Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

160 1843

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

69 737

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

287 6877

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

759 56549

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

105 2856

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

(Đang ra)

I Am Sought After by Everyone in a Different World Where the Power and C*astity of Men and Women Are Reversed

タジリユウ

Tôi tiếp xúc mọi người trong khi cố gắng che giấu sự thật rằng công việc của tôi là một 『Thánh nam』, nhưng những người xung quanh dần dần bắt đầu tôn kính tôi…

16 93

Web novel - Chương 01: Và Rồi, Nền Văn Minh Lụi Tàn

Cái hay của việc đấu giá trên mạng là có thể kiếm tiền mà không cần phải chạm mặt bất kỳ ai. Đối với một kẻ thích ở một mình như tôi, nó đúng là một công cụ quý giá.

Sau khi bước chân vào xã hội, tôi đã nhảy đủ thứ việc, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi chuyện phải gặp mặt hay trò chuyện với người khác. Stress khiến sức khỏe tôi suy sụp, và rồi tôi lui về ở ẩn trong một căn nhà thuê ở Okutama, bắt đầu kiếm sống bằng trò đấu giá trên mạng.

Chỉ cần một mảnh vườn nhỏ, một cái giếng, dịch vụ giao hàng (chỉ cần để đồ trước cửa) và các trang đấu giá trực tuyến, tôi có thể sống cả năm trời mà chẳng cần gặp một bóng người.

Ban đầu, tôi kiếm tiền bằng cách sửa chữa rồi bán lại đồ cũ.

Từ xưa đến giờ, thứ duy nhất tôi tự tin chính là đôi tay khéo léo của mình, thế nên tôi thường mua rẻ mấy món đồ như đồng hồ cổ bị hỏng, mấy con rối karakuri cũ kỹ, hay mấy cái két sắt mất chìa khóa đã hoen gỉ. Sau khi sửa sang, sơn phết lại rồi đăng bán, tôi cũng kiếm được đủ tiền để sống lay lắt qua ngày.

Nhưng đối thủ cạnh tranh thì ở đâu cũng có. Lắm lúc món hàng tôi vừa để mắt tới đã bị kẻ khác làm cùng nghề hớt tay trên. Mà vốn dĩ, những món hời như vậy cũng đâu có được rao bán đều đặn mỗi ngày.

Việc kiếm tiền phụ thuộc vào người bán khác thật không ổn định.

Vì vậy, tôi quyết định tự mình trở thành nhà sản xuất.

Thay vì mua đồ hỏng về sửa rồi bán, tôi sẽ tự tay làm ra những sản phẩm độc nhất từ con số không và đăng bán chúng.

Tôi đã thử làm đủ thứ, từ hộp bí mật bằng gỗ ghép yosegi, búp bê trong quả cầu tuyết, hoa giả cho đến các loại mô hình, nhưng món bán được giá và ổn định nhất lại là vũ khí mô phỏng theo các bộ anime nổi tiếng.

Trong anime thường xuất hiện các loại ma kiếm hay quyền trượng thần kỳ, và bên chính hãng cũng có bán các vật phẩm kiểu đó.

Nhưng chúng hoặc là có chất lượng rẻ tiền trông như đồ chơi, hoặc là sản xuất giới hạn với số lượng ít ỏi, hoặc quá đắt đỏ, hoặc phải đặt hàng mấy tháng trời mới nhận được.

Thế là, mỗi tuần tôi đều kiểm tra các bộ anime nổi tiếng trong mùa, chọn ra những "vũ khí có vẻ làm được và bán được" xuất hiện trong các tập đang chiếu. Nhanh nhất thì ngay trong tuần vũ khí đó xuất hiện trên anime, tôi đã chế tác xong bản mô phỏng và rao bán.

Thời gian đầu cũng không bán được bao nhiêu, nhưng nhờ độ hot của anime, chẳng mấy chốc các sản phẩm của tôi đã được mua ngay với giá chốt đơn. Việc được công nhận là người bán uy tín cũng góp phần không nhỏ.

Nỗ lực tái hiện những cơ chế biến hình phức tạp, tự tay làm nước hoa theo hình tượng nhân vật để tẩm vào vũ khí, rồi chăm chút đến từng màu sơn, chất liệu và cả độ bền đã mang lại hiệu quả mỹ mãn. Những sản phẩm được gán mác "trường phái siêu thực" của tôi bán đắt như tôm tươi.

