Thiếu nữ được nuôi dưỡng bởi Thần chết ôm chặt thanh kiếm đen tuyền

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1 - Chương 3.3 - Trận chiến tại Iris.

Trans: Dawn Of Life.

++++

Đồng bằng Iris.

Đội quân Đế quốc dẫn đầu bởi Đại tướng Osborne đã đến đồng bằng Iris trước Quân đoàn Bảy. Theo lời của Paris, trụ sở chính sẽ đặt tại nơi đất cao để bao quát toàn bộ chiến trường. Ở giữa có hai vạn Kị sĩ thiết giáp do Trung tướng George chỉ đạo. Hai cánh trái, phải có Thiếu tướng Heit và Thiếu tướng Minits, với tổng số 25000 bộ binh. Quốc kì Thập tự kiếm tung bay trên bầu trời cao trong lúc năm vạn quân địch đợi Quân đoàn Bảy tới nơi.

Mặt khác, đội quân hỗn hợp của Trung tướng Lambert và Paul tới nơi một ngày sau đấy. Nhận thấy lực lượng chính của địch chủ yếu ở trung tâm, Lambert sắp 25000 quân trong Quân đoàn Một ở giữa, 20000 lính khác thì được chia đều sang hai bên hông, mỗi bên do Thiếu tướng Elman và Thiếu tướng Hosmund lãnh đạo. 5000 quân còn lại được đặt ở sau trung tâm cùng với cứ điểm chỉ huy của Paul.

Cả hai bên đều sử dụng đội hình hàng đơn giản để có thể tận dụng tốt nhất tiềm năng của thảo nguyên rộng lớn, đồng thời làm giảm khả năng tấn công của địch ở hai cánh. Rồi trong khi tiếng loa tiếng trống điếc tai vang vọng, đoàn Kị sĩ lập lên kế hoạch đột kích, khởi xướng trận chiến.

Và đó là bắt đầu của sự kiện mà người đời sau vẫn gọi là “Đại chiến Iris”..

--------------------------------------

“Thưa ngài, ngài đang đi quá gần phía trước! Xin vui lòng chậm lại!”

Trung tá Cyrus, phụ tá của George, vội vàng khuyên bảo cấp trên. Nhưng George còn chẳng thèm để tâm, trái lại, ông ta thúc ngựa chạy nhanh hơn nữa. Rồi khi Cyrus đuổi theo đến cạnh George, ông hét vào mặt anh ta:

“Vớ vẩn! Tại sao ta lại phải lùi bước trước đám Quân Hoàng gia yếu đuối? Bất kì kẻ nào dám cản bước Kị sĩ thiết giáp chúng ta sẽ lập tức bị đè nát!”

George mỉm cười nham hiểm và húc văng một tên lính địch. Dáng vẻ huy hoàng của vị Trung tướng đi đầu làm cho khí thế của quân Kị sĩ càng dữ dội hơn nữa.

Vài tiếng sau khi trận đại chiến bắt đầu.

Trận đấu giữa hai bên trên đồng bằng Iris dữ dội đến vô cùng.

Đội Kị sĩ thiết giáp của George vốn là một đạo quân hạng nặng, và điều đặc biệt ở phân đội này chính là những chiếc thương. Không giống với thương hay giáo bình thường, thứ vũ khí của họ được chuyên hóa với khả năng xuyên thấu, và nó sẽ thừa sức đâm thủng giáp sắt nếu cộng thêm quán tính ngựa chiến. Vì lí đó mà đội quân này sở hữu khả năng công thủ vượt trội, thống trị cõi chiến trường.

“Quá kém cỏi! Thật là xấu hổ! Bọn các ngươi chẳng khác gì Quân đoàn Sáu, cũng rặt toàn lũ hạ đẳng! Ngay cả Vương quốc Swaran còn có thể chiến đấu hơn thế.”

George chửi rủa một tràng và hất một tên lính sang bên bằng mũi thương. Cyrus chợt hét lên:

“Thưa ngài, quân địch đang rút lui!”

Nhìn theo hướng Cyrus chỉ, ông ta có thể thấy vài tên lính Hoàng gia đang lùi lại cùng với những đồng bọn khác cũng đang cố gắng phối hợp với chúng.

“Hửm… Phụ tá Cyrus, ngươi thấy thế nào? Cho ta biết suy nghĩ của ngươi.”

Ánh mắt lạnh tanh của George làm lưng Cyrus cứng đờ. Nếu anh ta không trả lời theo ý George thì có là phụ tá cũng sẽ không thoát được cơn giận của ông ta. Đó là ý định thầm ẩn trong đôi mắt lạnh lùng ấy.

“Vâng thưa ngài, trong tầm hiểu biết nông cạn của tôi, kẻ địch rất có thể đang kéo dãn khoảng cách với ta để tập hợp lại.”

“Vậy chúng ta nên làm gì nào?”

“Đây là một cơ hội tốt. Tôi nghĩ chúng ta nên bắt lấy thời cơ này, xông tới phá vỡ hàng trung tâm của địch rồi tiến công thẳng tới trụ sở chúng.”

