Thợ Rèn Trượng Phép Của Thế Giới Đổ Nát

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 257

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7915

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1518

Web novel - Chương 3: Lam Phù Thủy

Vì không thể dùng xe, tôi đã lóc cóc đi bộ dọc theo đường ray tàu hỏa suốt 3 tiếng đồng hồ từ Okutama đến Ome.

Dọc đường có rất nhiều nhà dân, nhưng tất cả đều vắng lặng không một bóng người.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc vào lục lọi những căn nhà đó. Nhưng rồi đành bỏ cuộc vì tình hình có vẻ không ổn.

Những ngôi nhà đó bị phá hủy một nửa hoặc toàn bộ, cứ như thể có một con quái vật khổng lồ nào đó đã tàn phá chúng.

Cách chúng sụp đổ khác với động đất, cũng không giống như bị cháy.

Một phần của các ngôi nhà bị khoét thủng và thổi bay, như thể bị một cánh tay khổng lồ quét qua hay bị một tia laser bắn xuyên thủng. Vài căn được che tạm bằng tấm bạt xanh, nhưng hầu hết đều trong tình trạng tồi tệ, mưa gió lùa vào từ những phần bị sập khiến chúng bắt đầu mục nát.

Nhìn qua đã thấy có điềm. Dù cho an ninh có sụp đổ và bạo loạn xảy ra đi nữa, cũng không thể nào ra nông nỗi này.

Có lẽ một con quái vật đã xuất hiện thật. Phép thuật đã tồn tại, thì quái vật cũng hoàn toàn có thể.

Thực tế cũng đã có hươu với lửng chó biết dùng phép thuật rồi, nếu có gấu hay sư tử biết dùng phép thuật, thì việc thổi bay một ngôi nhà chắc cũng không phải là không thể.

Đáng sợ quá.

Người khôn không đứng gần nơi nguy hiểm.

Tôi chọn Ome làm điểm thu thập vật tư vì nhà cửa ở đây tương đối còn nguyên vẹn.

Tuy cũng có những ngôi nhà bị cháy xém, tốc mái hay vỡ cửa sổ, nhưng không thấy dấu hiệu bị quái vật tàn phá, căn nào trông cũng còn lành lặn.

Nếu có một thứ gì đó kinh hoàng đã phá hủy những ngôi nhà kia, thì có vẻ nó chưa đến khu vực này.

Việc không có dấu hiệu của con người cũng là một điểm cộng. Có thể nói đây là một địa điểm thu thập lý tưởng.

Tôi một tay cầm cây trượng phép "Hendensho", cảnh giác lẻn vào một căn nhà có cửa sổ vỡ để tìm lương thực. Trong nhà không có ai, nhưng tôi quyết định không vào một căn phòng bốc mùi hôi thối nồng nặc như có thứ gì đó đang phân hủy và có vết máu khô trước cửa.

Xem ra ở thành phố đã xảy ra chuyện kinh khủng thật rồi. May mà mình ở ẩn trên núi.

Lương thực trong nhà không nhiều, nhưng tôi cũng kiếm được kha khá đồ hộp chưa mở, gia vị và mì khô. Việc tìm thấy mấy tập truyện tranh mà tôi đang đọc dở dang xếp trên kệ sách cũng là một thu hoạch lớn. Tôi nhét tất cả vào ba lô leo núi rồi sang nhà bên cạnh.

Cửa chính của nhà bên cạnh để mở, có một mảnh giấy nhắn cho gia đình dán trên đó: "Cả nhà đã đến Trung tâm Y tế Tổng hợp tị nạn". Ngày tháng ghi kèm là từ năm ngoái.

Tôi để ý đến dòng ghi chú "Cẩn thận với ma vật hơn là con người". Ma vật có phải là mấy con thú dùng phép thuật kia không nhỉ? Mình cũng có phép thuật, nếu là ma vật cấp thỏ hay chuột thì chắc xoay xở được... nhưng biết đâu lại có sư tử hay tê giác xổng chuồng đang lảng vảng quanh đây. Lượm lặt xong phải chuồn về ngay mới được.

