Thiếu nữ muốn được chết

Truyện tương tự

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

(Đang ra)

Có Kỳ Lạ Không Khi Một Thằng Con Trai Ứng Tuyển Vào Học Viện Phù Thủy?

杨月涵

Suy cho cùng, cơ hội này… chỉ có một lần trong năm mà thôi.

2 8

Love Ranking

(Đang ra)

Love Ranking

Keino Yuji

Và thế là bắt đầu một câu chuyện tình cảm hài hước, trong sáng với những diễn biến dồn dập, kể về hành trình của một anh chàng từ 'gà mờ' thành 'cao thủ' trong tình trường.

3 13

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

28 57

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

60 659

Web Novel - Chương 30. Sai lầm.

Rắc, rốp, rốp—.

Hai mươi bảy khúc xương vỡ vụn không thương tiếc giữa hai hàm răng tôi, chúng phát ra những âm thanh ghê rợn.

"Haaa…"

Năm phần thịt mềm bị xé, bị nghiền, bị băm nát không còn hình dạng, chỉ còn lại một khối thịt nhầy nhụa.

Hương vị ấy không gì có thể sánh nổi.

Dạ dày gào thét vì cơn đói cồn cào, thực quản cháy rát như lửa thiêu, khoang miệng thì khô khốc nứt nẻ, tất cả "bọn chúng" đều cùng nhau chào đón cơn mưa từ thiên đường đã thèm khát bấy lâu nay.

Hương vị ngọt ngào.

Mỹ vị nhân gian.

Nữa.

Tôi muốn nữa.

—Rắc.

Thứ hương vị nồng nàn, béo ngậy ngập ngụa trong khoang miệng tôi. Càng nhai, vị ngọt đậm đà lại càng dâng lên mãnh liệt khiến tôi không thể ngừng việc nghiền nát từng thớ thịt cho đến khi chúng hoàn toàn "tan" ra.

Tôi nhai, rồi lại nhai tiếp.

Đắm chìm trong cơn mê hoặc, tôi ôm lấy chính mình bằng cả hai tay.

Như thể tin rằng chỉ có điều này, chỉ duy nhất điều này mới có thể cứu rỗi tôi.

Một tín đồ đã ôm trọn lấy chân lý.

Tâm trí tôi lúc đó chỉ tập trung vào duy nhất một cảm giác, đó là sự khoái lạc thuần túy.

Hơi ấm dịu dàng lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Dòng máu lạnh lẽo, quái dị trong tôi dường như đang dần tan biến.

Và khi nó tan đi, cơn đau giày xéo cơ thể tôi từng không thể chịu nổi cũng dần lắng xuống, những đợt sóng cảm xúc đang lấn át lý trí tôi cũng dịu lại.

Ý thức của tôi trở về từng chút một.

Tầm nhìn mờ đục rõ ràng hơn và tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh xung quanh.

"Haa…"

Một tiếng rên nhỏ thoát ra từ đôi môi tôi.

Ực, tôi nuốt xuống miếng thịt cuối cùng, giờ đã được nghiền mịn đến mức không còn gì để nhai, rồi tận hưởng cảm giác nó chầm chậm trôi xuống cổ họng.

Cùng lúc ấy, khi đầu óc dần tỉnh táo, tôi bắt đầu đặt câu hỏi về thứ mình vừa ăn.

Thứ mà tôi vừa ăn…

Tôi muốn ăn thêm lần nữa.

Đó là gì vậy?

Làn sương mù dày đặc từng phủ kín tâm trí tôi chậm rãi tan đi.

Và rồi, cảm giác bất an bắt đầu len lỏi vào sâu trong nó.

Tôi biết chắc mình vừa phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn, nhưng lại không thể nhớ đó là gì.

Dừng lại đi.

Đừng nghĩ về nó nữa.

Lý trí và trực giác tôi đồng loạt gào thét, bảo tôi hãy dừng lại, đừng nghĩ thêm nữa.

Nhưng tôi không thể, tôi không thể thoát khỏi cảm giác bất an này.

Tôi phải nhớ ra.

Tôi vừa làm gì?