Nghe được câu trả lời đúng ý, George vô cùng hài lòng. Như những gì Cyrus vừa nói, có thể kẻ địch muốn rút lui và tập hợp lại đội hình. Nếu ông ta tiến công ngay bay giờ, ông ta sẽ lập công lớn, rồi chẳng mấy chốc được tiến cử lên quân hàm Đại tướng.

George vẩy đi chỗ máu dính trên thương, và ra lệnh:

“Cyrus! Quân ta sẽ tấn công vào hàng giữa địch, sau đó tiến thẳng tới cứ điểm chỉ huy của chúng!”

“Vâng thưa ngài!”

“Hãy nghe đây, những Kị sĩ Thiết giáp Quang vinh! Theo chân ta và tiến công! Bất kì ai lấy đầu của Tổng chỉ huy địch sẽ được trọng thưởng!”

 “Ô Ô Ô!”

Nghe lời cổ vũ từ George, những Kị sĩ Thiết giáp hô hào vang trời. Rồi theo hiệu lệnh của Cyrus, cả đội lao lên phía trước như đợt sóng thần không thể ngăn cản, chúng dễ dàng xuyên thủng hàng giữa của Lambert và Quân đoàn Một, biến nỗ lực phòng thủ của họ thành công cốc.

Hàng giữa bị lung lay, và những Kị sĩ bên địch tạo nên một mối đe dọa cho trụ sở chỉ huy ở trung tâm.

----------------------------

Trong khi đoàn Kị sĩ Thiết giáp xé toạc đội hình trung tâm thì Neinhart lại theo dõi rất bình tĩnh. Anh ta ra lệnh cho quân rút lui, tiếp tục cho lính bắn cung. Nhưng những mũi tên cũng không có ích, bởi chiến mã của địch cũng được trang bị giáp khá đầy đủ, nên giết được những con ngựa đó để dừng đoàn quân kia lại là bất khả thi.

“Thưa ngài, đó là đoàn Kị sĩ Thiết giáp lừng danh.”

“Ta thấy rõ ràng mà. Đơn vị đó đúng là hiện thân của cụm từ “Tấn công liều lĩnh”. Mặc dù là kẻ thù, nhưng năng lực chiến đấu của chúng cũng đáng khen thật.”

Lambert gật đầu khen thưởng. Đúng là cả khí thế lẫn sức mạnh của họ là không thể đong đếm. Nhưng điều làm Neinhart ngạc nhiên là ngay cả Quân đoàn Một ưu tú cũng bị dồn vào thế bí, bảo sao Quân đoàn Sáu của Trung tướng Sara bị đè bẹp dễ dàng. 

“Khen chê bây giờ thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Bảo toàn quân số?”

Neinhart nhìn về phía sau, ở đó là một khu trại với lá cờ của Quân đoàn Bảy đang tung bay. Lambert khịt mũi nói:

“Hừm, cậu có một thói quen xấu, lúc nào cũng hỏi điều đương nhiên. Đừng nghĩ ta không biết cậu đã chuẩn bị trước từ ban đầu.”

“Xin lỗi ngài, tôi sẽ bắt đầu ngay đây.”

Đoạn, Neinhart giơ tay trái lên. Thấy được hiệu lệnh, một đoàn cung thủ xuất hiện. Mũi tên của bọn họ được bọc dầu, và sau khi được người lính chỉ định thắp, một loạt hỏa tiễn đã sẵn sàng.

Và khi lửa đã cháy đủ độ, Neinhart vung xuống.

“Bắn!”

Nghe lệnh, cơn mưa tên giáng xuống trước mặt những Kị sĩ Thiết giáp. Mục đích của họ không phải là thiêu cháy địch, mà là để làm lũ ngựa chiến hoảng loạn. Tất cả các loài vật trên thế giới này sợ lửa. Và kế sách của Neinhart rất hiệu quả, đám ngựa bắt đầu hí lên sợ hãi, trở nên điên cuồng.

“Yên nào!”

Những tên lính cố làm ngựa bình tĩnh lại, nhưng cuối cùng vẫn bị chúng hất xuống. Bộ binh hạng nặng ngay lập tức chớp lấy thời cơ tấn công quân địch không còn thú cưỡi. Chúng cố gắng trèo lên lần nữa để tiếp tục tấn công, nhưng chính bộ giáp nặng nề lại cản chúng dẫn tới kết cục bị mất mạng.

Neinhart nhìn chiến trường lẩm bẩm:

“Chúng ta đã ngăn được cuộc tiến công của chúng, ít nhất là bây giờ.”

“Đúng, nhưng ta vẫn không nên khinh suất. Dù lúc này là cơ hội tấn công, tuy vậy kẻ địch cũng chẳng phải vừa đâu.”

Thế là hai người tiếp tục theo dõi chiến trận mà không nói thêm lời nào.

Trận chiến ở trung tâm khá là cân sức. Còn hai bên cánh thì ít dữ dội hơn, và chiến sự dần quay trở lại trạng thái cân bằng. Cuối cùng, mặt trời lặn nhuộm đồng bằng Iris trong màu đỏ máu, và theo dấu hiệu đó, hai bên đều lệnh rút quân.