Căn nhà thứ hai không có chút lương thực nào, nhưng thay vào đó, tôi tìm thấy hạt giống dâu tây và đậu nành có thể trồng trong chậu từ nhà kho. Cả hai đều là những loại mà vườn rau nhà tôi chưa có. Vớ bẫm rồi.

Ngoài ra chẳng còn gì đặc biệt. Chỉ có cái bể cá với nước đã bốc hơi hoàn toàn, một con cá vàng khô quắt nằm trên lớp sỏi gợi lên một cảm giác buồn man mác. Thế giới hậu tận thế thật ảm đạm.

Tôi rón rén bước đi, cảm nhận niềm hạnh phúc từ chiếc ba lô đang nặng dần. Ngay khi tôi đang hớn hở định tiến đến căn nhà thứ ba, một giọng nói từ trên cao cất lên khiến tim tôi như ngừng đập.

"Đứng lại! Tên kia, ai cho phép anh vào khu vực này?"

Tôi run rẩy ngước nhìn lên, một cô gái đang đứng trên mái của căn nhà đối diện xéo.

Trông cô ấy khoảng tuổi học sinh cấp ba. Mái tóc đen dài được buộc gọn sau lưng, bay phất phơ trong gió, bộ quần áo đen rách bươm đến mức không nhận ra kiểu dáng ban đầu đang phần phật một cách kỳ dị.

Gương mặt cô ấy thuộc dạng lạnh lùng, đường nét thanh tú, có thể lên bìa tạp chí người mẫu. Thậm chí tôi còn có cảm giác đã từng thấy mặt cô ấy trên một cuốn tạp chí nào đó rồi. Mà thôi, mấy cô gái xinh đẹp ở thế giới ba chiều trông ai cũng na ná nhau, nên chắc tôi nhầm.

Giá mà màu tóc khác nhau như trong anime thì dễ phân biệt biết mấy, đằng này ai cũng tóc đen hoặc tóc nâu hết trơn, kể cả cô gái này. Thiệt là bất tiện muốn chết.

Cô gái "bất tiện" đó đang mang một vẻ mặt nghiêm nghị. Trông cô ấy giống một người lính trên chiến trường hơn là một người mẫu, một dáng vẻ lạnh lùng và không chút sơ hở.

"Không trả lời được à?"

Thấy tôi im lặng, cô gái giơ viên ngọc màu xanh biếc cỡ lòng bàn tay lên phía mặt trời.

Ngay lập tức, không khí trở nên lạnh lẽo và nặng nề, một luồng khí lạnh bắt đầu cuộn xoáy như báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.

Oái?! Người có ma thạch!

Xin hàng! Tôi xin hàng! Tôi không muốn đấu phép đâu! Chết mất!

Tôi cuống cuồng vứt cây trượng xuống, giơ hai tay lên trời đầu hàng. Cô gái vẫn không rời mắt khỏi tôi, nhảy từ trên mái nhà xuống.

Cô ấy tiếp đất nhẹ nhàng, không một chút chao đảo, thể hiện một năng lực thể chất phi thường.

C-cô là ai vậy? Chỉ là con người thôi đã đủ sợ rồi, giờ thêm thái độ hách dịch và năng lực thể chất vừa thấy lại càng sợ gấp ba.

Tôi quay đi, nhìn xuống đất. Sợ quá không dám nhìn thẳng.

"Ai cho phép anh vào khu vực này? Anh từ đâu tới?"

Cô gái đứng trước mặt tôi, lặp lại câu hỏi.

Giọng cô ấy đầy địch ý, như thể có một giọng đọc phụ đang vang lên: "Không trả lời thì chết".

Tôi co rúm người lại, ngoan ngoãn trả lời.

"À, ừm, tôi... tôi không thuộc phe nào cả."

"Anh sống một mình à?"

"V-vâng."

"Sống ở đâu?"

"Ở Okutama ạ."

"Trên đường đến đây, anh phải thấy tấm biển cảnh báo 'Giết kẻ xâm nhập trái phép' chứ."