Túi tiền của tôi rủng rỉnh hẳn lên, đủ để sắm sửa thêm dụng cụ, thoải mái chi trả tiền vật liệu và thậm chí còn có của ăn của để. Tôi không còn phải lẻn vào bãi phế liệu ô tô để lượm lặt vật liệu nữa, thay vào đó có thể đặt mua trên mạng, hoặc thậm chí mua một khoảnh đất trên núi để đốn gỗ.

Một công việc tuyệt vời vừa thỏa mãn đam mê, vừa mang lại lợi ích kinh tế, lại còn không phải gặp ai.

Dĩ nhiên, không phải không có vấn đề.

Ví dụ, trước những bình luận kiểu "Anh có xin phép chính hãng để bán không đấy?", tôi chỉ biết câm nín. Nỗi sợ bị kiện ám ảnh đến mức tôi đã mua đủ bộ hàng chính hãng về thờ trên kệ như một thói quen.

Bọn đầu cơ cũng là một vấn đề. Chúng nó mua ngay sản phẩm tôi đăng bán rồi bán lại với giá cắt cổ. Tức lộn ruột, nhưng bản thân tôi cũng đang bán hàng không phép nên chẳng thể làm căng được, thật khó chịu.

Tôi dĩ nhiên đã nghĩ đến chuyện xin phép chính hãng hoặc đề nghị hợp tác bán hàng, nhưng tôi là một kẻ không có khả năng hòa nhập xã hội, cả bản và người khác đều công nhận như vậy. Chỉ tưởng tượng đến việc phải trao đổi với bên chính hãng thôi là tôi đã đau bao tử, muốn nôn ọe.

Tôi bắt đầu đấu giá trên mạng để được sống mà không phải gặp hay nói chuyện với ai, giờ lại đi làm cái việc phải gặp và nói chuyện với người khác thì còn gì là ý nghĩa ban đầu nữa.

Cứ thế, dù còn vướng bận vài vấn đề, tôi vẫn tận hưởng cuộc sống trọn vẹn trên núi. Cho đến một ngày, tôi nhặt được một viên thiên thạch ở sân sau. Viên thiên thạch rơi trong một hố lõm nhỏ, vẫn còn hơi ấm, khiến tôi đoán rằng nó hẳn là từ trận mưa sao băng đêm qua.

Tôi mừng rỡ nhặt viên thiên thạch lên và lập tức phác thảo bản vẽ.

Công việc chế tạo vũ khí fantasy ban đầu chỉ để kiếm tiền, nhưng tay nghề càng lên cao, tôi càng thấy hứng thú và nó đã trở thành lẽ sống của tôi. Một món vũ khí ma thuật được rèn từ thiên thạch... còn gì tràn đầy lãng mạn hơn thế này nữa.

Làm thành trượng cũng được, làm thành kiếm cũng hay. Hay là làm thành súng, có hơi dị quá không nhỉ?

Sau khi xem xét kỹ lưỡng, tôi phát hiện ra bên trong lớp vỏ ngoài làm từ hỗn hợp kim loại và đá của viên thiên thạch là một lõi kết tinh trong suốt như đá quý.

Nếu cẩn thận đẽo gọt, một viên đá quý thô cỡ nắm tay sẽ lộ ra.

Trong các vũ khí anime cũng có những món dùng đá quý (trong truyện hay gọi là ma thạch hoặc linh thạch), nên tôi cũng có chút kiến thức về chúng.

Nhưng dù tra cứu trong từ điển đá quý, tôi vẫn không tìm thấy loại nào tương ứng.

Tôi lấy cả kính phân cực, quang phổ kế và kính lúp ra để giám định, nhưng vẫn không thể xác định được nó là gì. Hơn nữa, trong quá trình giám định, tôi còn phát hiện ra độ cứng của nó cao đến bất thường.

Viên đá quý lấy ra từ thiên thạch còn cứng hơn cả kim cương.

Độ cứng Mohs 11 trong truyền thuyết.

Chuyện này có thể xảy ra sao? Ngay lúc tôi định lên mạng tìm hiểu, tôi lại nhận ra một điều bất thường khác.

Mạng không kết nối được.