Tôi nghĩ là Alice đã ở đây.

Và đứng trước mặt tôi, em ấy đã đi đâu rồi?

Ngay khi câu hỏi đó hiện lên, hơi ấm từng lan khắp cơ thể tôi bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho cơn lạnh thấu xương khiến toàn thân tôi nổi gai ốc.

Như thể, tôi vừa nhớ ra điều mà bản thân không nên nhớ…

"…Ah?"

Như một cỗ máy hỏng hóc, đầu tôi chậm rãi cúi xuống.

Kẹttt. Âm thanh vang lên như khớp nối rỉ sét của một con búp bê lâu ngày không được tra dầu.

Gì vậy?

Chuyện gì… đã xảy ra vậy?

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là mái tóc bạc nhuốm máu.

Mái tóc từng lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà, giờ đã bị nhuộm bởi một chất lỏng màu đỏ sẫm như thể ai đó đã vẩy sơn lên nó.

Đứa trẻ ấy đang nằm bất động dưới đất như thể vừa bị tấn công.

"…Hả?"

Hả?

Cái… gì thế này?

Không thể nào lại như vậy được?

Tại sao…?

Khoảnh khắc tôi thấy Alice ở đó, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Tâm trí tôi cố gắng phủ nhận cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt.

Nhưng cơ thể tôi vẫn cứ làm theo mệnh lệnh ban đầu, tiếp tục cúi đầu xuống.

Từng chút, từng chút một.

Sự thật dần hiện rõ trong tầm mắt.

Cùng lúc đó mọi ký ức, mọi cảm xúc đều quay trở lại.

Khi ánh mắt tôi hạ thấp xuống, tôi thấy Alice đang quỳ sụp trên mặt đất, tay phải của em bấu chặt lấy tay áo bên trái, cơ thể co rúm lại.

Tôi bắt đầu nghe thấy âm thanh mà mình đã cố gắng phủ nhận, thứ âm thanh mà tôi đã cố tình phớt lờ mặc cho bản thân đã nghe thấy nó.

Từng tiếng rên rỉ yếu ớt như lời thì thầm, như thể con bé đang cố lê lết trên nền đất.

Cuối cùng tôi cũng nghe thấy.

"Uu… aaah… g-guh… ka, hak…"

"…Hả?"

Đứa trẻ đang rên rỉ nằm trong vũng máu, tay ôm lấy phần cổ tay đã mất của mình.

Con bé run rẩy, tuyệt vọng tìm cách cầm máu vết thương bị che khuất bởi lớp tay áo.

Lách tách.

Từng giọt máu thấm qua lớp vải rồi rỉ xuống.

Nó đáp xuống vũng máu bên dưới tạo ra những gợn sóng nhỏ trước khi tan vào đó.

Và như một tín hiệu mở đầu, máu bắt đầu tuôn ra từ ống tay áo mà con bé đang giữ chặt, nó ào ra bắn tung tóe khắp nơi như đài phun nước.

Lách tách, lách tách.

Máu phun ra và bắn vào mặt tôi.

Tôi lau đi chất lỏng ấy bằng những ngón tay run rẩy.

Nó dính nhớp và đỏ sẫm.

"Ah."

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, đã có một tiếng thét bật ra khỏi lồng ngực, xé toạc cơ thể tôi từ trong ra ngoài.

Cái vũng máu ấy được tạo thành từ thứ gì vậy?

Ai là người đã gây ra.

Và tình huống này rốt cuộc là gì.

Nhận ra tất cả những điều đó, tôi hét lên hết sức, như muốn trút cạn toàn bộ sức lực còn lại trong người.

Nhưng kỳ lạ thay, không có một giọt nước mắt nào rơi xuống.

Chỉ còn lại khoảng trống sâu đến tuyệt vọng, như thể tôi vừa bị đẩy xuống một hố sâu không đáy, không lối thoát, không hy vọng.

Phải rồi.

Là tôi đang tuyệt vọng.

"AAAAAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!!!!"

**

Một tấm gương đã vỡ sẽ không thể phản chiếu được hình ảnh của ai đó.