"Ể? À, không, tại... tại tôi cứ nhìn xuống đất lúc đi nên... chắc là... không thấy tấm biển... haha..."

"..."

Tôi rón rén ngẩng mặt lên liếc nhìn cô gái, có vẻ như cô ấy đang cạn lời.

"Thôi được rồi, nhìn bộ dạng của anh thì chắc là thật. Gã đàn ông vô dụng."

Vừa nói, cô gái vừa để ý đến cây "Hendensho" tôi vứt dưới chân, nhặt nó lên xem xét.

"Đây là?"

"Là trượng ạ. Trượng phép."

"Gremlin à. Nhưng mà cái này... đã qua xử lý...?"

Cô gái lướt ngón tay trên cây trượng, đưa viên tinh thể điện lên phía mặt trời xem xét một cách hứng thú.

"À, thưa cô..."

"Đợi đã."

Tôi định nói "Cây trượng đó tôi tặng cô, làm ơn tha cho tôi được không?" nhưng bị cô gái ngắt lời, đành im bặt.

Vâng, tôi sẽ đợi. Tôi thông minh hơn chó nên tôi biết lệnh "đợi".

Để không làm cô ấy phật lòng, tôi im lặng làm theo lời cô. Bất thình lình, cô gái giơ cây Hendensho lên và niệm chú.

"Du Varla!"

Khi cô ấy phát ra những từ kỳ lạ với một ngữ điệu xa lạ, một ngọn giáo băng to bằng cả vòng tay người bắn ra từ cây Hendensho, găm thẳng vào tường nhà dân khiến cả căn nhà rung chuyển.

"Hả?"

P-phép thuật kìa?! Đỉnh vậy! Trông có vẻ là phép thuật cao cấp hơn tia sáng trắng tôi hay dùng!

Cô làm thế nào vậy?! Cái cô vừa đọc là thần chú đúng không!

Tôi kinh ngạc và ngay lập tức bị thu hút, nhưng có vẻ cô gái còn ngạc nhiên hơn cả tôi.

"Hả? ...Này, sao lại thế này?! Uy lực này quá vô lý! Một viên Gremlin cỡ này không thể nào tạo ra uy lực như vậy được. Anh lấy cây trượng này ở đâu?!"

"Hức! À, là... là do tôi làm ạ."

"Hảả?"

"Là do tôi tự làm ạ."

Bị cô gái ép sát, tôi gần như bật khóc.

Tuy tôi cao hơn, và cô gái cũng có vóc dáng khá mảnh khảnh, nhưng áp lực tỏa ra lại giống như đang bị một gã khổng lồ cơ bắp cuồn cuộn áp sát. Lại gần hơn, tôi ngửi thấy mùi thuốc súng thoang thoảng từ người cô ấy khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Đúng là dân anh chị rồi! Cho em về! Cho em về nhà đi mà! Đã bảo là không muốn gặp người khác mà!

Thấy tôi không chịu nổi sự sợ hãi và bắt đầu khóc tu tu, cô gái giật mình.

Vẻ mặt cô ấy dịu lại, cô ấy ngượng ngùng dúi cây Hendensho trả lại cho tôi.

"Xin lỗi. Có vẻ anh không có ý đồ xấu khi xâm nhập vào đây. Nhưng tôi cần nghe anh giải thích rõ hơn. Anh đã vào khu vực của tôi mà không xin phép. Dù muốn hay không, anh cũng phải đi cùng tôi."

Giọng cô ấy trầm tĩnh, nhưng không cho phép người khác từ chối.

Tôi không dám chống cự, vừa sụt sùi vừa gật đầu.

Cô gái kéo tay tôi đi, vẻ mặt hoàn toàn bất lực.

Chết tiệt. Cái vẻ mặt chán nản đó là sao chứ! Tôi cũng có muốn khóc đâu!

Tại sợ quá mà! Biết làm sao được!!

Tôi bị cô gái dắt tay đến một nơi có vẻ là căn cứ của cô ấy. Hàng rào của một căn nhà được gia cố bằng dây kẽm gai, có cả hào và bao cát, trông như một pháo đài thu nhỏ.