Trời đã sụp tối, tôi định bật đèn nhưng đèn không sáng. Điện cũng bị cắt.

Cảm giác khó hiểu lấn át cả sự lo lắng.

Trạm phát sóng bị sập, điện cũng bị cắt luôn sao?

Chắc là dưới chân núi có thảm họa gì rồi. Nhưng chẳng có gió bão, cũng không cảm nhận được động đất...

Tuy có hơi lạ, nhưng chắc cũng không phải chuyện gì to tát.

Tốc độ khắc phục thảm họa của Nhật Bản rất nhanh. Nhanh thì mai có lại, chậm nhất thì cũng chỉ vài tuần thôi.

Do sống ở ẩn trên núi, tôi đã dự trữ rất nhiều thức ăn. Không dùng được trang đấu giá trực tuyến thì hơi phiền, nhưng nếu chỉ không bán được hàng trong vài tuần thì cũng chưa đến mức chết đói.

Tôi định dùng đèn pin dự phòng để tiếp tục nghiên cứu viên đá, nhưng đèn pin cũng không sáng.

Mà thôi, cái đèn pin này được trang bị sẵn trong nhà, có khi còn lớn tuổi hơn cả tôi. Chắc là pin tự xả hết điện rồi. Phải chi mua sẵn pin dự phòng thì tốt.

Đành vậy, tôi lấy một cây nến thơm định đem bán, dùng diêm thắp lên để lấy ánh sáng.

Không có điện và mạng đúng là bất tiện, nhưng ráng chịu vài ngày là được.

Trong lúc tìm hiểu về viên đá kỳ diệu đến từ vũ trụ này, cứ từ từ chờ đợi mọi thứ được khôi phục thôi.

Tôi đã mất bảy ngày để nghiên cứu và gia công viên đá quý từ thiên thạch.

Tôi đặt tên cho nó là "Oktameteorite", lấy từ tên Okutama, nơi nó được tìm thấy. Viên đá này có độ cứng Mohs là 11, chiết suất 1.55, tỉ trọng 7.7, trọng lượng 2300g. Màu của nó là màu xám xanh đậm.

Nói tóm lại, đây là một viên đá quý cỡ nắm tay, cứng hơn kim cương, lấp lánh như pha lê, nặng như sắt và có màu đen.

Tôi đã vô cùng cẩn trọng, tỉ mỉ đẽo gọt và đánh bóng viên Oktameteorite thành hình cầu.

Khoáng vật có độ cứng cao tuy khó trầy xước nhưng độ bền lại thấp và dễ vỡ. Nó chịu được vết cào xước, nhưng lại yếu trước những va đập mạnh như búa bổ. Vì vậy, đầu tiên tôi dùng đục và dao khắc để đẽo viên đá thô thành hình cầu. Sau đó, tôi nghiền nhỏ những mảnh vụn thu được, lọc ra loại bột mịn nhất. Cuối cùng, tôi dùng chính loại bột đó làm bột mài để đánh bóng, thành quả là một viên ngọc hình cầu tuyệt đẹp, sáng bóng lấp lánh.

Có nhiều kiểu cắt đá quý, nhưng dựa vào hình dạng và tính chất của viên đá thô, tôi nhận định tạo hình cầu là phương án tốt nhất.

Tôi say sưa ngắm nhìn viên ngọc mỹ lệ vừa hoàn thành.

Ngoài lai lịch thần bí đầy lãng mạn là một viên đá quý khổng lồ được đẽo từ thiên thạch, nó còn có một sức hút kỳ lạ, như thể muốn hút người ta vào trong. Nhìn mãi mà chẳng hiểu sao không thấy chán.

Do tính chất công việc, tôi đã tiếp xúc với khá nhiều loại đá quý. Nhưng chưa bao giờ tôi gặp được một tác phẩm nào làm tôi rung động đến thế.

Tôi có cảm giác mình đã hiểu được lý do tại sao xưa nay người ta lại bày ra những âm mưu đẫm máu chỉ để tranh giành những viên ngọc nổi tiếng...

Sau khi nghỉ một hơi và dành cả vài tiếng đồng hồ để ngắm nghía viên ngọc từ mọi góc độ, tôi chợt nhớ ra tình hình hiện tại.

