“Vậy giờ dùng thứ thuốc này, trở nên mạnh lên rồi phải làm thêm gì nữa mới được quay trở về Shibuya?”
Kureto lại lôi ra một mảnh giấy từ trong túi ra nhìn. “Ta đã nhận lệnh thay cậu rồi, chúng ta phải ổn định nguồn điện cho Shibuya trước đã, có một số kẻ sẽ cản đường đấy.”
“Có những ai?”
“Một đội ma cà rồng. Chúng đang tập hợp bọn trẻ lại. Thông tin chi tiết đây, cầm lấy đọc đi.”
Guren gật đầu.
Kureto bước lại gần anh, tay vẫn cầm ống tiêm.
Guren nhìn chằm chằm nó. Theo Kureto thì con quỷ của anh đã mất khống chế nhưng nếu anh sử dụng thứ thuốc đó, anh có thể chiếm quyền kiểm soát lại từ con quỷ.
Có lẽ anh sẽ sớm không còn phải tốn công nghi ngờ mấy chuyện như: “Mình có mất kiểm soát không?”, “Mình thực sự bị quỷ chiếm hữu sao?” hay “Mọi thứ đều chỉ là giả tạo ư?”
Nhưng nếu anh giết Mahiru lúc đang mất khống chế, điều gì đảm bảo anh sẽ tha cho Shinya và những người còn lại?
Nghe vô lý thật. Sao anh lại làm vậy chứ?
Nhưng nếu tất cả chỉ là ảo vậy anh biết tin vào đâu? Anh không còn tin phán đoán của mình nữa. Nếu đúng là anh đã mất khống chế thì anh cần chiếm lại cơ thể bản thân ngay khi có thể.
“Vậy nếu tôi dùng thứ này, tôi sẽ trở lại như cũ, đúng không?”
“Lý thuyết là vậy.”
“Vậy chẳng cần chờ nữa đâu.”
“Ừ” Kureto đưa ống tiêm lại cổ Guren nhưng đột nhiên tay hắn dừng lại giữa chừng.
“Sao thế?” Guren thắc mắc.
"Ta cần một lời giải thích," Kureto đáp lại nhanh. "Cậu đang chống cự đấy, tại sao?"
"Nhưng, tôi đâu có…" Guren cúi xuống nhìn tay của Kureto để rồi nhận ra tay trái của mình đang nắm chặt cổ tay anh ta. "Cái qué..."
"Đúng như ta nghĩ, con quỷ của cậu đã kiểm soát cơ thể rồi."
"Không... Không thể nào... Dừng lại..." Nhưng cánh tay trái của Guren dường như có ý chí riêng. "Kureto, nhanh, tiêm thuốc cho tôi!"
"Rồi, rồi." Kureto hất tay Guren ra và đồng thời đâm ống tiêm về phía anh ta. Nhưng cánh tay trái của Guren lại lần nữa cản trở. Anh tự nắm chặt tay trái của mình bằng tay còn lại… Cảm giác như thể nó không phải cơ thể của anh vậy.
Không chỉ thế, Guren còn cảm thấy cánh tay phải của mình bắt đầu mất dần cảm giác.
"Khốn nạn, Kureto, tay phải tôi cũng... " Bàn tay phải của anh siết chặt thành nắm đấm rồi bất ngờ tung một cú đấm vào mặt Kureto.
Kureto né được nhưng tay trái của Guren lại tự động vươn ra, bóp chặt cổ anh. Kureto gạt chân Guren khiến anh bổ nhào xuống sàn rồi đè anh xuống.
Kureto dồn hết trọng lượng đâm mạnh ống tiêm vào cổ Guren.
"Đừng cố đấm ăn xôi nữa, đồ quỷ!"
Mũi kim xuyên qua da cổ của Guren. Anh có thể cảm nhận được lời nguyền mang theo sức mạnh hắc ám xoáy vào theo đường mũi tiêm ở cổ anh. Nó dần lan ra khắp cơ thể anh.
"U-Urgh..."
"Kiểm soát nó đi, Guren. Ta biết cậu có thể mà."
"Nggh... aghhh!" Nhưng lời nguyền cứ chảy loang rộng ra, rộng hơn, rộng hơn nữa, chảy khắp cơ thể anh. Guren cảm thấy ý thức mình dần chìm trong bóng tối.
Âm thanh xung quanh dần mờ đi.
Hiện thực như thể dần trở nên xa vời.
Từ chốn xa xăm, anh nghe thấy một tiếng vọng sao mà xa xôi.
“Chết tiệt, thất bại rồi.”