Bên trong nhà được dọn dẹp sạch sẽ, những bó thảo mộc khô treo trên trần phòng khách tỏa ra mùi hương dễ chịu khiến lòng tôi dịu lại. Nhưng mùi dầu mỡ và thuốc súng từ chiếc hộp trên bàn làm việc ở góc phòng đã phá hỏng tất cả.

Cô gái bảo tôi ngồi xuống ghế, rồi vào bếp pha trà mang ra.

Cô ấy ngồi đối diện tôi, nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu cho tôi uống, sau đó tự giới thiệu.

"Có thể anh đã biết, tôi là 'Phù thủy xứ Ome', dạo gần đây thì được gọi tắt là 'Lam Phù Thủy'. Tôi cai quản toàn bộ khu vực này. Còn anh?"

"Tôi là Oori Kenji ạ."

"Hửm? Họ lạ nhỉ. Viết thế nào?"

Sau khi tôi giải thích, Lam Phù Thủy gật đầu.

"Ra vậy. Oori, anh nói anh sống ở Okutama. Tình hình ở đó thế nào?"

"Thế nào... là sao ạ?"

"Có ma vật không? Ai đang cai quản?"

"Ma vật... ý cô là mấy con thú có gắn đá quý trên người ạ?"

Nghe tôi hỏi, Lam Phù Thủy nghiêng đầu.

"À, ừ, cũng có loại đó. Nhưng còn có cả loại như rồng, hay loại giống ma nữa."

"Ể? Không, tôi chưa từng thấy mấy loại đó."

"Ồ. Vậy là kẻ thống trị ở đó đã diệt trừ chúng rồi à. Ai là người diệt ma vật?"

"Không có ai cả. Ở Okutama thỉnh thoảng có mấy con thú gắn đá quý dùng phép thuật, nhưng không có loại như rồng. Tôi cũng chưa từng thấy người nào khác ngoài mình, nên chắc cũng không có ai đi diệt ma vật... đâu ạ..."

"Hê. Okutama yên bình đến vậy sao. Hừm, hóa ra ma vật càng mạnh càng thích ở những nơi đông dân cư à...?"

"Xin lỗi, tôi không theo kịp câu chuyện. Toàn là những chuyện lần đầu tôi được nghe."

Tôi rụt rè giơ tay, lí nhí xen vào. Lam Phù Thủy ngả người ra sau ghế, nhìn tôi với vẻ hứng thú.

"Vậy sao. Sống một mình ở một nơi yên bình thì không biết gì cũng phải."

"Cũng không phải là không biết gì hết ạ. Nếu được thì cô có thể giải thích một chút để tôi có thể theo kịp cuộc trò chuyện không... à không! Nếu không được thì thôi ạ, không sao đâu ạ!"

"Đừng có sợ thế, đâu phải phù thủy nào cũng bỏ người vào nồi nấu ăn đâu. Mặc dù cũng có loại phù thủy đó. Mà chuyện đó để sau đi."

Đừng có thản nhiên buông ra mấy thông tin kinh dị như thế chứ.

Cô đang giả vờ trấn an để dọa tôi đúng không.

Tôi cố tỏ ra là mình không sợ bằng cách tao nhã đưa tách trà lên miệng, nhưng tay tôi run quá làm đổ mất phân nửa trà lên ngực áo.

"Nếu được thì cô có thể giải thích tổng quát mọi chuyện như đang dạy cho người mới bắt đầu được không ạ."

"Trà của anh... mà thôi kệ. Được rồi, bắt đầu từ đâu nhỉ. Anh biết Gremlin không?"

"Là loại tinh thể ăn điện để phát triển đúng không ạ?"

"Đúng vậy. Tên đó được lấy từ một loài yêu tinh nghịch ngợm trong truyền thuyết của Anh, chuyên gây ra sự cố cho máy móc và máy tính."

Có vẻ như Lam Phù Thủy đồng ý giảng bài cho tôi. Tôi tập trung lắng nghe.

Đúng rồi. Những thông tin như thế này, tôi đã muốn biết từ lâu. Giá mà cô ấy viết ra giấy thay vì giảng bài trực tiếp sẽ còn tốt hơn nữa.