Một cánh hoa rơi sẽ không thể quay về cành.

Chị xin lỗi, chị xin lỗi, chị xin lỗi…

Tôi quỳ gối trước thân hình bé nhỏ đang run rẩy, trong lòng thầm xin lỗi hàng trăm lần, cầu xin một sự tha thứ mà tôi biết bản thân sẽ không bao giờ nhận được.

Chị xin lỗi.

Xin lỗi em.

"Hahk… ah, uah… hi, hihi… c… chị ơi…"

"…Aaa…"

Tôi vội vã tìm cách cầm máu ở cổ tay con bé, nhưng nó đã quá muộn, máu đã chảy quá nhiều và tình trạng của Alice cũng đã trở nên nguy kịch.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt con bé nhợt nhạt, đôi môi tái xanh lạnh lẽo.

Loạt soạt—, ống tay áo trống rỗng ở phía bên tay trái của con bé khẽ bay trong gió.

Thế nhưng, Alice vẫn đang mỉm cười với tôi. Cứ như thể có điều gì đó khiến con bé vui.

Tôi không thể chịu nổi cảnh tượng ấy.

"Tại sao em lại nhìn chị như vậy…!"

"…Hehe…"

"Chị bảo rồi! Đừng nhìn chị bằng ánh mắt ấy!!"

Dù tôi đã nói những lời gay gắt, nhưng đứa trẻ ấy vẫn chỉ khẽ mỉm cười.

Nụ cười ấy… chỉ khiến tôi càng thêm hổ thẹn vì đã lớn tiếng với em.

Ở khoảng cách gần, trong đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp ấy, tôi thấy hình ảnh phản chiếu gương mặt run rẩy của một kẻ hèn nhát.

Như thể vai trò giữa chúng tôi đã hoàn toàn đảo ngược.

Người bị thương nặng lại mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười nhân từ bao dung mọi thứ.

Còn kẻ đã gây ra nỗi đau đó lại mang vẻ mặt kinh hãi, gào khóc như thể chính mình mới là nạn nhân.

Sự thật đó khiến tôi buồn nôn.

Tôi ghê tởm bản thân vì cái dáng vẻ đáng thương giả tạo này, cái dáng vẻ như thể chính tôi mới là người bị tổn thương, cố gắng tìm kiếm sự cảm thông.

Nhưng người thực sự tổn thương…là đứa trẻ ấy.

Đứa trẻ có chỗ dựa duy nhất chỉ là một cành cây mỏng manh. Để rồi phát hiện ra rằng cành cây ấy thực chất là một con quái vật, chuyên lừa lọc và ăn thịt người khác.

Đứa trẻ tội nghiệp ấy, ngay cả quyền được dựa dẫm cũng không có lại đang ở ngay trước mặt tôi.

Tôi không tài nào tưởng tượng được một đứa trẻ hiền lành, dịu dàng đến thế lại phải chịu đựng biết bao đau đớn chỉ vì sự phản bội của tôi.

Vậy mà tôi, một kẻ dơ bẩn đến mức đáng chết, lại còn ra vẻ bản thân đau khổ lắm, ra vẻ bản thân là nạn nhân của chuyện này.

Tôi thọc ngón tay vào họng, cố móc ra tất cả tội lỗi đang dày vò bên trong mình.

Uah, ack.

Nhưng dù tôi có nôn ra thì thứ trào ra cũng chỉ là những mẩu thịt đã bị tiêu hóa.

Bàn tay của con bé không còn có thể hồi phục được nữa.

Một thực tại thảm khốc, như muốn nhắc nhở tôi rằng đây là sự thật.

"Hận chị đi!! Xin em hãy oán hận con quái vật điên loạn đang đứng trước mặt em đi!!"

"Ah… heehee… V-Vậy sao…?"

"Đừng có nói 'Vậy sao' nữa!! Tại sao!! Tại sao vậy… tại sao trong tình cảnh này… mà em vẫn có thể mỉm cười như thế…"

Dù tôi có gào thét thế nào đi chăng nữa thì Alice vẫn chỉ mỉm cười.

