Trans: Dawn Of Life.
Phần này ngắn hơn tôi tưởng, nên tôi đăng sớm cho bà con cô dì chú bác thưởng thức :). Hãy gạch đá thật mạnh tay vào :).
+++++
Đội biệt kích đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ triệt hạ tổng chỉ huy Osborne, với một chiến công khác nữa là tiêu diệt đoàn Kị sĩ Thiết giáp.
Nhận được chỉ thị mới, Olivia hướng tới phía Tây, tiện thể càn quét phần còn sót lại của quân địch trên đường đi. Người giết Minits là Mars cũng ở trong lực lượng rút lui, nhưng Olivia còn lâu mới biết được.
Lúc này, cả đội đã băng qua đồng bằng Iris, và tiến vào vùng cao nguyên trước thành Kaspar. Họ nhập lại với quân tiếp tế của Otto để bổ sung thực phẩm, thuốc men cùng vũ khí.
“Vậy là ta được chọn làm quân tiên phong tấn công thành Kaspar. Thật vinh dự.”
Claudia ngồi xổm nói trong lúc nhìn lên trời. Bố mẹ cô chắc chắn sẽ rất tự hào. Ý nghĩ đó khiến cô có ấn tượng mình mới đạt được một thành tựu lớn lao vô cùng.
“Vinh dự vậy sao…? Còn tôi chẳng thấy gì cả. Tôi vẫn thích sách và đồ ăn ngon hơn danh tiếng.”
Olivia nằm trên thảm cỏ, nhăn trán nói. Ashton đang chuẩn bị bữa ăn cằn nhằn:
“Bên cạnh đó thì, tại sao tôi cứ cảm giác như mình đã biến thành đầu bếp riêng cho ngài Olivia rồi vậy?”
“Vì mù tạc của cậu ngon quá mà. Tôi không nhịn được nên mới nhờ cậu.”
Olivia cười tươi, Ashton chợt ngừng tay khi nhìn thấy vậy.
“Ừm- thì, chuẩn bị hai phần ăn cũng không phiền hơn một phần là mấy, nên chẳng sao đâu nhỉ?”
Biểu cảm của Ashton nhẹ đi, và cậu bắt đầu cắt miếng bánh mì đen. Cậu trẻ này đúng là tốt tính, và cũng dễ dụ nữa. Claudia nghĩ vậy, và giơ ngón trỏ lên:
“Này, Ashton. Cậu làm cho tôi một cái được không?”
“Eh…? Ngài thích miếng bánh tôi làm lúc trước à?”
“Ừ. Mù tạc của cậu ngon tới mức tôi thực sự rất muốn học cách làm của cậu đó.”
“Đúng đấy. Ra Claudia cũng nghĩ thế!”
Olivia tìm được người chung chí hướng và dần trở nên ồn ào, Claudia mỉm cười. Ashton ngược lại rất ngạc nhiên.
“Hửm? Tôi vừa nói gì lạ lắm hả?”
“Không có gì. Cho tôi hỏi này, ngài Claudia là hiệp sĩ, đúng chứ?”
“Đúng là tôi có danh hiệu Hiệp sĩ, nhưng chuyện này liên quan gì?”
Danh hiệu Hiệp sĩ được ban cho những quý tộc có năng lực võ thuật tuyệt đỉnh. Claudia không hiểu, và hơi nghiêng đầu đi.
“Ờ, tôi nghĩ một Hiệp sĩ có rất nhiều cơ hội thưởng thức cao lương mĩ vị…”
“Ừ, đúng là tôi có thể ăn nhiều đồ ngon hơn so với người dân bình thường. Nhưng mù tạc của Ashton vẫn khác biệt, hiểu chứ?”
“Ehehe- thế sao? Đợi chút, tôi làm ngay đây.”
Mặt cậu giờ còn giãn ra nhiều hơn trước. Cậu lôi ra bình đựng mù tạt từ trong túi với tốc độ thần sầu. Đúng là quá dễ dụ.
Sau khi ăn xong rồi, Claudia mới ngẫm lại mệnh lệnh của Paul. Dù được chọn làm tiên phong, nhưng quân số của đội biệt kích cũng chỉ có hai ngàn. Không có chuyện ta chiếm được thành nếu đem so với năm nghìn quân của địch. Thường thì phải cần gấp ba lần như thế mới đủ phá vỡ hàng phòng thủ của chúng.
Tuy nhiên, mục đích của đội biệt kích không phải để chiếm đóng, mà là tấn công liên tục, bòn rút sức lực quân phòng ngự trước lúc lực lượng chính tới nơi. Paul không mong quân biệt kích một mình đoạt được cả thành Kaspar.
“Mà, ngài nghĩ gì về nhiệm vụ này, Thiếu úy Olivia?”
“Ưm? Ui ông i ưởng?”
“Ngài uống nước trước đi rồi hãy nói.”
Ashton nhắc, Olivia gật đầu.
“-- Phù, tôi chưa có ý tưởng gì cả. Gặp chúng rồi nghĩ sau. Còn cô thì sao, Claudia?”
“Tôi cũng chưa nghĩ được gì. Chúng ta vinh dự được làm tiên phong, và nhiệm vụ là làm yếu kẻ địch nhiều nhất có thể. Nên tôi nghĩ chúng ta cần giảm số thương vong xuống tối thiểu.”