Trận đấu ngày đầu tiên kết thúc.

Quân Đế quốc mất 2000 người, và Quân Hoàng gia có 3000 lính hi sinh.

Mặc dù quân số hai cánh vẫn khá tương đương, nhưng hàng giữa có sự chênh lệch rõ ràng.

Quân Hoàng gia, Trụ sở chính.

Otto và những trợ lí của mình bị choáng ngợp bởi đống báo cáo tình trạng chiến trận. Rất nhiều trong đó nói về năng lực của những Kị sĩ Thiết giáp, làm Otto ấn tượng hơn nữa về sức mạnh của Quân Đế quốc.

“Tối nay mọi người thức muộn thế.”

Nói xong, Paul chầm chậm đi đến bên nhóm người. Tất cả lập tức đứng dậy chào nghiêm chỉnh.

“Thưa ngài, giờ này ngài phải đang nghỉ rồi chứ ạ?”

Otto lo lắng hỏi. Paul phẩy nhẹ tay, rồi ngồi trên cái ghế được chuẩn bị cho ông.

“Cứ thoải mái. Otto, cậu biết là ta không ngủ nhiều trong những trận đánh mà. Máu vẫn dồn lên não của ta, ngay cả ở tuổi này cũng vậy- Thế, thương vong bao nhiêu?”

Paul nhìn sắc bén, cho thấy ông đang nhớ lại quá khứ khi ông còn được gọi là một con quỷ. Mặc dù tuổi đã cao, bầu không khí quanh ông vẫn chẳng thay đổi. Otto cảm thấy đôi chút hoài niệm, và bắt đầu báo cáo những thông tin mình có được cho Paul.

“-- Chúng dồn Đại tướng hung bạo Lambert vào thế bí, hử. Quả không hổ danh Kị sĩ Thiết giáp.”

“Vâng. Và Quân đoàn Một đã chặn được đợt tấn công của chúng bằng cách dùng hỏa tiễn làm ngựa chiến hoảng sợ, tuy vậy…”

Otto dừng lại, và nhìn lên trên. Vầng trăng sáng mới nãy ở trên khoảng trời đồng bằng Iris rộng lớn giờ đây bị che đi bởi những đám mây đen. Paul cũng nhìn lên, nói:

“... Thời tiết đang thay đổi.”

“Vâng thưa ngài. Nếu trời mưa, những mũi tên lửa sẽ ít hiệu quả hơn. Điều này chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng bất lợi tới trận đấu của Quân đoàn Bảy.”

“Ờm, dù sao thì chúng ta cũng đang nói tới Lambert, chắc chắn ông ta sẽ tìm ra cách thôi. Khi nào thì quân biệt kích tới nơi?”

“Theo lịch trình, thì họ hẳn đã đợi ở đó…”

Theo kế hoạch, đội biệt kích sẽ bắn tín hiệu khói nếu như đợt đột kích thành công. Sau đó, toàn bộ quân ta sẽ tổng phản công. Khi Paul nghe câu trả lời của Otto, ông lẩm bẩm “Thế sao.” Rồi lấy ra một điếu xì gà và châm lên. Làn khói tím bốc ra sau đó dần dần bay lên bầu trời đêm.

Vẫn còn vài tiếng trước lúc bình minh.

--------------------------------------

Ngày thứ hai của trận chiến, Trời âm u.

Rút kinh nghiệm từ hôm qua, Quân đoàn Một của Lambert đã chuẩn bị cung thủ dùng hỏa tiễn từ sớm. Để có thể chặn đường tấn công của Kị sĩ Thiết giáp, họ xếp người theo thế phòng thủ. Mặt khác, quân Kị sĩ do mới đạt được thành tích to lớn ngày hôm qua nên không hề chuẩn bị biện pháp đối phó nào với đám hỏa tiễn, chỉ có những đợt công kích của chúng là thận trọng hơn.

Và do đó, trận đấu ở hàng giữa không còn kịch liệt như hôm qua, chỉ có vài cuộc đụng độ ở nơi này nơi kia. Thành ra chiến trận dần được dịch sang hai bên cánh.

Chịu trách nhiệm điều hành cánh trái của Quân Hoàng gia là Thiếu tướng Elman Hark. Ông ta sinh ra vốn là một thường dân, nhưng năng lực phòng thủ hiếm có của ông đã lọt vào mắt Paul, và nhờ đó lên được quân hàm Thiếu tướng.

“Thưa ngài, kị binh địch đang lao tới đây!”

Trợ tá của ông, Đại úy Louis, hô lên. Giữa trận chiến dồn dập, một đoàn kị binh 500 quân đang bất chấp lao đến phía họ.

“Không được lo sợ. Quân địch đang dùng đội hình bán nguyệt, chúng chắc chắn đang muốn chia rẽ đội hình phòng thủ của chúng ta. Dẫn lệnh của ta tới cung thủ ở hai bên hông, và bảo họ tấn công bằng hỏa tiễn.”

Người lính truyền tin chạy đi theo lệnh của Elman, và thông báo cho các chỉ huy của đội cung thủ. Những người lính thuần thục giương cung lên, và bắn chúng cùng lúc như tất cả là một thể duy nhất. Hằng hà sa số mũi tên xé gió và lao xuống như mưa vào kị sĩ địch.

