Thợ Săn Muốn Sống Ẩn Dật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

118 1618

Có khi Idol của tôi lại thích tôi

(Đang ra)

Có khi Idol của tôi lại thích tôi

Kawata Gikyoku

Câu chuyện tình yêu đầy hài hước của một ca sĩ nổi tiếng và một otaku kín tiếng bắt đầu, khi hai người dù có khoảng cách nhưng lại dần xích lại gần nhau.

2 10

Shunjinkou Janai!

(Đang ra)

Shunjinkou Janai!

Usber; ウスバー

Tôi đã bị Truck-kun tông khi đang cố bảo vệ một cô gái, khi tỉnh lại tôi đã thấy mình được tái sinh thành "Rex"- một nhân vật trong tựa game RPG tôi đã từng chơi Brave&Sword (Thanh Gươm Và Quả Cảm).Le

18 963

I Am a Pure Saintess, Don’t Tarnish My Innocence Out of Nowhere!

(Đang ra)

I Am a Pure Saintess, Don’t Tarnish My Innocence Out of Nowhere!

洒洒雨水

Cho đến khi cô vô tình bắt gặp ai đó trong phòng tắm…

1 13

Mr. Magical Girl

(Đang ra)

Mr. Magical Girl

냥둘러치기; Cat Swipe

Đây là câu chuyện về ánh sáng và sự tích cực. Câu chuyện về hành trình tìm lại ánh sáng đời mình của một người đàn ông chân chính.

1 10

Adachi to Shimamura

(Đang ra)

Adachi to Shimamura

Hitoma Iruma

Nhưng rồi đến một ngày suy nghĩ của họ về nhau dần dần thay đổi...

61 5505

Tập 01 : Thợ săn cấp S huyền thoại trở lại - Chương 25: “Nexby, tìm vận mệnh của hôm nay.”

Có những ngày, ngay từ khi mở mắt vào buổi sáng, mọi thứ đã có cảm giác bất thường. Đối với Cha Eui-jae, hôm nay chính là một trong những ngày đó.

Ai cũng có những ngày như vậy, phải không? Ngày mà bạn thức dậy với suy nghĩ, “Không thể nào lại sảng khoái như vậy,” khi nghe tiếng chim sẻ hót líu lo và ánh nắng ấm áp rọi vào. Ngày mà bạn ngã lăn khỏi giường ngay khi vừa tỉnh giấc, chuẩn bị vội vàng, và thấy mình sắp trễ giờ. Còn thêm chuyện nữa, đó là ngày bạn nhận ra mình chưa thắt dây giày mới và phải ngồi khóc lóc vì buộc dây giày ngay tại cửa. Một ngày mà mọi thứ dường như cứ đi sai hướng.

Cha Eui-jae đã lâu không cảm thấy điềm báo xấu như thế này. Hắn lấy điện thoại ra và gọi trợ lý ảo.

“Nexby, tra xem vận may hôm nay thế nào.”

— Đang tra cứu vận may hôm nay.

Trợ lý ảo của cậu bắt đầu đọc vận may của ngày hôm nay bằng giọng đều đều.

— Hôm nay là ngày mà ngay cả lá rơi cũng có thể khiến bạn bị thương, nên hãy cẩn thận và thận trọng trong mọi việc. Nguy hiểm lảng vảng quanh bạn. Đừng bỏ qua điều gì và hãy tỉ mỉ.

“Đây là vận may hay lời cảnh báo giết người vậy…?”

Trái ngược với hy vọng của Cha Eui-jae về một chút trấn an, Nexby tiếp tục với vận may đầy bất ổn.

— Tốt nhất là dành cả ngày hôm nay trong im lặng và thận trọng. Buổi chiều có thể sẽ có một cuộc gặp gỡ thú vị, nên hãy cân nhắc ra ngoài một chút.

Tóm lại, vận may của cậu hôm nay có thể được gói gọn là “Hôm nay là ngày xui xẻo.” Linh cảm nhạy bén của Cha Eui-jae, thường rất chính xác, hoàn toàn khớp với vận may. Hôm nay có vẻ sẽ rất khó khăn. Cậu phải cẩn thận… Cha Eui-jae duỗi người và quyết tâm thận trọng.

Tuy nhiên, có một điều mà Cha Eui-jae đã bỏ qua; dù có cẩn thận thế nào, số phận cuối cùng cũng sẽ tìm cách đến với bạn.

Giống như cách mà Lee Sa-young xông vào quán ăn của cậu ngày hôm nay!

***

“Chào, Hyung.”