Nhưng mọi thứ trong tầm mắt anh đã trở thành một màu trắng nhòa. Trong một khắc, anh những tưởng như đã thoáng thấy Kureto nâng cao thanh Raimeiki lên không trung.
Rồi lại trở về màu trắng vô nghĩa.
Một con quỷ đang thành hình ngay trước mắt hắn.
Một con quỷ đã hoàn toàn mất khống chế.
Hắn thấy, cơ thể Guren đang dần nhuốm màu mực đen. Guren, anh đã thất bại trong việc khống chế lời nguyền.
“Chết tiệt, thất bại rồi.” Kureto mặt nặng mày nhẹ cất tiếng.
Hắn giơ cao thanh kiếm lên, miệng lẩm bẩm: “Raimeiki”
Một giọng nữ vang lên trong đầu hắn.
“Gọi ta có việc gì?”
“Cậu ta thua sao?”
“Ngươi chắc chắn sẽ không muốn thấy cảnh đấy nhỉ.”
“Hả??? Thí nghiệm thất bại rồi à?”
“Ngươi hỏi ta, ta biết đi đâu hỏi ai bây giờ?”
“Ồ, vậy ta đành phải giết cậu vậy.”
“Nhưng ngươi cũng đâu có muốn làm vậy mà nhỉ?”
“Ta không đi theo cảm tính mà ta đi theo con đường đúng đắn.”
“Ahahaha, ta mê cái cách ngươi luôn miệng tự nhủ vậy mà chôn sâu những suy nghĩ sợ hãi về việc đúng sai là do kẻ nào quyết. Ôi, thật hèn nhát, cũng thật mạnh mẽ.”
“Raimeiki, hãy cho ta sư—”
Đừng vội thế. Thứ thuốc đó đang phát huy tác dụng đấy. Nhân tính và quỷ tính đang tách ra. Giờ ta đã có thể cảm nhận được sự hiện diện của con quỷ rồi.
Kureto cúi đầu nhìn Guren, người đang nằm dưới đất.
Lời nguyền quả thực đã ngừng lan rộng và đang trở về lại cổ Guren.
Cậu chiếm lại quyền kiểm soát rồi sao?
“Guren?” Hắn cẩn trọng lên tiếng.
“...”
“Guren, nghe rõ trả lời. Kiểm soát được cơ thể chưa?”
Cuối cùng thì Guren cũng đáp lại: “... Rồi… Xin lỗi, tôi đã mất khống chế tầm một phút gì đó.”
Anh tự mình nhổm dậy rồi ngồi lạnh lùng nhìn Kureto.
“Đó không phải Guren đâu đấy. Đúng là thuốc đã có tác dụng và đã đẩy lùi quỷ chú nhưng kẻ chiếm ưu thế hiện giờ vẫn là quỷ.”
“Trật tự, Raimeiki” Guren ngắt lời như thể anh nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. “Không ai thích những đứa mách lẻo đâu.”
“Quỷ à?” Kureto hỏi.
Khóe môi Guren khẽ động.
“Hay là Mahiru?” Kureto nóng máu. “Cô sống trong đấy à?”
“Hỏi hay đấy anh trai à~”
“Cô đang cố kiểm soát Guren ư?”
“Anh sẽ không muốn biết đâu.”
“Hay cậu là Guren, chỉ là việc giết Mahiru khiến lý trí cậu không chịu nổi?”
“Không, thuốc, nó hoạt động rồi ư! Không! Dừng lại! Ta không muốn biến mất!”
“Im đi, Mahiru”
“Ahahaha”
“Người là ai cũng chẳng quan trọng nữa đằng nào thì ngươi cũng vĩnh viễn không ra ngoài lần thứ hai đâu. Bọn ta đã phát triển một loại thuốc kiềm chế phần quỷ và bắt cô phải phục tùng rồi.”
Guren cười, “Nghe biến thái quá vậy anh hai~~”
“Cậu ta nói đúng đấy Kureto, nghe có chút hư hỏng.”
Kureto phớt lờ lời khiêu khích của Raimeiki. Dục vọng là điều mà tất cả lũ quỷ đều nắm rõ. Nhiều lúc, chúng tạo ra cảm giác kiểu khơi dậy những dục vọng đen tối của con người là ý nghĩa tồn tại của chúng, vậy nên Kureto không đặc biệt thích giao tiếp với chúng. Hắn ghét cái cách chúng có thể nhìn thấu những ham muốn thấp hèn nhất của con người.
“...”
Thuốc đã bắt đầu ngấm.