Đám ngựa chiến kêu lên hoảng loạn, giương chân trước lên và ném chủ của mình xuống đất. Nhưng bọn chúng không hề dừng lại, như thể chúng đang bị thứ gì đó đuổi theo.

“Ối! Q-Quân địch không dừng lại! Chúng vẫn đang lao đến!”

Một cung thủ kêu lên, trông cậu ta sắp khóc tới nơi.

“Im lặng và tiếp tục bắn đi!”

Nghe theo lệnh tức giận của đại úy, họ tiếp tục bắn thêm đợt thứ hai và thứ ba. Mỗi đợt tạo thêm hàng đống xác chết, và khi đội kị binh địch đã mất hơn một nửa số người, chúng mới chịu quay đầu bỏ chạy.

“Thưa ngài, kẻ địch đã chuyển hướng, chúng ta nên đuổi theo.”

Louis đề xuất, và sau khi nghe, Elman lầm bầm:

“-- Chắc chắn rồi. Nếu chúng ta không theo, kẻ địch sẽ nghi ngờ…”

Thông thường, Elman sẽ lập tức ra lệnh trước cả khi Louis nói gì. Nhưng ông ta bây giờ lại do dự.

“Hửm? Liệu tôi có thể hỏi ý ngài là gì không ạ?”

“Không có gì. Đây là vấn đề của ta, cậu không cần phải lo-- Được rồi, gửi 400 kị binh đuổi theo. Đừng cố gắng đi quá sâu, hãy rút lui nếu cảm thấy bất thường.”

“Vâng thưa ngài! Tôi sẽ sắp xếp ngay!”

Louis nhanh chóng chuyển lệnh tới lính truyền tin. Elman nhìn vào hình bóng của Phụ tá và nhớ lại nội dung chiến dịch. Chìa khóa của nó chính là Olivia, và chỉ có một số ít người biết những chi tiết này. Và vì khả năng thành công của kế hoạch phụ thuộc chủ yếu vào trận đột kích, nên ông cần phải xem xét tình hình thật kĩ để tránh rò rỉ thông tin sang bên địch.

Chiến lược của họ sẽ là không hiếu chiến cho tới khi trận đột kích thành công, và tất cả những chỉ huy đều bị buộc phải làm theo kế hoạch. Đây là chủ ý của Paul để bảo toàn quân lực cho cuộc tấn công vào Thành Kaspar.

Tuy vậy, nếu họ quá bị động sẽ rất đáng nghi. Vì thế họ vẫn cần phải chiến đấu toàn lực để chống đỡ kẻ địch, nhưng đồng thời không làm chúng nghi ngờ khi phản công. Elman thở dài, vò mái tóc mỏng manh của mình và nghĩ về sự khó khăn của kế hoạch này.

(Ngài Paul tin tưởng bé gái đó, nên chắc sẽ ổn thôi… Nhưng để một cô gái 15 tuổi đầu quyết định thắng thua, không biết kẻ địch sẽ nghĩ gì?)

Elman nhớ lại cô gái tóc bạc mà mình đã đi qua trong hành lang của Pháo đài Gallia, và truyền câu lệnh tiếp theo cho Louis.

Quân Đế quốc, Trụ sở cánh phải.

“Sao ngươi còn dám thò mặt ra đây hả, thằng không biết xấu hổ?”

Một người mang những thứ phụ kiện lập lòe không hợp với chiến trường quát bằng giọng chói tai. Hắn ta là Thiếu tướng Minits O’Stock, một quý tộc lớn nổi tiếng khoe khoang. Hắn ta vô cùng nhát gan và sẽ không bao giờ dám ra chiến trường một mình. Hắn khiển trách bất cứ tay sai nào mắc sai lầm, và sẽ cướp chiến công của họ khi họ thành công việc gì đó. Minits chắc chắn không phải kẻ có thể gánh được trọng trách chỉ đạo quân đội bên cánh, nhưng vì hắn ta là họ hàng xa với Hoàng đế, nên hắn vẫn được giao cho chức Chỉ huy Cánh phải. 

“Thưa ngài, thế là đủ rồi. Ngài ấy hẳn cũng rất bực vì mất cấp dưới của mình.”

Trợ lí của hắn, Thiếu tá Reoness bào chữa cho người đàn ông đang bị Minits dẫm lên đầu. Cuộc tiến công để phá vỡ cánh trái quân địch đã làm mất tới 70% lực lượng tham gia nhiệm vụ, và bằng cách nào đó, người này vẫn còn sống. Tuy vậy, thật không công bằng khi đổ lỗi hết lên người khác như vậy.

Bởi, kế hoạch xuyên thủng quân địch chỉ với 500 kị binh mới nghe đã thấy ngu ngốc rồi.

“Im miệng im miệng! Nếu ta không lập được bất kì chiến công gì, cha ta sẽ chửi ta rất khủng khiếp. Tiếp tục cho thêm kị binh tấn công chúng đi!”