Mải mê gia công quá, quên mất là đã bảy ngày trôi qua mà điện và mạng vẫn chưa có lại. Thậm chí nước máy cũng bị cắt từ mấy hôm trước, giờ tôi phải hoàn toàn dựa vào cái giếng cổ ở sân sau.

Gạo thì tôi đã mua trữ rất nhiều. Sân sau cũng có rau để hái. Lên núi kiếm củi thì dù gas có bị cắt, tôi vẫn có thể nhóm lửa trong cái lò sưởi bám đầy bụi.

Thế nên thêm một tháng nữa cũng chẳng sao.

Nhưng quả thật, tôi bắt đầu thấy lo.

Đã bảy ngày mà điện và mạng vẫn chưa được khôi phục, chứng tỏ một thảm họa khá lớn đã xảy ra.

Chắc là ở trung tâm thành phố người ta cũng đang dần khắc phục rồi, nhưng để đến được cái vùng núi Okutama hẻo lánh này, dù thuộc địa phận Tokyo, chắc phải mất thêm một thời gian nữa.

Tôi tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra. Động đất cục bộ? Vòi rồng? Chắc không phải khủng bố hay tên lửa rơi đâu nhỉ.

Tò mò thì tò mò thật, nhưng nghĩ đến chuyện phải ra khỏi nhà để nắm bắt tình hình là tôi thấy lười.

Muốn mua báo thì phải trải qua một trải nghiệm kinh hoàng là gặp nhân viên cửa hàng và thanh toán. Còn ra phố bắt chuyện hỏi người khác thì chẳng khác nào tra tấn.

Tôi không muốn gặp ai, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai hết.

Thôi thì, dù có lo lắng, chắc cũng không có gì nghiêm trọng đâu.

Mới có bảy ngày không điện, không mạng thôi mà.

Dù Nhật Bản là quốc gia của thiên tai, nhưng đòi hỏi họ phải phục hồi hoàn toàn một vùng hẻo lánh trên núi chỉ trong bảy ngày thì cũng hơi quá đáng.

Cứ bình tĩnh, không cần làm ầm lên, từ từ chờ là được.

Chính quyền Nhật Bản nói gì thì nói vẫn rất hiệu quả. Cứ ngoan ngoãn chờ đợi, chắc chắn họ sẽ giúp cuộc sống của mình trở lại như cũ thôi. Vả lại mình cũng đâu có đến nỗi lâm vào đường cùng.

Trong lúc chờ đợi, mình sẽ dùng viên ngọc Oktameteorite xinh đẹp này để chế tạo một món vũ khí fantasy đầy lãng mạn để trang trí.

Thêm bảy ngày nữa trôi qua, tôi hai tay nâng viên Oktameteorite, chết lặng nhìn vết nứt trên tường nhà.

Hình như... vừa có một cái gì đó giống tia laser bắn ra từ viên Oktameteorite và găm thẳng vào tường thì phải...?

Mọi chuyện bắt đầu từ việc tôi nghiên cứu tính chất của viên Oktameteorite.

Điện vẫn mất, mạng vẫn không có, tôi không thể tra cứu xem có loại đá nào tương tự tồn tại hay không, nên đành phải tự mình nghiên cứu bằng những thứ có sẵn trong nhà.

Cũng không phải nghiên cứu vì mục đích gì. Chỉ là trò giả làm nhà khoa học nghiệp dư này cũng khá vui. Vả lại, Internet, công cụ giết thời gian quen thuộc của dân ở ẩn, đã bị vô hiệu hóa nên tôi cũng rảnh rỗi.

Trong quá trình nghiên cứu, tôi đã thử tìm tần số dao động riêng của viên Oktameteorite.

Tần số dao động riêng, đúng như tên gọi, là tần số dao động vốn có của một vật thể.

Nó liên quan mật thiết đến hiện tượng "cộng hưởng". Ví dụ, nếu bạn phát ra một âm thanh có cùng tần số dao động riêng với một ly rượu vang, bạn có thể làm vỡ ly rượu chỉ bằng âm thanh mà không cần chạm vào nó.

Một ví dụ khác không đến mức đó là khi bạn nghe nhạc với âm lượng lớn, đôi khi bạn sẽ cảm thấy chén đĩa, bàn ghế hay cửa sổ rung lên bần bật. Đó cũng là cộng hưởng, xảy ra khi tần số dao động riêng của chúng vô tình trùng khớp với sóng âm của bản nhạc.

