trong phòng nhỏ với cái muôi trên tay, sẵn sàng đối phó nếu thấy bóng dáng của hắn.
May mắn hoặc không, Lee Sa-young đã không quay lại vào đêm đó. Thay vào đó,
“Mmm… sth, sth…”
“Xin lỗi, anh nói gì?”
“Mmmph… mmm… sth, sth…”
“Ừ, đúng rồi.”
Kể từ ngày đó, hắn bắt đầu đến đều đặn như đồng hồ để ăn súp giải rượu!
Bỏ ngoài tai những lời lẩm bẩm nguyền rủa của Bae Won-woo và chỉ đáp lại ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của Cha Eui-jae, Lee Sa-young còn mang theo cả bộ dụng cụ ăn dùng một lần của mình, để tránh trừ đi chi phí từ khoản tiền đặt trước. Hắn không thể mang theo cả nồi đất luôn sao? Quái thật. Làm sao hắn chứa được tất cả trong kho chứ?
Thôi được, giả sử hắn có kho đựng và có sẵn dụng cụ ăn dùng một lần. Có thể hắn thực sự đâm ra thích món súp giải rượu.
Nhưng không thể chịu nổi cảnh các bàn xung quanh Lee Sa-young đều trống trơn mỗi khi hắn xuất hiện. Các thợ săn nổi tiếng là kiêu ngạo và khó hợp tác lại đang chăm chỉ thực hiện giãn cách xã hội mà không cần nhắc nhở! Cha Eui-jae cười chua chát.
‘Chết tiệt, rõ ràng là cản trở kinh doanh.’
Niềm tự hào của quán súp giải rượu nằm ở lượng khách ra vào cao và giá thấp, nhưng mỗi lần Lee Sa-young đến, lại có một “Vùng Cấm” xuất hiện, biến nó thành một thảm họa. Quên việc quay vòng khách, doanh số còn giảm mạnh. Nhờ những fan cuồng của súp giải rượu mà quán vẫn cầm cự được… Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, họ sẽ mất luôn cả khách quen.
Kết quả là, Cha Eui-jae đã tìm hiểu trên mạng về lạm quyền của thợ săn, luật tố cáo tội phạm thợ săn và Luật Đặc biệt về Thức tỉnh, cuối cùng rút ra kết luận.
‘Để giải quyết chuyện này… hoặc là tôi phải trở thành thợ săn trở lại, hoặc phải có tiền!’
Có vẻ như một suy nghĩ bốc đồng, nhưng Cha Eui-jae có lý do của mình.
Để phơi bày hành vi sai trái của Lee Sa-young, cần có bằng chứng chắc chắn. Lời khai mơ hồ có thể khiến cậu bị phản đòn, vu oan cho thợ săn hạng nhất
Hàn Quốc.
Cách đáng tin cậy nhất là tung ra đoạn ghi âm hành vi sai trái của Lee Sa-young. Nhưng, như một người trả lời trên JisikON đã nói, một thiết bị ghi âm thông thường sẽ không bao giờ ghi lại được bằng chứng chống lại một thợ săn hạng S. Thợ săn hạng S dễ dàng phát hiện và phá hủy bất kỳ máy ghi âm hay camera nào.
Vậy nên, cậu cần một thiết bị ghi âm làm từ vật liệu trong hầm ngục hoặc loại không thể bị phát hiện… Nhưng những thứ này không chỉ hiếm có,
‘Chúng còn chết tiệt đắt đỏ.’
Lúc còn là Thợ săn J, cậu không nhận ra điều này, nhưng các vật phẩm làm từ vật liệu hầm ngục có giá cắt cổ. Với một nhân viên bán thời gian ở quán súp giải rượu thì chúng là không thể với tới!
Cậu hài lòng với mức lương từ phần chia nhỏ doanh thu của quán, chỉ cần có đủ để sống thoải mái. Cậu không cần nhiều — chỉ cần vài bộ quần áo và một đôi giày thể thao để thay đổi. Nếu không phải vì Lee Sa-young xuất hiện, cuộc sống của cậu chẳng có gì đáng lo cả.
…Nên đăng ký làm thợ săn lại không nhỉ?
Chỉ cần đến Trung tâm Thức tỉnh đo đạc khả năng và xếp hạng là đủ, nhưng… nếu dữ liệu của J, thứ mà cậu không biết, vẫn còn tồn tại? Và nếu cậu không thể kiểm soát sức mạnh của mình trong lúc đo đạc? Nếu vô tình làm hỏng thiết bị đo?
Cuộc sống yên bình của cậu sẽ chấm dứt. Với người đang che giấu sức mạnh của mình, điều đó là quá sức. Điều an ủi duy nhất là khi cậu thức tỉnh, Cục Quản lý Thức tỉnh chưa tồn tại, và khi đăng ký, cậu nhận được chế độ đặc biệt với tư cách là J, bỏ qua quá trình xác minh, nên không cần giấy tờ giả.
“Nếu không vì tên khốn Lee Sa-young…”
Gần đây, Cha Eui-jae dần hiểu tại sao các thợ săn khác tránh xa Lee Sa-young. Hắn như một con rắn, vây quanh con mồi rồi từ từ siết chặt.
Dù hắn có thể đe dọa cậu ngay sau đêm đó, hắn vẫn tiếp tục đến, gây áp lực nhẹ nhàng nhưng dai dẳng. Hắn đang nghĩ gì chứ? Kể từ lần gặp đầu tiên, Lee Sa-young không hỏi tên của Cha Eui-jae lần nào nữa. Hắn đã biết danh tính của cậu chưa, hay là chưa biết?
Hành động của Lee Sa-young giống như khuấy động mặt nước yên tĩnh. Mặt nước trước đây yên ả bỗng gợn sóng mạnh mẽ chỉ với một chuyển động nhỏ. Dù không gây tổn hại nghiêm trọng, sự thăm dò dai dẳng này…
Phiền phức.
Nó khiến cậu cảm thấy lãnh thổ của mình bị xâm phạm. Nhìn chăm chăm, mặt cậu nhăn nhó, Cha Eui-jae vô thức với tay vào kho của mình.
Trong kho chứa đầy các chai thuốc rỗng. Tất cả đều là từ khe nứt Tây Hải. Cậu nên vứt chúng đi, nhưng cứ lần lữa mãi. Ngoài ra còn có các vật phẩm cậu nhặt được từ khe nứt: một thanh trường kiếm đen và một chiếc Nanh Basilisk. Ánh mắt dừng lại trên chiếc Nanh Basilisk, rồi Cha Eui-jae chuyển sự chú ý sang thứ khác. Trong số các chai thuốc, có thứ gì đó lấp lánh lọt vào tầm mắt cậu.
Một viên đá quý màu vàng, lớn bằng nửa đầu ngón tay cái.
Đó là một viên đá ma thuật.
Trước đây, cậu không sử dụng hay bán những viên đá ma thuật, chỉ bỏ chúng vào kho hoặc cất ở nhà. Nhưng dạo gần đây, đá ma thuật có vẻ được sử dụng rộng rãi, đúng không? Theo những gì cậu nghe lỏm từ các khách quen của quán súp giải rượu, khá nhiều thiết bị được chế tạo bằng cách xử lý đá ma thuật.
“…Bán một viên chứ nhỉ?”
Nếu bán viên này, có lẽ cậu có thể mua một chiếc máy ghi âm tử tế.
Cha Eui-jae lén lút lấy viên đá ma thuật ra khỏi kho và bắt đầu lau nó bằng tạp dề của mình.