“T-Thưa ngài! Tấn công liều lĩnh vẫn chỉ dẫn đến thất bại mà thôi! Thấy thế này thì ngài phải hiểu rồi chứ.”

“Phiền phức! Cuộc tấn công của Trung tướng George đã bị chặn, đây chính là cơ hội lập chiến công lớn! Nếu ngươi hiểu điều này, thì hãy mau gửi thêm kị binh. Nghe thấy chứ? Đây là lệnh!”

Minits ôm đầu điên khùng nói và cứ lặp lại “Tấn công, tấn công!” Hắn ta vốn chẳng biết gì về vấn đề như này cả, nhưng vì ngài Osborne đã yêu cầu Reoness trông nom Minits, ông không thể làm ngơ được.

“Thưa ngài, thế này thì sao. Ta sẽ chia 3000 kị binh thành ba nhóm, và gửi một nhóm tới công kích cánh trái kẻ địch như vừa rồi.”

Reoness trải tấm bản đồ lên bàn, lấy ra ba quân cờ vua. Ông đặt một con ở giữa cánh trái địch.

“... Không phải ta vừa mới ra lệnh à?”

Minits tức giận nói. Vậy là hắn chưa mất trí. Reoness cười gượng trong lòng, tiếp tục:

“Hoàn toàn đúng, nhưng đợt kế tiếp thì khác. Thấy ta tấn công như trước, địch sẽ bất cẩn. Sau cùng thì chúng cũng đã thắng một lần.”

Ông sau đó đặt thêm hai quân cờ lên hai bên địch.

“Và khi chúng đang không cảnh giác, ta sẽ gửi hai đoàn còn lại tấn công.” 

“Vậy ý ngươi là đội thứ nhất chỉ là mồi nhử để tạo kẽ hở cho hai đội còn lại? Tức là chúng ta có thể tấn công ba nơi một lúc ư?”

“Vâng, thưa ngài. Nhưng đấy chưa phải tất cả. Bước kế mới là mấu chốt.”

Reoness nhểnh môi và bắt đầu giải thích chậm rãi cho Minits hiểu.

------------------------------------

“Thưa ngài, kị binh địch lại tấn công lần nữa!”

Sau khi nghe thấy báo cáo của Louis, Elman như muốn thở dài: “Lại nữa?” Rồi ông cầm ống nhòm ở eo lên.

“-- Hửm? Lần này chúng gửi thêm quân… Khoảng 1000 tên. Vẫn là đội hình Bán nguyệt, chúng vẫn đang muốn phá đội hình ta.”

“Có vẻ là vậy ạ. Kẻ địch thực sự rất cố chấp.”

Elman quở trách Louis vi đã buông ra câu nói bất cẩn như vậy. Tình hình chiến sự có thể thay đổi chỉ trong một khắc, và một chút bất cẩn cũng có thể dẫn đến cái kết thảm khốc. Elman chuyển lệnh qua lính truyền tin, yêu cầu chỉ huy của đội cung thủ chuẩn bị.

“Chúng tới rồi.”

Kị binh địch đã tới tầm tấn công, và chúng giơ mũi giáo lên. Dường như kẻ địch không có bất kì kế hoạch nào khác. Elman cảm thấy hơi thắc mắc trong khi ông ra lệnh cho cung thủ tấn công lúc kẻ địch đã tới tầm. Vô số mũi tên rơi xuống như sao băng, giết từng tên kị binh một.

“... Ta hơi lo xa quá rồi.”

“Hử? Ngài vừa nói gì cơ?”

“Không.”

Elman giao lại quyền chỉ huy cho Louis, và tiếp tục quay lại trại để nghỉ ngơi một chút. Nhưng, Louis hoảng loạn xông vào chưa tới 10 phút sau.

“T-Thưa ngài!”

“Chuyện gì thế?”

“Lại thêm một đoàn kị binh nữa xuất hiện! Chúng đang tấn công ta và cố gắng xông qua hàng phòng ngự.”

Nghe Louis báo cáo, Elman vội vàng chạy ra ngoài, và thấy quân lính mình đang trở nên hỗn loạn vì đợt công kích của quân địch.

“Ra vậy. Ta mắc bẫy quá dễ dàng.”

Elman nghiến răng. Đợt đầu tiên có lẽ chỉ là mồi nhử, kẻ địch đã làm Quân Hoàng gia mất cảnh giác chỉ bằng cách đơn giản là lặp lại chiến thuật cũ. Điều này tạo nên khe hở để hai đoàn kia đột kích từ hai phía.

“Dựa theo phán đoán khờ dại của tôi, chúng ta nên rút quân và tập hợp lại.”

Louis đề xuất ý kiến bằng vẻ mặt khó chịu.

“... Đưa cung thủ về sau, gửi đội khiên tới trước, và để cho lính cầm giáo tấn công địch qua kẽ hở của khiên.”

“Vâng thưa ngài!”

Elman ra chỉ thị cho Louis trong lúc ông quan sát chuyển động của kẻ địch bằng ống nhòm. Ông có thể thấy chúng rất tập trung vào tấn công.