Tôi đã dùng những dụng cụ có sẵn để thí nghiệm, tính toán và chứng minh, cuối cùng xác định được tần số dao động riêng của viên Oktameteorite.

Tôi, với sự ngây thơ của mình, đã thử phát ra âm thanh trùng với tần số đó như đang hát, rồi chạm vào viên Oktameteorite và reo lên: "Ố là la, nó rung tê tê nè, tê tê nè. Vui ghê!".

Viên Oktameteorite rung lên theo giọng tôi, dần dần cộng hưởng mạnh hơn, phát ra tiếng ù ù. Ngay lúc tôi nghĩ nên dừng lại vì sợ nó sẽ vỡ, thì một tia sáng trắng bắn ra và găm vào tường nhà.

Bức tường nứt toác vì chấn động, bụi vôi rơi lả tả.

Tôi chăm chú nhìn viên Oktameteorite đang nâng trên hai tay.

Mày... mày vừa bắn laser đó hả?

Tôi đã định gắn viên Oktameteorite này lên đầu một cây trượng phép để chơi trò pháp sư.

Vì thế, tôi đã lấy gỗ cây hòe, nổi tiếng với tác dụng trừ tà, đẽo gọt, cẩn thận khắc lên đó những hoa văn ma pháp độc đáo, rồi loay hoay với phần khớp nối giữa viên ngọc và thân trượng cùng với nhựa resin và dây kim loại để bảo vệ. Trong bảy ngày qua, mọi bộ phận đã hoàn thành, và tôi đang chơi trò cộng hưởng trước khi lắp ráp chúng lại.

Dĩ nhiên tất cả chỉ là trò chơi. Cây trượng phép được làm trông rất thật, nhưng thực tế thì làm gì có phép thuật nào. Nó chỉ là một món đồ hóa trang để tăng thêm cảm giác nhập tâm vào thế giới hư cấu của phép thuật mà thôi.

Lẽ ra phải là như vậy.

Tôi ra sân sau, hồi hộp cất giọng hát theo đúng tần số dao động riêng của viên Oktameteorite.

Và rồi, một tia sáng trắng lại bắn ra, xuyên qua những tán cây trên núi và biến mất ở phía xa.

Hả?!

Thiệt luôn?!

Ra chiêu được luôn nè?!

Đ... Đỉnh quááá!

Tôi nhảy cẫng lên vì phấn khích, mải mê tạo dáng và bắn phép liên tục.

Sau khi lắp ráp các bộ phận, hoàn thành cây trượng phép kiểu cổ điển với thân gỗ, đỉnh gắn ngọc và được gia cố bằng kim loại, tinh thần tôi càng lên cao hơn nữa.

Việc vừa bắt chước những câu thoại trong anime, những tư thế trong manga của các pháp sư ngầu lòi, vừa bắn ra những tia phép thuật thật vui. Cứ như được trở về tuổi thơ.

Nhưng niềm vui nào rồi cũng tàn.

Sau khi bắn phép loạn xạ, tôi dần cảm thấy mệt.

Đó không phải là cảm giác mệt mỏi thông thường. Nó giống như đang ở trong hồ bơi, hay là, giống như đang ở trong không gian không trọng lực, cái cảm giác chênh vênh khó chịu khi đi thang máy ngày càng mạnh hơn, và tôi bắt đầu thấy không ổn.

Tôi đã nghĩ đó là do mình phấn khích quá độ, nhưng rồi lại nghĩ lại, hay là... kiểu như cạn mana nhỉ?

Phép thuật cần tiêu hao ma lực, đó là một mô-tip quen thuộc.

Vung kiếm thì tốn thể lực, dùng não thì mệt đầu.

Khi dùng phép thuật, chắc cũng phải tiêu hao một loại tài nguyên nào đó... thứ có thể gọi là ma lực.

Chắc chắn bây giờ tôi đang kiệt sức vì tiêu hao ma lực.

Chuyện bắt đầu thú vị rồi đây!

À không, từ trước đến giờ nó đã đủ thú vị rồi, nhưng một món đồ fantasy rơi từ vũ trụ xuống đúng là khiến người ta phấn khích tột độ.

Quyết định rồi, cây trượng phép này sẽ là báu vật của tôi! Tuyệt đối không bán. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu cũng không bao giờ buông tay.

