“Chú ơi, mặt chú nhìn lạ lắm.”
“Mặt chú á? Sao vậy?”
“Như vầy nè.”
Park Ha-eun chống hai tay lên cằm, đẩy nhẹ lên, như muốn nói hàm của cậu trở nên căng hơn. Cha Eui-jae xoa xương hàm, khẽ cười.
“Dạo này chú ngủ không ngon. Không sao đâu.”
“Chú không bao giờ ngủ mà.”
“Đúng rồi đó, nên vẫn như mọi ngày thôi. Chỉ là hơi mệt chút. Con có cần gì cho ngày mai đi học không?”
“Đồ dùng học tập… bìa cứng và đất sét nặn.”
“Lớp mỹ thuật à?”
“Ừ, con sẽ nặn gốm bằng đất sét. Giống như Hong Ye-seong.”
Chết tiệt. Cha Eui-jae suýt cắn trúng lưỡi khi nghe cái tên đó.
Kể từ khi nghe nói Hong Ye-seong đã treo thưởng cho viên đá ma thuật, Cha Eui-jae đã lần đầu tải ứng dụng InHeart và theo dõi tài khoản của hắn. Tên điên đó là một kiểu điên khác hẳn với Lee Sa-young— ít ra khi biết hắn đang làm gì, cậu cũng dễ xử lý hơn.
Hong Ye-seong không phải là người hay đăng bài, nhưng sau vụ đá ma thuật, hắn đã đăng ít nhất mỗi ngày một lần. Hôm nay, hắn đăng một tấm ảnh quả trứng duy nhất trong chuồng gà với dòng chú thích:
xxYeahsungH Quả tròn ma thuật màu vàng... #missingit #waitingforyou #daily #communication #egg #magicstone #missyou
Lượt thích 532k
Honeybeezx Có khi nào nên gửi tên này đi tư vấn không? Có vẻ như hắn bị ảnh hưởng bởi kỹ năng nhiễm bẩn tinh thần nào đó @jungvin80 @SEOWON_GUILD
Cha Eui-jae đồng tình mạnh mẽ với ý kiến của Honeybee. Đối với cậu, Hong Ye-seong thực sự trông như kẻ điên. Cậu không thể hiểu nổi cấu trúc não của thợ săn thời nay.
Đặt vài lát táo hình tai thỏ trước mặt Park Ha-eun, Cha Eui-jae cầm hai bó hành lá cùng cái thớt rồi ngồi xuống bàn bên cạnh. Gần đây, cậu không thể đến thăm bà, điều này khiến cậu bận lòng, nên cậu khẽ hỏi Park Ha-eun.
“Chân bà thế nào rồi?”
“Ừm, vẫn đi khập khiễng.”
“Ừ… Phải đưa bà đến bệnh viện thôi.”
“Bà có cần phẫu thuật không?”
“Không biết được, phải để bác sĩ xem đã.”
“...Con hy vọng bà không cần phẫu thuật.”
Park Ha-eun than thở, chống cằm bằng hai tay. Cha Eui-jae cũng cảm thấy như vậy, nhưng chỉ thể hiện bằng cách cắt hành.
***
Dù vụ đá ma thuật Tomato đã lắng xuống phần nào, quán súp giải rượu vẫn xôn xao với những câu chuyện về đá ma thuật. Mỗi khi cuộc trò chuyện có vẻ sắp tàn, Hong Ye-seong lại thêm dầu vào lửa bằng những bài đăng trên InHeart.
Ảnh hưởng của thợ thủ công duy nhất hạng S thật khủng khiếp. Nếu như Lee Sa-young là cơn bão trong quán súp giải rượu, thì Hong Ye-seong chính là trận động đất từ xa khiến dư chấn lan đến tận đây. Và kết quả của trận động đất đó...
Là một thợ săn hạng S khác xuất hiện ở quán súp giải rượu.
“Nơi này có không khí dễ chịu nhỉ.”
Một giọng nói quen thuộc, cùng tông nghe được trên các đoạn quảng cáo dịch vụ công cộng phát ngay sau khi bộ phim sáng nay kết thúc.
Cha Eui-jae từ từ quay đầu lại. Đó là một cố gắng gần như bản năng để trốn tránh thực tế. Tuy nhiên, điều này chỉ cho cậu thêm ba giây thoát khỏi thực tại trước khi nó trở lại, và người đàn ông cao lớn, ăn mặc lịch sự đứng ở cửa không biến mất.
Với chiều cao nổi bật, mái tóc màu mật ong, đôi mắt hơi cụp, và bộ đồ vest sạch sẽ với huy hiệu công chức quanh cổ, người đàn ông ấy đích thực là Jung Bin, ngôi sao của các đoạn quảng cáo dịch vụ công cộng ở Hàn Quốc.
Tại sao… lại đến đây?
Trong giây lát, Cha Eui-jae thậm chí còn tự hỏi liệu cậu có vô tình báo cáo Lee Sa-young cho Cục Quản lý Thức Tỉnh hay không. Ngay khi Jung Bin chạm mắt với Cha Eui-jae, anh cúi đầu một cách lịch thiệp.
“Chào cậu.”
“…Chào mừng. Chỉ có mình anh thôi sao?”
Không sao đâu. Jung Bin không biết Cha Eui-jae. Anh chỉ biết J khi đeo mặt nạ thôi. Cha Eui-jae tự trấn an mình khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
[Đặc tính: Poker Face (B) kích hoạt.]
“Đúng vậy, chỉ mình tôi thôi.”
“Mời anh ngồi đây. Anh có thể xem thực đơn trên tường và gọi món.”
Jung Bin ngồi xuống yên tĩnh tại chỗ mà Cha Eui-jae chỉ định và nhìn lên thực đơn trên tường. Lúc này, các thợ săn xung quanh mới bắt đầu xì xào.
“Điên thật…”
“Đó là Jung Bin mà.”
“Ai làm gì để bị bắt vậy? Ai nào? Ra đầu thú đi cho rồi.”
“À, hôm nay tôi không đi công vụ. Tôi chỉ đến ăn tối thôi. Tình cờ tôi ở gần đây trong chuyến công tác.”
Jung Bin vẫy tay, mỉm cười hiền lành. Tuy nhiên, những thợ săn ngồi gần anh bỗng nhiên cúi đầu vào bát súp, uống như uống nước.
Bằng cách nào đó, những hành động này có vẻ quen thuộc. Bên ngoài cửa kéo, người ta có thể cảm nhận được sự hiện diện dõi vào quán. Đến lúc này, Cha Eui-jae có thể đoán trước tương lai một cách rõ ràng. Sớm thôi, sẽ có thêm một khu vực “Jung Bin” bên cạnh khu vực “Lee Sa-young.”
Nói cách khác, hôm nay coi như hết khách.
Phải đối mặt không chỉ với các thợ săn thuộc hội mà còn cả thợ săn công chức làm náo động việc buôn bán, cậu còn biết phải khiếu nại lên ai đây? Cha Eui-jae muốn túm lấy ai đó để than thở vì sao những thử thách này cứ đổ xuống quán súp giải rượu vốn bình yên của mình.
“…”
Nhưng cậu không có thời gian để cảm thấy tủi thân vì một vị khách không mời thứ hai đang tiếp cận quán nhanh chóng.
Tiếng bước chân nhẹ đến mức nếu không để ý thì chẳng thể nghe thấy. Người này dù che giấu sự hiện diện, nhưng lại mang theo một luồng khí rực lửa. Một bóng đen tiến gần đến quán một cách chắc nịch.
Tất cả các dấu hiệu đều chỉ về một người duy nhất.