Giọng nói trầm và chậm rãi quen thuộc. Có lẽ là vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trước đó đã để lại ấn tượng sâu sắc? Hoặc cũng có thể là vì lần gặp đầu tiên của họ quá mãnh liệt?

Cha Eui-jae khựng lại với nồi súp nóng trên tay. Cậu không muốn tin vào tai mình, nhưng khả năng nghe nhạy bén của cậu không thể nhầm lẫn về danh tính người này. Hơn nữa, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khớp với hình ảnh của kẻ đó trong tâm trí cậu.

Một người mang mặt nạ phòng độc, cao hơn người bình thường, đứng đút tay vào túi, nhìn về phía này.

“Tôi đã nhận được thư của anh, Hyung.”

“…”

“À, hôm nay anh đeo tạp dề khác nhỉ.”

“…”

“Hợp với anh đấy.”

Đôi mắt phía sau kính của chiếc mặt nạ phòng độc sáng lấp lánh như một con mèo đang chơi đùa với món đồ chơi.

Không chỉ Cha Eui-jae bị sốc trước sự xuất hiện của Lee Sa-young. Ngay khi người đàn ông mang mặt nạ phòng độc bước vào, mọi người trong quán đều quay đầu nhìn về phía cửa, như thể bị một lời nguyền làm chậm mọi cử động.

Và giống như có ai đó bấm nút dừng lại, tất cả gương mặt đều cứng đờ. Những thợ săn nổi tiếng quyết đoán giờ đây lại thống nhất trong khoảnh khắc này.

‘Sao hắn lại ở đây…?’

Cuối cùng, ai đó khẽ thở dài.

“Chết tiệt…”

‘Sao một nhân vật máu mặt như hắn lại xuất hiện ở một nơi đơn sơ thế này?’

‘Hắn là người đi ăn ngoài sao? Chẳng phải hắn thường tránh nơi đông người à?’

‘Được thôi, có thể là hắn đôi khi ăn ngoài, nhưng sao lại là ở đây?’

‘Hắn chán sống à? Tại sao đến một quán xập xệ như vậy khi có biết bao nơi tốt hơn?’

Nếu có thể đo nhiệt độ của ánh mắt thợ săn bằng nhiệt kế kỹ thuật số, con số đó chắc chắn sẽ vượt quá 100 độ. Không khí có thể đun sôi nước và làm tan chảy cái nồi.

Và ở trung tâm của mọi chuyện là Cha Eui-jae, người vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh dù đang kinh ngạc.

[Kích hoạt Kỹ Năng: Poker Face (B).]

0bb79da2-c971-4193-88ae-9c5e38aa775a.jpg

May mắn thay, cậu sở hữu một kỹ năng giúp điều khiển biểu cảm. Hôm nay, cậu chưa bao giờ cảm thấy biết ơn vì kỹ năng này như vậy. Cha Eui-jae để kỹ năng kiểm soát biểu cảm trong khi hắn nhanh chóng quét xung quanh để tìm thủ phạm. Cậu thấy một người.

“Ngồi ở bàn đó đi. Haha…”

Đó là Bae Won-woo, người vừa bước vào với bộ dạng như ai đó vừa làm đổ súp cay lên thảm trắng, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh. Ngay khi Bae Won-woo xuất hiện, ánh mắt sắc bén của các thợ săn lập tức chuyển sang anh ta.

Dưới góc nhìn của các thợ săn, như thể có một thiên thạch phát ra khí độc vừa rơi vào chỗ họ đang dùng bữa!

Lee Sa-young, phớt lờ ánh mắt của các thợ săn và vẻ mặt khổ sở của Bae Won-woo, bước thẳng vào trung tâm quán. Một thợ săn vừa ăn xong ba bát súp giải rượu, thở hắt ra và lùi lại, nhường chỗ cho Lee Sa-young ngồi như thể hắn đã đặt bàn từ trước.

Cha Eui-jae, đang xoa thái dương, lên tiếng.

“Xin lỗi, bàn này chưa dọn xong. Anh có thể ngồi chỗ khác không…?”

“Không.”

Lee Sa-young vắt chéo đôi chân dài và đan hai tay lên đầu gối, trả lời một cách thoải mái.

“Cứ từ từ dọn dẹp đi. Tôi thích chỗ này. Có thể nhìn thấy TV rõ.”

“Ồ, được rồi…”

Định làm gì với cái TV bé xíu đó?