"Vào ngày 4 tháng 4 năm ngoái, mưa sao băng Shantak đã mang ma thạch xuống Trái Đất. Ma thạch chính là thứ này," cô ấy giơ viên ngọc của mình lên. "Ma thạch phát tán những thứ như bào tử vô hình, những bào tử này bám vào các thiết bị điện và phát triển nhanh chóng, tạo thành Gremlin. Chúng đã làm tê liệt toàn bộ thiết bị điện trên thế giới. Cứ coi như ma thạch là hạt giống gốc, còn Gremlin là phiên bản con cháu bị suy yếu của nó."

"Tôi hiểu rồi."

Giống như sinh vật ngoại lai xâm lấn vậy.

Như thể thả cá vược miệng rộng vào hồ rồi chúng nhanh chóng ăn sạch các loài cá bản địa và sinh sôi nảy nở.

Tôi đã từng nghĩ viên Oktameteorite là một khối lãng mạn, ai ngờ nó lại là một mầm mống tai họa.

"Gremlin hút điện để phát triển, và không chỉ giới hạn ở máy móc. Lươn điện, anh biết chứ? Hầu hết lươn điện trong các thủy cung đều bị Gremlin phát triển bên trong cơ thể ăn thủng nội tạng mà chết, nhưng cũng có những con thích nghi được. Chúng có được sức mạnh ma thuật và trở thành ma vật. Ngoài ra, không biết là do thể chất hay gì, cũng xuất hiện những loài động vật có Gremlin lưu thông trong cơ thể và sử dụng được phép thuật, hoặc bị biến dị thành những con quái vật khác xa hình dạng ban đầu. Tất cả chúng đều được gọi chung là ma vật."

"Thưa cô. Trên đường đến Ome, tôi có thấy những ngôi nhà bị phá hủy."

Tôi giơ tay nói, Lam Phù Thủy gật đầu.

"Chắc là do ma vật làm. Bọn chúng không hẳn là sinh vật tà ác, nhưng đa phần đều rất to lớn. Chỉ di chuyển thôi cũng đủ phá hoại đồ đạc, đói bụng thì ăn cả con người. Lại còn biết dùng phép thuật nữa. Sau khi Gremlin làm tê liệt chính quyền, cảnh sát và Lực lượng Phòng vệ đã cố gắng một thời gian, nhưng từ khi ma vật bắt đầu tăng lên thì hết cách. Khu tị nạn ở Ome đã bị xóa sổ rồi."

"À vâng..."

Một câu chuyện rợn người.

Nghĩ lại mới thấy, may mà mình ở ẩn trong nhà. Nếu đi tị nạn thì toi đời rồi. Đúng là trong cái rủi có cái may.

Nhưng nghe cô ấy nói, có cảm giác nhân loại sắp tuyệt chủng đến nơi.

Điện bị vô hiệu hóa, vũ khí nóng thì nhà máy sản xuất cũng không hoạt động, đạn dược sớm muộn gì cũng cạn kiệt. Chẳng phải là hết đường cứu chữa rồi sao?

Nhưng có một điều tôi thắc mắc.

"Dù ma vật nguy hiểm như vậy, nhưng Lam Phù Thủy vẫn đường hoàng đứng trên mái nhà. Không cần phải ẩn nấp ạ?"

"Vì ta là phù thủy."

"...Là sao ạ? Ý cô là cô dùng được phép thuật và rất mạnh?"

Thấy tôi không hiểu, Lam Phù Thủy vừa lắc lắc tách trà rỗng vừa giải thích thêm.

"Tôi vốn sở hữu thể chất tĩnh điện. Bẩm sinh đã dễ tích điện, nên hồi Gremlin mới lan rộng, tình hình của tôi tệ lắm. Cảm giác như có hàng ngàn cây kim chạy trong mạch máu vậy. Tôi đã ở ranh giới sinh tử suốt ba ngày ba đêm. Nghe nói nhiều người có cùng thể chất đã không chịu nổi mà chết đi.