Kureto có thể nhận ra, đơn giản vì chính hắn cũng đã từng thử qua. Đó là cảm giác của việc bùng nổ sức mạnh khủng khiếp, không thể kiểm soát để rồi sau đó tăng cường khả năng khống chế của người sử dụng để giành quyền kiểm soát của con quỷ.
Tất nhiên, kiểm soát được bao nhiêu phần thì lượng sức mạnh đáng ra nhận được bị giảm bớt bấy nhiêu phần. Thứ khó khăn nhất là phải để bản thân ở bờ vực điên cuồng mà không để bản thân bị mất kiểm soát.
Và có vẻ trong trường hợp Guren thì anh đã thành công rồi. Giờ năng lực khống chế quỷ của anh chắc chắn đã mạnh lên rất nhiều.
Khi trước, Guren có nói rằng Mahiru đã hợp nhất với con quỷ của anh nhưng thực sự nó có thể xảy ra sao? Hiện tại, họ chưa từng nghiên cứu về chuyện hợp nhất người quỷ nhưng điều đó không có nghĩa là Mahiru không thể/
Tuy nhiên, có một lời giải thích hợp lý hơn nhiều là Guren chỉ đơn giản là bị quỷ kiểm soát mà hoàn toàn không tỉnh táo.
Guren đã từng gọi con quỷ đó là “Noya”. Đó hẳn là tên con quỷ mà Kureto phải giải quyết.
Noya đã chiếm hữu Guren rồi cho anh thấy những ảo ảnh về Mahiru. Nghĩa là, Mahiru chính là đại diện cho những dục vọng sâu thẳm nhất của Guren.
Anh đã không thể cứu Mahiru.
Không thể theo kịp bước chân cô.
Không thể “sở hữu” cô.
Nên anh mới để cô chiếm hữu.
“—Ta đoán ngươi cũng chẳng khác biệt mấy đâu nhỉ. Ngươi chẳng thể nào bì nổi em gái ngươi nhỉ, anh trai yêu dấu.”
Con quỷ khốn kiếp này. Hắn sẽ bắt nó phải ngậm miệng sớm thôi.
“—-Mmm, kẻ sa ngã lại càng lún sâu hơn. ”
“Guren, kiểm soát.”
“...Tôi đã trở về rồi”
“Guren,”
“Ừm, tôi đây.”
“Nhanh nào, không còn thời gian đâu.”
“Ahahahahaahaha” Guren bất chợt cười phá lên. Cùng lúc, anh choàng tay ôm lấy đầu mình. Rồi…
Guren Ichinose mở mắt nhìn quanh phòng.
“...Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Kureto vẫn đứng đó, trước mặt anh. Cả hai đều đang trong phòng học của trường cao trung First Shibuya. Giờ Guren đã nhớ ra rồi. Anh đã bị tiêm thuốc.
“Tôi không nhớ gì đâu. Nên là, tôi đã làm gì?” anh hỏi.
“Cậu để bản thân trôi theo dục vọng, nhưng rồi sau đó thuốc đã phát huy tác dụng.” Kureto đáp, tra Raimeiki về lại vỏ.
“Tôi có… nói gì kỳ lạ không?”
“Cậu đã nhập vai Mahiru.”
“... Mahiru”
“Hoặc là cậu thực sự bị Mahiru chiếm hữu.”
“Vậy là Mahiru vẫn tồn tại trong tôi sao?”
“Tôi đã nói với cậu rồi, theo kết quả xét nghiệm thì cậu chỉ có duy nhất một có quỷ thôi.”
“...”
“Cậu thực sự không nhớ gì à?” Kureto hỏi.
Rồi Guren kể cho hắn về giấc mơ ấy: “Tôi lại mơ thấy giấc mơ đó. Trong mơ, Mahiru còn đó, cổ đứng ở bên kia bờ sông.”
“...”
“Mọi người ai cũng ở đó, bọn tôi còn làm bữa ngay ngoài trời cơ. Thế giới vẫn như cũ.”
“Vậy đó là khát vọng của caauh hử.”
“Mahiru đó chỉ ngồi nhìn thôi. Những người khác đều nói chuyện, nhưng chỉ riêng Mahiru là yên vị ở bờ sông, đá chân qua lại mặt nước. Cô thậm chí không nói một lời.”
“Chỉ là ảo giác của quỷ thôi. Đừng lo, giờ nó đã bị kiểm soát rồi. Thử nói chuyện xem sao đi.”
“Hừm”
“Đi.”
Guren gật đầu. “Noya” Anh gọi.
Một giọng nói ngay lập tức đáp lại anh “Đây, Guren?”
Nhưng giọng nói không xuất hiện trong tâm trí anh như mọi khi.