(Ra vậy, cả cuộc tấn công này vẫn là mồi. Lực lượng khác của chúng sẽ chớp lấy cơ hội quân ta mất trật tự để rồi phá vỡ hàng thủ. Chúng thật sự đang đánh giá ta quá thấp mà.)

Elman cười tự giễu, và Louis thấy không thoải mái tí nào.

“Ổn mà, ta chưa bị điên. Tất cả mấy đợt tấn công này chỉ là đánh lạc hướng. Lực lượng thực sự của kẻ địch có lẽ đã sẵn sàng tấn công rồi.”

“Ngài vừa nói gì cơ!?”

Louis hoảng loạn giương ống nhòm lên.

“Ư, đúng thật là vậy… tôi xin lỗi. Ngài đã giao quyền cho tôi, nhưng tôi đã quá bất cẩn.”

“Cũng giống ta thôi. Chúng căn giờ rất hoàn hảo, có vẻ chỉ huy chúng không yếu kém gì đâu. Nhưng kế hoạch của hắn chắc cũng chỉ đến đây thôi. Lúc đó chính là cơ hội cho ta phản công.”

“Ý-Ý ngài là thế nào?”

Elman chỉ cười nham hiểm đáp lại Louis.

-------------------------------------

“Fuhaha, nhìn xem! Bọn Quân Hoàng gia đang bò sõng soài chẳng khác gì đám chuột cống. Kế hoạch của ta thành công rồi!”

“Quả nhiên là ngài Minits mưu lược vô song!”

“Kẻ địch quá xui xẻo khi phải đối đầu với chỉ huy Minits vĩ đại của chúng ta.”

Minits ngất ngây, và đoàn tùy tùng của hắn thấy vậy càng tâng bốc hắn thêm nữa. Tất cả những sĩ quan ở đó đều lườm chúng lạnh lùng.

“Tốt lắm, giờ ta sẽ chỉ đạo! Tiếp tục tấn công thêm, xuyên qua đội hình chúng, và tấn công vào trụ sở trung tâm. Chúng ta sẽ lấy đầu chỉ huy chúng dễ như bỡn!”

“Thưa ngài!? Chia tách kẻ địch và tiêu diệt từng tên một mới là chiến thuật đúng đắn ở đây. Có thể đội Kị sĩ Thiết giáp làm được điều đó, nhưng đoàn quân của chúng ta không có khả năng xuyên thấu tốt như họ. Xin ngài hãy cân nhắc lại.”

“Không! Đây là cơ hội trời cho để kiếm chiến công!”

Minits đập bàn hét lên.

“Thưa ngài! Hãy cân-”

“Thiếu tá Reoness, yên lặng. Ngài ấy đã ra lệnh, ngươi sẽ bị gán tội phản quốc nếu còn tiếp tục chống đối.”

Người phục vụ của Minits ngắt lời Reoness, và đe dọa ông ta bằng tội phản quốc. Khuôn mặt của tất cả các sĩ quan chuyển đỏ, nhưng Reoness ngăn họ lại trước khi họ kịp làm hành động nguy hiểm nào.

“... Như ý ngài.”

“Tốt. Ta vui vì ngươi đã hiểu.”

Minits gật đầu hài lòng, và ra lệnh tiến công vào trụ sở địch.

Đã một tiếng trôi qua kể từ lúc quân của Minits tấn công cánh trái của địch. Trong khi đồng đội ông chiến đầu rất can đảm, Reoness dẫn đầu tiền tuyến cảm thấy có gì đó bất ổn.

(Lạ thật. Kẻ địch đáng lí đã sập bẫy rồi. Dù không lấy được đầu chỉ huy, quân ta hẳn vẫn tung được đòn chí mạng vào cánh trái chúng. Nhưng thế này quá trơn tru. Nếu như Quân Hoàng gia bất tài thì ta có thể hiểu, nhưng sau những gì ta thấy hôm qua thì… chúng không yếu đến thế. Dường như vẫn cần phải xem xét tình hình.)

Reoness nói với phụ tá Mars sau khi chặt đi một mũi tên lạc đang bay về phía mình:

“Ta sẽ để cậu chỉ đạo từ bây giờ. Ta cần đi xác nhận vài chuyện.”

“Vâng thưa ngài, hãy cứ để cho tôi.”

Mars cúi đầu kính trọng, và Reoness quay ngựa lại.

“Được rồi! Một trăm người hãy theo ta!”

“Vâng thưa ngài!”

Reoness thúc ngựa chạy lên vùng đồi cao hơn gần đó.

“S-Sao có thể…?”

Sau khi leo lên, Reoness bị sốc nặng bởi khung cảnh trước mặt. Đơn vị của ông đang bị quân địch bao vây.”

“Thiếu tá… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Một kị binh của ông hỏi. Đấy cũng là thứ Reoness muốn biết, và ông chìm sâu trong suy nghĩ.

Ông có được câu trả lời.

(Lẽ nào kẻ địch đã nhận ra, rồi giả vờ hỗn loạn!? Vậy là chúng ta đã lọt vô bẫy của chúng. Hẳn là vậy rồi, còn lời giải thích nào khác… Hà hà, theo một nghĩa nào đó, chính ta đã tự làm mình thất bại.)