Cha Eui-jae cố giữ bình tĩnh bằng cách nhắc nhở bản thân “Khách hàng là thượng đế.” cậu cần xử lý tình huống này mà không để mọi chuyện trở nên căng thẳng. Dù sao thì đây cũng không phải nhà hàng của cậu. Một cuộc ẩu đả có thể khiến quán và cả khu phố này bị phá hủy.

Thể hiện sự khó chịu chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình. Và ai sẽ tin rằng người làm việc trong quán súp giải rượu lại quen biết với Lee Sa-young?

Cha Eui-jae dọn dẹp bàn nơi Lee Sa-young ngồi và lấy ra một cây bút và cuốn sổ từ túi tạp dề. Đang quan sát hắn, Lee Sa-young hỏi với vẻ ngây thơ.

“Ở đây có món gì?”

Bae Won-woo nhìn Lee Sa-young với ánh mắt trách móc. Chúng ta đã nói chuyện này trước khi vào rồi mà, tên ngốc. Ở đây chỉ có súp giải rượu thôi…

Cha Eui-jae trả lời ngắn gọn.

“Súp giải rượu.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Đúng, chỉ có súp giải rượu.”

“Này, tôi đã nói với cậu là ở đây chỉ bán súp giải rượu thôi mà.”

Bae Won-woo cố gắng chen vào, nhưng Lee Sa-young vẫn tiếp tục nhìn quanh quán một cách cố ý.

“Chỉ bán mỗi súp giải rượu thế này làm ăn được không?”

“Khách hàng.”

“Ồ phải rồi, còn có cơm và soju. Nhưng đó không phải món chính.”

“Nếu anh không hài lòng, xin vui lòng rời đi.”

“À, hahaha, vậy cho chúng tôi hai tô súp giải rượu.”

Bae Won-woo hơi lớn tiếng để hòa giải. Cha Eui-jae thở dài và ghi số ‘2’ lên cuốn sổ. Hắn nhìn chằm chằm vào Bae Won-woo trong ba giây mà không nói gì.

Bae Won-woo, một khách quen có chữ ký của mình treo trong quán, ghé đến mỗi ngày để ăn trưa và tối, thường ăn ít nhất ba bát mỗi lần. Cha Eui-jae không muốn trách ai, nhưng cậu cảm thấy như muốn đổ sự bực bội lên Bae Won-woo trong giây lát.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Cha Eui-jae, Bae Won-woo tránh ánh mắt của cậu và cúi đầu, uống nước.

‘Xem như anh may mắn là khách quen đi.’

Cha Eui-jae đi về phía bếp với đơn đặt hàng, tự nhủ rằng đổ lỗi cũng không thay đổi được gì, nhưng cảm giác bực bội vẫn dâng lên.

‘Thôi thì, mọi thứ đã xảy ra rồi.’

Kể từ khi rơi vào tương lai tám năm từ khe nứt, Cha Eui-jae đã học cách chấp nhận mọi việc. Đổ lỗi cho Bae Won-woo cũng chẳng thể khiến Lee Sa-young biến mất. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhắc nhở bản thân rằng dù trong hoàn cảnh nào, Lee Sa-young cũng là một khách trả tiền.

Được rồi, kiểm soát cảm xúc hoàn tất. Cha Eui-jae đặt hai bát súp giải rượu lên bếp, hy vọng Lee Sa-young sẽ cư xử tốt, ít nhất cho đến khi súp sẵn sàng.

Một lúc sau, quán súp giải rượu chào đón một cảnh tượng ảm đạm.

Cụ thể, các bàn xung quanh Lee Sa-young đều trống không. Trên bàn là những tờ tiền nhàu nát mà các khách hàng bỏ lại khi vội vã rời đi, và một số khách đang đứng gần quầy, chờ thanh toán. Giữa sự hỗn loạn này, Lee Sa-young vẫn ngồi bình thản.

‘Quỷ thật, hắn nghĩ mình là tâm bão chắc?’

Cha Eui-jae liếc nhìn ra bên ngoài. Xa xa, cậu thấy bóng lưng của các thợ săn vừa ăn xong, vội vàng bỏ chạy.

“Xin lỗi nhé!”

“Cảm ơn vì bữa ăn — !!!”

Để lại tô súp giải rượu trên khay, Cha Eui-jae nhanh chóng đuổi theo họ, nhưng các thợ săn đáp lại lớn tiếng và biến mất nhanh chóng. Họ di chuyển nhanh đến mức khiến cậu liên tưởng đến cảnh những con quái vật tháo chạy khỏi hầm ngục.