...À, mà nói đến chuyện khó khăn trong cuộc sống.

Tôi chợt nhớ ra tình hình hiện tại và bình tĩnh trở lại.

Đã 14 ngày trôi qua kể từ khi điện và mạng bị cắt.

Nước máy đã bị cắt từ lâu, và mấy hôm trước gas cũng đi tong. Toàn bộ cơ sở hạ tầng đã ngừng hoạt động.

May mắn là, đồ ăn dự trữ vẫn còn nhiều, tôi có thể lấy nước từ giếng cổ, và lên núi kiếm củi nên cũng không lo thiếu lửa.

Nhưng, dù là một vùng núi xa xôi, việc khắc phục lại lâu đến vậy sao?

Không biết trận động đất lớn ở phía Đông Nhật Bản hay trận động đất ở bán đảo Noto mất bao lâu để phục hồi nhỉ?

Ừm, có gì đó là lạ.

Biết đâu công tác khắc phục đã xong từ lâu, và chỉ có nhà mình bị bỏ sót do nhầm lẫn nào đó?

Không không, mình đâu có lý do gì để bị cả làng tẩy chay. Đúng là khả năng giao tiếp xã hội của mình bằng không, nhưng mình vẫn đóng thuế đầy đủ. Không lẽ nào lại bị nhà nước ngó lơ một cách có chủ đích như vậy.

Tuy lo lắng, nhưng việc đến thẳng văn phòng hành chính để chất vấn thì phiền phức quá.

Tôi là một kẻ lười ra khỏi nhà có thâm niên đấy. Đừng có đùa.

Mà thôi, chắc cũng chưa cần phải vội. Biết đâu ngày mai, mọi thứ lại đột ngột hoạt động trở lại như chưa có gì xảy ra.

Cũng đâu phải mình bị bỏ mặc cả năm trời. Mới có 14 ngày thôi. Nếu phạm vi ảnh hưởng rộng, thì việc một vùng hẻo lánh ít dân cư trên núi bị xếp sau cùng cũng là điều dễ hiểu.

Cứ bình tĩnh thôi.

Trong lúc nghiên cứu viên đá ma thuật kỳ diệu này, cứ từ từ chờ đợi mọi thứ được khôi phục.

Lại bảy ngày nữa trôi qua.

Tôi không muốn ra ngoài, cũng chẳng muốn nói chuyện với ai, nhưng lại muốn có thông tin từ bên ngoài.

Khi nhớ ra món đồ trong mơ có thể thỏa mãn yêu cầu ích kỷ đó, cái "radio", đang nằm ngủ yên trong thùng đồ ve chai, tôi đã vô tình tìm thấy chìa khóa dẫn đến nguyên nhân của thảm họa đang diễn ra.

Cái radio nằm lọt thỏm trong đống đồ ve chai tôi mua được với giá rẻ bèo dĩ nhiên là đã hỏng, không hoạt động.

Tôi tháo nó ra để sửa, và phát hiện một thứ kỳ lạ.

Tụ điện của radio bị bao phủ bởi một lớp tinh thể màu trắng sữa như pha lê.

Chuyện lạ có thật, tôi nghĩ thầm và dùng nhíp để gỡ lớp tinh thể ra, nhưng rồi lại nhận ra một điều còn lạ hơn.

Lớp tinh thể trắng sữa không phải bám trên bề mặt, mà như thể mọc xuyên từ bên trong tụ điện ra. Những sợi tinh thể như rễ cây lan ra tàn phá khắp bên trong, khiến nó hỏng hoàn toàn.

Làm thế quái nào mà nó lại hỏng theo kiểu này được?

Lòng đầy thắc mắc, tôi suy nghĩ và lóe lên một giả thuyết.

Tôi tháo các món đồ ve chai khác ra để kiểm tra bộ phận nguồn, lấy pin đèn pin ra tháo dỡ. Cả máy tính và tủ lạnh cũng bị tôi tháo tung.

Quả nhiên, dự đoán của tôi đã đúng.

Tất cả các thiết bị điện tôi kiểm tra đều bị phá hủy từ bên trong bởi những tinh thể mọc ra từ bộ phận nguồn và các bộ phận dẫn điện.

Tôi không nghĩ đây là hiện tượng kỳ quái chỉ xảy ra trong nhà mình.