Không những không dừng lại, nụ cười ấy còn càng lúc càng "rạng rỡ" hơn mỗi khi em ấy nhìn thấy khuôn mặt méo mó của tôi.

"N-Nhưng… nó, ổn mà…"

"…Hả?"

Soạt. Bàn tay phải mềm mại của em nhẹ nhàng chạm lên má tôi.

Động tác ấy chậm rãi và run rẩy, nhưng tôi chỉ biết đứng đó, chết lặng nhìn em.

Không biết từ lúc nào bàn tay nhỏ bé ấy đã lau đi những giọt nước mắt trên gò má tôi.

"Elli… Chị… đã tha thứ… cho em… rồi phải không? Heehee…"

"—!?"

"G-Giờ… em… đã không còn là… đứa trẻ hư nữa rồi…? Nhỉ…?"

Bàn tay run rẩy của con bé từ từ rời khỏi má tôi, rơi xuống đất với một tiếng bịch khe khẽ.

Cơ thể vừa được bàn tay ấy chạm vào cứng đờ lại, không sao nhúc nhích nổi.

Ah.

Chỉ đến lúc ấy, tôi mới nhận bản thân đã hiểu sai mọi thứ.

Kiêu ngạo và mù quáng, tôi chỉ chăm chăm vào nỗi đau của bản thân một cách ích kỷ.

Một sự thật đơn giản.

Chỉ vì bản thân đau, không có nghĩa là người khác không đau.

Đúng vậy.

Người bị tổn thương không chỉ có mình tôi.

Tôi đã quá chìm đắm trong nỗi đau của bản thân mà quên mất rằng người khác cũng đang đau.

Đứa trẻ ấy cũng vậy, không, hơn bất kỳ ai khác, con bé mới là người phải chịu đựng tổn thương nhiều nhất.

Vậy mà tôi lại hành động như thể mình là nhân vật chính của một vở bi kịch, chìm đắm trong thương tổn của chính mình và mù quáng trước nỗi đau của người khác.

"Chị… xin lỗi… chị sai rồi… đừng… đừng ghét chị nữa… được không…?"

"…Ah… Aaah…!!"

"Em… em sẽ… để chị băng lại đôi mắt này… em sẽ nghe lời Elli…nên là… chị đọc sách cho em nghe… như hồi trước nhé…"

"—Aaaaaaaaaah!!!"

Tất cả những chuyện này,

Đều là tội lỗi mà tôi đã tạo ra.

Vì sợ bị bỏ rơi, tôi đã dựng lên những chiếc gai nhọn như một con nhím, đâm vào tất cả những thứ ở ngay trước mắt.

Tôi không thể chấp nhận hơi ấm mà người khác đã dành cho mình, vậy nên tôi hoài nghi, ngờ vực và che giấu tất cả bằng sự thật giả tạo.

Tôi đã khéo léo lừa dối, dẫn dụ, rồi uốn nắn đứa trẻ ấy để con bé chỉ còn biết nhìn về phía mình.

Dù con bé đã sẵn sàng để đón nhận tất cả, nhưng tôi vẫn không ngừng trốn tránh vì tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật. Chính tôi đã tạo nên cơn ác mộng này.

"Vậy… tức là em sẽ không… bỏ rơi chị… phải không…?"

".......!!!!"

Tôi bật khóc.

Mặt trời dần dần ló rạng giữa tiếng khóc thảm thiết của tôi.

Giấc mộng đêm hè đã đi đến hồi kết.

Nhưng những vết sẹo do cơn ác mộng ấy để lại sẽ mãi không thể xóa nhòa.

Chúng vẫn luôn ở đó.

Mặt trời mọc và một ngày mới lại bắt đầu.

Chỉ vậy thôi.

Truyện dịch khó điên, thôi tạm ngưng ở chương này, khi nào có hứng thì làm tiếp, đi dịch bộ khác đây... Bàn tay chúng ta có: 14 xương ngón tay, 5 xương bàn tay, 8 xương cổ tay. Tổng cộng là 27 xương, từ đó suy ra số 'thịt' mà Elli đã ăn là 1 bàn tay (trái) của Aris.