Ông ta đã thưa trận đấu trí này, và giờ thứ duy nhất ông làm được là giảm thương vong lại. Ngay cả khi ông đang nói, kẻ địch vẫn tiếp tục thắt chặt vòng vây.

“Hãy nhanh chóng rút về trụ sở. Còn chần chừ thì sẽ quá muộn.”

“Vâng thưa ngài.”

Quân Đế quốc, Trụ sở cánh trái.

Rút lui về rồi, Reoness thấy Minits đang uống rượu vang vàng và ăn mừng chiến thắng.

“Thưa ngài! Ngài đang làm gì ở chiến trường thế này!?”

“- Hửm? Ồ, Reoness đây mà. Không có gì, ta chỉ đang thưởng thức rượu mừng cho chiến thắng đương nhiên của chúng ta mà thôi. Ngươi muốn uống không?”

“Bây giờ không phải lúc! Kẻ địch đang bao vây chúng ta, xin hãy ra lệnh rút lui!”

“Rút lui? Ngươi không uống rượu mà vẫn say thế à? Không phải là chúng đang hoảng loạn nhờ kế hoạch tuyệt vời của ta sao?”

“Đó là mưu của địch! Chúng chơi ta như thể đó là chuyện vặt!”

Cùng lúc, một người lính xông vào trong lều. Dựa vào phản ứng của anh ta, Reoness có thể đoán được rằng mọi chuyện đang đi theo hướng tệ nhất.

“Thật mất mặt làm sao, là một binh lính Hoàng gia, ngươi nên thấy xấu hổ.”

“T-Tôi rất xin lỗi. N-Nhưng…”

“Ừ, nhanh lên, báo cáo đi.”

“Vâng thưa ngài, quân- quân của chúng ta đang bị kẻ địch bao vây! Nếu chuyện này còn tiếp tục, sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng tràn vào điểm chỉ huy!”

“Ngươi cũng vậy hả. Càm ràm đủ rồi đấy, hoặc đầu ngươi-”

Một mũi tên bay vụt qua má Minits trước khi hắn kịp nói xong. Reoness có thể thoáng nghe thấy tiếng rên lẫn kêu gào, và nhận ra mình không còn nhiều thời giờ.

Minits mới đầu khá bối rối, nhưng sự thật dần làm hắn sáng mắt ra. Hắn bắt đầu run rẩy, hơi thở trở nên gấp gáp, rồi đoàn tùy tùng của hắn khụy xuống và bắt đầu hét ầm ĩ.

“Thưa ngài! Xin hãy bình tĩnh lại!”

“R-Reoness! Chuyện này là thế nào!? Ta đang áp đảo địch cơ mà!? Mũi tên của chúng nó làm gì ở đây!?”

“Như tôi đã báo cáo từ trước, chúng ta đã dính bẫy của địch. Trụ sở chính đang gặp nguy, xin hãy mau chóng rút lui.”

“T-Tất cả là do ngươi nên mới xảy ra chuyện này!”

“Ngài có thể trách tôi sau khi đã an toàn- bọn ngươi mau mau hộ tống ngài ấy ra khỏi đây. Ta sẽ ở chỗ này cầm chân chúng.”

Hai tên tùy tùng gật đầu, và chúng lôi Minits lên ngựa, kẹp hắn ở giữa hai người và chạy biến. Sau khi tiễn họ, Reoness nhảy lên chiến mã của mình và rút kiếm ra.

“Thưa Thiếu tá, hãy để chúng tôi hộ vệ ngài.”

“... Ta xin lỗi."

Chỉ còn có lẻ 50 kị sĩ tham gia chiến đấu cùng Reoness.

--------------------------------

“Thưa ngài, kẻ địch đã trúng kế.”

“Ừ, có vẻ là vậy.”

Quân địch đã bị bao vây, và các cung thủ tập trung hỏa lực tấn công từ xa. Họ liên tục tấn công kẻ địch bằng đội giáo.

“Chúng ta nên thắt vòng vây không?”

Louis hỏi, và Elman lắc đầu.

“Cách đó không khôn ngoan. Luôn để chúng có đường thoát. Cắt đi lối rút lui của binh lính sẽ khiến chúng chiến đấu như những con chuột bị dồn vào đường cùng. Thiệt hai bên ta cũng sẽ tăng theo.”

“Vâng thưa ngài!”

(Thế này lạ thật. Chiến thuật của chúng ban đầu khá tốt, nhưng đợt tấn công sau đó lại vô cùng thiếu uyển chuyển và hoàn toàn dựa vào sức công kích. Quá non kém. Ta đã nghĩ mình gặp được đối thủ xứng tầm, nhưng cuối cùng lại thật thất vọng. Chẳng biết chúng đang nghĩ gì nữa.)

Nhờ vào chiến tích xuất chúng của quân đội cánh trái của Elman, trận đấu ngày hôm nay kết thúc với chiến thắng vượt trội của Quân Hoàng gia.

Vương quốc mất 2000 người.

Đế quốc thiệt hại 5000 quân.

Olivia và quân đột kích vẫn chưa xuất hiện.