Nhưng, tôi đã sống sót. Những kẻ sống sót dù bị Gremlin xâm chiếm cơ thể... à, bỏ qua lý thuyết đi, nhưng đa phần là phụ nữ đáp ứng đủ điều kiện nhất định. Những người phụ nữ sống sót và sử dụng được phép thuật được gọi là phù thủy. Ma vật phiên bản loài người giới tính nữ, chính là phù thủy."

"Đàn ông thì được gọi là pháp sư," Lam Phù Thủy nói thêm rồi rót thêm trà cho tôi.

Cô ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện vất vả. May quá, mình không có thể chất tĩnh điện.

"Ở Tokyo là vậy, tôi nghĩ các khu vực khác cũng thế, những thành phố có vật tư đều do một phù thủy hoặc pháp sư làm lãnh đạo và cai quản. Vì chỉ có phù thủy và pháp sư mới chống lại được ma vật. Rất ít ma vật có thể bị giết bằng gậy bóng chày hay nỏ.

Tôi cũng đã cai quản Ome một thời gian, bảo vệ người dân ở đây khỏi ma vật. Cha, mẹ, em gái và cả bạn thuở nhỏ của tôi đã hỗ trợ tôi. Đó là một cuộc sống không tồi. So với việc lên bìa tạp chí người mẫu và được bạn cùng lớp tung hô, việc hạ gục những con ma vật tấn công người vô tội và được tung hô hợp tính tôi hơn."

Lam Phù Thủy nheo mắt lại, vẻ hoài niệm, rồi thở dài.

Thế giới đại loạn, nhưng một nữ sinh trung học xinh đẹp đã thức tỉnh sức mạnh siêu nhiên và giải cứu mọi người!

Ngầu ghê, hình như mình đã thấy diễn biến này trong anime rồi. Gay cấn quá còn gì?

"Nhưng mà, bây giờ ở Ome không có một bóng người."

Tôi thắc mắc hỏi, vẻ mặt của Lam Phù Thủy lập tức trở nên lạnh như băng.

Gì vậy? Mình lỡ đạp trúng mìn à? Sợ quá!

"Tất cả đều chết rồi. Vài người trong số đó là do chính tay tôi giết. Giờ tôi sống một mình ở Ome. Tôi săn lùng tất cả ma vật xuất hiện trong khu vực này. Kẻ xâm nhập sẽ bị giết. Tôi đã nhắn với các phù thủy ở khu vực xung quanh, nếu họ tìm thấy người sống sót từ Ome và người đó đang tìm một nơi an toàn, thì hãy giới thiệu họ đến đây."

"R-ra là vậy?"

Cái câu "Ai cho phép anh vào đây... gì gì đó" lúc gặp cô ấy hóa ra có nghĩa là "Phù thủy nào đã giới thiệu anh đến?".

Thiếu hiểu biết đúng là đáng sợ. Lam Phù Thủy tuy có vẻ hách dịch và nguy hiểm, nhưng vẫn nói lý lẽ. Nếu tôi không biết gì mà đi lạc vào lãnh địa của mụ phù thủy ăn thịt người được nhắc đến trong câu chuyện, chắc giờ này tôi đã thành bữa trưa của mụ rồi.

Lần này học được những kiến thức cơ bản này đúng là may mắn.

Tóm tắt những kiến thức cơ bản mà Lam Phù Thủy đã dạy:

- Điện trên toàn thế giới không thể sử dụng, nền văn minh sụp đổ.

- Ma vật lộng hành khắp nơi, an ninh sụp đổ, xác chết chất đống.

- Hiện tại, những phù thủy và pháp sư đã thức tỉnh sức mạnh đặc biệt đang duy trì trật tự trong lãnh địa của mình.

Là vậy sao. Tôi gần như đã hiểu.

Thấy tôi gật gù tán thành, Lam Phù Thủy dùng ngón tay gõ gõ lên cây trượng phép Hendensho trên bàn, rướn người về phía trước và nói.

"Anh đã hiểu tình hình chung rồi chứ? Giờ đến lượt tôi hỏi. Nói cho tôi biết về cái dị vật công nghệ này đi."