Claudia nhìn vào những người lính đang bình yên ăn uống. Ashton gật đầu đồng ý.
“Ừm~ thế thì hơi bị động quá… À phải rồi! Sao chúng ta không tự mình công thành luôn?”
Olivia cười tươi sau khi nói một câu gây sốc. Claudia thấy cô như đang đùa, nhưng như mọi khi, trong ánh mắt cô chẳng nói điều gì như vậy cả. Claudia thở dài, cảnh cáo:
“Ngay cả với ngài Thiếu úy Olivia, đây vẫn là nhiệm vụ bất khả thi. Chúng ta thậm chí còn chẳng có vũ khí chuyên dụng nữa là...”
Không có xe công thành nghĩa là không thể phá cổng. Nếu họ sở hữu một cái đi chăng nữa, cả đoàn cũng không ai được huấn luyện sử dụng nó. Kẻ địch cũng chẳng chịu đứng nhìn, chúng chắc chắn sẽ tìm cách phản kháng. Cơ hội thành công có lẽ chỉ trên dưới 50%.
“Thế sao? Tôi thấy vẫn còn những cách khác ấy chứ… Ashton, cậu nghĩ ra được kế hoạch chiếm thành nào không?”
“Hở!? Sao tự dưng ngài hỏi tôi thế?”
Cậu ta giật nảy mình, nhưng Ashton vẫn khoanh tay, chìm vào dòng suy nghĩ vô cùng sâu sắc. Claudia cười gượng, đây chắc chắn là quá sức cho một người lính như vậy.
“Ừm~ Nếu tôi nhớ không nhầm, Kaspar được dựng lên trong thời chiến phải không?”
“Vậy à? Tôi chỉ biết nó có một lịch sử lâu dài.”
“Nếu tôi đúng, thì kế hoạch này có thể dùng được-”
Claudia bị những gì Ashton trình bày làm cho sốc nặng. Olivia lúc đó im lặng nghe Ashton nói xong, nở ra nụ cười tỏa nắng, cô vỗ ngực tự hào:
“Đó? Tôi đã bảo Ashton rất hợp làm chiến lược gia mà.”
Quân Đế quốc, Thành Kaspar.
Chỉ huy thủ thành, Đại tá Bloom, vừa nhận được tin Quân Hoàng gia đang tiến tới chỗ mình.
“Chuyện này là thật hả?”
“Vâng, chúng tôi đã xác nhận với nhiều lính gác từ nhiều tháp canh khác nhau.”
Vị hạ sĩ quan đáp không chần chừ, làm Bloom vã mồ hôi lạnh. Ý nghĩa ẩn sau tin xấu này vụt qua tâm trí ông.
“Số lượng của chúng?”
“Khoảng hai nghìn ạ.”
“Hai nghìn-? Chúng chắc là tiên phong, thế còn đơn vị đi cùng chúng?”
“Đ-đi cùng?”
Mặt của sĩ quan nhợt đi.
“Sao ngươi phải ngạc nhiên thế? Trả lời ta đi.”
“Xin lỗi ngài, chuyện này quá đột ngột, nên báo cáo của tôi…”
Giọng của sĩ quan ngày càng nhỏ hơn. Bloom vô cùng tức giận, đập bàn hét lên:
“Đồ ngu! Ngươi nghĩ lí do đó chấp nhận được à? Đi tìm hiểu mau!”
“V-Vâng thưa ngài! Tôi sẽ đi ngay!”
Bloom trừng mắt nhìn tên hạ sĩ quan vội vã chạy khỏi phòng, và lắc cái chuông trên bàn. Cánh cửa gần đó mở ra, và người đại diện của ông, Thiếu tá Lanchester, đi ra.
“Đại tướng, ngài cho gọi tôi hả?”
“Ừ. Thông báo cho quân lính rằng Quân Hoàng gia đã tới đây, hãy chuẩn bị tiến công.”
Lanchester nhíu mày, trả lời ngay lập tức:
“Vâng thưa ngài… Nhưng lực lượng chính của chúng ta ở Chiến trường Phía nam bị đánh bại chỉ trong vòng một tuần sao? Quá khó tin.”
“Ta không biết, nhưng ngài Osborne sẽ…”
Osborne có đoàn Kị sĩ Thiết giáp ở dưới trướng. Phản ứng của Lanchester cũng dễ hiểu, bản thân Bloom cũng rất muốn coi tin mình vừa nhận là sai sự thật.
“Số lượng của chúng là bao nhiêu, thưa ngài?”
“Đến giờ, ta quan sát được ít nhất 2000 quân.”
Ánh mắt Lanchester đanh lại.
“Hai nghìn hả… Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Lanchester chào nghiêm một cách gượng gạo, rồi nhanh chóng rời đi.
Thông tin Bloom nhận được sau đó làm ông đau đầu. Quân trinh sát không thấy bất kì dấu hiệu nào của một đạo quân hỗ trợ 2000 quân ban đầu kia.
(Chuyện gì thế này? Chúng định chiếm lại thành Kaspar chỉ bằng 2000 quân sao? Có lẽ chúng đã thiệt hại nặng nề sau trận chiến, và đám còn lại đang cố chút sức cuối cùng-? Quá ít thông tin.)
- Hai tiếng sau.
Quân đồn trú thành Kaspar tiến công đội biệt kích của Olivia.