Ngày thứ ba của trận chiến, Trời âm u.

Không bên nào đủ khả năng tung ra một đợt tấn công mạnh, và ngày hôm đó kết thúc chỉ với vài cuộc giao tranh nhỏ. Những cuộc công kích từ cánh phải Quân Đế quốc quá nghiêng về bảo toàn, và chúng giữ nguyên thế phòng thủ. Nhiều lời đồn sau trận chiến nói rằng Thiếu tá Minits chỉ run rẩy trốn trong trại cả ngày.

Và thế là, bình minh của ngày thứ tư đến.

Những chùm mây đen dồn lại trong nhiều ngày cuối cùng cũng tràn, và trời bắt đầu mưa.

“Haha, có vẻ thiên đường nghiêng về bên Kị sĩ Thiết giáp chúng ta.”

George ngửa đầu cười lớn. Cyrus mỉm cười phụ họa, và thông báo:

“Thưa ngài, chúng tôi đã sẵn sàng xuất chiến!”

Những chiến binh và sĩ quan của đoàn Kị sĩ Thiết giáp đứng chào nghiêm chỉnh trước mặt George, mọi người đều ngập tràn sĩ khí, hăng hái chiến đấu. Mưa lớn sẽ làm những mũi tên lửa trở nên vô dụng. Với tinh thần ngang trời như vậy, họ chắc chắn sẽ áp đảo hàng phòng thủ địch.

George oai nghiêm ngồi trên lưng ngựa, giương ngọn thương của mình lên cao và hô:

“Chú ý ta, những kị binh vinh quang của đoàn Kị sĩ Thiết giáp! Chúng ta sẽ tiến công vào giữa trung tâm kẻ địch, và đập nát trụ sở chỉ huy của chúng. Đè bẹp bất cứ kẻ nào ngán đường- và không nhận bất cứ tên tù binh nào!”

“Như lệnh ngài!”

George lập tức dẫn những Kị sĩ Thiết giáp tấn công kịch liệt vào thẳng hàng giữa trong đội hình Quân Hoàng gia. 

--------------------------------

“Thưa ngài--”

Neinhart nhìn lên bầu trời và nói hơi ngập ngừng.

“Ta biết. Chúng sẽ không để cơ hội này vuột mất. Mau chuyển lệnh, chúng ta sẽ phản công bằng đội hình cánh chim.”

Lambert đã có sẵn kế hoạch chiến đấu vào những ngày mưa lớn. Neinhart cũng chuẩn bị vài đội hình trong đầu, nhưng anh ta không nghĩ tới thế cánh chim.

“... Ngài cố ý làm trung tâm ta yếu đi để nhử kẻ địch vào ư?”

“Đúng thế. Chúng định xuyên thủng hàng phòng ngự của ta và đánh vào trụ sở chính. Chắc cậu cũng nhận ra rồi chứ?”

“Dựa vào hành động của chúng vào ngày đầu tiên, tôi cũng đoán như vậy. Nhưng ngay cả thế, chỉ huy bọn chúng đang quá bảo thủ.”

Neinhart đảo ánh nhìn khỏi Lambert, và nhìn ra trung tâm căn cứ địch.

“Đúng, nhưng với khả năng xuyên thấu của các Kị sĩ Thiết giáp, đây là chiến thuật khả thi và dễ dàng. Bọn chúng cũng giống như đàn quái vật điên cuồng vậy, chúng chắc chắn sẽ lao vào xơi miếng mồi ngon nhất có thể.”

“Ngài thật sự rất tự tin.”

“Hiển nhiên. Nếu ta là chúng, ta cũng sẽ nhảy vào cắn luôn, dù đó có là bẫy.”

Lambert cười hiểm độc, Neinhart nhún vai sau khi nghe vậy, và nhanh chóng cho người truyền tin chuyển đội hình.

(Mình có thể hiểu kế hoạch này, song thế chẳng phải là ngài Trung tướng cũng đang tự tả mình là một con quái thú hung dữ hay sao?)

Neinhart cười gượng trong tâm trí, và đề xuất một kế hoạch cho Lambert. Xong, Lambert nói bằng vẻ chua chát:

“Neinhart… mặc dù cậu có khuôn mặt đẹp trai, nhưng suy nghĩ của cậu lại rất đê tiện. Dù chỉ đôi chút, nhưng ta vui vì có cậu ở bên này.”

“Rất vinh dự, thưa ngài Trung tướng Hung tợn Lambert.”

“Mặt cậu đúng là dày thật, quả là trợ lí của Quân đoàn Một.”

Nghe câu nói mỉa mai ấy, Neinhart chỉ đặt tay lên ngực và cúi người.

 “Tràng khen thưởng của ngài làm tôi lòng ngập tràn vinh dự. Được rồi, xin cho phép tôi rời đi và theo dõi quá trình chuẩn bị.”

Neinhart dẫn vài người lính tới kho tiếp tế trong lúc Lambert thở dài phía sau.

++++

Hello, là Dawn đây, đây là bản dịch chào hàng chính thức của tôi. Mọi người hãy cứ ném gạch thẳng tay do tôi chưa có nhiều kinh nghiệm dịch. :)