Tôi lấy hết can đảm ra ngoài, đi bộ mười phút đến bốt điện thoại công cộng ở tiệm tạp hóa.

Thấy tiệm tạp hóa đã đóng cửa cuốn, tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi vừa liếc nhìn xung quanh vừa lén lút tháo dỡ bốt điện thoại ra. Quả nhiên, hệ thống điện của nó cũng đã bị tinh thể phá hủy.

Những thứ khác cũng vậy.

Đèn đường, máy bán hàng tự động, chiếc xe tải nhỏ bị bỏ lại bên đường, tất cả! Hệ thống điện của chúng đều bị tinh thể xâm thực và phá hỏng.

Cuộc sống thường nhật yên bình bỗng chốc bị một bộ phim kinh dị xâm chiếm, sống lưng tôi lạnh toát.

Có lẽ, hiện tượng này không chỉ giới hạn ở Okutama. Nếu chỉ xảy ra ở Okutama thôi, thì đội cứu hộ đã đến từ lâu rồi.

Việc họ không đến có nghĩa là chuyện này đang xảy ra trên một quy mô lớn hơn nhiều, gây ra một sự hỗn loạn đến mức không thể cứu hộ được.

Toàn nước Nhật chăng?

Hay có lẽ... là toàn thế giới?

Nhân loại, khi bị những tinh thể bí ẩn phá hủy các thiết bị điện, trở nên thật yếu ớt.

Cơ sở hạ tầng ngừng hoạt động, thông tin liên lạc bị cắt đứt, sự phối hợp bị phá vỡ.

Ở bệnh viện, các thiết bị chẩn đoán và máy tính quản lý hồ sơ bệnh án chắc cũng tê liệt. Nếu tủ lạnh bảo quản thuốc và máu truyền dịch ngừng hoạt động, việc chữa trị cũng không thể tiếp tục.

Đèn tín hiệu tắt thì giao thông tắc nghẽn. Mà vốn dĩ xe cũng không chạy được.

Máy cày và hệ thống tưới tiêu nông nghiệp ngừng hoạt động thì sản xuất lương thực cũng chịu thiệt hại nặng nề, tàu thuyền không ra khơi thì ngành thủy sản cũng điêu đứng.

Máy bay chắc đã rơi. Nhà máy điện hạt nhân có lẽ đã phát nổ.

Khi điện năng biến mất, mọi thứ cũng sẽ biến mất.

Mưa bắt đầu rơi lất phất, đập vào má tôi lúc tôi đang sững sờ.

Mưa ngày một nặng hạt, tôi vội chạy vào trú dưới mái hiên của tiệm tạp hóa.

Tiếng mưa rơi ào ạt, ngoài ra không còn nghe thấy gì khác.

Đến tận bây giờ, tôi mới nhận ra tất cả những ngôi nhà nằm rải rác trong thung lũng đều không một bóng người.

Cư dân ở đây đã sơ tán đi đâu đó từ lâu rồi.

Mây đen kịt vần vũ trên bầu trời, và rồi mưa đá bắt đầu rơi xuống.

Không...

...Đây không phải là mưa đá.

Nhìn những viên tinh thể nhỏ màu trắng sữa lăn lóc dưới chân, bắn lên cả bùn đất, tôi chết lặng.

Sét là hiện tượng tĩnh điện quy mô lớn xảy ra trong các đám mây.

Tĩnh điện.

Điện.

Loại tinh thể này ăn điện để phát triển.

Những đám mây mưa của thế giới đã thay đổi này không còn giáng sét nữa.

Thay vào đó, chúng trút xuống những viên tinh thể.

Nếu tinh thể không chỉ lan tràn trên mặt đất nơi loài người đang tận hưởng cuộc sống, mà còn cả trên bầu trời, thì hiện tượng này chắc chắn đã lan rộng ra toàn thế giới.

Thế là hết.

Trong lúc tôi còn đang ung dung ở ẩn, nền văn minh nhân loại đã sụp đổ tan tành.

Độ cứng Mohs: Thang đo độ cứng của khoáng vật, từ 1 (mềm nhất, như Talc) đến 10 (cứng nhất, là Kim cương). Độ cứng 11 là một con số giả tưởng, vượt qua giới hạn tự nhiên đã biết.