Nó đến từ nơi nào đó ngay trong lớp học này.
Từ nơi cửa sổ.
Cô đang ngồi trên mép cửa sổ vỡ, hòa mình vào ánh trăng… Một người con gái xinh đẹp, vận lên người bộ đồ đồng phục thủy thủ, mái tóc màu tro mượt mà khẽ đung đưa trong gió. Đôi chân cô chơi vơi giữa không trung, đung đưa qua lại y hệt như trên bờ sống trong giấc mơ của Guren.
Đó là Mahiru.
Cô ấy ngồi ngay đó, trên bệ cửa sổ.
Kureto nhướng mày. “Sao vậy? Có gì à?”
Rõ rồi, Kureto không thể thấy cô.
Vậy cái quái gì đang xảy ra đây? Thất đấy à? Hay lại là ảo giác?
Hay Mahiru thành quỷ rồi?
Nhưng quỷ chưa từng xuất ra ngoài cơ thể vật chủ. Noya chắc chắn chưa từng xuất hiện như vậy.
Vậy trong trường hợp này, đây cái hiện tượng quái gì?
Hay Guren lại mất khống chế rồi?
“...”
“Guren?”
“Ổn rồi. Noya đã đáp lại rồi.”
“Vậy à? Giờ đã nhớ gì chưa?”
Từ bên cửa sổ, Mahiru nói vọng ra: “Nói với anh ta rằng kỹ thuật viên bên Đế Quỷ Đoàn giết em rồi anh đã phát cuồng đi.”
Guren không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Mahiru thực sự đang nói chuyện với anh ư? Hay anh vẫn đang gặp ảo giác, tự lừa dối bản thân bằng giọng cô?
Guren không biết. Tất cả thật vô lý. Nhưng anh vẫn phải nghe theo Mahiru thôi. Còn lựa chọn khác à? Anh còn chẳng chắc ai đang ở phe ai.
Và một nước cờ sai là sẽ toàn diệt những người bạn mới sống lại của anh.
Ngăn chặn điều đó xảy ra là lựa chọn hàng đầu cũng như là duy nhất của anh.
May thay, ngăn điều đó lại thật dễ dàng. Dù Mahiru có là ảo ảnh do con quỷ tạo ra hay không cũng chẳng đáng bận tâm nữa. Quỷ sinh ra từ chính dục vọng của con người và thứ duy nhất mà anh khao khát hơn tất thảy mọi thứ trên đời là không để cho Shinya cùng mọi người phải chết thêm lần nữa. Vô tình thực hiện theo lời Mahiru, có thể là Mahiru giả, lại là nước đi an toàn nhất.
“Chúng… đã giết cô ấy… bọn kỹ thuật viên của Đế Quỷ Đoàn,... ở phòng thí nghiệm ấy… Chúng đã giết Mahiru…”
“Rồi cậu mất khống chế?”
“Ừm… Ít nhất là tôi nghĩ vậy.”
“Hmmm. Thế sao cậu bảo là cậu đã giết Mahiru?”
“...”
Guren cố tỏ ra suy tư.
Mahiru lại lần nữa nghĩ câu trả lời thay anh. “Nói với anh ta là anh cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm tương tự như chính tay anh đã giết em. Rồi con quỷ đã nhân lúc anh yếu đuối mà đoạt lợi.”
“Tôi… quá yếu nên không thể cứu Mahiru,” Guren như một con rối mà ngoan ngoãn lặp lại. “Con quỷ đã lợi dụng sự bất lực của tôi.”
“Hiểu.” Kureto gật đầu.
Guren cũng gật đầu đáp lại.
“Phản ứng hợp lý, đúng như dự đoán. Con quỷ đã bị kiểm soát rồi. Thử nghiệm kết thúc.” Kureto nói.
Hắn giơ tay ra hiệu rồi phòng học biến mất. Phải, đó cũng chỉ là một ảo giác. Hay đúng ra là một ảo ảnh. Dẫu sao thì quá dễ dàng để đánh lừa não bộ con người.
Dục vọng. Tuyệt vọng. Hy vọng. TÌnh yêu. TÌnh bạn.
Con người chỉ thấy những gì họ muốn thấy.
Bọn họ đang ở trong một phòng thí nghiệm, Có một số kỹ thuật viên đang quan sát họ cùng với hàng chục binh lính sở hữu trang bị quỷ chú đang chĩa vũ khí về phía Guren. Anh nhận ra một số binh lính đó là cánh tay phải của Kureto. Aoi Sanguu, nếu anh không lầm?
______________
Transleted by thaidoandanh.