Nhìn trân trối vào con hẻm trống không, Cha Eui-jae quay đầu nhìn lại quán. Gần cửa, các thợ săn đang chờ chỗ ngồi bám vào tường như những con hàu bám vào vách đá.

Cha Eui-jae chỉ vào những chỗ trống bên trong.

“Có chỗ trống rồi. Vào đi, tôi sẽ dọn dẹp nhanh thôi.”

Nhưng tất cả bọn họ đều lắc đầu và vẫy tay.

“Không sao đâu! Chúng tôi không đói lắm.”

Ùng ục.

Bụng các người không đồng ý lắm nhỉ? Nhưng người đứng đầu hàng lại kiên quyết, nắm chặt tay và tuyên bố với quyết tâm.

“Chúng tôi có thể đợi thêm một chút!”

Nếu các anh đã nhất quyết… Cha Eui-jae nhìn sang người thứ hai trong hàng, người này nhanh chóng rút điện thoại ra và đưa lên tai. Sau một chút lưỡng lự, anh ta bắt đầu nói một cách ngập ngừng, như đang đọc một cuốn sách giáo khoa.

“À đúng rồi! Sếp, hôm nay là hạn cuối đó! Em quên mất! Dạ, em đến ngay đây!”

Thế là cái gì? Anh ta bắt đầu lắp bắp nhưng lại kết thúc như đang rap.

Người thợ săn thứ hai che loa và thì thầm với Cha Eui-jae.

“À, tôi đã xếp hàng, nhưng giờ phải làm việc gấp cho sếp. Gần đây trí nhớ tôi kém quá… Phiền anh để người khác vào trước.”

Nhưng màn hình điện thoại, hiển thị rõ ràng do cảm biến tiệm cận kích hoạt, không hiển thị số đã quay mà chỉ là hình nền. Nếu đã nói dối thì ít ra cũng nên làm cho đàng hoàng…

Cha Eui-jae nhìn người thợ săn thứ ba với ánh mắt lạnh lẽo.

Người thợ săn thứ ba trong hàng đứng đó, vẻ mặt không biểu hiện gì, dường như bình tĩnh trước tình huống này. Nghĩ rằng người khách này có vẻ sẽ dễ xử lý, Cha Eui-jae quay sang nhìn anh ta, và người thợ săn mở miệng.

“Anh có thể gọi tôi khi người đó rời đi không? Tôi sẽ cho anh số của tôi. 010…”

Bỏ đi. Cậu không bình tĩnh chút nào.

Khi tình huống từ chối vào quán chưa từng có này diễn ra, sự nghi ngờ trong lòng Cha Eui-jae trở nên chắc chắn. Cái mặt nạ phòng độc đó chắc chắn đã tìm thấy cậu sau khi nhìn thấy cậu với cái muôi và tạp dề vào đêm hôm đó và đến đây để gây rối. Lần đầu tiên kể từ khi làm việc ở quán súp giải rượu, Cha Eui-jae không thể đón khách mới, đành quay trở lại bên trong, lấy hai bát đá nóng hổi đầy súp giải rượu và mang đến bàn của Lee Sa-young.

Liệu có thể báo hắn về tội cản trở kinh doanh cho cảnh sát không nhỉ? Nhưng nếu kẻ gây rối là thợ săn? Liệu có nên gọi Cục Quản lý Thức Tỉnh không?

“Thưa anh.”

Cha Eui-jae đặt hai bát đá nóng hổi lên bàn với một tiếng thịch.

“Đây là hai phần súp giải rượu của anh.”

Ngay cả sau khi phục vụ đồ ăn, hắn vẫn đứng yên. Dù hắn có nhập tâm vào vai trò của mình đến đâu, chắc chắn là hắn không thể ăn khi vẫn đeo mặt nạ phòng độc. Hãy xem gương mặt trơ trẽn của hắn nào, Cha Eui-jae nghĩ thầm, nghiến mắt nhìn Lee Sa-young đầy nghi ngờ.

Một bàn tay đeo găng đen đưa lên mặt, và Lee Sa-young từ từ gỡ chiếc mặt nạ phòng độc xuống, đặt nó lên bàn. Phía dưới mái tóc hơi rối, đôi mắt màu tím sắc bén ánh lên. Ánh nhìn của họ chạm nhau, như thể Lee Sa-young đã luôn theo dõi cậu từ đầu.

“Cậu định nhìn chằm chằm vào mặt tôi đến khi nào?”

Vì một lý do nào đó, Cha Eui-jae không thể rời mắt khỏi hắn, giống như cái đêm đầu tiên cậu chạm mặt Lee Sa-young trong con hẻm ấy.